Chương 7-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Xuyên qua (1)

"Không sai!" Nam tử mặc áo bào trắng thật tình gật đầu," Chúng ta sẽ đem linh hồn của cô đưa đến bên trong một cơ thể ở không gian cổ đại, làm như vậy, sẽ phải tìm một cái tên, thân phận cùng với các nhân tố khách quan khác cũng phải phù hợp với linh hồn của cô...."

Nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Cẩm Cẩm:" Đại thúc, ngươi có thể hay không thuận tiện đem nhét ta vào trong thân thể của Võ Tắc Thiên?"

"Ách?" Hiển nhiên, đối phương bởi vì lời nói của nàng mà hơi ngẩn ra.

"Bổn cô nương nghĩ muốn một phen thể nghiệm tư vị làm nữ hoàng, nếu như việc đó hơi khó, ta không ngần ngại đi đến triều nhà Thanh làm bà nội của Khang Hi, thân phận thật cao quý a." Hắc hắc! Ai bảo vị đại thúc trước mắt này đem chuyện làm hư, mượn cơ hội nói lên những mong muốn mà mình không thể làm được không tính là yêu cầu hẳn cũng không tính là quá mức.

Nhưng là.... Vị đại thúc trước mắt này sắc mặt làm sao càng ngày càng khó coi a.

"Uy, cho dù không để cho ta làm nữ hoàng, nhất định cũng phải đem ta trở thành một hiệp nữ, ta muốn làm Tiểu Long Nữ bà xã của Dương quá, hay là Hoàng Dung vợ của Quách Tĩnh cũng OK, nếu như thật sự không được, ngươi tùy tiện đem ta ném vào trong thân thể người đặc biệt thích cướp của người giàu giúp người nghèo khó, danh tiếng hiệp nữ vang dội tỏa sáng a....."

Nam tử áo bào trắng tức giận lắc đầu, "Trải qua năm phút hai mươi bẩy giây thăm dò cùng nghiên cứu, thân thể duy nhất thích hợp với ngươi chỉ có một, bây giờ còn bảy giây đồng hồ, vì để cho kịp thời gian, linh hồn ngươi lập tức phải được di chuyển đến thân thể kia."

Vừa nói, bàn tay to của hắn phất một cái, Mộ Cẩm Cẩm cảm giác mình lập tức bị hắn đưa lên một đám mây, nàng phát hiện thân thể mình nhẹ tựa như một cọng lông chim vô lực, sức lực trên người đột nhiên biến mất, nàng lập tức bị rơi vào trong một vực sâu muôn trượng.

"Uy, ngươi muốn đem ta ném về nơi nào? Uy....."

Thanh âm ở trong khoảng không trống trải có vẻ như vô lực, đầu óc càng ngày càng chìm, suy nghĩ càng ngày càng loạn, trước toàn bộ đều là máu trắng.

Wow nha!

Nàng đây là tại sao?

Giống như bị ngất a!

Mộ Cẩm Cẩm cảm giác được trong đầu phảng phất có vô số con sâu nhỏ từ từ gặm cắt mỗi một tế bào của nàng, toàn thân tại sao lại khó chịu như vậy?

Bên tai truyền tới thanh âm của một nữ nhân đang khóc không ngừng, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp cái chán đau nhức, cố gắng mở hai mắt ra, cảnh tượng xa lạ hiện ra trước mắt làm nàng cơ hồ không phân biệt được rõ đông tây nam bắc.

"Tiểu thư người tỉnh rồi?" Cô gái đang khóc trong một thoáng nhào tới trước mặt Mộ Cẩm Cẩm lấy tay đỡ bả vai của nàng, trên mặt còn lưu lại nước mắt khiến nàng nhìn qua thật chật vật.

Chương 8: Xuyên qua (2)

Mộ cẩm cẩm mờ mịt dỡ chân tựa vào đầu giường——–

Trước mắt xuất hiện một nữ tử gầy nhược mặc một bộ váy áo màu tím, một đầu tóc dài bị bối hết lên trên, mấy cây trâm giản dị hết sức cắm trên tóc nàng, cô bé trước mắt nhìn bộ dạng chỉ bất quá ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.....

"Wow! Ngươi chính là nhân vật ở thời đại này?" Mộ Cẩm Cẩm bị trang phục toàn thân quái dị của cô bé làm cho sợ đến mức từng bước liên tiếp lui về phía sau.

"Tiểu thư, người không nhận ra em sao, em là nô tỳ Thu Nguyệt của người nha." Cô bé trên mặt kinh hoàng cũng không khác gì nàng.

"Thu Nguyệt? Còn Xuân Hoa đâu." (Ying: Thu Nguyệt – Xuân Hoa chắc là tên thường đặt cho mấy nô tỳ trong phim cổ trang hay sao ý =.=)

Mặc dù nhức đầu gay gắt, nhưng Mộ Cẩm Cẩm vẫn giãy dụa muốn từ trên giường ngồi dạy, Thu Nguyệt lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng." Tiểu thư, người chậm một chút nữa, em biết lão gia qua đời là đả kích rất nặng đối với người, nhưng người còn trẻ nha, cho dù có không nghĩ ra được gì, cũng không nhất thiết phải dùng tới phương thức treo cổ này để kết thúc tánh mạng của mình nha, như vậy không phải là....."

"Uy, ngươi đang lẩm bẩm nói hồ đồ cái gì? Người nào treo cổ, ta bây giờ không phải đang rất khỏe mạnh sao? Cái lão đại thúc mặc áo bào trắng đâu? Lời của ta còn không có cùng hắn nói hết....."

Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống giường, tìm kiếm bóng dáng nam tử mặc áo bào trắng khắp nơi," Di? Chỗ này làm sao có chút kỳ quái, wow! Ngay cả cửa số cũng là bằng giấy, ông trời a, đây là cái cửa gì vậy, ngay cả bóng dáng cái khóa cũng không có...."

Đang trong quá trình lẩm bẩm lầu bầu, Cẩm Cẩm đột nhiên đưa tay che miệng của mình—-

Bên tai vang vọng lời kỳ quái đã nói của đại thúc áo bào trắng, đem linh hồn của nàng để đặt đến một....trong một thân thể khác, hơn nữa con mang nàng đến không gian thời cổ đại....

"Gương! Gương! Có gương không?" Nàng suy nghĩ một chút chạy ngay đến trước mặt Thu Nguyệt nghiêm trang hỏi.

Bộ dáng của nàng hù dọa Thu Nguyệt gần chết rất ngu ngốc dùng ngón tay út chỉ chiếc gương đồng trước bàn trang điểm cách đó không xa.

Mộ Cẩm Cẩm vèo một cái đã chạy tới trước gương đồng, "A nha——"

Nàng hoảng sợ vạn phần chỉ chỉ mình trong gương, "Má ơi, ta làm sao lại biến thành bộ dạng đức hạnh này?"

Trong gương đồng—–Một cô gái tuyệt sắc mảnh mai như không có xương cốt, một đầu tóc đen nhánh xõa đến ngang eo, mày liễu, mắt hạnh, môi anh đào, mũi cao, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng được coi là một tuyệt thế đại mỹ nữ.

Di? Chờ một chút!

Nữ nhân trong gương này làm sao nhìn qua lại cảm thấy có chút quen mắt a, Mộ Cẩm Cẩm liều mạng lục lọi tìm kiếm trong trí nhớ tung tích khuôn mặt này—

Chương 9: Xuyên qua (3)

"Wow nha, sao trông rất giống bộ dáng của cái người bị khi dễ rất thảm, Cẩm Phi nha!"

"Tiểu thư, người rốt cục cũng nhớ ra." Thu Nguyệt vô cùng vui mừng chạy tới kéo cánh tay nàng, "Em còn tưởng rằng người thực bất hạnh đã mất trí nhớ rồi, không nghĩ tới tiểu thư của em đã trở lại như trước, thật tốt quá,thật tốt quá... Ô ô ô..... Tiểu thư, mới vừa thiếu chút nữa tưởng mất đi người rồi, đau lòng quá đau lòng quá, nếu như tiểu thư mà chết, như vậy em cũng không muốn sống nữa... Ô ô ô...."

"Chờ một chút đừng khóc nữa!" Mộ Cẩm Cẩm bị nước mắt của người trước mặt làm cho loạn hết cả đầu óc, "Trước đó ta muốn nói rõ một số việc, ta mới không phải là cái tiểu thư mà ngươi nói đâu, ta cũng không phải Cẩm phi cái quỷ gì, tên của ta là Mộ Cẩm Cẩm, Mộ Cẩm Cẩm a!"

"Đúng nha, tiểu thư người vốn là tên này mà, thời điểm ban đầu người vào cung, Hoàng Thượng cũng bởi vì tên của người mới phong người làm Cẩm phi...."

"Ngươi là nói.... Cái nữ nhân Cẩm phi bị người tình của chồng sỉ nhục rất thảm kia tên thật cũng gọi là Mộ Cẩm Cẩm?" Nàng cảm giác mình mau muốn qua đời.

"Tiểu thư!" Thu Nguyệt cũng là một bộ dáng sắp chết, "Cái gì mà Cẩm phi bị người tình của chồng si nhục rất thảm a, người chính là Cẩm phi nha."

"Thật ghê tởm! Cái nam nhân áo bào trắng chết tiệt kia lại đem linh hồn người ta ném đến trên thân thể nữ nhân ngu ngốc này, hắn có lầm hay không a, cho dù không để ta làm nữ hoàng, ít nhất cũng cho ta vào thân một hiệt nữ võ công cao cường chứ, thật là không có tính người!"

Nàng ở một chỗ lầm bẩm một mình, bên cạnh Thu Nguyệt thì mặt mày nhăn nhó. "Ô ô ô.... Xem ra tiểu thư của em lần này quả nhiên bệnh rất nặng rồi, điên điên khùng khùng...."

Cẩm Cẩm trừng mắt liếc nàng một cái, "Thu.... Người gọi cái gì Thu?"

"Ô ô ô, Thu Nguyệt...."

"A, Thu Nguyệt." Nàng đột nhiên đưa tay bộ dáng rất thân thiết khoác trên bả vai Thu Nguyệt, thuận tiện rất du côn đem mặt bất khả tư nghị của mình đề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.

"Cái kia.... Thu Nguyệt lông mày rất đẹp nha, chuyện xảy ra thành cái dạng này, ta đây.... Nhưng thật ra là người đến từ thế kỉ tương lai hai mươi mốt, bởi vì trên đường đi làm việc cứu một bé trai không may bị chiếc taxi không có mắt đụng phải, dĩ nhiên, đó cũng không phải do dương thọ của ta đã hết mà bởi vị trên thiên đường có một vị đại thúc mặc áo bào trắng hiệu suất làm việc rất kém cỏi, hắn sai lầm đem tên của ta viết vào sổ tử, bất quá hắn nói, để đền bù cho sai lầm của hắn, cho nên muốn đem linh hồn của ta đến trong một thân thể ở không gian cổ đại, cho nên...."

Chương 10: Xuyên qua (4)

Nói tới đây, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt trước mắt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Uy! Uy uy! Thu Nguyệt xinh đẹp...."

"Ô ô ô... Tiểu thư của em quả nhiên điên rồi, em không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.... Ô ô ô..."

"Có lầm hay không a, bây giờ người nên khóc nhè hẳn là ta nha? Uy! Đừng khóc nữa.... Còn cho ta nhìn thấy mấy giọt nước mắt vô dụng kia, ta liển đánh ngươi nhừ tử.!"

Một công uy hiếp hung ác, làm cho Thu Nguyệt sợ đến vội vàng đóng chặt miệng, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.

Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được vỗ vỗ cái trán của mình, "Được rồi được rồi, ta thừa nhấn... Ngươi vừa mới nói ta bị làm sao?"

"Treo cổ!" Thu Nguyệt cất cao thanh âm nói:" Thái giám trong cung hai canh giờ trước đem tin tức lão gia bất hạnh qua đời cho người biết, người nhất thời nghĩ không ra, cho nên liền...."

"Ta biết rồi, ngươi nói là cái kia Cẩm phi... Ách, ta nói là ta, bởi vì lão gia.... Di? Ai là lão gia?" Mộ Cẩm Cẩm mờ mịt hỏi.

"Ô ô ô... Tiểu thư...."

"Uy! Trước trả lời vấn đề của ta xong rồi hãy khóc!" Thật chịu không được người cổ đại này, động một chút là lại vô dụng khóc, tuyến lệ của các nàng có phải hay không đặc biệt phát triển a.

"Lão gia chính là phụ thân của tiểu thư." Thu Nguyệt bị quát xong sửng sốt nói.

"Thì ra là như vậy!" Mộ Cẩm Cẩm ra vẻ thâm trầm xoa cằm của mình, "Cái nữ nhân yếu đuối ngốc nghếch kia bởi vì biết được tin cha mình bất hạnh qua đời, thương tâm quá nên tự sát, dùng tự sát để kết liễu cuộc sống của mình thật là đáng buồn."

Liếc xéo khuôn mặt kinh hoảng của Thu Nguyệt một cái, nàng bất đẵc dĩ vỗ vỗ đầu đối phương, thuận tiền hé ra một nụ cười cực kỳ gian xảo.

"Chuyện là như vậy, bởi vì ta nhất thời thương tâm mới làm ra chuyện treo cổ ngu xuẩn như thế, cho nên dẫn tới một số bộ phận tế bào não đột nhiên bị hao tổn, như vậy trực tiếp ảnh hưởng đến một phần trí nhớ trong hệ thống não bộ, khiến cho ta xuất hiện trạng thái mất trí nhớ, người hiểu không?"

Bị nàng làm cho một phen Thu Nguyệt ngu ngốc gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu....

"Được rồi, được rồi, ta biết trong khoảng thời gian ngắn ngươi không thể tiếp nhận được chuyện bổn tiểu thư bị mất trí nhớ, chúng ta đổi sang đề tài khác." Mộ Cẩm Cẩm thần bí cười hề hề đem khuôn mặt nhỏ nhắn đề sát vào đổi phương, "Nơi này là địa phương nào?"

"Tẩm cung của tiểu thư." Thu Nguyệt đàng hoàng hồi đáp.

Chương 11: Ta muốn bỏ chồng (1)

"Nói nhảm, ta dĩ nhiên biết nơi này là chỗ ngủ, ta muốn hỏi chính là, đây là cái triều đại gì? Lão đại là người nào?"

"Dạ.... Dạ sát.... Dạ Sát hoàng triều."

"Dạ.... Dạ sát.... Dạ Sát hoàng triều!" Cẩm Cẩm học bộ dáng nói lắp của nàng, vốn định giễu cợt nàng một phen, đột nhiên chân mày nhéo một cái," Ngươi nói nơi này là cái triều gì cơ?"

"Dạ Sát hoàng triều!"

"Di? Ta chỉ nghe qua triều Tống, Nguyên, Minh, Thanh, còn Dạ Sát hoàng triều là cái triều đại gì vậy?" Thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt một lần nữa lại hiện ra vẻ mặt hoảng sợ, Cẩm Cẩm phát hiện mình thật sắp chết.

Ghê tởm đại thúc áo bào trắng, cho dù không thực hiện được yêu cầu của nàng, ít nhất cũng nên vứt cho nàng xuống một thời cổ đại tương đối nổi danh chứ, Dạ Sát hoàng triều, nàng ngay đến tên còn chưa từng nghe qua.

"Tiểu thư, em cảm thấy em nên đi tìm thái y trong cung đến xem cho người một chút, xem ra người bệnh không phải là bình thường mà thực nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục nói như vậy nữa, hoàng thượng nhất định sẽ đem người trục xuất ra khỏi cung."

"Tại sao?"

"Bởi vì không có một người nào, không có một hoàng đế nào lại có thể dễ dàng chấp nhận phi tử của mình là một người điên."

"Wow! Ngươi sẽ không phải nói cho ta biết, hoàng đế mà ngươi vừa nói chính là lão công của ta sao?"

"Ách...."

"Nga, cổ nhân các người hẳn là xưng lão công của mình là... phu quân, đúng rồi, chính là phu quân, tướng công và vân vân."

"Tiểu thư, em cảm thấy người nên để cho thái y đến kiểm tra một chút...."

"Được rồi, ngươi có thể đi tìm thái y!" Mộ Cẩm Cẩm buông tha, không muốn cùng nha đầu không cùng chí hướng với nhau này nói chuyện, bởi vì nàng đã nghĩ tới chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sau khi Thu Nguyệt đi, Mộ Cẩm Cẩm len lén chạy ra khỏi tẩm cung chuẩn bị thực hành kế sách bỏ chồng của nàng.

Không sai! Nàng phải bỏ chồng!

Bởi vì mơ ước từ nhỏ đến lớn của nàng chính là làm một hiệp nữ có thể hành hiệp trượng nghĩa, đáng tiếc ở thế kỷ hai mươi mốt, ước mơ đó của nàng cũng chỉ có thể là ảo tưởng mà thôi, bây giờ có cơ hội cho nàng trở về cổ đại, nàng dĩ nhiên phải nắm chắc cơ hội ông trời ban cho nàng thật tốt.

Bất quá, điều kiện tiên quyết mà nàng phải thực hiện bây giờ là phải đem vị lão công hoàng đế kia giải quyết xong, bất kỳ một triều đại nào, thân là hoàng đế cũng có ba cung lục viện bảy mươi hai phi tần, nàng mới không muốn làm lão bà của lão nhân kia đâu.

Cẩm Cẩm vừa đi, trong đầu vừa vẽ ra bộ dáng bề ngoài của lão hoàng đế, sáu bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo toàn thịt, hai bên trái phải ôm các loại mỹ nữ, lại còn muốn giả bộ làm ra một tư thái bộ dáng rất là uy nghiêm.

Chương 12: Ta muốn bỏ chồng (2)

Lão già ghê tởm nầy, nhanh mà vào quan tài đi, còn muốn đến dân gian đi lục soát mỹ nữ về cho hắn làm vợ, nếu như cái đĩa CD ở nhà nàng kia ghi lại lịch sử triều đại này, như vậy đủ để chứng minh hoàng đế triều đại này cũng không có gì đặc biệt, bên cạnh còn nuôi một cái Nguyệt quý phi chó má nhiễu loạn hậu cung.

Di? Nói đến cái đĩa CD chết tiệt kia, cái chết của nàng cùng sự mất tích của An Tiệp Phỉ rốt cuộc là từ đâu mà tới nha?

Đang mải mê suy nghĩ, Mộ Cẩm Cẩm đã đi ra khỏi cửa tẩm cung, dầy! Không nghĩ đến cái triều đại không biết tên này rất là hung vĩ, rất là hoành tráng, ở phía xa, có mấy thái giám tực hồ như đang nghị luận cái gì, nàng nhanh như mèo trốn vào sau một bồn hoa lớn, đợi tới thời điểm mấy thái giám đi qua, nàng vừa lén lén lút lút lướt qua một cái cửa hình vòm.

Cẩm Cẩm đánh giá bốn phía mấy lần, trong cái đình viện này bày đầy cái loại cây cây hoa hoa nàng xem cũng không hiểu, không biết cái lão hoàng đế kia trước mắt trốn ở địa phương nào, bên tai đột nhiên truyền đến một trận thanh âm tiếng đao kiếm.

Nàng bò bò đến bên một ghế đá, sau lướt qua một bờ tường màu đỏ–

Wow! Lại có một nam tử trẻ tuổi mặc một trường sam màu trắng ở trong sân đang vung kiếm múa võ, giống như đang luyện công phu.

Một đầu tóc dài đen nhánh buộc cao trên đỉnh đầu, mỗi một động tác hắn ra võ cũng đều ưu mỹ lưu loát như vậy, cực kỳ giống như một vị đại hiệp chân chính trong TV.

Mộ Cẩm Cẩm không khỏi bị nam tử trẻ tuổi trước mặt làm cho ngây người, thân hình của hắn thật đúng là không phải cao lớn bình thường, mặc dù động thái của hắn làm cho nàng không thế thấy rõ được hình dáng khuôn mặt lớn lên ra sao, nhưng là nhìn vẻ mặt tiêu sái, tư thái ra võ tự nhiên, căn bản là giống như một công tử phong lưu từ trên màn ảnh đi xuống.

"Là ai đang nhìn nén?" Cùng với một tiếng gầm nhẹ, một thanh trường kiếm thẳng tắp hướng tới Cẩm Cẩm, làm cho Mộ Cẩm Cẩm đang nhìn nén suất ca luyện võ bị làm cho sợ đến "Phanh!" một tiếng, từ trên tường té xuống.

"Ôi uy...."

Nàng vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy một mũi kiếm sáng loáng đang tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Trời ạ! Phật tổ a! Thượng đế a! Thánh Zesu a—

Trên thế giới làm sao có thể có một nam nhân anh tuấn như vậy?

Lông mày nồng đậm sừng sững như hai ngọn núi khẽ giơ lên, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy trong hai tròng mắt lộ ra mấy phần lãnh ý kinh người, mũi của hắn thật cao thật đẹp, tựa như người phương Tây, độ cong ưu mỹ và đường viên đôi môi hoàn hảo tựa như ma quỷ tản ra mấy phần lạnh lùng tà khí.

Chương 13: Ta muốn bỏ chồng (3)

Nam tử trẻ tuổi này bộ dáng đại khái hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc dù rất trẻ tuổi, nhưng là toàn thân mỗi một tế bào cũng làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi lãnh khốc cùng tà ác.

Từ nhỏ đến lớn, ở trên ti vi nhìn thấy quá nhiều suất ca, nhưng là người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này đẹp trai cùng lãnh khốc làm cho trống ngực Mộ Cẩm Cẩm hung hăng đập.

Tiểu tử này nếu như sinh ở thế kỷ hai mươi mốt, nhất định sẽ được các ông bầu đạo diễn chọn làm siêu sao minh tinh điện ảnh, mẹ kiếp, thật không có tình người, trên thế giới làm sao có thể có một người đẹp trai đến như vậy.

Bất quá....

Cẩm Cẩm tiểu tâm dực dực định đưa tay ra quẹt mũi kiếm hắn bay vụt tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nàng cười mị mị hướng đối phương bày ra hai cái tay.

"Này, suất ca, rất hân hạnh được biết ngươi, nhưng là lại không cao ứng lắm với kiếm của ngươi, vật này không có mắt, ngươi có thể hay không trước đem dịch chuyển nó ra chỗ khác?"

Tây Môn Liệt Phong bởi vì lời của nàng mà mày kiếm không khỏi nhăn lại, người trước mắt này một cô gái mặc bộ trường sam màu vàng nhạt, không phải là....

Không đợi hắn suy nghĩ xong, Mộ Cẩm Cẩm trên mặt đất đã ngẩng đầu đứng dậy, nàng vỗ vỗ quần áo mình một chút, nhìn toàn thân, mới phát hiện mình lại thấp hơn suất ca hơn một cái đầu.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, Cẩm Cẩm đột nhiên xoa xoa cằm của mình ánh mắt rất sắc hướng về phía hắn," Suất ca, có thể hay không nói cho ta biết tên của ngươi là gì?"

Hắc hắc! Không nghĩ tới trở lại cổ đại, lại làm cho nàng gặp một nam nhân tinh phẩm tuyệt phẩm như vậy, không biết có nên câu dẫn hắn cung nàng đi lưu lạc thiên nhai hành hiệp trượng nghĩa không? Tiểu tử này có thể hay không biết điều một chút đi vào khuôn khổ.

"Lớn mật, ngươi không biết ngươi ở đây đang cùng người nào nói chuyện sao?" Tuấn dung trầm xuống, từ nhỏ đến lớn Tây Môn Liệt Phong chưa từng bị ai đối đãi như vậy, mà cái người trước mắt này hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nữ nhân không sợ trời không sợ đất, mặc dù cái khuôn mặt mỹ lệ này lại làm khiến cho người ta hận không thể cắn xuống một ngụm, nhưng là...

"Cho nên ta mới hỏi một chút quý tánh đại danh của ngươi a." Mộ Cẩm Cẩm cười hì hì đi tới trước mặt hắn, nhếch chân lên, nàng rất du côn ôm bờ vai của hắn, "Suất ca, tự giới thiệu mình một chút, ta họ Mục, gọi là Cẩm Cẩm, năm nay hai mươi bốn tuổi, thân cao một mét sáu mươi hai centimét, nặng bốn mươi bẩy cân, ba vòng... Ách! Trong lúc nhất thời quên mất ngươi nghe không thể hiểu hết được lời ta nói, ý của ta là... Chúng ta có thể làm bằng hữu không?"

Nàng lần nữa hướng hắn ném qua một cái liếc mắt đưa tình, bộ dạng khuôn mặt mị hoặc làm cho Tây Môn Liệt Phong toàn thân không nhịn được giật mình lạnh run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro