chương 1: nam nhân đều không đáng tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời  của nam nhân không thể tin, kỳ thật không phải nam nhân thích nói dối, mà bởi vì khi nam nhân hứa, lời nói căn bản không được suy nghĩ qua! Thời điểm nam nhân hứa với ngươi, cũng không phải đang cố lừa gạt ngươi, nhưng cái hứa này không phải được hắn nói ra sau khi suy nghĩ.

"Mùa hè tĩnh mịch, trên bầu trời lốm đốm sao, trong đầu có chút nhớ, nhớ gương mặt của hắn, ta có thể làm bộ không nhìn thấy cũng có thể len lén nhớ..." Ta mở một bài nhạc vui, bưng lên một bàn rau, thỏa mãn nghe, thật sự là sắc hương vị đều đủ nha, trong lòng suy nghĩ 'sáng sớm ta liền cho hắn kinh hỉ, trên mặt liền biểu hiện vui sướng, ta liền không nhịn được hưng phấn, gấp gáp bận rộn làm đồ ăn không thể chờ được ước muốn nhìn nét mặt của hắn, cũng bỏ qua bình thường tiết kiệm, đánh cho cái, đi ra.

Ta sôi nổi đi đến trước cửa phòng, đem cơm hộp giấu phía sau, vừa định gõ cửa, ồ, cửa như thế nào lại không đóng, vừa vặn, có thể cho hắn một kinh hỉ, lặng lẽ đẩy cửa ra, chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ, thế nhưng là tình cảnh trước mắt để cho ta choáng váng, quần áo nam tử, nữ tử ném khắp nơi. Tiện tay nhặt lên một cái áo ngực, cái này......Nước mắt không tự chủ được chảy xuống, đứt quãng ‘ ừ a..., ừ a...’ tiếng rên rỉ rơi vào tai ta, ta lừa mình dối người nghĩ 'nói không chừng trong phòng không phải như thế, chẳng qua là đồng nghiệp của hắn mượn chỗ ở thôi'. Thần, hy vọng ngươi không phản bội ta, ta đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn mà ta không muốn nhìn thấy nhất, một nam một nữ khỏa thân, thân thể dây dưa cùng một chỗ, làm cho người ta tim đập xấu hổ, ta vịn khuông cửa, nhìn gương mặt quen thuộc trên giường, không khỏi tự mình cười nhạo, một người là người ta yêu, một người là bạn tốt nhất của ta, nội dung cốt truyện máu chó như vậy không ngờ một ngày lại xuất hiện trên người ta .

Hộp thức ăn trong tay không biết rớt xuống đất lúc nào, làm hai người trên giường hoảng hốt, hắn còn không biết liêm sỉ nói: "Tử bảo bối, không phải, ta"

Ta tiện tay cho hắn một cái tát, "Ta đã không còn của ngươi tử bảo bối từ thời điểm mà ngươi phản bội ta, hiện tại ta cảm thấy ngươi thật bẩn. " Quay người liền chạy đi ra ngoài, mặc kệ nước mắt làm mờ nhạt, trên đường người người lui tới, nối liền không dứt, một đôi tình nhân trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, lúc trước ta cũng nắm tay Phùng Thần như vậy, cùng nhau dạo phố, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau......Nhưng bây giờ, người ta yêu nhất cùng bạn tốt nhất phản bội ta, ta nên làm sao đây? Nơi nào mà ta có thể đi, thiên hạ to lớn, tại sao không có chỗ nào cho Nạp Lan tử Hinh ta dung thân chứ? Bất tri bất giác chạy đến nơi hắn tỏ tình ta— lăng nữ phong, "Ma Ma, ta rốt cuộc biết, nam nhân đều không thể tin. " Ta dùng hết tất cả khí lực hô, Phùng Thần, ta vì ngươi, từ bỏ gia tộc lừng lẫy, từ bỏ thân phận thiên kim đại tiểu thư, chỉ muốn ở cùng ngươi, ngươi lại phản bội tình cảm của ta, ngươi rõ ràng hứa hẹn vĩnh viễn chỉ yêu ta, nhưng lại đối xử với ta như thế, chẳng lẽ lời hứa của nam nhân cũng không thể tin ư?

Trời vẫn là trời xanh, mây vẫn là mây trắng, cây vẫn là cây xanh, nhưng chúng ta không thể được như những gì ngươi đã tỏ tình lúc trước. Ta ngồi xổm xuống dúi đầu vào hai tay, như một đứa nhỏ, lớn tiếng khóc rống——

Ta là phân cách tuyến——

"Tử bảo bối, Tử bảo bối, ngươi ở đâu? Mọi chuyện không phải như thế, tại sao lại không nghe ta giải thích. " Thần mặt xám như tro đi lại trên đường, như một người mất hồn, bạch Linh Nhi đuổi theo, nói với Thần: "Bình thường hai người đi đến những đâu, tìm hết rồi sao? Nói không chừng Hinh Nhi ở chỗ nào trong đó, chúng ta chẳng qua uống rượu say, anh giải thích với cô ấy, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh. "

Vẻ mặt Thần buồn rười rượi, lắc đầu, "Ta đã tìm qua, không có, tử bảo bối sẽ không tha thứ ta, cô, cô sẽ không cần phải làm chuyện điên rồ được không?, tử bảo bối, ngươi ở đâu? "

"Đúng rồi, lăng nữ phong, đã tới chưa? Anh đã tỏ tình Hinh Nhi ở đó mà, nói không chừng Hinh Nhi sẽ tới đó. "

"Đúng rồi, " Tràn ra vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn , "Cám ơn cô, ta ta sẽ đi xem ngay bây giờ. "

Bạch Linh Nhi trong lòng nghĩ:Hinh Nhi, xin lỗi, ta không thể không làm như vậy, hy vọng ngươi biết được sự thật, ngàn vạn chớ có trách ta.

Lăng nữ phong

Ta còn đang ôm đầu khóc rống, dường như cả ông trời cũng nhìn không được, cũng vì hắn phản bội mà đau lòng, lại hạ lên mưa rào tầm tã. Ta rất cảm tạ trận mưa này, bởi vì nó làm cho người ta không phân biệt được trên mặt ta là mưa hay là nước mắt.

"Tử bảo bối. " Một tiếng kêu làm ta trở về hiện tại, "Không nên gọi ta là tử bảo bối, ngươi làm cho ta cảm thấy buồn nôn. "

"Không phải, tử bảo bối, không phải như em thấy, anh cùng cô ta không có gì, anh với cô ta chẳng qua là uống rượu say mà thôi, cái gì cũng không có phát sinh. "

"Phùng Thần, ta tận mắt nhìn thấy các ngươi, cái này ngươi còn dám nói xạo ư? Ha ha, người ta yêu nhất cùng bạn tốt nhất của ta phản bội ta, thật đúng là làm cho người ta chế nhạo. "

Bạch Linh Nhi cũng chạy tới, kéo Phùng Thần cánh tay, vũ mị mà cười cười nói: "Hinh Nhi, ta cùng Thần thật tâm yêu nhau, ngươi thành toàn ta cùng hắn được không?"
Thần bất ngờ nhìn bạch Linh Nhi, "Linh Nhi, ngươi......" "Tử bảo bối, không phải như thế, " Đẩy ra bạch Linh Nhi, cho cô một cái tát, "Linh Nhi, ta thật không nghĩ tới ngươi là người như vậy, tử bảo bối, ngươi tin tưởng ta. "

"Thần ta biết rõ, ngươi yêu ta, chúng ta không nên gạt Hinh Nhi được không nào? Hinh Nhi là người tốt như vậy, sẽ gặp báo ứng, huống hồ cũng có thể cho hài tử chúng ta tích chút đức. " Bạch Linh Nhi vuốt bụng khóc nói.

Ta buồn cười nhìn xem một màn này, dĩ nhiên là vì tiền, còn có hài tử, ha ha, "A........." Ta dùng hết ta tất cả khí lực kêu to, muốn đem hết thảy không như ý kêu đi ra, vào thời khắc này, ta bị một hồi hào quang bao quanh, tóc cùng con mắt đã biến thành màu tím, dung mạo vốn khuynh quốc khuynh thành, hiện tại càng tăng thêm một cổ diêm dúa lẳng lơ đẹp, càng có thể kích thích nam tử tham muốn giữ lấy.

Phùng Thần lắp bắp nói: "Tử mị tóc tím, Nữ Đế vi tôn. " Ta không bao giờ nữa muốn nhìn đến đôi cẩu nam nữ, ta quay người nhảy xuống, đang nhảy xuống dưới trong phút chốc, ta phảng phất nhìn thấy Linh Nhi trên mặt áy náy, còn có cô im ắng nói với ta, Hinh Nhi, thực xin lỗi.
Hết thảy ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nếu như lời xin lỗi thật sự hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì, đối với đôi cẩu nam nữ, ta không bao giờ muốn nhìn thấy các ngươi nữa. Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, rất nhanh tan mất trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro