Chương 30-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Hấp dẫn (3)

"Hoàng thượng, ngươi đã cảm thấy ta là một cô nương không thể dạy bảo được, tại sao không dứt khoát đem ta trục xuất khỏi ra khỏi cửa cung?" Nàng nháy nháy mắt bày ra một nụ cười mê chết người, "Dù sao ngươi nhìn ta cũng thấy không vừa mắt, ta cũng không vậy không thích ở lại trong hoàng cung buồn chết người này, không bằng mọi người thành toàn cho nhau, như vậy thì ngươi đi đường quan của ngươi, còn ta thì đi cầu độc mộc của ta!"

Nhìn nàng đột nhiên kề sát vào mặt mình, Tây Môn Liệt Phong phát hiện tâm mình trong nháy mắt bỗng cảm thấy rung động, không thể phủ nhận tiểu nữ nhân này khiến cho người ta gặp một lần liền không thể quên được, chỉ là Mộ Cẩm Cẩm như vậy, so với Mộ Cẩm Cẩm hắn đã gặp trước kia ba năm ở trên mặt đã có thêm vài tia mê hoặc lòng người.

Giơ bàn tay to lên, hắn theo bản năng xoa chiếc ằm non mềm của nàng," Ở lại trong hoàng cung có cái gì không tốt, trẫm không hiểu nàng vì sao lại năm lần bẩy lượt muốn rời khỏi bên người trẫm..."

"Ta không phải đã nói rồi sao, Mộ Cẩm Cẩm hiện tại ngươi nhìn thấy không phải là Mộ Cẩm Cẩm trước kia ngươi biết, hơn nữa..."

Lời của nàng vừa mới nói được một nửa, đã thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Tây Môn Liệt Phong trước mắt dần hiện ra vẻ lạnh lùng, Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được giơ giơ hai cánh tay lên.

"Thôi, có giải thích thêm nữa với ngươi cũng là uổng công." Nàng thu hồi thân thể, thuận tay đem trái táo ở trên bàn đã ăn một nửa lên tiếp tục cắn.

"Bất quá trẫm vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vào ngày sinh của trẫm lần trước, nàng luôn miệng nói Nguyệt quý phi là cái loại người này ở trên khảo nghiệm cái gì sẽ chỉ chọn lưu lại nước mũi mà không phải... Không phải là cái gì?"

"Khảo nghiệm trong lòng, sẽ chỉ chọn lưu lại nước mũi mà không phải là nữ nhân rất thối." Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên phun cười một tiếng.

"Tại sao?"

"Đây cũng là một khảo nghiệm trong lòng rất thú vị nha." Tâm phòng bị của Cẩm Cẩm đã bị hắn làm cho chạy mất sạch không còn lưu lại một dấu vết, nàng đem ghế của mình đến đối diện với hắn," Vấn đề chính là—nếu như nhất định phải vì nam nhân mình thích mà uống một loại thuốc, ngươi sẽ chọn loại nào, thứ nhất, uống một lần sẽ đánh một cái rắm để ngừng tác dụng của thuốc; thứ hai, uống một lần sẽ chảy lưu lại nước mũi rồi cũng ngừng tác dụng của thuốc, dĩ nhiên, nữ nhân nếu lựa chọn phương án một rất thối, chứng minh nàng sẽ làm mọi việc để tướng công mình vui vẻ, hơn nữa mỗi ngày trôi qua sẽ vì người nhà mà tạo ra rất nhiều điều vui sướng, mặc dù tính cách có chút mơ hồ, bất quá ở bên cạnh tướng công khiến người thương yêu của mình vui vẻ thật là một thê tử tốt nga, mà nữ nhân lựa chọn lưu lại nước mũi..."

Mộ Cẩm Cẩm thuận tay đem quả cam trên bàn lên ưu nhã bóc vỏ ra," Là nữ nhân tuy bề ngoài mặt thì răm rắp nghe theo lời của tướng công mình, nhưng lại hết sức âm hiểm, hơn nữa còn rất thích ở sau lưng lấy việc hãm hại người khác làm thú vui, hoành hành ngang dọc, nữ nhân như vậy đúng ra rất hiểm ác."

Chương 31: Hấp dẫn (4)

"Như vậy, nàng sẽ chọn lưu nước mũi hay là thúi lắm?" Hắn cố nén cười hỏi.

"Đương nhiên là thúi lắm!" Cẩm Cẩm đem trái cam đã bóc vỏ hết tùy ý lấy một mũi, hướng giữa không trung ném lên, đợi đến khi múi cam rơi xuống, nàng rất bướng bỉnh dùng miệng vừa vặn đón.

"Ngươi nghĩ thử xem a, nếu như lựa chọn thúi lắm, chỉ có thể ở trong không khí ngửi được một cổ mùi vị thối thối, tuy nhiên nó cũng sẽ ảnh hưởng một chút đến hình tượng của mình trong lòng tướng công, còn nếu một khi đổi thánh lưu nước mũi, cho dù đối phương lớn lên có thanh tú mỹ miều bao nhiêu, trên miệng treo hai cái lỗ nước mũi ròng ròng, cho dù ai nhìn thấy được cũng cảm thấy rất ghê tởm, như vậy còn muốn ăn sao."

Nàng vừa nói vừa ăn, một chút cũng không cảm thấy bởi vì chủ đề mình vừa nói mà sinh ra cảm giác ác tâm.

Tây Môn Liệt Phong phát hiện mình hiện tại rất muốn bật cười, khuôn mặt tuấn tú cố gắng đè nén, không để cho tiếng cười bộc phát ra từ miệng mình.

"Khụ khụ! Nếu như đối phương uống xong không ngừng có mùi thối, nếu vậy thì còn muốn uống sao." Hắn phát hiện mình lại có thể cùng nữ nhân đàm luận chủ đề như thế này.

"Làm sao có? Có cái rắm kêu rất là to, nhưng là cũng có cái rắm buồn bực không phát ra tiếng mà chỉ có mùi..."

"Ha ha ha..." Tây Môn Liệt Phong rốt cục không thể ức chế được nữa mà cười lớn ra tiếng," Thú vị! Thú vị! Nàng phan tích quả nhiên rất thú vị."

"Đây là căn cứ theo chứng minh của rất nhiều chuyên gia, cái khảo nghiệm trong lòng này là siêu cấp chuẩn nha." Mộ Cẩm Cẩm có chút mê muội nhìn hắn nở nụ cười, không nghĩ tới bộ dáng hắn cười lên so với cái lúc làm mặt nghiêm lạnh lại có sức hút mê người như vậy, kỳ quái! Lòng của nàng tại sao giống như nai con nhảy loạn hết cả lên vậy?

Cầm múi cam cuối cùng trong tay ném lên giữa không trung, nàng vừa muốn mở miệng đón lấy, không ngờ Tây Môn Liệt Phong vào ngay lúc này lại nhanh hơn nàng một bước đem múi cam ngậm vào miệng.

"Uy, làm sao ngươi có thể ăn trộm đồ của ta?" Hai tay bấm trên cái eo thon nhỏ, Cẩm Cẩm làm ra một bộ dáng ác phụ hung dữ.

Ưu nhã nhai miếng cam trong miệng, Tây Môn Liệt Phong cười cười nghĩ đến phải trừng phạt tiểu du côn này," Trong cung này bất kỳ một vật nào cũng đều thuộc về trẫm, đừng nói là một quả cam, ngay đến cả Cẩm phi nàng..."

Cánh tay dài nhấc lên, hắn một tay đem Mộ Cẩm Cẩm ngồi lên trên đùi của mình, khuôn mặt tuấn tú khẽ cúi xuống, môi tà tà giơ lên," Nàng không phải cũng giống như được quy trong các thức phẩm thuộc về trẫm hay sao?"

"Triều đại này của các ngươi không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân ư, huống chi... Ta đã quyết định sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho ngươi bỏ ta, sau đó tính toán đi ra ngoài vân du tứ hải, xông xáo giang hồ, cho nên..." Bị hắn ôm trong ngực, Mộ Cẩm Cẩm cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn," Uy, buông tay của ngươi ra khỏi người ta..."

Chương 32: Làm trách (1)

Đôi mày nhéo lại, nghe được nữ nhân này còn muốn rời bỏ khỏi hắn mà đi, một cỗ tức giận làm cho bàn tay đang ôm nàng gia tăng thêm mấy phần lực đạo.

"Xem ra nàng tựa hồ chưa hiểu ra được lập trường của mình bây giờ, nàng là nữ nhân của trẫm! Sự thật này nàng không thể chối bỏ được, Cẩm nhi..." Hắn khêu gợi ở bên tai nàng giọng nói trầm thấp gọi, khiến cho Mộ Cẩm Cẩm cả người run lên.

"Nếu như phục tùng trẫm, có lẽ, trẫm sẽ làm cho danh phận của nàng tăng thêm mấy bậc."

"Điều này luôn luôn không phải là nguyên tắc làm người của ta, nếu như trái lương tâm đi làm chuyện mình không muốn làm để đi mưu cầu những thứ danh phân nhàm chán cực độ kia, hoàng thượng cho là Mộ Cẩm Cẩm ta có thể làm được, như vậy ta thật bất hạnh nói cho ngươi biết, ngươi nhìn lầm người!"

Mộ Cẩm Cẩm—" Trên mặt của hắn nhanh chóng lộ ra vẻ giận dỗi.

"Giữa phu thê vốn nên là tương kính yêu thương lẫn nhau, tư tưởng của ta luôn là không có thêm chi chi nhánh nhánh trong quan hệ hai người, ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng, ngươi là lão đại của mọi người nên có thể ra lệnh cho tất cả mọi người phải tuân theo ngươi, phải làm vừa lòng ngươi, nhưng là ta bất đồng, ta là người của tương lai, tư tưởng cùng lo-gích hoàn toàn dừng lại ở thể kỷ hai mươi mốt, có lẽ ngươi nghe không hiểu ta rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng mà ta vẫn cứ nói, Mộ Cẩm Cẩm ta sẽ không vì vinh hoa phú quý mà đi nhượng bộ bất cứ người nào."

Nghe thêm những lời đại nghịch bất đạo này lần nữa, Tây Môn Liệt Phong tức giận đứng lên," Rất tốt, nàng mặc dù phản kháng, bất quá trẫm sẽ không để ý mà nói cho nàng một tiếng, mỗi người cũng đều có một giới hạn nhất định, nếu nàng lại không biết phân biệt, ngoan cố chống cự, Cẩm phi, kết quả nàng chỉ có thể là bị trẫm vĩnh viễn cô lập."

Sau khi nói những lời này xong, hắn giận đến phất tay áo rời đi, nhìn bóng lưng dứt khoát lãnh khốc của hắn, Mộ Cẩm Cẩm phát hiện tâm mình thế nhưng không tự chủ được mà cảm thấy cực khó chịu.

Nàng đây rốt cuộc là bị làm sao?

Tây Môn Liệt Phong hắn đi rồi! Thối hoàng đế đi rồi!

Mộ Cẩm Cẩm nhàm chán ngồi ở bên ao sen hừ nhẹ mấy câu níu lấy cánh hoa trong tay từng mảnh từng mảnh ném vào trong hồ nước.

Cái gì mà làm ra bộ uy phong lãnh khốc, tự cho mình là hoàng đế liền rất giỏi ư, lại dùng cái loại thái độ này uy hiếp nàng.

Càng nghĩ càng thấy tức, trong lòng của nàng cảm thấy rất khó chịu, nơi xa, truyền đến thanh âm của mấy nữ từ cười hì hì, Mộ Cẩm Cẩm đang nhéo cánh hoa men theo thanh âm mà nhìn lại, nguyên lai là Nguyệt quý phi, phía sau nàng còn có mấy phi tần đi theo vuốt mông ngựa, sáu bẩy mỹ nhân mặc hoa phục lòe loẹt đang từ xa tiến lại gần, bất quá khi nhìn thấy nàng lại trưng ra bộ dáng ôn nhu kiêu căng, thật làm cho người ta nhìn thấy phiền.

Chương 33: Làm trách (3)

Những nữ nhân này tư thái thật đúng là đủ khoa trương, bước đi thì ẻo lả, cười thì rõ ràng là rất giả tạo, còn bày ra bộ dáng thanh tao quý phái, nhất là ả quý phi kia...

Nha đầu Đông Tuyết đáng thương ở bên cạnh nàng ta, sau đợt trước nàng có nhìn thấy được vài lần, trên mặt không phải bị thương, thì cả người đều có dấu vết xanh tím, hiên nhiên là bị vị quý phi kia cố ý trả thù, loại nữ nhân này thật hẳn là phải chịu giáo huấn thật gay gắt.

Mắt to vừa chuyển, Mộ Cẩm Cẩm ngồi bên cạnh ao trên khuôn mặt liền hiện lên nụ cười xấu xa đen tối, chuyển thân một cái, nàng tránh thoát tầm mắt của Nguyệt quý phi, len lén đến nấp sau rừng cây.

Nguyệt quý phi đang đi cùng các phi tần khác làm bộ thần thái cao ngạo, mười ngón tay nhỏ và dài nhẹ nhạng vuốt vuốt hai lọn tóc mai bên tai.

"Nghe nói ngày hôm qua Hoàng thượng phái người tuyên Lệ phi đến tẩm cung của người thị tẩm, xem ra khẩu vị gần đây của hoàng thượng chúng ta tựa hồ trở nên có chút kỳ quái rồi."

"Nguyệt quý phi người chớ đa tâm, Hoàng thượng gọi thần thiếp đến tẩm cung của người chẳng qua là hỏi thăm nghi thức của phụ thân thiếp ở Đông Tấn nước Du, chứ không có ý tứ gì khác." Cô gái bị gọi là Lệ phi hạ thấp người, trong lúc nói biểu lộ có chút khẩn trương sợ hãi.

"A?" Nguyệt quý phi nghiêng đầu, trên môi hiện lên một tia cười lạnh," Thật chẳng qua chỉ là đàm luận chuyện công sự đơn giản như vậy?"

"Thần thiếp không dám nói dối người Nguyệt quý phi."

"Lệ phi, năm đó mọi người cùng nhau vào cung, nếu như không có ta nói giúp ngươi vài câu thì hoàng thượng cũng sẽ không đem ánh mắt rơi vào trên người của ngươi, lại càng không có danh phận Lệ phi nương nương ngày hôm nay, cho nên..."

"Nguyệt quý phi xin người yên tâm, thần thiếp tự biết dung mạo cùng tài văn chương của mình không so sánh được với Nguyệt quý phi, huống chi, ở trong hậu cung này, cũng không ai dám cùng Nguyệt quý phi tranh thủ tình cảm, thần thiếp chỉ mong có thể an an ổn ổn ở lại trong hậu cung làm một Lệ phi nho nhỏ này là đã thấy hài lòng lắm rồi."

"Biết như vậy là tốt." Nguyệt quý phi quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tất cả đều là bộ dạng ích kỷ, nàng cùng mấy tần phi ưu nhã đi lại bên cạnh bờ ao sen, trong ao yên lặng thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ xinh đẹp bay qua.

Đột nhiên, có một cánh tay đẫm nước đang dần dần hiện ra từ trong ao, thấy thế, Nguyệt quý phi đang đi ngơ ngác dừng lại một chút, khi nàng tận mắt thấy cánh tay kia từ từ mở rộng nhô lên cao, nàng bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc.

"Quỷ! Có quỷ!" Nàng lùi lại mấy bước, tay phải run rẩy chỉ vào trong ao, chúng phi tần cũng theo tiếng nói mà nhìn lại.

Liền thấy một cánh tay trắng non mịn đang dần dần từ trong ao vươn ra, ngay sau đó, là đỉnh đầu tóc tai bù xù cũng dần dần hiện lên mặt nước, khuôn mặt bị một đầu tóc đen nhánh che phủ hết, mọi người không thể nhìn ra được là ai, chỉ thấy một cái đầu tròn đen thùi lùi.

Chương 34: Làm trách (3)

"Nguyệt quý phi... Nguyệt quý phi..."

Cái đầu trong ao chẫm rãi hướng về phía bọn họ, thanh âm khàn giọng giống như quỷ mị kêu ra.

"Nguyệt quý phi, ta chết rất thê thảm, đền mạng cho ta... Ngươi đền mạng cho ta..."

"A... Có quỷ! Có quỷ a!"

Khuôn mặt mới vừa còn bá đạo phách lối của Nguyệt quý phi phút chốc bị dọa cho xoay người bỏ chạy lấy người.

"Phanh!" Vấp chân một cái, nàng nặng nề té ngã trên mặt đất, cái trán trắng nõn bị đụng vào một tảng đá bén nhọn, máu tươi trong nháy mắt chảy ra khắp mặt cùng trên cổ.

"Trời ạ! Nguyệt quý phi..." Chúng phi tần bị làm cho sợ đến mức cổ họng nghẹn không phát ra được tiếng nào.

Còn cái đầu tròn tròn đen đen ở trong ao kia thì hết lần này tới lần khác hướng về phía bọn họ kêu ai oán.

"Đền mạng cho tôi... Đền mạng cho tôi..."

Hiện trường bao trùm một không khí kinh hoàng hoảng loạn, các phi tần thì bị doạn cho chạy chốn tứ phía, Tây Môn Liệt Phong đang ngồi trong kiệu đi qua liền nghe được thanh âm vô cùng huyên náo, khi hắn đi tới nơi đây, chỉ thấy Nguyệt quý phi khuôn mặt đầy máu đang kêu la khóc lóc, mà trong ao...

Trời ạ! Chỉ thấy một cái đầu đen thui, không nhìn rõ được khuôn mặt.

"Hoàng thượng..." Chúng phi tần sau khi nhìn thấy được Tây Môn Liệt Phong liền bị dọa cho sợ đến cuống quýt ngã quỵ ra đầy đất, còn Mộ Cẩm Cẩm đang ở trong nước kia vào lúc này đột nhiên đưa tay gạt bỏ hết tóc dài đen che mặt hất về phía đằng sau ót.

Nhìn thấy được bộ dạng Nguyệt quý phi té lăn trên mặt đất như chó gặm cứt, nàng nhịn không được phá lên cười ha ha.

"Dầy! Tại sao lại có người nhát gan đến mức độ này, ban ngày ban mặt làm gì có chuyện ma quái a, xem ra Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta trong lòng chính là có quỷ, ha ha ha..."

"Mộ Cẩm Cẩm, lại là ngươi?" Nguyệt quý phi vừa đau vừa giận sau khi nhìn thầy Tây Môn Liệt Phong xuất hiện liền vừa khóc vừa náo la hét hắn phải đứng ra vì mình làm chủ.

Tây Môn Liệt Phong cau mày, thật muốn đem Mộ Cẩm Cẩm đang hoan hỉ vì chuyện mình vừa gây ra kia treo ngược lên đánh một trận thật nặng, nữ nhân này có phải hay không đã làm ra chuyện vượt quá mức.

"Đi lên!" Hướng về phía Mộ Cẩm Cẩm trong ao, hắn quát một tiếng chói tai.

"Không lên!" Mộ Cẩm Cẩm trong nước đang tận hứng vì thành tựu mình làm được mới không ngốc mà lên, nếu lên, nam nhân này nhất định dùng thân phận Hoàng thượng để trách phạt nàng, dù sao có thể trốn được lúc nào thì trốn lúc đó.

"Mộ Cẩm Cẩm!" Thật không ngờ tới, trên cõi đời này lại có nữ nhân to gan như vậy," Đi lên cho trẫm, có nghe hay không."

"Nghe được, nhưng ta sẽ không nghe theo lời ngươi, có bản lãnh ngươi bỏ ta đi." Nàng còn trưng ra một bộ dáng rung đùi đắc ý khiêu khích hắn.

Chương 35: Làm trách (4)

"Có ai không, ngay lập tức đi xuống đem nữ nhân cả gan làm loạn này lên cho trẫm." Ra lệnh một tiếng, mấy thái giám rối rít xắn tay áo chuẩn bị đi xuống hồ, thấy thế Mộ Cẩm Cẩm bị làm cho sợ đến mức mãnh liệt quay người lại, giống như một mỹ nhân ngư hướng phía bờ bên kia bơi đi.

"Ôi!" Bởi vì dùng sức quá lớn, đùi phải va vào một cành cây lớn, đau đến không thở ra hơi!

Nàng ở trong ao quơ quơ tay mấy cái, nhưng là khí lực ở đùi phải không còn giống như một khối chì nặng mãnh liệt kéo thân thể nàng xuống.

"Cứu..." Thân thể nho nhỏ của nàng dẫn trầm xuống, cả người liền lâm vào trong hồ.

Tây Môn Liệt Phong đang đứng bên cạnh ao cờ đợi chuẩn bị dậy dỗ nàng một trận, chân mày khẽ nhíu chặt lại." Cẩm phi... Cẩm phi... Mộ Cẩm Cẩm...Cẩm nhi..."

Thanh âm của hắn lúc bắt đầu thì cường hãn dần dần thì biến thành lo lắng, đến cuối cùng hắn phát hiện trái tim của mình như đang sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực.

Không đợi thái giám nhảy xuống, hắn đột nhiên phi thân xuống hồ, nhảy vào trong nước bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Mộ Cẩm Cẩm, trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy nàng đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng đang nhanh chóng chìm xuống dưới, Tây Môn Liệt Phong dùng hết sức bơi nhanh về phía nàng, đưa cánh tay dài qua hắn chặn ngang đem nàng ôm vào trong ngực của mình."

Trong nước—

Mộ Cẩm Cẩm liên tiếp bị uống mấy ngụm nước ao kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ đang ôm chặt lấy mình, hắn có một đầu tóc dài đen nhánh phiêu động trong nước như một loại tơ lụa thượng hạng, thật là đẹp! Thật là một người đàn ông rất đẹp... (Ying: bà này chết đến nơi mà vẫn còn háo sắc -_-)

"Ực ực..." Nàng lại vừa liên tiếp uống thêm mấy ngụm nước nữa trong ao.

Thời điểm khi Tây Môn Liệt Phong ôm nàng lên mặt nước, nàng mới phát hiện thì ra khoảng cách giữa hai người lại gần nhau đến như vậy.

Nàng kịch liệt thở hào hển, ánh mắt tản ra nhìn mỹ nam đồ mời vừa nổi lên mặt nước, mà cánh tay Tây Môn Liệt Phong ôm nàng toàn thân đang ướt đẫm nước, cảm nhận ngay được thân thể mềm mại nhạy cảm của nàng, còn muốn tận tay sờ lên mỗi tấc da thịt đó

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng hơn thế nữa là ánh mắt trong như nước hồ thu không mang một chút tạp chất khiến hắn không thể kháng cự lại sự mị hoặc này.

Nữ nhân này thật là đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lại những bọt nước nhỏ giọt, hai cánh môi hồng hồng mê người giống như quỷ dị hư vô câu dẫn mỗi tế bào trên thân thể của hắn.

Đáng chết! Hắn ôm nàng, đồng thời, hắn cũng rất muốn nàng!

Hai người ở trong ao tư thái mập mờ, khiến cho Nguyệt quý phi còn đang chật vật ngã sấp trên mặt đất ghen tỵ mạnh liệt, trong suy nghĩ của nàng một nam nhân hoàn mỹ có quyền và địa vị như Tây Môn Liệt Phong lại có thể dùng loại ánh mắt này mà nhìn Mộ Cẩm Cẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro