Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Charlam tỷ, chị thật lợi hại, có thể đọc hiểu tiếng Anh".

Charlotte cũng không biểu hiện ra bối rối, nàng mở sang một trang khác, đáp lại: "Dù sao mơ ước lớn nhất của chị chính là sống ở nước ngoài".

"Vậy Charlam tỷ, chị muốn đi nước nào?".

Charlotte chần chờ một chút, cuối cùng nói ra một cái tên.

"Đức".

"Chờ em tốt nghiệp ra trường tìm được việc làm, có dư tiền em dẫn chị đi du lịch nhé!".

Charlotte nở nụ cười nhìn người bên cạnh. Engfa đọc được sự lưỡng lự của nàng, cô bất mãn nói: "Làm sao, không tin em có năng lực đó à, mặc dù em không cách nào giúp chị thoát khỏi chồng chị, nhưng đi du lịch thì em có thể gánh vác đó nha".

"Không phải, chẳng qua là cảm thấy Engfa em thật đáng yêu".

Charlotte nhìn cô bé đơn thuần thiện lương trước mắt, nàng tiến lại gần cô, Engfa sợ đến muốn ngừng thở, cô còn tưởng Charlotte định hôn mình. Nhưng thực tế Charlotte chỉ là giúp cô chỉnh lại mái tóc, trong nụ cười mang theo một tia ưu thương.

Engfa theo bản năng muốn nắm bắt nguồn cơn cảm xúc của mình, nhưng Charlotte thì rất biết cách khống chế, chỉ qua vài giây, nàng đã có thể làm nhạt đi thứ tình cảm đó. Cũng ở lúc này Engfa nhận ra bản thân không hề thích hợp theo chuyên ngành tâm lý, bởi vì cho đến bây giờ cô vẫn không đọc hiểu được nét ưu sầu thi thoảng chợt loé lên trong mắt Charlotte.

Nhưng cô luôn nỗ lực tiếp cận Charlotte, muốn thấu hiểu nội tâm của nàng. Thấy Engfa có vẻ lại muốn tìm tòi nội tâm của mình, Charlotte hời hợt tránh đi, "Được rồi, ngủ thôi".

Engfa gật đầu, thấy Charlotte đã rúc vào trong chăn, cô vươn tay tắt ngọn đèn ngủ ở mép giường.

Khi ngọn đèn tắt ngấm, không còn ai thấy mặt ai, tuy nhiên trong bóng tối, kích thích từ các giác quan lại càng mạnh mẽ hơn. Da thịt Engfa lơ đãng ma sát cùng Charlotte, vào thời khắc ấy, Engfa không phản ứng được gì ngoài cứng đờ thân thể.

Rung cảm này hoàn toàn bất đồng so với thời điểm Win đụng chạm, cô vừa khẩn trương vừa xấu hổ, trên hết lại rất chờ mong loại tiếp xúc tay chân vô thức này.

Charlotte không có để ý, nàng đang bận nghĩ tới lời đề nghị đáng yêu vừa rồi từ Engfa. Cô gái này quả nhiên là quá thuần khiết, người bình thường làm sao lại muốn dẫn bạn bè mới quen đi du lịch chứ. Thâm tâm nàng rất hổ thẹn với Engfa, nàng suy tư không biết có nên đâm thủng lời nói dối của Win hay không.

Nếu như vậy, Win sẽ bị đá văng, nhưng người tố cáo là nàng, tựa hồ cũng vô pháp tiếp tục làm bạn cùng Engfa.

Còn nếu không nói ra thân phận, Engfa sẽ hiểu lầm là nàng khích bác ly gián, đây là điều mà Charlotte khinh thường nhất. Nàng tình nguyện lưỡng bại câu thương chứ không muốn dùng loại thủ đoạn này.

Hai người đều không buồn ngủ, trầm mặc nhìn trần nhà. Đang lúc Charlotte suy nghĩ phương pháp hợp lý nhất, thì một cánh tay lặng lẽ duỗi tới bên cạnh nàng, dường như tìm kiếm thứ gì đó. Charlotte thắc mắc không biết Engfa làm rơi vật gì trong chăn, cùng lúc lại cảm giác tay Engfa đang lần về phía vai nàng.

Giờ khắc này, Charlotte liền hiểu Engfa mong muốn cái gì. Nàng hơi nhấc tay lên, làm cho Engfa thuận lợi nắm tay mình, hai cánh tay tự nhiên đan lấy nhau, sau đó mười ngón tay tương khấu.

Engfa nhẹ thở ra, cảm thấy may mắn vì Charlotte không bài xích sự thân mật này.

Lúc cô cho rằng mình có thể nắm tay Charlotte mà êm đềm ngủ thì nàng lại dò hỏi: "Mấy ngày vừa rồi em đều trải qua như thế sao?".

Cô đỏ mặt, hoàn hảo gian phòng đã tối đen, Charlotte không nhìn thấy vẻ chột dạ của cô. Engfa ngẫm một lúc, lên tiếng: "Chị nói về phương diện gì?".

Charlotte nghe hỏi ngược lại sửng sốt, nàng đáp: "Về tâm sinh lý... Dù sao, buổi tối hôm đó đúng là rất đáng sợ". Nàng nghĩ bởi vì còn ám ảnh chuyện lần trước cho nên Engfa mới bất an nắm lấy tay mình, căn bản không nghĩ tới ý đồ chân chính của Engfa.

"Uhm, gần đây ngày nào em cũng gặp ác mộng...lại không dám nói cho mẹ nghe, may là hôm nay có thể ngủ chung với chị". Mặt Engfa nóng lên, cảm giác ý niệm không trong sáng của mình bị lòng tốt của Charlotte lý giải nhầm thành một việc vô cùng tự nhiên.

Bất quá cũng nhờ cách nói chuyện này của Charlotte mà Engfa ý thức được, thật ra cô không cần quá mức cẩn thận như vậy.

"Thật xin lỗi, để cho em gặp phải chuyện đáng sợ kia". Charlotte tiếp tục xin lỗi, xoay người về phía Engfa, tay còn lại đặt nhẹ trên hông cô, tựa hồ muốn dùng cử chỉ này làm cô yên tâm hơn.

Cử động ngoài ý muốn làm cho thân thể Engfa thoáng run lên, đáng nói là cô phát hiện mình còn tham lam hơn cả trong tưởng tượng. Mười ngón tay siết chặt cơ bản không đủ cấp cho cô ấm áp, cô muốn nàng ôm mình, muốn gần gũi với nàng, thậm chí, cô hy vọng....

Engfa bị ý nghĩ ngày càng điên cuồng của mình làm cho sợ hãi, nhưng bản năng cơ thể không cách nào chống cự được. Đầu cô nghiêng sang người nàng, để mặc cơ thể không thành thực nhích tới gần Charlotte.

"Không sao rồi, không sao rồi...". nàng nhè nhẹ vỗ lưng cô, cảm giác vóc người Engfa tinh tế hơn nàng nghĩ.

Engfa vùi vào lòng nàng, cho dù loại hành vi làm nũng này đối với cô gái đã hai mươi hai tuổi như cô khá là gượng gạo, nhưng đêm nay cô chỉ thầm nghĩ muốn ở trong lòng chị gái này cảm thụ được ấm áp.

Engfa bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc, có lẽ là vì đêm tối ảnh hưởng tâm trạng, cũng có lẽ vì hơi ấm của Charlotte.

"Fa, em thật gầy...". Charlotte không nhận ra thủ pháp xoa lưng của nàng không được thuần khiết cho lắm, nàng chỉ cảm khái sự tinh tế mềm mại của Engfa, da thịt trơn láng để cho nàng xoa đến nghiện, đến khi Charlotte ý thức thì các nàng đã dán chặt vào nhau.

Engfa bắt đầu không tự chủ run rẩy, cơ thể cô đang sản sinh phản ứng sinh lý mãnh liệt, thế nhưng Charlotte chỉ cho rằng Engfa đang sợ, không hay biết Engfa đã rung động vì nàng.

Dù cho lúc này Charlotte có đột nhiên hôn môi cô đi nữa, Engfa cảm giác mình hoàn toàn có thể tiếp thụ. Chẳng qua nàng không làm gì cả, Engfa muốn lấy dũng khí tiến tới, nhưng Charlotte chợt ngừng động tác, ngay sau đó là hô hấp vững vàng. Ngay lúc Engfa chuẩn bị liều mình làm chút chuyện thì nàng lại ngủ...Thấy Charlotte đã ngủ, Engfa thở dài một hơi, cuối cùng cũng nhắm mắt theo.

Hai người nằm bên nhau đi vào giấc mộng, vượt qua một buổi tối xinh đẹp.

Buổi tối hôm ấy, không có thi thể, không có phạm tội, chỉ có hai trái tim bị hấp dẫn lẫn nhau.

Mà cũng bởi vì giấc ngủ quá đỗi ngọt ngào, Charlotte nghênh đón lần đầu tiên đi làm trễ trong đời...

Trễ lúc nào không trễ, lại nhầm lúc bị đội trưởng đội hình cảnh, tổ trưởng tổ trọng án Baifern tóm được.

"Charlotte, làm sao mà cô như vậy được hả, để cho cô nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau cô lại đến muộn". Baifern lấy cớ phát tác, chuyện tệ nhất là sớm hôm nay, đội phó mến yêu Nine lại từ chối bữa sáng của nàng.

"Xin lỗi, ngủ quên". Charlotte đã quen bị Baifern xỉa xói, nàng trực tiếp đi vào chỗ ngồi, đồ ăn sáng đã có sẵn ở đó như mọi lần.

Bữa sáng này vẫn duy trì liên tục kể từ ngày đầu tiên nàng đi làm, mà Charlotte cũng biết đây chính là nguyên nhân làm Baifern luôn gây phiền toái cho mình. Có điều dạ dày nàng không tốt, nên không thể bỏ ăn sáng.

Baifern nói vài câu rồi rời đi, trông coi Charlotte đang cố gắng giải quyết bữa sáng, một người đồng nghiệp đến gần hỏi, "Char, ngày hôm qua em đi đâu vậy?".

Ánh mắt hắn có chút ám muội, giống như đã dựa vào quần áo Charlotte, đoán được hôm qua nàng không về nhà.

"Ha, anh là cẩu tử* hay là cảnh sát... Hỏi rõ ràng như vậy làm gì". Đuôi lông mày Charlotte nhíu lại, cảm thấy rất khó chịu. Nàng không thích người khác quản chuyện riêng của mình, nhất là một người căn bản không biết gì về nàng.

<*chó săn, paparazzi>

Nam đồng nghiệp xấu hổ, cũng nhìn ra Charlotte không vui, vội vàng giải thích: "Chuyện là vầy, ngày hôm qua chồng em gọi đến phòng làm việc, hỏi em muốn ăn cái gì".

Nghĩ tới hôm qua mượn cớ làm thêm giờ, trong lòng Charlotte bất giác vang lên tiếng chuông báo động.

"Rồi anh trả lời thế nào?".

"Nói em đi ra ngoài phá án...Thế nào, có phải anh rất cơ trí hay không?". Đồng nghiệp dương dương đắc ý đáp lại, như là khoe khoang hắn đã che giấu giúp nàng.

Charlotte không lộ ra chút thần sắc vui mừng nào, nàng xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động, không có cuộc gọi đến từ Win.

Nàng biết Win bởi vì bản thân mèo mỡ mà có tật giật mình, đã bắt đầu hoài nghi đến nàng.

Tuy Charlotte chẳng hề làm gì, còn cùng tiểu tam trở thành bạn bè, nhưng nghĩ tới thái độ 'đã ăn cắp còn la làng' của Win, trong lòng Charlotte vẫn không nén được tức giận.

Điện thoại di động vào lúc này đột nhiên vang lên, Charlotte cúi đầu nhìn, phát hiện là tin nhắn gửi tới số điện thoại Charlam. Số sim này, ngoại trừ 10086* và Engfa thì không có bất kỳ người nào liên hệ. Bây giờ dĩ nhiên người gửi tin chính là Engfa.

<* 10086: số tổng đài bên Trung Quốc>

[ tin nhắn ] Engfa: Charlam tỷ, chị vẫn ổn chứ, lúc nãy đi gấp như vậy.

[ tin nhắn ] Charlam tỷ: Ừ, chẳng qua là gấp gáp về nhà, giờ thì tốt rồi, không có ai ở nhà.

[ tin nhắn ] Engfa: Chị nhớ cẩn thận một chút đó nha.

[ tin nhắn ] Charlam tỷ: Chị biết rồi, em thì sao, có bị muộn không?

[ tin nhắn ] Engfa: Bạn trai em đang ở trên bục giảng trừng mắt nhìn em, Charlam tỷ, bảo trọng nhé.

Đối thoại tới đây gián đoạn, Charlotte cảm giác mình lại bị ân ái ngập mặt rồi, làm nàng càng thêm tức giận.

Nàng bỏ qua kế hoạch tự thú ngu xuẩn ngày hôm qua, quyết định đưa ra một cái khiêu chiến với độ khó cao.

Đúng vậy, nàng không chỉ muốn chia rẽ Win cùng tiểu tam Engfa, mà còn muốn cho Win một bài học nhớ đời, để cho cái gã chuyên gia tình ái luôn tự cho là đúng này cảm thụ được nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Có điều nên làm thế nào? Làm thế nào có thể không tổn thương Engfa, đồng thời lại khiến cho Win nếm được vị đắng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot