Phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: giúp

Tiểu Lạc thấy hắn tỉnh vội vàng lách sang một bên 2 má ửng hồng qua quýt nói

" Anh ...... anh tỉnh?"

Vương Thiên Ưng ôn nhu cười quan tâm hỏi " ừ, em cảm thấy trong người như thế nào, còn lạnh hay khó chịu không?"

Lạc Hạ lắc lắc cái đầu " khôn ...... g ...... không ..... sao"

" Không đúng, bảo bối mặt của em sao lại đỏ như vậy, chẳng lẽ lại phát sốt?"

Vương Thiên Ưng lấy tay định sờ vào cái trán nhưng tiểu Lạc nhanh chóng né tránh bàn tay của hắn, miệng cứ lắp bắp

" Ách ...... không ..... tôi không sao thật mà ...... không ....... không có sốt, rất ....... rất khoẻ mạnh"

Hắn nghe vậy chỉ cười cười

Nhưng mà, có gì đó không đúng lắm, hắn cảm nhận được bàn tay của mình có gì đó rất khó chịu. Dời mắt xuống chỉ thấy chất lỏng màu trắng đục đang dính trên tay

Chẳng lẽ ...... hôm qua hắn ....... Vương Thiên Ưng luống cuống tay chân

" Bà ..... bà xã, hôm qua anh ......."

Chết tiệt, chẳng lẽ hôm qua mình ...... mộng tinh?

Không gian có chút ngượng ngùng, Vương Thiên Ưng sợ người bên cạnh tức giận liền đứng phắt dậy, giọng nói có hơi gượng gạo

" Cái này ...... bà xã, em mau chóng mặc quần áo đi, Tôn Du rất có thể sẽ phái người đến đây bây giờ"

Tiểu Lạc giật bắn " đến đây bây giờ?"

" Ừ, hôm qua anh đã gọi điện bảo Tôn Du phái người đi tìm chúng ta nhưng do cơn bão đêm qua rất lớn nên anh không còn cách nào khác liền bảo họ chờ khi bão hết hẳn mới đi tìm"

Tiểu Lạc trong lòng hoang mang_ oa, phải làm sao bây giờ nếu họ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình thì ....... huhu

Vương Thiên Ưng tùy ý đứng dậy trên người không một mảnh vải che thân tự nhiên mặc quần áo trước mặt cậu

Thân thể hoàn mỹ liền hiện ra trước mắt tiểu Lạc xấu hổ thét chói tai " ahhh, anh ..... anh làm gì vật?!!!"

Hắn cười cười " xấu hổ? trên người anh có chỗ nào em chưa nhìn qua, huống hồ đêm qua chúng ta còn ôm nhau ngủ cả đêm em còn làm bộ gì chứ?"

" Anh ...... anh ...... đồ lưu manh nhà anh!!!"

Sau một hồi lâu khi đã mặc quần áo chỉnh tề, cậu vẫn ngồi yên không cử động

Vương Thiên Ưng dạo bước đến quan tâm hỏi " bà xã, em sao vậy nếu còn không thay quần áo ......"

Tiểu Lạc nhanh chóng cắt ngang lời hắn " tôi ..... tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một chút, anh ra ngoài xem họ đã đến chưa"

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa

" Vương tổng, chúng tôi được Tôn thiếu giáo phó đến đón ngài và phu nhân, ngài có ở trong đó không?"

Oa, thật là ...... tại sao lại đến nhanh như vậy a, tình trạng bây giờ sao có thể ra ngoài nha?

Lạc Hạ trong lòng gào thét sau đó thở dài khó khăn nói " anh ...... anh ra .... n ..... ngoài trước đi, tôi ..... tôi sẽ ra sau"

Vương Thiên Ưng lo lắng nhìn cậu_ em ấy vẫn còn thở hổn hển, 2 má lại đỏ bừng

" Bà xã chẳng lẽ ..... em vẫn còn bị sốt?"

Tiểu Lạc nhanh chóng lắc đầu " không không không, tôi không có, anh ..... anh mau ra ngoài, tôi ..... tôi còn có chuyện phải làm nên là ....."

" Em bị thương?"

Vương Thiên Ưng lao đến nắm lấy cái chăn định ném đi, tiểu Lạc nhanh chóng nắm nó lại hốt hoảng nhìn hắn

" Anh ..... anh muốn làm gì?"

" Em bị thương ở đâu, mau cho anh xem vết thương có nghiêm trọng hay không"

Cả 2 đều cố gắng giằng co tấm chăn mỏng không chịu được sức mạnh đó liền có dấu hiệu sắp rách

" Anh buông!"

" Bảo bối, em đừng ngoan cố được không cho anh xem vết thương của em đi"

Sức lực 2 bên chênh lệch quá nhiều, hắn thành công kéo tấm chăn ra khỏi người cậu

Mất đi rào chắn cuối cùng Lạc Hạ xấu hổ thét lên lấy 2 tay cố gắng che đi thân thể đang dần hiện ra trước mắt hắn

Nhưng đã không kịp nữa, cái vật đang đứng kia nhanh chóng được hắn thu vào mắt

" Bảo bối, em ........."

"Ahhhhh, đừng ...... đừng có nhìn!!!"

Lạc Hạ nắm lấy cái chăn trên tay hắn cố gắng che đi thân thể trắng mịn và địa phương ướt át kia

Tiếng đập cửa ngày càng lớn " Vương tổng, ngài ......."

Vương Thiên Ưng nhanh chóng gầm lên " cút đi bao xa thì cứ cút, tên nào dám bén mảng đến đây đừng trách ta độc ác"

Đám người bên ngoài nhanh chóng bị doạ sợ liền suy yếu trả lời " cái này, Vương tổng chúng tôi ra xe đợi ngài nên là ...... chúng tôi đi trước ....." sau đó nhanh chóng chạy mất

Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm_ cuối cùng cũng đi hết rồi Vương Thiên Ưng bước đến gần cậu chăm chú quan sát

Tiểu Lạc cảnh giác lui về phía sau " anh ...... anh làm gì vậy, mau ...... mau ra ngoài cho tôi"

Vương Thiên Ưng cong môi cười tà mị " ra ngoài? sao anh có thể để vợ mình ở đây một mình nha"

" Lúc nãy em nói có việc phải làm, chẳng lẽ chính là ....."

Bàn tay xấu xa còn di chuyển lên xuống như đang hình dung chuyện cậu sắp làm khiến tiểu Lạc xấu hổ

Cậu cắn răng ném cái chăn về phía hắn mà quên mất nó là phòng tuyến cuối cùng của mình

Khi chợt nhận ra Vương Thiên Ưng đã bước đến nhanh chóng đè cậu dưới thân

" Để anh giúp em"

Chương 57 + 58: nhượng bộ (H+)

Thấy hắn tiến lại càng lúc càng gần tiểu Lạc xấu hổ lui về phía sau, ngón tay không ngừng chỉ trỏ

" Ách ....... anh ....... anh không được qua đây"

Vương Thiên Ưng chống 2 tay bên hông cậu thành công vây tiểu Lạc vào lòng

Cái miệng loé lên tia cười gian xảo " nhìn thấy vợ mình bị hành hạ sao anh nỡ lòng nào tránh đi nha? em đừng xấu hổ, để anh giúp em ...... giải quyết đi, bà xã~~"

Nói xong hắn liền nhoài người đến, cậu theo phản xạ liền nằm xuống

Tư thế chồng trên vợ dưới thật khiến cho người ta cảm thấy kích thích nha

Vương Thiên Ưng thuận tay nắm lấy cái vật không nghe lời cứ ngẩng cao đầu kia tùy ý vuốt ve lên xuống khiến nó giật giật vài cái

Tiểu Lạc vì kỹ thuật điêu luyện của hắn mà cả người bất giác cong lên như muốn nhiều hơn, cái miệng nhỏ không ngừng " ưmm ....... ahhh.... "

Vương Thiên Ưng nghe tiếng rên rỉ vì sung sướng của cậu liền bạo dạng hơn, bàn tay dao động mỗi lúc một nhanh

" Ân ...... ah ....... đừn ....g ...... chỗ đó ...... ân ..... không được ..... "

Hắn thấy người dưới thân miệng liên tục nói không được nhưng cả người cứ cong lên như muốn hắn vuốt ve nhiều hơn liền khoái chí cười tà

" Thoải mái sao, bảo bối? em cứ nằm yên mọi việc cứ để anh lo liệu, anh sẽ hảo hảo cưng chiều em nga bà xã"

Bàn tay to của hắn không ngừng vuốt ve, mơn trớn tiểu bảo bối của cậu

Tiểu Lạc ngày càng chìm đắm vào cơn sắc dục không hồi kết này

Kỳ thực cậu không hề cảm thấy chán ghét thậm chí còn mê luyến nó. Trong lòng tiểu Lạc luôn không ngừng đấu tranh

Oa ..... không phải mình rất ghét hắn chạm vào hay sao, tại sao bây giờ lại cảm thấy ...... cảm thấy hơi .... hơi thích, Lạc Hạ mày rốt cuộc là đã bị gì sao lại ........ chẳng lẽ bởi vì ở chung với hắn quá lâu nên .... nên mày bắt đầu ham muốn sắc của hắn a?

Thấy cậu liên tục lắc lắc đầu rồi lại cắn cắn môi Vương Thiên Ưng không vui liền cho ngón tay vào tiểu cúc của cậu

Tiểu Lạc bất ngờ bị hắn xâm nhập giật mình ai oán nhìn tên đầu sỏ đang tác quái

" Em không tập trung, bà xã thói quen này không tốt a" Vương Thiên Ưng cười đắc ý

Lạc Hạ bị hắn trêu chọc nhất thời kích động " anh ..... anh ..... tên khốn biến thái chết tiệt, anh có tin tôi ân ...... ahhh ....... ưmmmm ....."

Vương Thiên Ưng ma mãnh cho thêm một ngón tay vào sau đó khoấy đảo tiểu cúc chật hẹp kia

Cơn khoái cảm nhanh chóng chạy tới, tiểu Lạc rên rỉ cong người nhưng cái miệng kia cứ liên tục dối lòng nói ra những lời khó nghe

" Ân ...... anh ..... anh bỏ ..... bỏ ra ..... khó chịu ..... chế .....t ... chết đi được, ưmmmm ....... ahhhh ......... chỗ đó ......"

Vương Thiên Ưng cúi người gặm cắn vành tai trắng mịn kia, đầu lưỡi tự nhiên liếm mút, hơi thở liên tục phả vào tai khiến tiểu Lạc không chịu nổi kích thích bất giác phun ra tiếng rên rỉ yêu kiều

" Em thật sự không muốn sao, bảo bối?" Nói xong hắn liền rút tay ra khỏi hoa huyệt non mềm kia

Cười như không cười " nếu đã như vậy ..... anh không làm nữa nếu không ..... em lại tức giận"

Tiểu Lạc không ngờ hắn lại có hành động như vậy, âm thanh kiều mị ướt át lúc nãy biến mất thay vào đó là tiếng lắp bắp như đứa trẻ " anh ..... anh ....... anh ......."

Vương Thiên Ưng tùy ý nhún nhún vai tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra " anh cũng là hết cách, quyền quyết định .... nằm ở phía em nha, bà xã~"

Tiểu Lạc thẹn quá hoá giận cắn răng nhìn hắn oán giận

Sau một hồi lâu Vương Thiên Ưng vẫn chưa có động tĩnh, tiểu Lạc dường như không thể chịu đựng được nữa đành phải nhượng bộ

" Anh ..... anh muốn ...... muốn làm gì ...... thì làm đi!"

Hắn chỉ chờ có thế, nhanh chóng lao đến bên cậu

Dùng tay đẩy bắp đùi tiểu Lạc lên khiến vật quan trọng đó hiện ra trước mắt hắn

Tiểu Lạc xấu hổ lấy tay che nó lại ấp úng nói " đừng ..... đừng có nhìn a"

Hắn không những không để tâm còn kéo tay cậu ra, cúi người ngày càng gần

" Sao em lại xấu hổ a?"

Tiểu Lạc lắp bắp trả lời " tôi ..... chỉ mới sáng sớm mà lại ...... lại ..... lên ......."

Vương Thiên Ưng cưng chiều nhìn cậu " điều này chứng tỏ sức khoẻ em rất tốt, em không cần lo lắng đâu bà xã"

Tiểu Lạc nhìn hắn hồi lâu ngây thơ hỏi " vậy sao anh không lên, sức khoẻ của anh .... có vấn đề sao?"

Vương Thiên Ưng trên mặt đen lại liền nắm lấy tay cậu để vào vị trí giữa 2 chân mình xấu xa nói " em nói xem?"

Lúc này mặt cậu đỏ bừng_ oa, to ...... to quá, tại sao lại to như vậy a!!!

Vương Thiên Ưng thấy gương mặt như trái cà chua đã chín của cậu hài lòng mỉm cười " bảo bối, ôm anh"

Tiểu Lạc bất giác nghe theo, 2 tay thuận thế vòng tay lên cổ hắn

Vương Thiên Ưng hài lòng nói " anh hôn em được chứ, bảo bối?"

Cậu nhìn hắn sau đó cúi đầu bẽn lẽn gật đầu

Vương Thiên Ưng run lên vì vui sướng, nhẹ nhàng lấy tay nâng cái cằm cậu lên chuẩn xác in lên môi cậu nụ hôn cháy bỏng

Dường như vẫn còn chưa đủ đối với hắn, Vương Thiên Ưng ngẩng đầu nhìn cậu dò hỏi

" Anh cho lưỡi vào được không, bảo bối"

Cả người cậu run nhẹ, tùy ý nuốt nước bọt nhưng sau đó cũng ngượng ngùng gật đầu

Vương Thiên Ưng trong lòng vui sướng " em mở miệng ra đi, bảo bối"

Sau khi cậu nghe theo lời hé mở cái miệng anh đào hồng nhuận hắn mới chậm chạp cho lưỡi vào

Cái lưỡi như con rắn dài đó liên tục thăm dò, lùng sục khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng tiểu Lạc khiến cậu bất giác siết chặt vòng tay quanh cổ hắn

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, cả 2 người gần như đã không còn khe hở dư thừa nào

Giờ phút này tiểu Lạc như biến thành con người hoàn toàn khác, bạo dạng cho lưỡi của mình vào miệng hắn

Cả 2 như hổ đói liên tục quấn lấy cái lưỡi của đối phương không chịu buông đến khi thiếu dưỡng khí thở hổn hển 2 người họ mới chịu ngừng lại

Vương Thiên Ưng để cậu bình tâm lại sau đó lại cúi người xuống liếm mút 2 viên đỏ tròn giữa ngực cậu

Tiểu Lạc bị hắn kích thích vào một trong những điểm nhạy cảm cả người cong lên

" Ưmm ....... đừng ..... chỗ đó ....... ân ....."

Hắn ngẩng mặt lên nhìn gương mặt gợi tình của vật nhỏ cười tà mị " thoải mái không, bảo bối"

" Ưmm ........ nga .......... thoải mái ...... "

Vương Thiên Ưng như có thêm động lực, cái miệng càn quét từng tất da thịt trên người cậu

Sau đó tìm kiếm cái vật đang đứng thẳng kia ngậm lấy

Bị bao bọc trong cái miệng ấm nóng tiểu Lạc có chút run rẩy

Cảm giác sảng khoái này chưa bao giờ xảy ra

Lúc trước hắn chỉ muốn phát tiết nên chưa từng ôm ấp, âu yếm cậu nhưng hôm nay ........ cái cảm giác này thật sự rất thoải mái a

Vương Thiên Ưng rời khỏi nơi nào đó khiến cậu có chút hụt hẫng nhưng không được bao lâu hắn lại há to miệng nuốt lấy quả bóng tròn của cậu

Đầu lưỡi dao động quá lại, lên xuống không ngừng làm cho tiểu Lạc hít vào một hơi thật sâu

Cái miệng lại tiếp tục ngâm nga bài thơ " ưmm ....... ahhhh ......... khoan đã .... chỗ ....... chỗ đó ....... sản ....g ....... sảng ....... tuyệt ...... tuyệt quá ....... ân ......"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ