Chương 3: Chinh Phục Dạ Dày Nữ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tử Câm tỷ, hắn..."
Dương Hạo tịch mịch rời đi, người đầu tiên lên tiếng lại là Lăng Tuyết Nhi, người lúc trước có ấn tượng kém nhất đối với Dương Hạo
"Đừng để ý tới hắn, không có việc gì "
Lâm Tử Câm quét mắt qua Lăng Tuyết Nhi, biết nàng sẽ nói gì, nhưng cũng không để cho nàng nói tiếp.
Nói xong, ánh mắt Lâm Tử Câm dừng ở Dương Hạo đang quay lưng với mình 2 giây, trong đôi mắt xuất hiện ba động, sau đó đóng cửa lại.
Nhìn thấy Lâm Tử Câm tự mình đóng cửa lại, ban đầu 3 người vốn còn muốn nói gì nhất thời im miệng.
"Trở về ăn cơm "
Lâm Tử Câm nhìn Lục Tử Kỳ  trong tay cầm Pizza, lạnh nhạt nói một tiếng, giống như vừa rồi không  có chuyện gì phát sinh.
Ba người yên lặng liếc nhau, cùng đi theo trở về.
"Tử Câm tỷ, vừa rồi người kia..."
Trong phòng khách, Lăng Tuyết Nhi cầm một miếng Pizza, có chút muốn nói lại thôi.
Lâm Tử Câm liếc Lăng Tuyết Nhi: "Có lời gì nói thẳng, đừng che che đậy đậy."
Lăng Tuyết Nhi le lưỡi, lập tức cả gan hỏi: "Vừa rồi người kia có phải là vị hôn phu nhỏ của ngươi?"
Hỏi xong câu này, Lăng Tuyết Nhi chỉ cảm thấy tâm lý bịch bịch, có chút đau tim
Cùng lúc đó.
Đang lúc ăn pizza, Lục Tử Kỳ cùng Trầm Mộc Tịch đều ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng tương đối hiếu kỳ.
Nếu như Dương Hạo bây giờ đang nơi này, khẳng định sẽ rất tức giận chất vấn Lăng Tuyết Nhi:
"Vị hôn phu thì là vị hôn phu, tại sao phải thêm chữ nhỏ? Ta nhỏ chỗ nào? Ngươi gặp rồi sao? Chưa gặp qua chớ nói lung tung, muốn móc mỉa như thế ư..."
Đương nhiên, loại lời này Dương Hạo cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, ngay trước mặt Lâm Tử Câm, hắn nhất định không dám nói ra.
Lâm Tử Câm bưng chén lên, uống một chén nước trái cây, nuốt pizza trong miệng,  sau đó mới chậm rãi đáp:
"Một tên ngốc."
"Tên ngốc?!"
Lăng Tuyết Nhi các nàng không biết, vì sao trong miệng Lâm Tử Câm, Dương Hạo lại trở thành tên ngốc
Mà các nàng càng không biết là, ngay khi Lâm Tử Câm nói ra đánh giá này, lại yên lặng bổ sung trong lòng một câu: "Ta cũng vậy"
Bất quá, các nàng cũng nghe được một số manh mối.
Lâm Tử Câm không phủ nhận.
Phát hiện này nhất thời khiến lửa bát quái hừng hực dấy lên.
Lúc trước các nàng mơ hồ biết trong nhà Lâm Tử Câm có một vị hôn phu ước định từ bé, nhưng không có chứng thực, bây giờ mới có thể khẳng định.
Lòng tò mò của nữ nhân một khi dấy lên sẽ rất khó dập tắt, lập tức các nàng muốn hỏi, lại bị một ánh mắt của Lâm Tử Câm bắt nghẹn lại
Lâm Tử Câm là đội trưởng, tư ẩn của đội trưởng không thể nghe ngóng, các nàng cũng lập tức thức thời cầm pizza lên ăn
Dương Hạo xuất hiện, đối với các nàng mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm.
Vốn cho rằng chuyện này cứ như thế trôi qua, thế nhưng buổi sáng 2 ngày sau, Lăng Tuyết Nhi từ trên lầu lại nhìn thấy Dương Hạo.
Mới đầu nàng cho là mình là chưa tỉnh ngủ hoa mắt.
Kết quả, Lăng Tuyết Nhi thấy đối phương phát hiện mình, còn hướng về phía chính mình ngoắc, nhất thời hoảng sợ kêu to một tiếng.
"Tử Câm tỷ, không tốt, hắn lại tới."
"Tử Kỳ tỷ, Mộc Tịch tỷ..."
Trong lúc nhất thời, Lăng Tuyết Nhi cuống quít kéo màn cửa lên, sau đó chạy qua tìm Lâm Tử Câm.
Dương Hạo đang chào hỏi Lăng Tuyết Nhi lập tức im lặng
Không phải chỉ là vẫy tay gọi ngươi sao, còn kéo màn cửa, cần thiết không?
Cũng không phải không mặc quần áo...
Dương Hạo nhịn không được đậu đen rau muống.
"Mấy vị sư phụ, lần này vất vả các vị, sớm như vậy đã khiến các ngươi tốn công, đợi chút nữa cho mỗi người các ngươi một hồng bao."
Quay đầu, Dương Hạo nhìn về phía mấy người đang dọn máy vi tính, lộ ra nụ cười.
Vừa nghe thấy chút nữa có hồng bao, đám thợ cả đang khuân đồ nhất thời mừng rỡ không thôi, càng thêm ra sức làm việc
Không bao lâu, Lâm Tử Câm cùng Lục Tử Kỳ, dưới sự kêu gọi của Lăng Tuyết Nhi cùng tập hợp một chỗ, xuyên qua khe hở của màn cửa, vụng trộm quan sát cử động của Dương Hạo
"Hắn đang làm gì?"
Lục Tử Kỳ hồ nghi.
Trầm Mộc Tịch như có điều suy nghĩ, phân tích nói:

"Nhìn bộ dạng này là đang dọn nhà."

"Hình như là phòng trọ bên cạnh nhà chúng ta."
Lúc này, Lăng Tuyết Nhi cũng mở miệng nói.
Ba người mỗi người người một câu, liền phân tích được cử động ý đồ của Dương Hạo 
Mà các nàng hiểu rõ ý đồ của Dương Hạo, không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển tới trên người Lâm Tử Câm, nhưng lại ra vẻ vô ý dời đi 
"Quản hắn làm gì, trở về huấn luyện." 

Minh bạch đầu đuôi sự tình, Lâm Tử Câm không đi theo các nàng làm càn.

Đối với việc huấn luyện, Lăng Tuyết Nhi các nàng không dám chủ quan chút nào, nhất thời từng người xám xịt trở về.
Về phần Lâm Tử Câm lần nữa nhìn một chút Dương Hạo đang ở bên ngoài chỉ huy, biểu hiện trên mặt giống như không thay đổi gì.
Sau hai giờ.
Dương Hạo nhìn nhà mới nhà mới của mình, hài lòng gật đầu.
Ngồi trong phòng khách, Dương Hạo đưa ánh mắt về phía trước, vừa vặn có thể trông thấy phòng trọ của Lâm Tử Câm, vừa nhìn thấy cửa sổ đều kéo màn cửa, lập tức đen mặt.
Giữa ban ngày, cũng không phải ban đêm, có cần phải làm như thế sao?
Cũng không phải có người xấu...
Chuẩn bị cho tốt đồ dùng trong nhà cùng máy tính, Dương Hạo cũng không ngừng lại quá lâu, mà cầm điện thoại di động cùng chìa khoá rời đi
Sau một tiếng, Dương Hạo một lần nữa về nhà, tủ lạnh cùng trong phòng bếp đã đầy nguyên liệu nấu ăn mới mẻ
Nấu cơm !
Đây là việc hiện tại Dương Hạo muốn làm 
Dương Hạo nhớ kỹ, lão mụ đã từng nói, muốn chinh phục trái tim một nữ nhân, đầu tiên cần chinh phục dạ dày nữ nhân
Dương Hạo cảm thấy lão mụ nói rất có đạo lý, cho nên trước khi Dương Hạo lên đại học, dưới sự hướng dẫn từng bước, thường xuyên đi theo lão mụ ra vào nhà bếp.
Dương Hạo cảm thấy phiền muộn là lão mụ nói đạo lý này có vẻ như không bao hàm chính nàng, bởi vì lão ba Dương Hạo không biết làm cơm, xưa nay không xuống phòng bếp.
Nơi này đầy đủ công trình nhà bếp, cái gì cần cũng có, Dương Hạo không phải mua thêm thứ gì.
Cũng không lâu lắm, trong phòng bếp liền bay ra từng đợt mùi thơm, chậm rãi thẩm thấu xung quanh
Dương Hạo tìm phòng trọ cách phòng trọ của Lâm Tử Câm rất gần, mùi thơm tự nhiên sẽ truyền đi, mà mấy người đang huấn luyện sát vách tự nhiên cũng ngửi được
"Nhà ai đang nấu cơm, thơm quá a !"
Ngửi được mùi này, Lăng Tuyết Nhi không khỏi hít hít mũi, sau đó sờ sờ dạ dày, trên mặt đau khổ, vụng trộm nói: "Tử Kỳ tỷ, ta đói."
"Ngươi không phải vừa mới ăn một hộp khoai tây chiên sao?" Lục Tử Kỳ trợn mắt một cái, nhìn thời gian cũng sắp giữa trưa, nói: 

"Đợi chút nữa gọi thức ăn nhanh là được."

"Ta không muốn ăn thức ăn nhanh..."
Lăng Tuyết Nhi trên mặt đau khổ.
Nếu như đổi lại bình thường, Lăng Tuyết Nhi nghe Lục Tử Kỳ nói, khẳng định vui vẻ, nhưng hôm nay không biết làm sao ngửi mùi thơm truyền từ bên ngoài tới, nàng đột nhiên không có hứng thú với thức ăn nhanh
Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh liền đến giữa trưa, mấy người Lăng Tuyết Nhi cũng kết thúc huấn luyện buổi sáng, lục tục ngo ngoe đi xuống tầng.
"Leng keng !"
Vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách chưa được bao lâu, cửa truyền đến tiếng chuông
"Tử Kỳ tỷ, thức ăn nhanh đến à?"
"Không thể nào, ta vừa mới chọn không bao lâu, thức ăn ngoài không nhanh như vậy chứ?" Lục Tử Kỳ vẻ mặt hồ nghi.
Dựa theo quy luật trước kia, thức ăn ngoài coi như nhanh cũng phải nửa giờ sau mới đến 
Ngay khi hai người nghi hoặc, Trầm Mộc Tịch đã đi mở cửa.
"Là ngươi?"
Cửa vừa mở ra, Trầm Mộc Tịch liền nhìn thấy Dương Hạo.
"Hello, các ngươi còn chưa ăn cơm a? Ta đến đem cơm cho các ngươi ." 

Ngoài cửa, Dương Hạo trong tay mang theo một hộp cơm, sắc mặt rực rỡ chào hỏi Trầm Mộc Tịch 

Dương Hạo vừa rồi nấu cơm là chuẩn bị cho Lâm Tử Câm, bất quá Dương Hạo chuẩn bị tất nhiên không chỉ có phân lượng một người 
Dương Hạo khắc sâu ý thức được rằng, muốn kéo một người xuống nước, phải xuống tay từ người bên cạnh, trước tiên thu mua các nàng, sau dần ăn mòn...
Lý luận này miễn cưỡng xem như Dương Hạo tổng kết được khi hắn còn tiểu học, vì đối phó một tiểu lão đại cấp cao trong trường mới nghĩ ra được.

Kéo Lâm Tử Câm xuống nước, ví dụ này hiển nhiên không thỏa đáng, hắn cũng không phải người xấu, bất quá muốn cưới được Lâm Tử Câm, phải công lược từ người bên cạnh nàng, có ba vị mỹ nữ này ủng hộ, lo gì kế hoạch của hắn không thành công?
Đương nhiên, Dương Hạo cũng không chỉ chuẩn bị phần cơm bốn người, mà là năm người.
Vì cái gì?
Nói nhảm,hắn không cần ăn cơm?
Cùng Lâm Tử Câm ăn chung bữa trưa, cũng là đến gần nàng một bước.
"Mộc Tịch tỷ, có phải thức ăn nhanh đến không? Tại sao là ngươi?"
Ngay khi Dương Hạo tràn ngập hi vọng đối với tương lai, Lăng Tuyết Nhi chạy đến, nhìn thấy Dương Hạo xuất hiện tại cửa ra vào, cũng sững sờ.
Mẹ nó!
Dương Hạo mặt tối sầm.
Làm sao lại không thể là hắn?
Bất quá, Dương Hạo vẫn nhớ mục đích chuyến này, dù là tâm lý phiền muộn, trên mặt thủy chung mang theo mỉm cười ấm áp.
"Đến đem cơm cho các ngươi."
Dương Hạo ôn hòa giải thích nói.
Tuy ba mỹ nữ ở chung cùng Lâm Tử Câm  là người cướp đi lão bà hắn nhưng Dương Hạo luôn luôn cảm thấy mình không thể coi các nàng là địch nhân.
Quan hệ bọn hắn hẳn là minh hữu.
Từ hôm qua đến bây giờ, Dương Hạo một mực nỗ lực theo phương hướng này.
Bất quá., có vẻ như 2 vị trước mắt không nghĩ như vậy, mặc kệ hắn nói thế nào,đều không cho hắn vào cửa.
Càng tức giận là Lăng Tuyết Nhi còn nói với hắn đã đặt trước thức ăn ngoài.
Khốn nạn !
Thức ăn ngoài ăn ngon như hắn làm không?
Thức ăn ngoài có khoẻ mạnh như hắn làm không?
Vô nghĩa
Thực sự Lăng Tuyết Nhi đối với đồ trong tay Dương Hạo cũng có chút trông mà thèm, bởi vì nàng phát hiện mùi thơm ở hộp cơm trong tay Dương Hạo truyền đến giống với mùi trước đó nàng ngửi được, độc nhất vô nhị.
Chỉ là bởi vì Lâm Tử Câm, Lăng Tuyết Nhi chỉ có thể lặng lẽ nuốt nước miếng.
Không có đồng ý của Tử Câm tỷ, Lăng Tuyết Nhi không dám để cho Dương Hạo vào cửa.
"Lấy đi !"
Ngay khi Lăng Tuyết Nhi lòng tràn đầy xoắn xuýt, một âm thanh mỹ diệu giống như trên trời rơi xuống vang lên bên tai nàng
Nhìn thấy Lâm Tử Câm xuất hiện, Dương Hạo trên mặt mừng rỡ, muốn mang hộp cơm vào cửa, nhưng không ngờ Lâm Tử Câm thủy chung ngăn trước người mình, tựa hồ không định để cho hắn đi vào
"Loại việc chân tay nặng nhọc này để ta, sao có thể để ngươi..." 

Dương Hạo ngượng ngập chê cười, muốn phải dựa vào độ dày da mặt xông vào, nhưng đối với ánh mắt của Lâm Tử Câm, thanh âm không khỏi yếu xuống 

Thế là Dương Hạo khổ bức chỉ có thể cầm hộp cơm trên tay giao đến tay Lâm Tử Câm.
"Ngươi có thể đi "
Nani?
Nghe được âm thanh của Lâm Tử Câm, Dương Hạo kém chút cho là tai mình nghe lầm.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lâm Tử Câm không chút lưu tình đóng cửa, một bóng lưng cũng không để lại, hắn mới phát hiện cái thế giới này thật đúng là tàn khốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro