Chương 5: Tiền bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thịnh Hạo Nhiên sau khi tốt nghiệp Đại học liền tiến vào tập đoàn Thịnh Thị, gạt bỏ đi hào quang sáng chói của người thừa kế tập đoàn, đi lên từ công nhân bình thường hạng chót. Chỉ  dùng thời gian mấy năm ngắn ngủi liền từ giữa đám người tinh anh trong tập đoàn leo lên đến vị trí quản lý.  Phía bên ngoài cũng từ điểm này mà biết được đại thiếu Thịnh gia  chính thức tiến vào tập đoàn Thịnh thị, chính thức tiếp nhận sự nghiệp của cha hắn.  

Mà Thịnh Hạo Nhiên lấy thân phận của người kế thừa tập đoàn Thịnh thị, đến nay đã ngồi vững vàng trên vị trí tổng giám đốc mặc dù chưa quá 3 năm. Tuy dù Thịnh Đổng vẫn mang danh chủ tịch trên đầu nhưng đã còn không quản lý công việc nên ban giám đốc cũng đã sớm thừa nhận năng lực và địa vị của Thịnh Hạo Nhiên. Có thể nói, hiện tại Thịnh Hạo Nhiên đã được người của tập đoản Thịnh thị công nhận.

Trước đây, khi mới vào thương trường, Thịnh Hạo Vũ đã khắc sâu cho người khác ấn tượng về tác phong nhanh như sám rền gió cuốn. Từ đó đến giờ, theo như thói quen, Thịnh Hạo Nhiên không nói hai lời cũng đủ uy nghiêm; mà Thịnh Hạo Vũ trong thời điểm nghiêm mặt thì cũng không phải là người dễ động tới. Trước có Tần Thi Nghi chắn trước mặt thì còn chưa thấy, hiện tại Tần Thi Nghi đã an tĩnh ngồi yên trong một góc, người nhà họ Dương xem sắc mặt hai anh em bọn họ, nhất thời có dấy lên một chút bất an lo lắng, chân tai luống cuống, đứng đối diện mà không biết nói lời nào.

Mẹ Dương bây giờ cũng không dám khóc, chỉ còn nghe thấy những tiếng nức nở nho nhỏ, trong khung cảnh yên tĩnh của bệnh viện như vậy thật mười phần chói tai.

Trợ lý Ngô cũng hiểu rằng BOSS nhà mình vốn không có nhiều thời gian, vội vàng nói:

- Bác trai, bác gái, hai người trước hết cũng nên nén bi thương lại một lát. Thịnh tổng nhà chúng ta mang luật sư đến đây, mà hai người lại không có ý kiến. Vậy đầu tiên chúng ta sẽ thỏa thuận về việc bồi thường, sau đó luật sư sẽ cho mấy người biết số tiền bồi thường có thể nhận. Đã định là chiều nay hai giờ ở nhà tang lễ, hoàn thành mọi việc, sớm đưa tiễn Dương ... Dương tiểu thư ...

Người nhà họ Dương nghe đến tên con gái, nhất thời giật mình một cái, lại không dám thất thố trước mặt Thịnh Hạo Nhiên cũng Thịnh Hạo Vũ, cuối cùng lại cố nén, chỉ lo gật đầu, một câu cũng không nói được.

Tần Thi Nghi nghĩ đến chiều nay  thân thể của  cô sẽ bị đưa đi hỏa táng, thật sự không thể trở về là chính mình nữa, không nhịn được lại rơi nước mắt. 

Ký thật, Tần Thi Nghi từ bé đã rất kiên cường.

Trong núi, phần lớn mọi người đều không biết chữ, không đọc được sách. Cô lại là một đứa bé gái, từ hồi cấp hai đã bị mọi người cười nhạo, đều khuyên cha mẹ cô rằng con gái đến trường cũng chẳng thể có  tiền đồ sau này, còn không bằng tiết kiệm tiền mà xây nhà, làm của hồi môn sau này cấp cho con trai đi lấy vợ.

Mọi người càng nói như vậy, Tần Thi Nghi lại càng không chịu thua; cho nên mỗi sáng cô dậy sớm lần mò trong bóng tối để đọc sách, cắn răng thi đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, đến khi thi đại học thì đỗ vào trường danh tiếng, trở thành niềm kiêu hãnh không chỉ của thôn mà còn là của cả huyện.

Nhưng mà thành phố lớn không phải là cái gì cũng tốt. Cô chưa từng tiếp xúc với cuộc đời,  trừ bỏ đọc sách ra thì cái gì cũng không liên quan đến, cũng không phải là người bản địa, vừa tới trường đại học liền bị người trong kí túc xá bài xích. Mấy nữ nhân trong phòng kí túc xá đều là người thành phố, gia cảnh tốt, luôn luôn trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng; thường xuyên ở trước mặt cô nói "đồ nhà quê" thì cả đời vẫn là đồ nhà quê.

Tần Thi Nghi biết mấy người đó xem thường cô, tự cảm thấy cô và bọn họ vốn không có gì khác biệt cả, cho nên âm thẩm phấn đấu. Khi tốt nghiệp liền lưu lại thành phố, tìm một công việc phù hợp, nỗ lựuc kiếm tiền, sau này đưa cha mẹ cùnh hai anh trai ra thành phố hưởng phúc.

Có thể nói gia cảnh của Tần Thi Nghi không hề tốt, nhưng bản thân nàng lại từng bước hướng đến mục tiêu để phấn đấu và phát triển: thi đậu đại học tốt, tìm được công việc tốt, kiếm tiền cũng tốt. Từ Thi Nghi không chấp nhận số phận, cũng biết khóc cũng không có bất  cứ tác dụng gì. Trước đây dù bị bạn học xem nhẹ cô cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.

Mấy ngày nay Tần Thi Nghi thực sự khóc rất nhiều, cũng không phải vì thương tâm cho mình mà khóc. Cô chỉ cảm thấy có lỗi cùng cha mẹ và hai anh trai, vì để chu cấp cho cô có thể đọc sách, đi học mà ai cũng tiết kiệm, mái nhà còn không che, anh cả cùng anh hai đến bây giờ cũng chưa lấy được vợ. Giờ cô đã tốt nghiệp, đã kiếm ra tiền, có thể hồi đáp cho cha mẹ cùng hai anh, vậy mà lại xả ra việc như vậy, cô cũng có chút luống cuống.

Tần Thi Nghi không biết đối mặt với người nhà như thế nào, hiện tại chỉ có thể ra sức suy nghĩ để bồi thường cho cha mẹ thật tốt để bọn họ không còn phải lo lắng về cuộc sống sau này. Nhưng chính là sau khi chuyện này kết thúc thì cô phải làm  thế nào?

Dựa theo ý tứ trong lời nói của trợ lý Ngô thì chờ đến sau khi cha mẹ cô nhận xong tiền bồi thường sẽ mang thi thể  của cô đi hỏa táng, liền tiếp đó sắp xếp cho nhà họ Dương trở về. Cô không còn là con gái của bọn họ nữa, đời này còn có thể cùng đoàn tụ với người nhà sao?

Mê man, chua xót đồng loạt dâng trào trong lòng, mũi Tần Thi Nghi cũng trở lên đau xót, vừa muốn đưa tay lên lau đi khóe mắt lại không biết mình năm trong tay một bàn tay bé nhỏ từ khi nào. Tần Thi Nghi hít hít mũi, nghiêng đầu qua, Thịnh Dục Kiệt cũng ngẩng đầu nhìn cô, mắt cũng không nháy, trong con ngươi  trong suốt là sự bất an rất dễ nhận biết. Dù còn là đứa trẻ nhưng bé cũng thấy mẹ bé có điều không giống bình thường. Tần Thi Nghi ổn định lại tinh thần, nghĩ tới thân thể này vẫn còn có cái trách nhiệm, trong nháy mắt  nhận định được mục tiêu liền dứt khoát đưa tay ôm tiểu thiếu gia lên đùi. Thân thể đứa nhỏ mềm mại, lại còn là một cái "lô ấm" tự nhiên để ở trong lòng,  trong bỗng chốc đem những điều đa sầu, đa cảm của Tần Thi Nghi đốt hết sạch.

Ở bên đó, người nhà họ Dương nghe lời của trợ lý Ngô nói, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên. Tuy rằng có chút khó khăn, cha Dương mở miệng lại chán nản nhắm mắt lại, không biết nói gì, trợ lý Ngô thấy vậy liền trực tiếp bỏ qua, cùng BOSS nhà mình gật đầu ra hiệu với mấy người đang đứng cùng một chỗ:

- Luật sư Trương, luật sư Vương, đã có thể tiến hành làm thủ tục bồi thường.

Nói là làm thủ tục bồi thường, vầ cơ bản chính là một phía mặc cho Thịnh gia định đoạt. Nhà Dương Dung đều là người thành thật, thấy Thịnh Hạo Nhiên uy nghiêm bắn ra tứ phía liền ngay cả dũng khí mở miệng nói chuyện đều không có.

Luật sư Trương cùng luật sư Vương cầm lấy văn kiện phía trước, đọc lớn:

- Tần Thi Nghi chạy tới là do bản năng của chính mình, vẫn chưa phải liên quan đến pháp luật, theo lý thuyết thì tiền bồi thường sẽ kh ông nhiều; lại suy xét đến tình hình sinh hoạt của nhà họ Dương thì đồng ý bồi thường ba trăm vạn; đồng thời theo như ủy thác trước khi mất, chúng tôi liên hệ với cha mẹ của đứa bé được cứu, họ cũng đồng ý bồi thường thêm hai trăm vạn, đều như nhau ủy thác cho công ty tôi phụ trách, bởi vậy nên tổng số tiền bồi thường là năm trăm vạn.

Người nhà họ Dương cả đời cũng chưa từng nghe nói đến số tiền lớn như vậy, dồn dập hít vào một hơi. Tần Thi Nghi lúc này đang vùi đầu trên người của Thịnh Dục Kiệt cũng nhịn không được mà ngẩng lên, trong đầu tính oán rất nhanh. Cô không ngờ Thịnh gia lại chi ra nhiều tiền đến thế, mà cha mẹ đứa bé kia cũng bằng lòng bồi thường từng đó  tiền. Có năm trăm vạn này, cha mẹ cùng hai anh trai cả đời này sẽ khôn g cần lo nghĩ.

Vị luật sư kia dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Chẳng qua, Thịnh tổng của chúng tôi suy nghĩ đến tình huống trong nhà của các vị, kiến nghị sẽ để ngân hàng giữ lại. Trước mắt chuyển cho các vị năm mươi vạn để lo chuyện gấp, sau đó sé lĩnh hai vạn mỗi tháng, liên tục trong khoảng mời năm. Không biết ý các vị thế nào?

Hai mắt Tần Thi Nghi tỏa sáng, đề nghị này đương nhiên là quá tốt. Tập đoàn Thịnh thị có tiền có lực, giờ nàng thế này không thể tham gia vào việc của bọn hắn. Lại nói cha mẹ cùng anh cả chính là nông dân bình thường, trừ bỏ làm ruộng ra cũng không biết làm gì khác, ôm trong mình một khoản tiền lớn ngược lại sẽ không an toàn. Hiện tại lần đầu cấp 50 vạn, xây lại nhà mới, anh cả cùng anh hai có thể lấy vợ. Sau đó tiền thừa lại cũng không ít, hai anh nếu không làm ruộng cũng có chút của để dành. Ngoài ra, mỗi tháng còn thể lĩnh thêm hai vạn, tại địa phương nơi cô sống sẽ đủ để không lo ăn uống, rất tốt. Nghĩ đến đây, Tần Thi Nghi hận không thể gật đầu giúp cha mẹ.

Người nhà họ Dương lại chậm chạp không lên tiếng, luật sư Trương đang đọc văn kiện phía trước xem bọn họ có bộ dạng muốn nói mà lại thôi, kiên nhẫn không được liền hỏi:

- Các vị có điều kiện gì cứ nói, ta sẽ giúp các vị hội ý cùng Thịnh tổng để khai thông.

- Không, không yêu cầu ... - cha Dương nói năng lộn xộn, lắc đầu, xoa xoa tay nói - Chúng tôi cảm thấy số tiền này quả thực quá nhiều, phía cảnh sát cũng nói ... không phải trách nhiệm của Tần tiểu thư, sao có thể để tiểu thư bồi thường nhiều như vậy .. Đại gia kiếm tiền cũng không dễ dàng...

Luâjt sư Trương nhất thời kinh ngạc. Từ khi hắn bắt đầu đọc văn kiện, người nhà họ Dương đã định nói lại thôi. Trong lòng hắn nghĩ mấy người này còn chưa gặp qua cảnh đời, Thịnh tổng hào phóng như vậy cũng không phải là điểm khó khăn; lại không nghĩ đến tình cảnh này, không khỏi vì tâm tư nham hiểm của chính mình là hổ thẹn, định nói cái gì thì trợ lý Ngô ở bên cạnh đã lên tiếng:

- Bác trai, đây cũng là ý của Thịnh tổng. Nếu Đương tiểu thư không xày ra việc ngoài ý muốn thì bây giờ đã là nhân viên chính thức của công ty. Công ty cũng có nghĩa vụ đảm bảo sinh hoạt của người nhà nhân viên. Các vị vẫn nên nhanh chóng kí vào thỏa thuật đi, Thịnh tổng của chúng tôi còn phải về gấp dự họp.

Lời đã nói đến mức này, người nhà họ Dương cũng không kéo dài thêm, đối với công ty của con gái mình đã có sự tin tưởng nên dù không hiểu điều khoản vẫn kí tên lên. Luật sư Trương cùng luật sư Vương mang bọn họ đến ngân hàng làm thủ tục, trợ lý Ngô sau khi được Thịnh Hạo Nhiên ra hiệu cũng đi tới bên cạnh. Phòng bệnh trong chốc lát đã vắng đi hơn nửa số người, Thịnh Hạo Vũ đứng dậy cười nói:

- Người nhà này quả là biết điều, giảm bớt được không ít chuyện.

Thịnh Hạo Nhiên tuy rằng không lên tiếng, nhưng nhìn sắc mặt hắn sẽ biết tâm tình cũng không tệ, quay đầu nhìn Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt nói:

- Tiểu Kiệt, đưa mẹ con vào phòng bệnh đi. Chúng ta cũng trở về công ty.

Thịnh Dục Kiệt đang rúc đầu vào trong lòng Tần Thi Nghi, khi bị bác cả nhìn tới cũng trong trẻo đáp:

- Con biết.

Thịnh Hạo Nhiên định xoay người đi, Tần Thi Nghi không nhịn được gọi:

- Thịnh ... đại ca.

- Thế nào? - Thịnh Hạo Nhiên quay người, có chút nghi ngờ kiểu xưng hô này.

Tần Thi Nghi kinh ngạc, một thân đổ mồ hôi. Cô biết người nhà nửa đời sau không cần lo cơm áo, liền buông ra niềm lo lắng trong lòng; lại quên mất mà gọi Thịnh Hạo Nhiên là Thịnh tổng.

Một lần gọi sai từ miệng mà ra, Tần Thi Nghi lại cẩn thận hơn một chút, trong khi bị Thịnh Hạo Nhiên chăm chú nhìn liền bày ra dáng ve chấn định mà nói:

- Sự việc của nhà họ Dương, cảm ơn đại ca.

Cô nhớ trong lời luật sư nói việc phân tiền ra thành  từng kì là ý kiến của vị đại ca này. Trợ lý Ngô cũng nói bồi thường nhiều như vậy là chủ ý của Thịnh Hạo Nhiên, nên lời cảm ơn này cô hoàn toàn nên nói.

Thịnh Hạo Nhiên nhíu mày. Người em dâu này trước đây thấy hắn như chuột thấy mèo, một câu cũng không dám nói. Hiện tại đã biết cảm ơn, tiến bộ cũng không it. Thịnh Hạo Nhiên liền dặn dò thêm mấy câu:

- Không còn việc gì. Cô từ nay về sau an tâm điều dưỡng thân thể, có gì cần thiết thì liên hệ trợ lý Ngô, đừng đi quấy rầy Hạo Hàm. Hiện nó đang trong giai đoạn mấu chốt.

Tần Thi Nghi gật đầu. Bây giờ cô không muốn nói đến chuyện yêu đương. Chồng ở xa như vậy cũng tốt, làm thế nào mà có khả năng cô chủ động liên lạc được?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro