Chương 10: Xưởng gỗ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Vu, chị Yến và anh Mạnh trước đó đã càn quét qua siêu thị. Lúc này nơi đây chỉ còn bày vài chiếc xe đẩy, trong xe chứa mì ăn liền, nước khoáng, bánh quy, chocolate, bánh mì, sữa bò.

Phản ứng đầu tiên của Vân Lăng sau khi nhìn thấy chính là... Tại sao lại không có gạo hay bột mì? Những người này không nấu ăn à?

Các hộ gia đình người chết kẻ chạy, câu hỏi này đã mặc định không lời giải đáp. Vân lăng cũng không nhất thiết. Cô lấy ra mì ăn liền, nước khoáng, sữa bò cất vào ba lô vải đay.

Ba lô có tổng cộng 4 ngăn, còn có thể đựng một loại vật phẩm khác. Sau khi do dự giữa bánh quy và bánh mỳ, dựa vào thời hạn sử dụng, Vân Lăng quyết định lựa chọn bánh quy.

Cô nhét toàn bộ vào ba lô vải đay, lại lấp đầy chocolate ở hai túi bên hông. Chờ đến khi ba lô căng phồng không thể chứa được nữa, Vân Lăng mới cảm thấy thỏa mãn đeo bao trên lưng: "Chúng ta đi thôi!"

Nhưng khi cô xoay người, lại thấy có ai đó đang đứng ở cửa, cũng không biết đã xem từ khi nào.

Vân Lăng: "..."

Tên này sao cứ như bóng ma vậy, đứng đó không có tiếng động nào!

Lục Xuyên vốn định tới đây phụ giúp khuân vác và hộ tống! Ánh mắt anh sâu thẳm, vẻ mặt khó phân định rõ: "Ba lô vải đay à?"

"Đúng." Vân Lăng thoải mái, hào phóng thừa nhận.

Lục Xuyên nhìn chằm chằm Vân Lăng: "Người chơi thực nghiệm sao?"

"Là người sống sót trong thực nghiệm!" Vân Lăng sửa lại, cuối cùng còn bổ sung: "Giống như anh!"

Người chơi thực nghiệm... Ý nghĩa là đã biết trước trò chơi và quen thuộc với các thao tác cơ bản.

Còn người sống sót trong thực nghiệm có nghĩa là đã thành công trải qua 100 ngày, nhận được khen thưởng cuối cùng.

"Tên, ở doanh trại nào? Làm sao tôi tìm được cô?" Lục Xuyên đặt câu hỏi.

"Vân Lăng, thường trú ở doanh trại Lăng Vân. Bắt đầu trò chơi may mắn hoàn thành nhiệm vụ chỉ định, đạt được tư cách ra vào, hiện đang ở tại kho hàng." Vân Lăng trả lời từng câu.

"Lục Xuyên, đang tạm trú ở doanh trại Lạc Nhật. Ngày mai tôi tới tìm cô." Sau 10 ngày, doanh trại sẽ hủy bỏ trạng thái vô địch, biến thành hình thức bị công kích. Những tay chơi lão luyện nên tụ họp cùng nhau, nhanh chóng xây dựng doanh trại, đối với mọi người đều tốt."

Cao thủ đến cậy nhờ, Vân Lăng cũng không có lý do gì từ chối. Cô đồng ý: "Được rồi, khi nào anh rảnh thì đến."

Sau khi đưa ra địa chỉ, Vân Lăng dẫn hộ vệ Giáp rời đi.

Nhìn bóng hình hai người đã dần xa, Lục Xuyên lẩm bẩm: "Một thẻ kỹ năng cấp S không sử dụng đến còn kém xa so với ơn cứu mạng... Cái này không gọi là huề nhau."

............................................

Doanh trại Lăng Vân.

Không biết từ khi nào, trên bãi đất trống nhiều thêm một đống lửa trại. Người phụ nữ lấy nguyên liệu từ ba lô ra, ngồi xổm ở đó tỉ mỉ nấu nướng.

Trên đống lửa có một chiếc nồi sắt đã được đổ nước, hiện tại đang sôi. Cô thêm mì gói, gia vị cộng với chả cừu, chả bò, tôm viên, các loại nguyên liệu... Cơm trưa thơm nức đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Ăn cơm! Ăn cơm!" Có người ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được rống lên. Người phụ nữ lấy ra chén đũa, múc mì cho mọi người. Các đội viên cùng vây lại... Nước phở tươi ngon, chất thịt tươi mới, ăn vào có cảm giác như sống lại!

Những người này đều ăn uống thỏa thích, chỉ có Tông Nghiệp Minh là ăn không biết mùi vị gì. Tai họa ập đến quá đột ngột, anh bị chia cắt với bạn bè và người thân của mình. Tối hôm qua vì lo lắng cho cha mẹ, cho bạn gái cùng người anh em từ nhỏ lớn lên bên nhau mà Tông Nghiệp Minh ngủ không yên giấc.

Điện thoại gọi vô số lần lại không biết tại sao không có ai nghe máy. Anh muốn lên mạng lại không bắt được tín hiệu. Tình huống bên ngoài như thế nào, anh hoàn toàn không hay biết, chỉ có thể lo lắng suông.

Tông Nghiệp Minh tâm sự nặng nề, chỉ tùy tiện ăn vài miếng đã nuốt không vào. Nhìn thấy các đồng đội đã ăn no, có người còn định đánh bài, anh nhịn không được lên tiếng: "Sáng nay may mắn tìm được không ít vật tư, đủ ăn đến vài bữa. Hay là chiều nay chúng ta đi xa chút đi?"

Lời vừa ra, xung quang yên tĩnh...

Vệ Khanh dẫn đầu phản đối: "Đi xa quá nguy hiểm, tốt nhất là hoạt động ở gần doanh trại thôi!"

Tông Nghiệp Minh cười khổ. Anh biết doanh trại an toàn, cũng không muốn chạy ra ngoài. Chỉ là... Bạn bè, thân thích sống chết không rõ, anh làm sao yên tâm?

"Tôi cũng không đồng ý ra ngoài!" Có đồng đội hát đệm: "Chơi nhiều game online như vậy, tôi chưa từng thấy cái nào điên như "Thiên tai ngày tận thế" cả! Đánh quái suốt hai ngày, vậy mà không thấy rớt ra một liều thuốc hồi phục nào cả!"

"Tốc độ hồi phục cơ bản cũng chậm muốn chết! Đánh xong một trận, phải nghỉ ngơi một giờ mới có thể tự do hành động. Nếu rời khỏi doanh trại, xui xẻo đánh hai trận là chết rồi!"

"Đúng vậy!" Những người khác sôi nổi tỏ thái độ: "Doanh trại tương đương với khu an toàn. Người chơi bị cấm đánh nhau trong khu vực này, đồ vật cá nhân cũng cấm cướp đoạt. Ở lại chẳng phải tốt sao?"

"Rời khỏi doanh trại, quái vật thấy anh thì sẽ đuổi đánh. Người khác thấy anh, có khi còn cản đường cướp bóc."

Thấy hầu hết mọi người đều phản đối, Tông Nghiệp Minh cố gắng tìm đồng minh: "Đinh Nhất, anh thì sao?"

Những người khác đều là cô đơn hoặc cùng người thân chạy trốn tới doanh trại, sẽ không hiểu rõ cảm nhận của anh. Đinh Nhất lại không giống! Cha mẹ anh ta ở trung tâm thành phố, lạc nhau không rõ. Tình cảnh cũng như anh, hẳn là có thể hiểu được.

Ai ngờ Đinh Nhất lại hoàn toàn tránh né: "Tôi thấy bọn họ nói có lý đấy! Bên ngoài quá loạn, chạy ra thì rất nguy hiểm. Với lại, cho dù trở về nhà, lỡ như không có người nhà thì sao? Mạo hiểm trở về, rốt cuộc lại đi tay không?"

Tông Nghiệp Minh lặng người hồi lâu.

Quay lại không tìm được ai, ít ra anh cũng đã cố gắng hết sức. Nhưng cái gì cũng đều không làm, một mình lăn lộn trong doanh trại, lương tâm không thấy cắn rứt sao? Đó đều là người thân của anh cả đấy!
Tông Nghiệp Minh cố gắng thuyết phục: "Lúc sáng ra ngoài cậu cũng thấy rồi đấy... Rất nhiều quái vật đã bị quét sạch chứ không còn dày đặc như hôm qua. Chỉ cần chúng ta cẩn thận né tránh thì sẽ không gặp nguy hiểm."
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Đinh Nhất đã giành trước bác bỏ: "Đây là vùng ngoại thành nên ít quái vật."
"Tôi hôm qua vừa sơ tán khỏi khu vực gần trung tâm thành phố. Nơi đó không chỉ có số lượng lớn mà còn đa dạng nhiều thể loại quái nữa."
"Ngoại trừ các Goblin phổ thông, còn có loại yêu quái gỗ vừa đi vừa nhảy. Nếu nó phát hiện ra người sống sẽ ném mạnh khối gỗ."
"Goblin là quái vật cận chiến, chạy trốn thì sẽ không sao. Còn người gỗ là quái vật đánh xa chiến, cách thật xa cũng có thể đánh người."
"Đây chỉ là phần rìa của trung tâm thành phố. Nếu đi sâu vào trong, ai biết được sẽ có dạng quái vật nào xuất hiện?"
Cuối cùng, anh ta kết luận: "Theo tôi, chúng ta cứ thành thật đợi ở trong doanh trại. Chờ quân đội quét sạch hết quái vật thì chúng ta sẽ được an toàn. Đến lúc đó ai về nhà nấy, không cần lo lắng đề phòng trên đường sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn."
Vốn tưởng là đồng minh, ai ngờ anh ta lại là trở ngại lớn nhất!
Tông Nghiệp Minh lặng lẽ thở dài: "Cho dù như vậy, tôi vẫn muốn về nhà xem thử. Nếu mọi người không thích thì chiều nay chúng ta tách ra hành động đi."
Không ai nói gì, mọi người đều im lặng nghi hoặc.
Tông Nghiệp Minh biết rằng thời thế đã thay đổi, cứ cư xử tử tế sẽ rất dễ đắp đổi bằng sinh mạng của bản thân.  Bởi vậy, anh cũng không trách các đội viên: "Rất vui được gặp mọi người, hy vọng có cơ hội gặp lại!" Dứt lời, anh khoác ba lô, kiên quyết đứng dậy rời khỏi đội ngũ.
Đạo cụ khôi phục không thấy rơi xuống, thẻ kỹ năng hay thẻ trang bị đều đồng dạng hiếm thấy. Tông Nghiệp Minh vô cùng ảo nảo. Lúc trước nghe được hệ thống nhắc nhở: "Mỗi người chơi đều chỉ có 4 ô kỹ năng, xin lựa chọn cẩn thận!" Tại sao anh lại do dự chứ?
Nếu lấp đầy các ô kỹ năng bằng các kỹ năng cấp C thì đúng là không có tương lai gì, nhưng ít ra có thể giữ mạng ở đầu trò chơi. Nếu hôm qua anh nhiều nhặt thêm vài thẻ kỹ năng thì không đến mức hiện tại hành động một mình thiếu tự tin.
Còn bây giờ, muốn cũng không có chỗ để nhặt!
"Hỏi những người khác thử xem, biết lại thành lập được đội." Tông Nghiệp Minh thầm hạ quyết tâm, nhanh chóng hành động.
............................
Trở về doanh trại, Vân Lăng vừa tạm nghỉ ngơi thì giao diện đột ngột nhảy ra: [NPC "George" ghé thăm, xin hỏi có thuê hay không?]
NPC thứ hai!
Vân Lăng nhấp vào xem.
[Tên họ: George (Lãnh chúa có thể ban tên, có thể lựa chọn công khai hay không)]
Cấp bậc: 0
Thuộc tính: Lực lượng 5, nhanh nhẹn 5, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: Không có.
Kỹ năng sinh hoạt: Sơ cấp mộc nghệ.
Các vật phẩm có thể chế tạo: Gậy gỗ, khiên gỗ, trượng gỗ, cây đuốc.
Giá thuê: 50 đồng.
Gậy gỗ là trang bị tấn công, khiên gỗ là trang bị phòng thủ, trượng gỗ là trang bị tiêu chuẩn của pháp sư. Cây đuốc có thể thắp sáng vào ban đêm, cải thiện tầm nhìn.
Ở những trò chơi có tỷ lệ bùng nổ thấp, các cửa hàng bán trang bị đặc biệt quan trọng, nhất là ở giai đoạn đầu.
Vân Lăng vừa định chọn "Có" nhưng lại nhìn thấy thuê NPC cần tốn 50 đồng tiền, giải khoá xưởng mộc cũng tốn 100 đồng tiền. Hiện tại, cô không có nhiều tiền như vậy.
"Nghỉ ngơi rồi ra ngoài đánh quái, rất nhanh sẽ tiết kiệm đủ tiền." Cô suy nghĩ.
..........................
Chiến đấu năm phút, nghỉ ngơi 1h. Đây là miêu tả chân thật nhất về các người chơi hiện tại.
Tình huống của Vân Lăng thì khá hơn đôi chút. Cô vượt trội ở hạn mức điểm sinh mệnh cao, còn được trợ giúp, ra ngoài một chuyến có thể giết được vài con quái vật.
Tuy nhiên, khắp chốn đều có kẻ thù. Nếu không cẩn thận, cô rất có thể bị người xem như quái vật mà tiêu diệt. Bởi vậy, mỗi lần còn một phần ba lượng máu, hai người đều sẽ rút lui về doanh trại.
Bốn tiếng sau... 214 đồng xu.
Chân hộ vệ Giáp mang giày vải, trên đùi cột bao bảo vệ gối, thân mang giáp vải, đai lưng cột quanh hông, tay trái gậy gỗ, tay phải đeo nhẫn. Tuy tất cả đều là trang bị trắng nhưng có thể để đầy 6 ô trang bị, thoạt nhìn còn chói loá hơn người chơi.
Vân Lăng ngẩng đầu nhìn trời: "Đến lúc phải về rồi!"
..........................
Doanh trại Lăng Vân.
Chỉ trong một ngày, nơi đây phảng phất như thay hình biến dạng. Lều trại được dựng ở khắp mọi nơi, đốt lửa nấu nướng đồ ăn.
Theo mùi hương bay xa, nhiều người tụ họp cùng nhau vui vẻ đánh bài. Trông bọn họ không giống như bị quái vật ép tới nơi đây mà lại giống như đang tham gia cắm trại tập thể, tổ chức bữa tiệc quy mô lớn...
Có người thừa dịp đó ngồi dưới đất, bày sạp rao: "Lều hai người đây, rất dày, mỗi cái 5 đồng tiền."
"Nút bịt tai đây! Nút bịt tai siêu tốt! Đeo vào là ngủ tới sáng!"
"Túi ngủ phòng lạnh giữ ấm đây! Chỉ bán 3 đồng tiền, ai ngang qua đừng bỏ lỡ!"
........................
Rút kinh nghiệm từ bài học ở đêm đầu tiên, một số người khi ra ngoài thám hiểm vào ban ngày đã cố tình lục soát, tìm kiếm những trang thiết bị cắm trại. Chờ đến buổi tối đông người thì lập tức mang ra rao bán.
Ăn no ngủ kĩ là những nhu cầu cơ bản của con người.
Thấy có người bán lều và túi ngủ, những người chơi khác vội đổ xô đến mua.
Công việc làm ăn phát đạt, hàng hoá cung không đủ cầu khiến người bán phải cười không khép miệng.
Những người khác thấy vậy cũng bày hàng vỉa hè. Một số bán thực phẩm ngắn hạn sử dụng, có lấy vật đổi vật, đổi trang bị phổ thông, có bán ba lô và xe đẩy để thuận tiện trong việc chuyên chở vật tư.
Các giao dịch liên tiếp hoàn thành.
Vân Lăng thường xuyên nhận được lời nhắn [Có người chơi tiến hành giao dịch trong lãnh địa Lăng Vân, xin chúc mừng ngài nhận được 1 đồng tiền thuế.]
[Có người chơi tiến hành giao dịch trong lãnh địa Lăng Vân, xin chúc mừng ngài nhận được 1 đồng tiền thuế]
...................
Tích tiểu thanh đại, thu nhập rất khả quan.
Đây chỉ là ngày thứ hai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro