Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Trái tim cảm giác như bị lưỡi lê khoét một lỗ thật sâu,

hố rỗng trống ngoác, gió hun hút thổi qua,

không có nhịp đập, cũng không có xung động...}

PART 23

Keng một tiếng, một cái nhẫn bị ném trên bàn, Lee Sooman cười cười, "Chiếc nhẫn này của Yixing, hẳn cậu có thể nhận ra."

Chiếc nhẫn lấp lánh, lọt vào trong mắt của Yixing, rõ ràng thấy mặt phía trong nhẫn có khắc ba chữ, Oh Sehun.

Trái tim cảm giác như bị lưỡi lê khoét một lỗ thật sâu, hố rỗng trống ngoác, gió hun hút thổi qua, không có nhịp đập, cũng không có xung động, không còn thứ gì tồn tại để biểu hiện người này còn đang sống. Oh Sehun mở to hai mắt, hai tay run rẩy nhặt chiếc nhẫn lên, giống như đang nâng niu thứ châu báu quý giá nhất thế giới ở trong tay.

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang vọng trong phòng khách, Kim HeeChul cau mày, do dự không dám nghe.

Lee Sooman nở nụ cười nói, "Xem chừng là thuộc hạ cậu phái đi muốn báo tin về cái chết của Yixing đó."

Kim HeeChul ấn nút nhận cuộc gọi, vừa mới nghe được vài câu, sắc mặt đã trắng bệch, đáp lại bằng vài âm thanh khô khốc, sau đó cúp điện thoại.

"Nói gì?" Oh Sehun cũng không quay đầu lại hỏi.

". . ." Kim HeeChul thiên hạ đệ nhất vậy mà lại quanh co không nói lên nửa lời.

"Nói ! !"

"Bọn họ nói, nhìn thấy Yixing bị bắn chết, sau đó....sau đó thi thể...bị ném xuống sông."

Lee Sooman vẫn giữ nguyên nụ cười, ngồi trên ghế salon, đặt gậy chống ở một bên, "Chuyện này cậu nên tin đi, Sehun."

Oh Sehun nắm chặt hai tay, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười ha hả hết sức chói tai, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, anh bước đến trước mặt Lee Sooman, nhếch khóe miệng, kéo thành một đường cong như quỷ dữ, "Ông còn không chết, vì sao tôi lại phải tin rằng Yixing đã chết."

Lee Sooman như phát hiện ra câu chuyện cười thú vị, cười khan vài tiếng, vỗ vỗ bả vai Sehun nói, "Sehun, năm đó khi cậu đối mặt với tôi nổ phát súng đó, có bao giờ nghĩ người đó thực sự là tôi? Cậu chỉ một lòng thầm muốn giúp Yixing  nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng đã vô cùng hỗn loạn."

Liếc mắt thấy toàn thân Sehun như cuồn cuộn lửa nóng, tiếp tục nói, "Tôi không hề nhìn lầm người, Oh Sehun, cậu so với Zhang Yixing nhẫn tâm gấp trăm lần, sự ngoan độc của cậu có thể biến Anh Lạc trở thành băng đảng số 1, hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của tôi. Trong trường hợp này, loại bỏ một chướng ngại vật như Zhang Yixing là tất yếu.

Oh Sehun một tay nắm lấy áo Lee Sooman, sau đó tung một cú đấm, Lee Sooman căn bản không kịp phản ứng, cú đấm thứ hai, cú đấm thứ ba liền giáng xuống, không ai dám ngăn cản, Hwang Zitao hoàn toàn bị bộ dạng này của Oh Sehun dọa cho hoảng. Trong ấn tượng của hắn, Oh Sehun là thần, vô cùng tàn nhẫn, số lần phát hỏa có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà ngay lúc này hắn lại thấy Oh Sehun, hốc mắt ướt nước mắt, hai má phiếm đỏ, cả người tỏa khí tức hung bạo, giống như diêm vương hạ thế.

Lại một cú đấm giáng xuống, khóe miệng Lee Sooman đã chảy máu, vẫn còn cười nói, "Dù cậu có đánh chết tôi thì cũng không thay đổi được gì, tôi biết, cậu là một kẻ có dã tâm, Sehun, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để biến Anh Lạc trở thành băng đảng số 1."

Oh Sehun nắm chặt tay, đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, cậu không muốn nghe thêm một câu nào từ tên khốn nạn này nữa, cậu không tin, thâm tâm nói với cậu biết không được tin, nhưng vì sao, lại cảm thấy đau đớn thế này, cho dù quả quyết tự nhủ với bản thân đây không phải sự thật, nhưng chỉ cần nghĩ tới, tim sẽ quặn lại, hô hấp sẽ nhức nhối.

Cậu biết, thời điểm cậu không tìm được Yixing, có thể cậu không bao giờ...có cơ hội gặp lại anh nữa.

Rời khỏi biệt thự, Oh Sehun chỉ để lại một câu, "Tôi sẽ không giết ông, Yixing, vẫn luôn luôn tôn kính ông."

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, tổng bộ Anh Lạc không có lấy một chút không khí vui mừng của ngày lễ, Anh Lạc vẫn đang chìm trong hỗn loạn, liên tiếp cùng Trưởng lão viện chém giết lẫn nhau, tin DarkLord bị ám sát truyền ra ngoài, mọi băng đảng bao gồm cả DaeGae chầu chực như hổ rình mồi. Oh Sehun đã vài ngày nay không xuất hiện. Trưởng lão viện không hề dám lơi lỏng, vô số thiếu niên trong ám bộ đã bị giết. Ngày đầu tiên, cũng là ngày máu chảy thành sông.

Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, Kim HeeChul trên người dính toàn máu tươi của kẻ khác, nhưng không lập tức về nhà, lại đi đến một bia mộ vô danh, đặt xuống bó hoa, hai tay đút túi, nhìn chằm chằm bia mộ đến xuất thần, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, lập tức lấy tay lau lau, tự giễu nói, bổn thiếu gia ta cũng chỉ vì tên Zhang Yixing ngu ngốc nhà ngươi mà rơi lệ, tôi sẽ lấy máu bọn họ tế linh hồn của cậu.

Ngày thứ hai của năm mới, Anh Lạc tổn thất lớn, hai mươi Đường chủ chết mất một nửa, súng bắn ra, muốn chết liền chết, một chút tin tức của Oh Sehun cũng không có, Trưởng lão viện lén tiến hành mật lệnh, bí mật liên thủ cùng băng đảng khác tổ chức trấn áp Oh Sehun, nhưng kế hoạch còn chưa được thực hiện, đã có tin truyền ra tập đoàn Anh Lạc bị một công ty nước ngoài tiến hành thu mua, một lượng tiền lớn đổ ra ngoài, Anh Lạc trong phút chốc trở thành một tổ chức trống rỗng.

Chuyện này làm người ta lúng túng, Lee Sooman cùng Jo trưởng lão và các trưởng lão khác tụ lại một chỗ, đều nhíu mày. So với lòng trung thành, tiền tài mới là mục đích duy nhất để thiên hạ tranh đấu, hiện tại quân tâm đã động, thậm chí còn có kẻ bí mật vơ vét tài sản của Oh Sehun bên kia, chuyện này thật sự khiến người ta đau đầu.

Các trưởng lão bắt đầu chất vấn.

Lee Sooman khoát tay, tất cả mọi người im lặng, trầm giọng nói, "Mọi người không được quên, tình trạng của Oh Sehun bây giờ không khác gì chúng ta. Anh Lạc xuống dốc, cậu ta cũng sẽ tụt dốc theo, đây chính là vấn đề quan trọng nhất."

Nửa đêm, Hwang Zitao lén tới Oh gia, yêu cầu gặp Oh Sehun.

Cái nơi hắn từng tự do ra vào giờ đã không còn thuộc về hắn nữa, vườn tulip vẫn xanh ngát, nhưng lại mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Theo quản gia bước vào căn phòng mà hắn cùng ở với Oh Sehun 4 năm, bên trong bài trí không thay đổi, nhưng không hề có hơi thở của con người. Trong phòng không có ai. Quản gia cho biết, vốn mấy ngày nay Oh Sehun vẫn luôn tự giam mình trong phòng của Zhang Yixing.

Qua mấy ngày kể từ sự việc kia mới được gặp lại Oh Sehun, cậu tiều tụy đi rất nhiều, tóc tai có chút rối bời, quần áo toàn nếp nhắn, ánh mắt nhìn Hwang Zitao không hề có độ ấm, cả người như mất hồn. Hwang Zitao biết, mấy ngày nay, anh luôn phái người đi tìm Zhang Yixing, anh vẫn không chịu tin chuyện Zhang Yixing  đã chết là sự thật. Lúc nghe thuộc hạ báo cáo những chuyện này, trừ bỏ việc ảm đạm cười Hwang Zitao cũng không biết mình nên lộ ra biểu tình gì nữa.

Oh Sehun không hề có ý muốn nói chuyện, Hwang Zitao do dự một lát, mở miệng, thanh âm xa lạ, "Sehun, anh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt Trưởng lão viện ư? Anh Lạc hiện giờ đã thất thoát, nếu còn tiếp tục chém giết, đối với anh cũng không hề có lợi! Anh tưởng nếu Anh Lạc gục ngã, anh cũng không hề làm sao ư? Sehun, ở bên ngoài những kẻ chực để giết anh đã chất thành một đống lớn! ! Nếu không có Anh Lạc làm ô dù che chở, anh nhất định sẽ chết! ! !"

Oh Sehun không trả lời, ánh mắt vô định.

Hwang Zitao mệt mỏi, chậm rãi nói, "Em sẽ cùng ba đi Anh. Nhưng mà, em lại không muốn đi. Dù em biết, sớm hay muộn cũng có ngày anh giết em và ba." Trong lòng như nghẹn lại, lại ép xuống, hắn chằm chằm nhìn Sehun, "Sehun, chẳng lẽ chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa sao? Zhang Yixing, anh ta đã chết...Anh ta..."

"Em ấy không chết." Oh Sehun rốt cuộc mở miệng, thanh âm khàn khàn, tầm mắt di chuyển đến Hwang Zitao, "Em ấy không hề chết."

"Anh không cần tự lừa dối bản thân nữa ! ! ! ! Sehun! ! ! Nó đã chết! ! ! Nó ném điện thoại xuống sông, ý muốn gây nhiễu loạn phương hướng của bọn em, nhưng chú Lee đã sớm biết nhất định nó sẽ làm như vậy, nên đã sớm đợi sẵn ở nơi nó định bỏ trốn, chặn đứng hướng chạy của nó, nó vừa mới nhìn thấy chú Lee vẫn còn sống sờ sờ tâm thần đều hoảng loạn, không kịp phản ứng, chú Lee đã giết nó! Nó đã chết rồi! ! ! "

"Không phải." Giọng điệu Oh Sehun vẫn cực kì bình tĩnh, không biết là nói cho người khác nghe hay là bản thân nghe, "Em ấy nhất định sẽ trở về. Em ấy sẽ không rời xa tôi."

Hwang Zitao nước mắt trào ra, cắn chặt môi dưới, cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi, "Được, em hỏi anh một điều cuối cùng, anh đã bao giờ từng thích em dù là một chút không?"

Oh Sehun nhàn nhạt cười, nói, "Không."

Ngày thứ ba của năm mới, Jo trưởng lão mang theo đứa con chạy trốn, ở sân bay bị người ta ám sát, chỉ còn con của hắn sống sót, đêm đó, Hwang Zitao bị phát hiện tự sát ở trong phòng.

Mưa vẫn rơi, như thể sẽ không bao giờ tạnh, thời tiết âm u tiếp tục duy trì. Thời điểm các băng đảng lớn và Trưởng lão viện không còn hợp tác, mà chuẩn bị liên minh lại thâu tóm Anh Lạc, Oh Sehun rốt cuộc cũng xuất hiện, kẻ đứng sau màn kịch công ty nước ngoài thu mua cổ phần Anh Lạc chính là Oh Sehun, dòng tiền kia không hề bị luân chuyển ra bên ngoài, mà toàn bộ chảy về tay Oh Sehun, Oh Sehun bây giờ đã hoàn toàn trở thành chủ nhân duy nhất của Anh Lạc.

Ngày thứ tư của năm mới, Oh Sehun và Lee Sooman gặp mặt. Mưa vẫn không ngừng rơi, thanh âm tí tách càng làm cho biệt thự thêm tĩnh mịch.

Lee Sooman lộ ra nụ cười thư thái, "Sehun, Sehun tài giỏi của ta. Hiện tại Anh Lạc đều đã thuộc về cậu. Phong cách làm việc của cậu quả nhiên không giống với người thường. Thủ đoạn ngoan độc, tuyệt không lưu tình.

"Đây là một tờ chi phiếu. Tôi muốn ông rời Hàn Quốc, rời khỏi Anh Lạc." Oh Sehun bình tĩnh đặt chi phiếu lên trên bàn.

Lee Sooman vẫn điềm nhiên cười, lão nói, "Không vấn đề, mục đích của ta đã đạt được, còn chuyện sống hay không sống, không quan trọng, cậu muốn giết tôi cũng không sao, quan trọng là...từ nay về sau không còn mấy thứ chướng ngại vật này nọ chắn đường cậu trong việc mở rộng thế lực Anh Lạc nữa."

"Tôi sẽ không giết ông." Ánh mắt Oh Sehun vẫn lạnh băng như thời tiết tháng 1, anh tiếp tục nói, "Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, thời điểm ông giết Yixing, ông đang nghĩ cái gì?"

Vấn đề này như một hòn đá nhỏ bị ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến lòng người xao động như mặt hồ gợn sóng.

"Yixing nó càng ngày càng xinh đẹp, vẫn như trước kia, dù có lăn lộn trong cái thế giới dơ bẩn này thế nào, nó trước sau vẫn mang một cái tâm sạch sẽ và hiền lành như thế. Thời điểm tôi nổ súng, nó còn gọi tôi là 'thầy'. Ha ha ha, đứa nhỏ ngốc này." Lee Sooman lắc đầu cười cười, trong mắt không che giấu nổi tâm trạng khổ sở.

Ngày thứ năm của năm mới, hết thảy dần dần đi vào quỹ đạo. Khu Đường khẩu được chia làm ba, Kim HeeChul, HanKyung, LeeTeuk trở thành Đường chủ, Key trở thành người kế nhiệm DarkLord, hắn đứng ở bậc cao, chỉ nói một câu, "Thứ các người cần bảo vệ không phải là tổ chức Anh Lạc, mà chính là người đàn ông Oh Sehun này." Nguyện vọng của Zhang Yixing tiếp tục được thực hiện.

Ngày thứ sáu của năm mới, Park Chanyeol thu dọn hành lí xong, lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà của Zhang Yixing.

Byun Baekhyun đỏ cả mắt, cũng không rơi lệ, vẫn cố gắng nhếch khóe miệng, nhưng không hề có chút vui vẻ nào, ở sân bay nói lời tạm biệt với Park Chanyeol.

"Sẽ trở lại chứ?" Hắn hỏi.

"Không biết nữa." Park Chanyeol lắc đầu, hai tay xoa xoa khuôn mặt Byun Baekhyun, hắn cứ tưởng bản thân sẽ khóc, nhưng thực tế, hắn quả thực có khóc, chỉ có điều nước mắt không hề rơi.

Sân bay vang lên tiếng thông báo chuyên nghiệp nhắc nhở hành khách làm thủ tục, Park Chanyeol nhìn Byun Baekhyun thật lâu, bỗng dưng cảm thấy tim như sắp nứt ra, không kìm nổi vươn hai tay ôm chặt lấy Byun Baekhyun, Baekhyun rõ ràng bị hoảng sợ.

Cái ôm không xác định được ý nghĩa, nhưng lại khiến người ta không muốn buông ra.

"Tôi..."

Park Chanyeol nửa ngày không nói xong, Byun Baekhyun ôm chặt lại hắn, nhẹ nhàng nói, "Chanyeol, chúng ta làm bạn đi."

Một câu của hắn, khiến câu trong lòng kia của Park Chanyeol bị ép xuống, đúng vậy, bọn họ là bạn bè, là bạn, hắn làm sao có thể quên Byun Baekhyun từng nói, muốn tìm một cô gái bình thường, cùng nhau kết hôn sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Chứng kiến chuyện của Oh Sehun cùng Zhang Yixing, bọn họ làm sao còn can đảm tiếp tục đi tiếp, nhân lúc tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra, chấm dứt nó, mới là sáng suốt nhất.

Park Chanyeol gật gật đầu, ghì chặt hai bả vai của Baekhyun, thấp giọng nói, "Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn bè." Buông nhau ra, nở nụ cười, tiếp tục nói, "Chăm sóc thật tốt cho con chó nhỏ kia, đó là thứ duy nhất Yixing để lại cho chúng ta."

Tiếng thông báo khởi hành lại vang lên, Byun Baekhyun nhìn Park Chanyeol đi vào cửa check-in, hắn có cảm giác, Park Chanyeol rời đi không chỉ rời xa khỏi tầm mắt, mà còn rời xa khỏi cả cuộc đời của hắn.

Cũng hôm đó, Kim Minseok xách hành lý từ biệt Sehun, Kim Jongdae cũng không thấy tới, chỉ thấy Kim HeeChul đứng một bên dặn dò như đang chăm lo cho chính đứa con của mình, hiếm khi thấy hắn nói mấy lời bình thường, chỉ biết nhắc nhở ngày qua ngày Minseok phải sống thật tốt, thỉnh thoảng quay về.

Kim Jongdae chỉ mặc mỗi chiếc quần thun ở nhà, nửa người trên để trần, ngồi trên giường, lẳng lặng rút ra một điếu thuốc, châm lửa, trên giường vẫn y nguyên từ sáng sớm khi Kim Minseok rời đi, một đống hỗn độn, chỉ còn lưu lại hơi thở của Kim Minseok.

Ngày thứ bảy của năm mới, ánh mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện, Thượng đế dùng 6 ngày để tạo ra con người và thế giới, còn ngày thứ 7 ngài dùng để nghỉ ngơi.

Nhưng Oh Sehun không hề nghỉ ngơi, anh vẫn ngồi trên ghế như cũ, âm điệu lãnh đạm không mang theo chút cảm tình nào hạ mệnh lệnh xuống cấp dưới, hội nghị kết thúc, mọi người rời đi.

Oh Sehun giữ HeeChul và HanKyung lại, trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu hỏi, "Mộ Yixing ở chỗ nào?"

Kim HeeChul tự mình lái xe, đưa Oh Sehun đến cái nơi được gọi là mộ, chỉ là một nấm mộ trên danh nghĩa mà thôi, thi thể Zhang Yixing đã vĩnh viễn chìm vào đáy biển sâu thẳm.

Oh Sehun đứng trước tấm bia đá, tấm bia không hề có di ảnh, nhưng dường như thông qua đó cậu có thể nhìn thấy được người kia. Người kia đã tồn tại trong trí nhớ của cậu từ rất lâu rồi, từ lúc còn bé tí đã thề nguyện mãi mãi ở bên nhau, khi trưởng thành thứ tình cảm này cậu đã nhận ra ngay từ đầu, chỉ biết bảo vệ người kia thật tốt.

Ánh mắt dịu dàng, khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nở nụ cười, là nụ cười chân thành nhất, trong sáng nhất.

Kim HeeChul đứng một bên dựa vào HanKyung, sụt sịt mũi, cúi đầu.

"Yixing ..." Oh Sehun gọi, thanh âm không hề lạnh lùng giống như ngày thường, rất êm tai, rất ấm áp, mềm nhẹ như chạm đến khoảng sâu nhất trong tâm hồn của mỗi người, "Yixing à..."

Chỉ là những tiếng gọi đứt đoạn, nhưng lại khiến hai người kia đỏ cả mắt.

"Yixing ..." Một tiếng này như nghẹn lại, giữa ánh mặt trời, bọn họ nhìn thấy thứ không muốn thấy nhất của con người ngoan độc lạnh lùng tàn nhẫn Oh Sehun – nước mắt.

"Anh nghĩ giờ Thượng đế có lẽ cũng đang khóc, phải không." HanKyung nhẹ nhàng an ủi, rốt cuộc cũng nghẹn ngào không biết nói gì thêm.

____

"Yixing ..."

"Yixing ..." Leo nói với cậu trai đang ngồi ở ban công, cậu trai vừa mới phẫu thuật xong, lúc này vẫn còn mang mũ, ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, "Hôm nay rốt cuộc cũng có nắng rồi..."

"Ừm." Zhang Yixing lên tiếng, tầm mắt phóng về phía bờ biển rộng lớn ngoài xa, anh biết người đàn ông kia đang ở tít xa vượt qua ngoài vùng biển, anh còn vướng bận, anh còn yêu một người, người đó tên là Oh Sehun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro