Chương 6: Hiên Viên Triệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Nhanh, đỡ chú ấy vào bệnh viện'

Lãnh Thiên Tuyết vội vàng dắt tay cậu bé cùng vệ sĩ đỡ người cha vào. Cả 4 đều ngoài phòng cấp cứu

' Chị thiên sứ, cha em có sao không? Nhưng... nhưng... nhưng.... tiền thì em không có '

Lãnh Thiên Tuyết cười dịu dàng, xoa đầu đứa bé:

'Không sao, cứ để chị lo, yên tâm đi. Cha em sẽ không sao mà, chú ấy rất yêu thương em nên sẽ khỏe lại thôi'

'Thật sao?'

'Ừ mà em đừng gọi chị là thiên sứ, chị tên Lãnh Thiên Tuyết, em cứ gọi chị là chị Thiên Tuyết cũng được'

'Vâng'

Một nữ y tá từ phòng cấp cứu ra, nữ y tá nhìn xung quanh, hâm mộ nhìn Lãnh Thiên Tuyết nhỏ nhẹ lên tiếng:

'Ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Á?'


'Dạ là em, em là Lâm Gia Nam ạ '

'Em còn quá nhỏ...'

'Nhà em không còn ai cả...'

Lâm Gia Nam cúi đầu, đáng thương nói, Lãnh Thiên Tuyết vỗ vai an ủi cậu bé

' Tôi là người nhà chú ấy'

' A, được, tình trạng của chú ấy đang bị mắc bệnh viêm phổi, cần theo dõi và phải nằm viện một thời gian để điều trị, cũng may là chú ấy mới hơn 40 và được phát hiện kịp thời nên có thể chữa được trong một thời gian  '

 ' Vậy sao? Chú ấy sẽ nằm viện điều trị'

Lãnh Thiên Tuyết gật đầu, Lâm Gia Nam an tâm hơn đôi chút nhưng tiền viện phí thì sao. Cậu bé xụ mặt xuống:

' Không sao, chị nói chị sẽ lo tiền viện phí mà'

Lãnh Thiên Tuyết xoa đầu cậu, một người đàn ông khoác áo blouse trắng, hắn sững sờ, rất nhanh hắn bình tĩnh lại. Nữ y tá thấy hắn từ xa bước đến ngại ngùng xấu hổ, hắn khinh thường nhìn y tá, phụ nữ cũng chỉ có thế luôn si mê hắn.


' Có chuyện gì vậy?'

Lãnh Thiên Tuyết ngẩng đầu, trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, cả người có thể ngang bằng Lục Dật Thần, khí chất thanh thuần, nghiêm túc, thư sinh. Chậc thế giới thật không công bằng khi có người đàn ông này. Đôi mắt màu xanh đen trầm tĩnh, thêm cặp kính vàng làm hắn càng trở nên tri thức, mũi cũng hoàn hảo, môi hắn hồng tự nhiên khẽ nhếch lên đầy lạnh lùng, mái tóc bạch kim có chút rối nhưng lại tăng vẻ đẹp ưu nhã của hắn. Ái chà trong truyện cũng không nhiều mĩ nam vì vậy Lãnh Thiên Tuyết đoán không lầm vị băng sơn mỹ nam này chắc là Hiên Viên Triệt. Tên này là một trong những nam chủ của nữ chủ tiểu bạch thỏ, hắn bề ngoài là bác sĩ kì thật lại chính là viện trưởng của nhiều bệnh viện lớn có tiếng, đoạt vô số giải thưởng về y học, là thiên tài của y học thế giới, hắn còn có một ít bar chuyên dùng để thu thập thông tin và cung cấp cho những tên trùm hắc đạo. Haizz......Cơ mà khoan tại sao mình lại gặp anh ta ở đây nhỉ, không phải anh ta có rất nhiều việc phải làm sao. Đúng là cái mệnh nữ phụ mà nhọ vẫn hoàn nhọ thôi............


'Có một bệnh nhân vừa được chuyển đến. Vị tiểu thư này cho chú ấy nhập viện để điều trị'

'Được rồi sắp xếp một phòng bệnh cho ông ấy đi'

Hiên Viên Triệt lạnh nhạt ra lệnh, hắn xoay người vào phòng cấp cứu tiến hành các bước cơ bản, nữ y tá nhìn đến Lâm Gia Nam nhắc nhở

'Cậu bé, em đi thay đồ đi, như vậy sẽ không tốt cho mọi người đâu '

Lâm Gia Nam muốn nói gì thì Lãnh Thiên Tuyết lên tiếng

'Em đi về với chị, ở đây có người này bảo vệ cho cha em rồi, ngoan như vậy người ta mới cho em thăm bệnh'

Lâm Gia Nam gật đầu, Lãnh Thiên Tuyết trừng mắt đe dọa 1 tên vệ sĩ rồi lại lôi kéo tên còn lại rời khỏi bệnh viện, đùa à, cô có biết đường đâu nên phải có người đi cùng. Trên đường đi, cô có ghé vào một số cửa hàng quần áo để mua cho Lâm Gia Nam, cậu bé càng ngày càng cảm kích cô, càng ngày xem cô là chị ruột. Lâm Gia Nam kinh ngạc nhìn biệt thự Lãnh gia, đây chính là như một tòa lâu đài đi. Lãnh Thiên Tuyết bật cười, xoa đầu thằng bé sắp xếp một căn phòng trên lầu 2. Đến tối cô sang phòng cậu bé nói:

'Em đi theo chị đi gặp ba mẹ nha'

Thấy cậu bé có vẻ hơi lo lắng cô nắm tay cậu sang phòng ba mẹ mình. Còn Lâm Gia Nam thì cảm thấy hơi lo lắng vì người nào trong giới thượng lưu chẳng ghét những người nghèo như cậu không phải sao nhưng có vẻ cậu bé nghĩ hơi xa rồi vì khi vừa mở cửa vào phòng ba mẹ cô đã nhảy đến ôm, nhéo đủ kiểu làm cậu hơi đơ. Sau đó cô kể tất cả sự việc hôm nay cho ba mẹ nghe tất nhiên là trừ việc cô đã đánh lũ kia. Mẹ cô nghe xong cũng sụt sùi làm ba cô phải dỗ bà sau đó họ quyết định cho nhà của cậu bé ở đây còn khi nào Lâm Á khỏi bệnh sẽ là người làm vườn cho gia đình cô, ba mẹ cô cũng quyết định cho hai bố con họ một khoảng đất trống có một ngôi nhà nhỏ cho họ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro