Lạnh không... cơn gió mùa đông?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Alex

Thể loại: Truyện ngắn

Tình trạng: Hoàn thành

Đôi khi có những thứ vốn không phải là của mình thì có cố gắng đến mấy cũng không phải là của mình. Khi người đã ra đi không quay trở lại, anh cũng thể làm được gì vì vốn dĩ người không thuộc về anh. Hãy sống tốt và luôn cười nhé! Hãy giữ ấm bản thân , đừng để mình bị tổn thương! Em là cơn gió nhẹ thoảng qua, dù em rất lạnh nhạt nhưng đối với anh em chính là ấm áp, là trái tim anh. Anh luôn yêu em, cơn gió mùa đông...

" Reng ... reng... ". Chiếc đồng hồ báo thức vang lên, một ngày mới lại bắt đầu. Uể oải, ngáp dài một cái, cậu với tay tắt cái "ông trời" đang thụy uy rồi xuống giường làm vệ sinh cá nhân. Nhìn thức ăn trên bàn mà ngán ngẩm, ngày nào cũng vậy không mì gói thì cũng sandwich, nhấm nháp vài hớp café rồi đi làm. Bất chợt, anh hướng về phía gian bếp, nơi có một dáng vẻ đang loay hoay làm món ăn sáng. Anh lại đảo mắt nhìn quanh nhà, nơi đây đã luôn tràn ngập tiếng cười, luôn có ánh nhìn ấm áp dành cho anh, có bóng dáng nhỏ bé thận trọng ủi từng chiếc áo sơ mi để sáng anh đi làm và có một người con gái mảnh khảnh, co ro đợi anh trên ghế sofa khi anh về trễ... Tất cả những thứ ấy đã tạo cho anh cảm giác yêu thương, hạnh phúc của một gia đình và người con gái đã cho anh biết thế nào là tình yêu, thế nào là cho đi mà không cần nhận lại. Bây giờ mọi thứ vẫn vậy nhưng sao thiếu vắng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, hình bóng ấy, mọi thứ chỉ còn lại tiết nuối, trống không, lạnh lẽo...

Đường xá đông đúc, từng dòng người chen chúc nhau phần đường bé nhỏ, có người đi làm, có người chở con đi học, có người bán hàng, và có người chở người yêu, chở vợ,... Cảm giác thật hạnh phúc. Nhìn mình, anh cảm thấy tủi thân, người ta chở tình yêu còn anh chỉ chở hoài niệm và cắn rứt Đôi mắt ươn ướt, anh ngước mặt lên ngăn dòng nước mắt chảy ra, anh không thể bỏ cuộc, phải cố gắng níu kéo cuộc sống không chỉ vì mình mà còn vì một người trong trái tim đã khuất...

Vẫn ánh mắt ngưỡng mộ, vẫn ánh mắt lén lút đưa tình của mấy cô nhân viên khi anh bước vào công ty. Cũng phải, một người đàn ông thành đạt, sang trọng, quyền lực chỉ vừa 25 tuổi quả là mẫu người lí tưởng của biết bao cô gái. Nhưng dù vậy, anh cũng chẳng bao giờ liếc nhìn lấy một lần vì sâu thẳm trong trái tim anh có có một người con gái ngự trị, mãi mãi không thể chứa thêm một người nào nữa. Công việc bận rộn khiến anh phần nào quên đi nỗi nhớ về cô. Mỗi lúc mệt mỏi, tưởng chừng như sức lực đều cạn kiệt chỉ cần nhìn thấy cô, mọi mệt nhọc đều tan biến dù đó chỉ là một bứ chân dung nhạt màu.

Từng cơn gió lạnh thổi mạnh vào người, cố bấu chặt vào lớp vải mỏng nhằm xóa đi cái lạnh, nhưng dù vậy nó cũng không thể xóa đi cái lạnh thật sự trong anh. Nhìn những cánh hoa sưa nở rộ, lòng anh chợt thắt lại.

- Hoa sưa nở rồi, đẹp thật giống như em vậy. Em biết không, thật sự anh không thích hoa nhưng từ khi có em, không biết tự bao giờ anh đã luôn nhìn nó để nghĩ về em. Anh còn nhớ em đã từng nói khi nào mình lấy nhau, anh nhất định phải trồng một cây hoa sưa ở trước sân cho em, lời hứa ấy anh vẫn còn nhớ nhưng anh đã không có cơ hội thực hiện... bởi vì không có em, nó cũng giống như một thứ vô hồn vậy. Em từng nói hoa sưa nở rồi mau tàn vì thế anh phải luôn chăm sóc thật tốt, không phải sao? Nhưng hoa có thể tàn rồi nở rộ nhưng sao em đi rồi lại không quay về với anh? Em có biết, từng đêm anh đau thế nào không? Khi môi lần quay sang bên cạnh chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo, khi mỗi sáng thức dậy căn nhà chỉ là một màu trắng toát không chút hiện hữu. Em nói đi, anh phải làm sao đây?...- Một giọt nước mắt chợt rơi- Anh đau, anh đau lắm, anh chỉ còn lại em là lẽ sống duy nhất, sao em cũng bỏ anh mà đi, sao ai cũng rời bỏ anh hết vậy?

Anh đứng đó, nhìn lên những cánh hoa sưa mới nở mà long xao động, để mặc những cơn gió lạnh quật vào người. Trước khi rời đi, anh đã nói một câu rất khẽ đủ để mình anh nghe thấy.

- Lạnh không... cơn gió mùa đông? Anh lạnh lắm... đừng để mình bị lạnh nha!

Trong đêm tối, bóng dáng anh cô độc và lặng lẽ vì... người con gái ấy.

Mùa đông về

Cơn gió lạnh

Cái lặng lẽ và cô độc của cuộc sống

...đã khiến anh nhớ đến em.

Em là cơn gió

Đến rồi không quay về

Nhưng em biết không

Nơi đây anh vẫn đợi

...vì em.

Từng nụ cười, từng cử chỉ, từng hành động của em, từng lời hứa

...anh đều nhớ.

Chỉ có điều em đã không còn ở đây.

Tim anh đau, đau lắm

...vì em.

Anh muốn mình quên em

...nhưng anh không làm được.

Anh phải làm sao đây?

Sâu thẳm trong trái tim anh có em ngự trị

Và câu nói: "Anh yêu em" vẫn từng ngày thốt ra chỉ để mình nghe thấy.

Nhưng anh tin em luôn ở bên anh

...bất kì lúc nào.

Đừng để mình bị lạnh nhé!

...cơn gió mùa đông...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro