CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Giản Tân Ninh là người mới, nhưng thời gian vào nghề cũng không ngắn, cậu từ khi còn bé lớn lên ở nhà bà nội, phụ cận thị trấn có một công ty điện ảnh, không tốt nghiệp cấp ba được nên thường chạy đến đó diễn vai xác chết, hoặc kẻ cầm cờ, hai năm trước được ông chủ của Thịnh Thiên giải trí chọn trúng, ký hợp đồng với công ty, mới chính thức bước vào giới giải trí.

Thịnh Thiên giải trí không lớn, tính cả quản lí cao tầng, diễn viên, người đại diện, tổng cộng hai mươi người, trong đó có bảy, tám tiểu minh tinh, Giản Tân Ninh, Trần Niên, Phó Vũ Hàng là ba người chủ lực, tuy rằng tiếng tăm không lớn, nhưng bởi vì tướng mạo không tồi, miễn cưỡng sống tạm.

Đương nhiên cũng bởi vì tướng mạo và kỹ năng diễn xuất hạn chế, không ai nổi tiếng cả, một đôi mắt hoa đào của Trần Niên cười rộ lên vô cùng đẹp trai, mà kỹ năng diễn xuất thì gay go, dẫn đến vẻ đẹp trai biến lưu manh, nhân vật vạn năm là vai phản diện phiên ba, không có được một kịch bản nam hai nào, Phó Vũ Hàng có khuôn mặt tiêu chuẩn chữ quốc cộng thêm đôi môi dày gợi cảm, vốn là khuôn mặt vô cùng phù hợp với chính kịch, cũng bởi vì kỹ năng diễn xuất không có, vai nhận được toàn là người hầu vẻ mặt trung hậu, Giản Tân Ninh so với bọn họ khá hơn một chút, đôi mắt to đen láy, lanh lợi, êm dịu, đuôi mắt dài, vừa đẹp vừa đáng yêu, chính là dáng vẻ của cậu em trai nhà hàng xóm, cho nên kịch bản đến tay vĩnh viễn là cậu em trai nhà hàng xóm...

Bộ phim sắp tới là một em trai ma ốm, Giản Tân Ninh híp mắt ngồi phịch trên ghế sa lông trong phòng ký túc ba phòng ngủ một phòng khách "Ai u má ơi" phỏng đoán kịch bản, đừng nói, dù nhịn đói mấy ngày thì cũng không diễn được như vậy, là một kẻ đáng thương cơm áo không no đủ, cuộc sống không có ý nghĩa gì.

Trần Niên đầu tóc như ổ gà từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy hai mắt cậu mơ hồ, khóe mắt đầy nước mắt, vồ tới quỳ trên mặt đất lúng túng diễn: "Nhị sư huynh! Huynh chết thật là thảm!"

Giản Tân Ninh khụ đến thở không ra hơi, suy nhược mà nói: "Ta còn chưa... chết..."

Trần Niên không để ý tới, kêu thảm thiết khóc thét: "Huynh chết ta sống thế nào! Ta cùng phó bí thư chỉ có hai người làm sao ăn hết đậu hủ ma bà trong tủ lạnh, còn có cá sóc chua ngọt kiểu Tứ Xuyên bánh trôi đường phèn tôm hấp muối tiêu!"

Giản Tân Ninh hít hít cái mũi, thân thể run run, đôi mắt mở to nhìn trần nhà trắng toác, tưởng đã bắt được một cơ hội sống sót cuối cùng, cậu ủy khuất vô cùng, một thiếu gia nhà giàu từ nhỏ nằm trên giường bệnh, xưa nay chưa từng ăn qua một bữa ăn đàng hoàng, năm này qua năm khác đổ rượu vào họng, không hưởng qua chua ngọt cay mặn, chưa từng ăn sơn trân hải vị, cả ngày đều ăn bắp cải thảo luộc không mùi không vị, cuộc sống đến cùng có ý nghĩa gì? Tính toán một chút, buông tay đi, chết rồi còn có thể thoải mái một chút, trong mắt dần dần trở nên vô thần, đậu xào kiểu Tứ Xuyên đang bay bay trên đỉnh đầu cũng không quay đầu lại chậm rãi biến mất, thời khắc hấp hối cậu lại nghĩ đến Juliet - mousse dâu tây – nhân sữa tươi, đó chính là một tia hy vọng, một bạch nguyệt quang duy nhất trong lòng cậu.

Nghĩ tới đây, "Xoạch" một tiếng, đôi tay trắng bệch rơi xuống ghế sa lông, tắt thở.

Trần Niên một giây xuất diễn, đứng lên "Ba ba" vỗ tay, khích lệ nói: "Không tệ nha Ninh Tử, trải qua một tuần nhịn đói lắng đọng, kỹ năng diễn xuất tăng vọt, tăng nhanh như gió!"

Giản Tân Ninh trầm mê biểu diễn, mở mắt ra hồi quang phản chiếu: "Trần Niên ca, em có thể ăn thịt không... em sợ em không chịu nổi đến ngày vào đoàn phim, người sẽ không có..."

Trần Niên cười nghiêng ngã, dựa vào trên ghế salông nói: "Đừng, em vẫn nhịn đói đi, tuy rằng anh cảm thấy em vốn không cần giảm béo, mà Tề Dương yêu cầu quá cao."

Giản Tân Ninh ngồi xuống, liếc nhìn yêu cầu của kịch bản, cảm thấy được chính mình phỏng đoán đúng chỗ, có chút vui vẻ, "Tề Dương ca cũng là vì muốn tốt cho em, chủ yếu trách em không có kỹ năng diễn xuất, chỉ có thể dựa vào ngoại hình để cải thiện." Cậu ngữ khí nhẹ nhàng, thay đổi thần thái bệnh tật triền miê, cùng Trần Niên thảo luận kịch bản.

Tiểu minh tinh giống như bọn họ không có áp lực ở bên ngoài, có thể nổi tiếng thì tốt, không nổi tiếng thì yên lặng nỗ lực, Giản Tân Ninh cũng không có lý tưởng xa vời gì, chỉ muốn ở trong giới diễn viên cố gắng đóng phim, ở cạnh người trong lòng mình gần thêm một chút.

Hai người đang trò chuyện, cửa túc xá "Ầm" một tiếng, bị người mở ra, Phó Vũ Hàng đầu đầy mồ hôi chạy vào, cầm bình nước khoáng "ực ực" nửa bình, mới thở hồng hộc nói: "Nhanh đến công ty!"

Trần Niên hỏi: "Đến công ty làm gì? Ngày hôm nay không phải không có chuyện gì sao?"

Phó Vũ Hàng hai mắt hiện ra ánh sáng: "Có việc! Là chuyện lớn!"

Giản Tân Ninh hỏi: "Chuyện gì?"

"Đạo diễn của 'Đoạn Lưu' đến công ty tuyển vai diễn!"

"Đoạn Lưu?" Trần Niên đứng nhanh dậy, kích động nói: "Là 'Đoạn Lưu' mà tôi biết sao?"

"Phải!" Phó Vũ Hàng bày ra khuôn mặt bí thư, làm khuynh đảo tâm tư thiếu nữ: "Là bộ phim của đạo diễn Tôn Thụ Tâm, nam chủ Việt Lãng nữ chủ Tần Sương!"

Trần Niên bình tĩnh hai giây: "Bộ này không phải là do đoàn đội của 'Vô Nhai' làm chế tác sao? Làm sao lại đến công ty của chúng ta tuyển vai diễn?"

"Nói là có hai vai phụ muốn tìm người mới diễn, đoán chừng là Lý tổng tìm phương pháp đem Tôn đạo diễn mời tới, hơn nữa nghe nói không chừng Tôn đạo tới đây thì Việt Lãng cũng tới! A a a Việt Lãng! Thần tượng của tôi!"

Ánh mắt Trần Niên thật phức tạp nhìn hắn: "Cậu đừng có dùng giọng điệu này la hét có được không? Nhìn giống như là Barbie King Kong có mặt chữ quốc vậy, làm sợ đến hoảng loạn."

Phó Vũ Hàng tức giận đến mắt trợn trắng: "Mặt chữ quốc giết cả nhà cậu sao?" Liền liếc mắt đến ghế sô pha, nghi ngờ nói: "Ninh Tử đâu?"

"Ở đây! Em ở chỗ này!" Trần Niên hai người theo âm thanh đi tới, phát hiện Giản Tân Ninh không biết từ lúc nào chạy vào phòng ngủ, tranh thủ tròng lên một thân âu phục trắng, âu phục trắng này là lần trước công ty thống nhất phân phát, để phòng ngừa vào dịp xuất hiện bên ngoài lại bị người nói là keo kiệt, để cho người khác chế giễu.

Khoan hãy nói, mặc vào âu phục lập tức sẽ khác, Giản Tân Ninh năm nay hai mươi lăm, tướng mạo và khí chất thoạt nhìn cũng chỉ là mười bảy mười tám, lúc này mặc âu phục trắng, mái tóc màu nâu mềm mại, nhìn như một tiểu quý công tử lanh lợi, khóe miệng Trần Niên run lên, nhìn cậu ăn mặc long trọng như muốn đi dự tiệc tối, thành khẩn nói: "Không cần thiết đâu huynh đệ, chỉ tuyển một vai phụ nhỏ, thật sự không cần thiết."

Giản Tân Ninh lấy caravat, liền chạy đến trước bàn tìm bình phun sương tạo mẫu tóc, nhìn gương trang điểm tạo hình, Phó Vũ Hàng hỏi: "Ninh Tử... Cậu làm cái gì vậy?"

Giản Tân Ninh cũng biết mình khác thường, lắp bắp giải thích: "Gặp, gặp dạo diễn nổi tiếng, em muốn chuẩn bị một chút..."

Trần Niên nói: "Đạo diễn cũng không chịu nổi trời nóng 38 độ như hôm nay đâu, cậu mặc ba lớp áo mà không thấy nóng sao?"

Giản Tân Ninh nháy mắt mấy cái: "Vậy em cởi áo vest ngoài?"

Phó Vũ Hàng nói: "Nhanh chóng cởi ra toàn bộ đi, vai phụ cần tuyển là một cậu nhóc con, cậu ăn mặc như vậy khẳng định không được."

Giản Tân Ninh có chút không nỡ, bộ quần áo này là bộ quý nhất mà cậu có, cậu muốn mặc nó đi gặp, đi gặp...

Trần Niên nói: "Cậu cái tên ngốc này, mặt nóng đến đỏ rần rồi, nhanh lên nhanh lên, thay quần áo còn đi nữa, tuyệt đối đừng đến muộn, nghe nói Tôn đạo diễn ghét nhất người đến trễ."

Giản Tân Ninh vừa nghe, không dám làm lỡ thời gian, nhanh chóng thay một chiếc sơ mi trắng, cùng Trần Niên, Phó Vũ Hàng ra khỏi nhà, thang máy còn chừng mười tầng mới có thể tới, Giản Tân Ninh nhớ tới cái gì quay đầu chạy về trong phòng, Trần Niên hỏi: "Làm sao vậy? Quên đồ rồi?"

Giản Tân Ninh vội vã lắc đầu: "Em, em quay lại rửa mặt một cái... sẽ xong ngay thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro