Chương 86-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 86: Đại họa giáng xuống đầu (4)

Vừa nói, vài giọt nước mắt từ nơi khóe mắt chảy xuống, Tây Môn Liệt Phong nằm ở trên giường suy yếu nhìn vẻ mặt đang nổi giận đùng đùng của Mộ Cẩm Cẩm.

"Cẩm Nhi, trẫm muốn biết, nàng cho trẫm uống những viên thuốc kia, thật không có về đề gì sao?"

Thanh âm mặc dù khàn khàn, tuy nhiên nó vẫn lộ rõ sự chấn vấn nghiêm nghị.

Mộ Cẩm Cẩm đứng ở bên giường kinh ngạc nhìn tuấn dung tái nhợt của Tây Môn Liệt Phong, vì lời chấn vấn của hắn mà trong nháy mắt đáy lòng nguội lạnh.

Nàng vẫn im lặng không mở miệng, trong mắt Tây Môn Liệt Phong nhìn được cũng không thấy một chút gì là đồng ý cam chịu hay phản đối từ nàng, hắn khẽ nhắm lại hai mắt:" Trẫm biết giấc mộng xuất cung làm một hiệp nữ của nàng, trẫm cũng biết, cố gắng đem nàng giữ lại bên người trẫm là trẫm ích kỷ, nhưng Cẩm Nhi, nàng tại sao lại muốn mưu hại trẫm?" Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng liếc mắt đưa tình của nàng cùng Tây Môn Tĩnh Phi khi nãy, thì một cỗ ghen tỵ mãnh liệt xông lên làm hắn mất đi tất cả nặng lực phán đoán.

Mộ Cẩm Cẩm không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời này, nàng đột nhiên bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng:" Cho nên... Chàng liền theo lý thường tình đem ta trở thành hung thủ âm mưu mưu hại chàng, phải không?" Người nam nhân trước mắt này đột nhiên làm cho tâm nàng cảm thấy thật lạnh, nàng quan tâm, thích, yêu sâu đậm một nam nhân, nhưng ngày hôm nay hắn lại hoài nghi nàng muốn hại hắn.

Một sự thật buồn cười cỡ nào, nhiều ngày chăm lo săn sóc, hết lòng vì hắn, đổi lấy chỉ là sự chất vấn lạnh lùng của Tây Môn Liệt Phong, ngực đau quá, đầu óc rối loạn, nàng không biết giờ phút này mình nên nói cái gì, làm những gì.

"Trẫm trừ uống thứ thuốc kỳ quái nàng đưa cho thì cũng không có ăn thêm cái gì nữa, nàng muốn trẫm tin tưởng nàng như thế nào đây?" Thân thể đau không bằng đáy lòng đau, Tây Môn Liệt Phong cũng không muốn tin tưởng Cẩm Nhi sẽ hại hắn, nhưng là sự thật trước mắt lại khiến cho hắn không thể lấy bất kỳ lý do nào để bênh vực cho nàng.

Một nụ cười lạnh hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Mộ Cẩm Cẩm, nàng nhẹ nhàng gật đầu:" Không sai, ta là nghĩ muốn hại ngươi, bởi vì ta chán cái hoàng cung này, chán nơi mà ở đâu cũng toàn những kẻ xảo trá nham hiểm nhất nhân loại, ta vốn không nên thuộc về cái thế giới quái quỷ này, nhưng ta lại bị trời cao đùa giỡn, bất đắc dĩ mới tồn tại trong cái không gian nhàm chán này, Tây Môn Liệt Phong, bây giờ là lúc ta nên rời đi thôi, rời đi bên cạnh ngươi, như vậy người đã hài lòng hay chưa?"

"Nói xong, nàng tức giận xoay người đi về phía cửa.

Tây Môn Liệt Phong tuyệt vọng nhìn bóng lưng của nàng, trong hai mắt bắn ra mấy phần tàn nhẫn:" Người đâu, bắt hoàng hậu lại cho trẫm, tống vào lãnh cung."

Một tiếng ra lệnh lãnh khốc tuyệt tình, Tiểu Đức Tử đã hầu hạ hắn nhiều năm sắc mặt cả kinh, nhìn chúng đại thần khác cũng lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, Mộ Cẩm Cẩm đi tới cửa quay đầu lại, ánh mắt thách đố nhìn Tây Môn Liệt Phong nằm ở trên giường, đối phương cũng đang dùng vẻ mặt giống như vậy để nhìn lại nàng.

Chương 87: Đại họa giáng xuống đầu (5)

Không bao lâu, hai tên thị vệ mạnh mẽ chộp lấy hai cánh tay của nàng, nàng cũng không có làm ra hành động phản kháng nào, chẳng qua là kinh ngạc nhìn Tây Môn Liệt Phong, mệnh lệnh như vậy đã đánh nát một tia tha thứ cuối cùng từ đáy lòng nàng, nước mắt rơi xuống má, nàng đối với nam nhân trước mắt này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Tây Môn Liệt Phong mắt thấy nàng ngay cả một câu cầu xin, giải thích cũng không nói, cứ như vậy tùy ý để những tên thị vệ kia đem nàng từ trước mặt hắn dẫn đi.

Cái loại ánh mắt này, tại sao lại lạnh đến mức làm cho hắn cả người phát run? Chẳng lẽ là hắn — sai lầm rồi sao?

Trải qua một thời gian ngự y chú ý trị liệu, bệnh tình của Tây Môn Liệt Phong đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, không bao lâu, hắn cũng đã có thể vào triều tham chính, nhưng ở trong đáy lòng của hắn, thủy chung đều luôn có cái gì đó ngăn cách, kể từ khi Cẩm Cẩm bị hắn hạ lệnh nhốt vào lãnh cung cho đến bây giờ cũng đã được bẩy tám ngày, hắn rất muốn biết tình trạng gần đây của nàng, nhưng là lòng tự ái quá cao khiến cho hắn không cách nào làm cho mình cúi đầu trước.

Sau khi bãi triều, hắn trở lại điện Dưỡng Tâm lật xem các bản tấu chương, nhưng ánh mắt thì nhìn còn đầu óc thì hoàn toàn không có chân chính để vào trạng thái phê duyệt tấu chương.

"Hoàng thượng..."

Một tiếng gọi mềm nhẹ, khiến cho Tây Môn Liệt Phong từ trong tấu chương giơ hai tròng mắt lên, nguyên lai là Chu Liên Nguyệt, nàng cho lui hạ nhân, trong tay còn đang cầm một cái khay:" Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.."

"Bình thân đi." Hắn vô tình liếc nhìn mĩ nhân trước mắt, tuy nhiên hắn đối với nàng không có nửa điểm hứng thú, hắn đã bao lâu rồi chưa từng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà rồi? Đã bao lâu chưa từng ôm thân thể mềm mại kia rồi? Đã bao lâu...

Đáng chết! Hắn thế nhưng lại liều mạng ở trước mặt tiểu nữ nhân kia mà nghĩ về Mộ Cẩm Cẩm, nàng đã mưu hại mình là sự thật, điều này phải để cho hắn hạ quyết tâm một lần nữa.

"Nguyệt quý phi tới điện Dưỡng Tâm tìm trẫm có chuyện gì sao?"

" Thần thiếp thấy hoàng thượng kể từ sau khi hồi phục thân thể, cả ngày vất vả với việc quốc gia đại sự, cho nên cố ý phân phó hạ nhân vì hoàng thượng nấu một chén trà sâm, hoàng thượng, thừa dịp còn nóng người mau uống đi..."

"Đặt ở nơi đó đi." Hắn không biểu lộ ra chút tình cảm gì dùng tay chỉ chỉ lên mặt bàn:" Không còn việc gì nữa, Nguyệt quý phi hãy lui ra đi."

Hắn vô tình, làm cho Chu Liên Nguyệt không khỏi khẽ cắn cánh môi:" Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua là lo lắng cho thân thể của người, nếu như tình trạng như vậy lại tái diễn một lần nữa, thần thiếp không biết nên đối mặt với trường hợp đó như thế nào..."

"Trẫm bây giờ đã không còn đáng ngại..."

"Hoàng thượng..." Chu Liên Nguyệt đột nhiên nhào tới quỳ phục xuống dưới chân của hắn:" Hoàng thượng vì sao lại đối xử bạc tình với thần thiếp như thế? Nhớ ngày đó khi thần thiếp mới được chọn tiến cung, hoàng thượng đối với thần thiếp vô cùng sủng ái, còn nói sẽ mãi yêu thương thần thiếp như vậy, nhưng bây giờ..."

Chương 88: Đại họa giáng xuống đầu (6)

Nước mắt của nàng nhẹ nhàng chảy ra,àng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên:" Kể từ sau khi hoàng thượng lập Mộ Cẩm Cẩm làm hậu, thần thiếp không còn được hoàng thượng cưng chìu như trước nữa, hoàng thượng, thần thiếp không yêu cầu bất kỳ danh phận nào, chỉ muốn hoàng thượng có thể mỗi ngãy rút ra một canh giờ đến với thần thiếp..."

Cúi thấp đầu, Tây Môn Liệt Phong nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân mình, trái tim đã vì Mộ Cẩm Cẩm mà khép lại rất khó lòng lại vì một người nào đó mà mở rộng:" Nguyệt quý phi, trẫm còn có rất nhiều tấu chương..."

"Chẳng kẽ ở trong mắt hoàng thượng, trong hậu cung này không có người nào có thể so sánh được địa vị của hoàng hậu trong lòng của người hay sao? Cho dù hoàng hậu có nổi lên dã tâm muốn mưu hại hoàng thượng, như vậy hoàng thượng..."

"Câm mồm!" Tây Môn Liệt Phong quát lên một tiếng:" Chuyện giữa trẫm và hoàng hậu, trẫm sẽ tự mình giải quyết, thân là phi tần, ngươi không có tư cách ở trước mặt trẫm chỉ trích hoàng hậu." Gương mặt tuấn tú của hắn trầm lạnh xuống, lông mày nhíu chặt lại:" Lui xuống, trẫm bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi."

"Hoàng thượng..."

"Trẫm nói lui ra!" Tiếng hô nghiêm nghị, làm cho Chu Liên Nguyệt sỡ hại bất đắc dĩ thối lui khỏi điện Dưỡng Tâm.

Tâm tư bị quấy rầy không yên tới cực độ, Tây Môn Liệt Phong thô bạo vung tay ném hết tấu chương trên bàn xuống mặt đất, động tác này, Tiểu Đức Tử hậu hạ một bên bị làm cho sợ đến mức khom lưng cúi gập người toàn thân như có một cơ linh.

"Hoàng thượng xin bớt giận..." Tiểu Đức Tử vội vàng đem tấu chương dưới mặt đất nhặt hết lên, hắn chăm chăm chú chú để tấu chương lên trước bàn:" Hoàng thượng xin chú ý long thể của mình, những ngày gần đây khí trời dần dần chuyển lạnh, nghe nói phương tiện giữ ấm trong lãnh cung luôn không được tốt lắm..."

Vừa mới nói tới đây, Tây Môn Liệt Phong liền liếc mắt đứng thẳng dậy bước xuống khỏi long ỷ, Tiểu Đức Tử khẽ mỉm cười, theo sát ở phía sau, khi hai người vừa đi tới lãnh cung, Thu Nguyệt đang bưng chậu nước bị dọa cho vội vàng quỳ phục trên mặt đất.

"Hoàng... Hoàng thượng..."

Tây Môn Liệt Phong không để ý đến sự khẩn trương của nàng, trực tiếp bước vào bên trong phòng, nơi này quả nhiên trống trải đến làm cho người nhìn vào cả kinh, nhiệt độ bên trong phòng cũng không khác nhiệt độ bên ngoài là mấy, nhìn vào trong phòng, Mộ Cẩm Cẩm một đầu tóc đen nhánh xõa dài ôm đầu gối gồi trên giường, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với sự có mặt của hắn, giống như lộ ra vẻ thờ ơ.

"Hoàng thượng giá lâm—" Tiểu Đức Tử hô to một tiếng, cố gắng khiến cho đối phương ghé mắt nhìn qua, nhưng Mộ Cẩm Cẩm ôm đầu gối nhìn về phía cửa sổ đến cả quay đầu cũng lười quay.

Thấy thế, loại tức giận khi bị xem nhẹ sinh ra từ đáy lòng Tây Môn Liệt Phong, gương mặt tuấn tú băng lạnh đi tới ngồi trên ghế trước bàn:" Trẫm tới, ngươi tại sao không quỳ nghênh đón?"

Chương 89: Đại họa giáng xuống đầu (7)

Miễn cưỡng nhướn mi mắt lên, Mộ Cẩm Cẩm nhìn cũng không thèm nhìn Tây Môn Liệt Phong một cái :" Quỳ trước ngươi, ta có thể được cái gì?"

Một câu chất vấn lạnh lùng, làm Tây Môn Liệt Phong cau mày lên:" Vô luận như thế nào, trẫm là vua của một nước, nàng đối với trẫm bất kính, hay là muốn khiêu chiến với sự nhẫn nại của trẫm, Mộ Cẩm Cẩm, mặc dù bây giờ nàng vẫn là một hoàng hậu nhưng nàng đừng quên giờ phút này nàng là tù nhân của trẫm, thân là phạm nhân, nàng không có tư cách đối nghịch lại với trẫm."

"Thật là đáng sợ a." Mộ Cẩm Cẩm vẫn ôm đầu gối ngồi như cũ khẽ nhếch cánh môi xinh đẹp lên:" Cô nãi nãi ta từ khi còn trong bụng mẹ đến bây giờ, sẽ không quỳ gối dưới bất luận kẻ nào, Tây Môn Liệt Phong ngươi đáng giá là chó má gì mà ta phải vì ngươi quỳ gối, vua một nước thì thế nào? Hoàng đế thì thế nào? Ở trong mắt ta, ngươi đơn giản chỉ là một hôn quân nghe lời gièm pha của bọn tiểu nhân, ngay cả năng lực phán đoán tối thiểu cũng không có, muốn để ta quỳ dưới chân ngươi, tốt, chờ ngươi bất hạnh mà chết đi, ta sẽ cố nặn ra vài giọt nước mắt tới an ủi linh hồn ngươi ở dưới suối vàng biết đâu lại có thể nhận được một chút hồi báo tốt."

"Ba!"

Tây Môn Liệt Phong lần này bị châm chọc tới vô cùng tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn:" Mộ Cẩm Cẩm, ngươi có biết chỉ bởi vì những lời này của ngươi, trẫm có thể lập tức đem ngươi tới ngọ môn xử chém."

"Ngươi bây giờ muốn chém thì cứ chém!" Nàng bất tuân giương cằm:" Mộ Cẩm Cẩm ta đời này không sợ nhất chính là chết!"

Bị bộ dáng quật cường của nàng chọc giận gần chết, Tây Môn Liệt Phong hung hăng nắm tay thành quả đấm:" Nếu như bây giờ ngươi dập đầu trước trẫm nhận tội, trẫm có thể đối với ngươi bỏ qua hết những chuyện cũ." Đáng chết! Hắn không tin nữ nhân này có thể bướng bỉnh tới khi nào.

Mộ Cẩm Cẩm đùa cợt vung cánh môi lên, từ sau lần bị bắt, nàng chỉ coi hắn như một Tiểu Sửu (Ying: ta nghĩ tiểu sửu chắc là trâu non =.=") lúc nào cũng có thể lên cơn điên cuồng.

Nụ cười đùa cợt, Tây Môn Liệt Phong thu hết vào hai mắt:" Tốt! Ngươi bướng bỉnh! Hôm nay ta liền cho ngươi nếm thử kết quả quật cường đối nghịch phải trả giá rất nhiều, Tiểu Đức Tử, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, Mộ Cẩm Cẩm phạm tội khi quân, cố gắng mưu hại trẫm vào chỗ chết, phế hoàng hậu, mười ngày sau, đem nàng tới ngọ môn chém đầu răn đe."

"Hoàng thượng..." Tiểu Đức Tử bị hù dọa sắc mặt tái nhợt đi, hắn vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói:" Xin hoàng thượng hãy nghĩ lại."

Tây Môn Liệt Phong nhìn Mộ Cẩm Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, nàng đối với mệnh lệnh của hắn cũng không có lộ ra nửa điểm tức giận hoặc cảm xúc bất mãn.

Chương 90: Ngày tận thế (1)

"Hoàng hậu..." Tiều Đức Tử lại đem khuôn mặt chuyển về phía Mộ Cẩm Cẩm:" Người mau hướng hoàng thượng cầu tình đi, thật ra thì hoàng thượng chỉ là nhất thời tức giận..."

"Nếu như sống mà cứ phải đối mặt với một hôn quân như vậy, bản thân ta tình nguyện làm một cô hồn đã chết."

"Hừ! Ngươi quả nhiên để cho trẫm phải thất vọng cực độ!" Nhìn nàng như vậy, Tây Môn Liệt Phong giận đến phủ tay áo rời đi, Tiểu Đức Tử trái nhìn, phải nhìn, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩ đuổi theo chủ tử của hắn rời đi lãnh cung.

Thu Nguyệt vừa quỳ trên mặt đất sợ gần chết khẽ đứng lên:" Tiểu... Tiểu thư... Hoàng... Hoàng thượng nói có phải sự thật hay không, người muốn đem tiểu thư... Chém... Chém?"

"Nếu như kết quả đó khiến cho hắn hài lòng một chút, vậy ta sẽ thành toàn hắn!"

Nước mắt nóng hổi, đột nhiên rơi xuống bên má, nàng có chết cũng cố chịu đựng để cho mình không khóc thành tiếng, tâm đã vỡ thành từng mảnh từng mảnh, nếu cái chết có thể đem những thống khổ của nàng vùi dưới vực sâu, nàng tình nguyện không lưu lại không gian nơi đây để tiếp tục chịu đựng loại tình cảm đau khổ này.

Tây Môn Liệt Phong trong cơn tức giận, hạ chỉ phế hoàng hậu Mộ Cẩm Cẩm, mười ngày sau chém đầu để răn đe kẻ khác, tin tức này trong một khắc được truyền đi trên dưới trong hoàng thành mọi người ai ai cũng biết, dân chúng đều cảm thấy kỳ quái, tại sao đoạn thời gian trước hoàng đế và hoàng hậu còn cùng nhau vi hành tình cảm thắm thiết, mà đến hôm nay tình cảm phu thê đã tan vỡ, thậm chí còn tới trình độ đáng sợ muốn chém đầu.

Xem ra hoàng cung quả nhiên là nơi thị phi bậc nhất, vào được nhưng không ra được, dân chúng đồng thời khiếp sợ, cũng vì vị hoàng hậu trẻ tuổi kia mà đồng tình rơi nước mắt, vị tân hoàng hậu tiền nhiệm này mới được phong chức không lâu, trong triều liền truyền ra tin tức nàng đã vì dân chúng làm rất nhiều việc, đầu tiên là tiến cử kỹ thuật mới của đế quốc Frankish, tiếp theo nàng hiệp trợ hoàng thượng giúp cho khoản quyên góp trợ cấp cho nạn dân chịu khổ tăng đáng kể.

Hoàng thượng nhân đức, hoàng hậu lại rất yêu thương hiểu lòng dân, như vậy dân chúng làm sao không sùng bái yêu quý ?

Dân gian bởi vì hoàng thượng muốn chém hoàng hậu mà không ngừng đại loạn, bên trong hoàng cung lại càng sôi sùng sục, Tây Môn Liệt Phong vạn lần không nghĩ tới, hắn lại vì tức giận nhất thời mà ra chiếu chỉ không thể thu hồi lại được, hiện nay trên dưới trong triều đều đang nhìn vào hắn, đám cựu thần kia thì ước gì Mộ Cẩm Cẩm nhanh nhanh bị đem đi chém đầu.

Hồi tưởng lại từ khi Cẩm Cẩm tiến cung đến nay, đối với việc trong triều vẫn luôn ngầm giúp hắn, nhưng bây giờ hắn lại bởi vì nhất thời tùy hứng...

Đông đảo quan viên huyện Hầu Sơn nhất tề dâng tấu, hy vọng hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban ra, hơn nữa dân chúng còn vì cứu tính mạng hoàng hậu mà liên doanh dâng huyết thư, nhìn bộ dáng Mộ Cẩm Cẩm rất được lòng dân chúng, Tây Môn Liệt Phong đầu đều đau muốn chết, nhưng cho đến hôm nay cái nữ nhân quật cường bị giam ở lãnh cung kia, cho dù là một câu xin lỗi hoặc là một câu ta sai lầm rồi... Cũng không có phái người đến truyền cho hắn, muốn hắn lấy lý do nào để thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?

Chương 91: Ngày tận thế (2)

Liên tục ba ngày, hắn cũng không có vào triều sớm, trong đầu liều mạng nghĩ tới các loại lý do có thể thu hồi thánh chỉ, nhìn ngày chém đầu càng ngày càng tới gần, mà cái nữ nhân kia còn không mau mau xuất hiện hướng hắn xin khoan dung.

Ở trong điện Dưỡng Tâm không ngừng đi tới đi lui, Tây Môn Liệt Phong thật hy vọng thời gian có thể trôi qua thật chậm, đang trong thời điểm hắn gấp đến độ sắp không khống chế được bản thân thì Tiểu Đức Tử ở ngoài điện chạy vào:" Hoàng thượng, ngoài cửa có một cung nữ tự xưng là Đông Tuyết muốn được diện kiến hoàng thượng..."

"Không gặp!" Hắn hiện tại cũng gấp đến độ lửa cháy đến nơi, làm sao có thời giờ đi gặp cái cung nữ quái quỷ gì gì kia.

"Nhưng thưa hoàng thượng, cung nữ Đông Tuyết kia nói có chuyện gấp cần bẩm báo, nếu như làm trễ nãi, nàng liền lấy cái chết để tạ tội!"

Tây Môn Liệt Phong phất phất tay:" Gọi vào!"

Không bao lâu, liền thấy một cung nữ vóc người nhỏ gầy vội vàng hấp tấp từ ngoài điện đi vào, nàng phác thông một tiếng quỳ phục trên mặt đất:" Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ vì tính mạng của mình, lại làm hoàng hậu nương nương chịu khổ bị chém đầu, nô tỳ tự biết nghiệp chướng nặng nề, nô tỳ..."

"Ba!" Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trên long ỷ tức giận vỗ mạnh một cái lên mặt bàn:" Bớt sàm ngôn đi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì với trẫm?"

Tiểu cung nữ quỳ phục trên mặt đất ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt mông lung:" Nô tỳ tên là Đông Tuyết, là cung nữ bên cạnh Nguyệt quý phi, bởi vì ngày thường Nguyệt quý phi đối với chúng hạ nhân rất tàn nhẫn, có một lần Nguyệt quý phi bởi vì không thấy một chiếc trâm ngọc, liền hoài nghi nô tỳ lấy trộm, ở thời điểm nô tỳ bị đem đi đánh đến sắp chết, Hoàng hậu nương nương đã cứu tính mạng của nô tỳ, từ đó trở đi, Nguyệt quý phi liền muốn dùng hết mọi biện pháp để mưu hại hoàng hậu nương nương..."

Nghe đến đó, Tây Môn Liệt Phong chân mày không khỏi nhíu lại:" Nói tiếp!"

Đông Tuyết vừa khóc vừa nói tiếp:" Trước đó vài ngày, hoàng thượng bởi vì quốc sự mà bị phong hàn, ngự y trong cung đem việc này nói cho Nguyệt quý phi, Nguyệt quý phi liền mua chuộc mấy thái giám trong tẩm cung của Hoàng thượng, khi hoàng hậu cho hoàng thượng uống thuốc trong nước có kịch độc, loại độc này vô sắc vô vị, nghe nói không lấy tính mạng của người, nhưng sau khi uống vào trong vòng một canh giờ sau, dược tính sẽ bộc phát, có thể khiến cho người uống lâm vào trạng thái hôn mê, thuốc hoàng hậu nương nương cho hoàng thượng uống thì không có việc gì, nguyên nhân chủ yếu chính là trong cốc nước kia..."

Càng nghe, Tây Môn Liệt Phong cảm giác tâm mình nhói đau, Cẩm Nhi của hắn là bị oan! Cẩm Nhi của hắn là bị oan!

Chương 92: Ngày tận thế (3)

Hắn không thể tin được sự thật đáng sợ này, hắn thế nhưng lại vu oan cho nữ nhân hắn yêu nhất...

"Hoàng thượng, nô tỳ biết việc này trong lúc vô tình nghe được Nguyệt quý phi thương lượng cùng ngự y, nhưng nô tỳ sợ mình một khi khai ra chân tướng sự thật sẽ bị Nguyệt quý phi giết người diệt khẩu, nhưng sau khi biết hoàng thượng vì chuyện đó mà muốn chém đầu hoàng hậu để răn đe kẻ khác, nô tỳ cũng không thể giữ vững trầm mặc được nữa, hoàng thượng, nô tỳ tự biết mình đáng chết, cầu xin hoàng thượng khai ân, tha cho hoàng hậu, hoàng hậu là vô tội, nếu như hoàng hậu bởi vì nô tỳ không khai báo mà chịu tội chém đầu, nô tỳ có biến thành quỷ cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình..."

Trong điện, truyền đến tiếng khóc không kìm nén được của Đông Tuyết, Tây Môn Liệt Phong cũng không thể nghe được nữa đứng dậy chạy thẳng tới phương hướng của lãnh cung:" Tiểu Đức Tử, lập tức truyền chỉ bắt tiện nữ nhân Chu Liên Nguyệt kia, phái người lôi cả tên thái y hợp mưu cùng ả đem tới lãnh cung cho trẫm!"

"Dạ!"

Tiểu Đức Tử xoay người đi làm, Tây Môn Liệt Phong thì một hơi chạy tới lãnh cung, khí trời càng lúc càng lạnh, đại môn lãnh cung đã bị hỏng, gió lạnh thổi từ bên ngoài vào bên trong phòng làm mấy bức tranh treo tường cũng lảo đảo sắp rơi.

Chân còn chưa bước vào cửa phòng, đã nghe thấy bên trong truyền ra từng đợt tiếng ho khan, tiếp theo, là tiếng khóc gấp đến độ gần chết của Thu Nguyệt:" Tiểu thư... Tiểu thư... Van cầu người kiên cường một chút, mau đem thuốc uống vào đi, những thuốc này cũng là của tiểu thái giám trong cung Nguyệt quý phi được người cứu lần trước liều chết mua được từ bên ngoài, hắn tự biết không có cách nào cứu được tính mạng của tiểu thư, nhưng là..."

"Thu Nguyệt, đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa, dù sao mấy ngày nữa, thân ta với cái đầu này cũng mỗi cái một nơi, cần gì phải làm cái loại chuyện tình vô vị này?"

"Tiểu thư... Tiểu thư... Thu Nguyệt không muốn người chết, nếu như người chết, Thu Nguyệt cũng không muốn sống..."

"Nha đầu ngốc, em mới mười sáu tuổi, còn chưa có lập gia đình, chưa có chết được đâu, tương lai của em còn dài, chờ sau khi ta chết, đi xuống âm phủ sẽ cầu xin Diêm Vương lão gia gia, để cho ông ta tăng dương thọ của em thêm hai mươi năm."

"Tiểu thư, đã đến lúc này, người còn nói giỡn với Thu Nguyệt..."

"Khụ Khụ... Khụ khụ..."

"Tiểu thư, người nhanh mặc y phục của Thu Nguyệt vào đi, trong lãnh cung này ngay cả đến mảnh vải giống cái chăn cũng không có..."

Khi Tây Môn Liệt Phong bước vào trong phòng, liền nhìn thấy Thu Nguyệt cởi áo ngoài xuống đắp lên người Mộ Cẩm Cẩm, còn Mộ Cẩm Cẩm thì một đầu tóc dài xõa xuống vô lực tựa vào đầu giường, cửa sổ đã bị hư , gió lạnh thổi vào khiến cho mái tóc của nàng không ngừng phiêu đãng bay, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt giống như không còn huyết sắc, mà thay vào đó chính là thần sắc của người bị bệnh, nhìn thấy vậy tựa như có một loại roi quật vào trong lòng Tây Môn Liệt Phong.

Chương 93: Ngày tận thế (4)

Nước mắt nóng hổi, không khống chế được từ trong mắt hắn chảy xuống, hắn cảm giác cổ họng mình đau nhức khó nhịn.

Sau khi thấy thân ảnh của hắn, Thu Nguyệt trời sinh nhát gan lại hung hăng nhìn chằm chằm hắn:" Đi ra ngoài, tiểu thư ta không hoan nghênh thối hoàng đế nhà ngươi!" Nước mắt rơi từ trên khuôn mặt của nàng giống như vỡ đê:" Tiểu thư mà chết, Thu Nguyệt ta cũng sẽ không sống một mình, chờ chúng ta cùng xuống âm phủ, chúng ta liền hướng Diêm Vương kiện ngươi, nói ngươi là một hôn quân vô đạo."

"Thu Nguyệt..." Mộ Cẩm Cẩm kéo tay nhỏ bé của nàng." Giữ phong độ chút, người ta dù sao cũng là vua một nước, hắn có thể bất nhân, nhưng chúng ta không cần thiết phải bất nghĩa." Vừa nói, nàng còn hướng hắn nở nụ cười:" Này, suất ca, đã lâu không gặp a." Nàng nháy mắt chào hỏi, cũng không bởi vì mình nhanh sắp chết mà lộ ra nửa điểm thương tâm.

"Tại sao lại ngu ngốc như vậy?" Tây Môn Liệt Phong chậm rãi đi về phía nàng, cõi lòng tan nát đau đớn:" Nàng tại sao lại ngu ngốc như vậy?" Hắn rốt cục cũng đi tới bên giường của nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực của mình:" Trẫm... Ta biết những việc kia không phải do nàng làm, nhưng nàng ngay cả một câu giải thích cũng lười không chịu nói với ta, chẳng lẽ trong mắt của nàng, ta thật sự là một người không thể nói lý, thậm chí là nam nhân không đáng giá được tín nhiệm sao?"

Mộ Cẩm Cẩm bị hắn ôm vào trong ngực giống như một tượng gỗ ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước:" Không cần thiết phải giải thích, làm chính là làm, không làm chính là không làm, đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngươi ngay cả Mộ Cẩm Cẩm ta là dạng nữ nhân như thế nào cũng đều không rõ ràng, ta cần gì phải đem linh hồn của mình giao cho ngươi bảo đảm?"

"Cẩm Nhi..." Hắn thống khổ ôm chặt nàng cơ hồ sắp đem thân hình gầy như chỉ còn bộ xương của nàng thu vào trong cơ thể của mình:" Ta sai lầm rồi, là ta sai lầm rồi, phải làm như thế nào, nàng mới có thể tha thứ cho ta..." Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép như thế, nghĩ đến Cẩm Nhi của hắn bị giam ở địa phương vừa lạnh vừa ẩm ướt này lâu như vậy, nàng vốn là một nữ nhân luôn nói cười khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng hôm nay lại mất đi huyết sắc, hắn đột nhiên cảm giác chính mình là một tên khốn khiếp, một ác ôn, một đao phủ tàn bạo, nếu như hắn thật sự chém đầu Cẩm Nhi, như vậy đời này, đời sau, thậm chí đời đời kiếp kiếp, hắn cũng sẽ không tha thứ cho tội lỗi mà hắn đã phạm phải.

Thân thể của nàng ở trong ngực hắn run rẩy, hay bàn tay nhỏ bé nóng như hỏa lò hướng hắn chứng minh trên người nàng đang đau ốm, bộ ngực co rụt lại, hắn nắm được bả vai nàng, vốn là một đôi môi phấn nhuận giờ phút này lại khô nẻ nứt gãy.

Chương 94: Ngày tận thế (5)

Hắn chặn ngang ôm lấy nàng, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lại quật cường đưa tay đẩy ra:" Không nên dùng bàn tay vấy bẩn kia đụng vào ta!"

"Cẩm Nhi, ta chỉ muốn ôm nàng hồi cung để ngự y trị bệnh cho nàng..."

Vừa nói, hắn lại muốn đưa tay ra, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lần nữa vung tay đẩy ra, nàng tuyệt tình nhìn chằm chằm hắn:" Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao? Ta nói đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!"

"Cẩm Nhi..." Hắn gấp đến muốn chết:" Nàng bây giờ đang bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, nếu không để ngự y chữa trị, nàng sẽ chết."

"Chết rất đáng sợ sao? Ta cũng không phải là chưa có chết qua." Nàng nhún nhún vai:" Bất quá đối với chuyện bị chém đầu để răn đe này, ta thật đúng là rất muốn được thử một chút."

"Đem đi chém đầu răn đe, đây chẳng qua là do ta nhất thời nói nhảm, cho dù nàng thật sự muốn hại chết ta, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của nàng."

"Nga, chuyện phát triển được quả nhiên làm cho người ta cảm thấy hài hước, nghe nói những hoàng đế cổ nhân các ngươi rất tin phụng một câu nói như thế nào nhỉ? A đúng rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đột nhiên lại đổi ý là chơi không tốt a, chém thì chém đi, ta nghĩ muốn thể nghiệm một chút cái tư vị đau đớn, lần trước bị chết chẳng có cảm giác gì, lần này nhất định phải chết dễ chịu, sảng khoái một chút..."

Tây Môn Liệt Phong suýt nữa bởi vì lời nói của nàng mà cười ngất, nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì a? Thấy nàng quật cường như thế, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại:" Thu Nguyệt, nhanh đi truyền ngự y..."

Thu Nguyệt đứng ở một bên oán hận nhìn chằm chằm hắn, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, nàng vẫn là xoay người vội vàng chạy hướng ra ngoài cửa.

"Hoàng thượng, Nguyệt quý phi đã được đưa tới, bây giờ đang ở ngoài cửa đợi chỉ." Tiểu Đức Tử đột nhiên xuất hiện.

"Để bọn họ lăn tới đây cho trẫm!"

Không đầy một lát sau, Chu Liên Nguyệt khuôn mặt tái nhợt bị mấy tên thị vệ mạnh mẽ đẩy mạnh vào cửa lãnh cung, thấy Tây Môn Liệt Phong, hai người bị làm cho sợ đến rối rít quỳ xuống đất dập đầu.

Tây Môn Liệt Phong đứng lên đi thẳng tới trước mặt Chu Liên Nguyệt, vung cánh tay lên, tát một cái thật mạnh lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

"A... Hoàng thượng..." Chu Liên Nguyệt bị đánh đến khóe miệng phun ra máu.

"Nói cho trẫm biết từ đầu đến đuôi, có phải ngươi cùng với ngự y trong cung lén hạ độc vào nước uống thuốc của trẫm hay không?"

"Hoàng thượng?" Chu Liên Nguyệt bị làm cho sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh:" Thần... Thần thiếp oan uổng a..."

Chương 95: Ngày tận thế (6)

"Tốt, ngươi vẫn còn mạnh miệng đúng không, người đầu, lôi nữ nhân này ra đánh thật mạnh cho trẫm, đến lúc nào chịu nhận tội mới tha cho ả!"

"Hoàng thượng tha mạng..." Chu Liên Nguyệt sợ hãi vội vàng quỳ bò đến bên chân hắn:" Xin đừng đánh nô tỳ, nô tỳ xin khai." Nàng run rẩy nắm áo bào của Tây Môn Liệt Phong:" Độc... Độc... Độc là do nô tỳ phái người hạ vào nước, nhưng độc dược kia sẽ không hại tính mạng của người, chẳng qua là sẽ làm cho người trong thời gian ngắn mất đi nặng lực hoạt động, sau khi dược hiệu hết, thì chuyện gì cũng không xảy ra nữa, Hoàng thượng, cho dù cấp cho nô tỳ một ngàn một vạn lá gan, nô tỳ cũng không dám mưu hại hoàng thượng a..."

Gương mặt Tây Môn Liệt Phong trở lên lãnh khốc, hắn vô tình nhìn nữ nhân quỳ dưới chân mình, thật là một gương mặt đẹp, nhưng lại là một bộ tâm địa vô cùng độc ác, nếu như không phải hắn, Cẩm Nhi của hắn...

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm đang nghiêng người dựa vào bên giường tựa như đang xem một cuộc vui trước mắt, đến cuối cùng, nàng còn ưu nhã khoanh hai tay trước ngực.

"Bội phục, bội phục, Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta quả nhiên hết sức dụng tâm, vì muốn hại ta phải chết, ngay cả kế sách kinh thiên địa quỷ thần này cũng nghĩ ra được, tò mò muốn hỏi, cái thứ thuốc kia của ngươi điều chế như thế nào a, vô sắc vô vị, còn có thể vô hình hại người, người nào lại lợi hại như thế, ngay cả loại thuốc như vậy cũng làm ra được, nếu như có được loại thuốc này đem đi bán ở ngoài, ta nghĩ nhất định sẽ bán được giá rất tốt."

Chu Liên Nguyệt quỳ trên mặt đất hồn đã sớm bị hù dọa bay mất:" Hoàng hậu, thần thiếp nhất thời hồ đồ, xin hoàng hậu nể tình thần thiếp và người cùng hầu hạ hoàng thượng mà tha cho thần thiếp."

"Hầu hạ?" Nàng tìm một tư thế thoải mái, một tay chỉ ở cằm của mình:" Mộ Cẩm Cẩm ta từ khi sinh ra tới nay, sẽ không phải hầu hạ bất cứ người nào, ta không biết cái từ 'hầu hạ chung' của ngươi rốt cuộc là có ý gì, bất quá... Chu Liên Nguyệt, ta không ngần ngại nói cho ngươi một tiếng, sau khi gả cho Tây Môn Liệt Phong, nam nhân này chỉ thuộc về một mình Mộ Cẩm Cẩm ta, bất kể người nào muốn cướp đi hắn, hết thảy đều cút qua một bên cho ta, nhưng bây giờ, ta đột nhiên phát hiện người nam nhân này cũng không có gì đặc biệt, nếu ngươi cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng, ta đưa ngươi đem về từ từ chơi, dù sao hắn bây giờ dưới con mắt của ta giá trị cũng chỉ bằng một món đồ chơi không đáng giá một đồng, ý của ta ngươi nghe hiểu chứ?"

Chu Liên Nguyệt bị lời nói của nàng hù dọa cho sắc mặt tái nhợt, mà Tây Môn Liệt Phong thì bị nàng đè bẹp thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro