Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên là hết thảy đã thông qua quy trình xin nghỉ phép.

So với tam đội rắc rối, nhất đội vô cùng thoải mái, một tấm giấy xin nghỉ, đội trưởng ký tên, liền được giải quyết. Mặc dù bây giờ vẫn còn ở thời khắc quan trọng của vụ án, nhưng Charlotte đã làm xong bổn phận công tác nên cũng không cần ở lại trong sở.

Nàng đi bãi đậu xe lấy xe, trực tiếp chạy đến campus học viện Thiên Đường.

Khoa tâm lý rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, còn dùng băng rôn vải đỏ viết lời hoan nghênh chào đón các vị lãnh đạo, Charlotte tùy ý nhìn lướt qua, dễ dàng thấy tên sư phụ nàng.

Sư phụ Folke của Charlotte rất lợi hại, ông là người cảnh sát đầu tiên mở rộng tâm lý hoạ tượng ở thành phố Thiên Đường, đồng thời còn xuất bản sách chuyên môn tâm lý hoạ tượng. Không chỉ vậy, ông còn phá rất nhiều đại án, cống hiến to lớn giữ trị an thành phố Thiên Đường.

Nếu người khác hỏi sư phụ Charlotte có gì lợi hại, nàng tuyệt đối sẽ trả lời như vậy.

Còn nếu muốn nhập môn học tập tâm lý hoạ tượng, Charlotte sẽ nói cho biết một điều, "Khi bạn học tâm lý hoạ tượng, có thể cứu vớt thiên thiên vạn vạn người, nhưng không chắc cứu được người nhà mình". Đây là một nghề nghiệp có mức rủi ro nguy hiểm rất cao, nhưng lại được trả công rất thấp, mà trong khi lý giải chân dung tâm lý, có khả năng sẽ bị đồng hoá với tội phạm.

Sát thủ không chắc sẽ trở thành bậc thầy tâm lý hoạ tượng, nhưng một bậc thầy tâm lý hoạ tượng tài giỏi chắc chắn sẽ là sát thủ nguy hiểm nhất trên thế giới.

Trong đầu Charlotte không khỏi nhảy ra một bóng hình, chỉ là hiện lên trong đầu mà lưng nàng đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Cho tới bây giờ người nọ vẫn không xuất hiện, cũng chưa tái phạm thêm vụ nào, và không ai truy được tung tích hắn. Lẽ nào hắn đã theo Charlotte về nước, ẩn kín trong bóng đêm, đợi thời cơ dành cho Charlotte một đòn trí mạng?

Nhưng Charlotte có năng lực tự kiểm soát mạnh mẽ, nàng đúng lúc cắt đứt trạng thái tiêu cực của mình, điều chỉnh tốt tâm tình, cất bước hướng về khu vực đông người nhất.

Bên cạnh cửa hội trường có một tấm biển lớn giới thiệu cuộc thi hùng biện của khoa tâm lý học. Phía dưới có dán ảnh chụp và thông tin cá nhân các thí sinh. Có hơn một trăm người tham gia, cũng không biết bằng cách nào mà Charlotte tìm thấy phần giới thiệu của Engfa dễ như trở bàn tay.

Nhìn đoạn viết miêu tả, Charlotte nghĩ tới Engfa mỗi khi ở trước mặt nàng, nhất là thời điểm sợ hãi, em ấy sẽ biểu hiện ra sự ỷ lại, không có vẻ gì giống với phần giới thiệu này. Ngẫm nghĩ bất giác nàng bật cười, tiếng cười hấp dẫn nam sinh bên cạnh - người đã sớm muốn trò chuyện cùng nàng.

"Mỹ nữ, chị đang nhìn cái gì và cười cái gì vậy?".

Charlotte quay đầu liền thấy vài nam sinh đang nhìn nàng chằm chằm, giống như đang chờ đợi bắt chuyện. Bất quá tâm tình nàng đang tốt, cũng còn một lúc nữa mới tới giờ thi đấu, vì vậy nàng vui vẻ cùng những sinh viên này nói chuyện phiếm cho qua thời gian.

Nhóm nam sinh nhìn nàng không chớp mắt, Charlotte mỉm cười, chỉ vào ảnh chụp trên tường nói, "Chị thấy bài viết về những người khác đều rất tốt, chỉ riêng phần giới thiệu về cô gái Engfa này, có phải là cường điệu quá rồi không".

Những người khác chỉ có một đoạn giới thiệu ngắn, còn Engfa lại được giới thiệu về công dung ngôn hạnh này kia, quả thật là khen lên tận trời cao. Điểm chết người nhất chính là, nàng còn nhìn thấy bốn chữ băng sơn mỹ nhân, hoàn toàn không phải hình mẫu Engfa mà nàng nhận thức.

"Đâu, cho em xem một chút". Các nam sinh cũng hứng thú, rướn cổ lên trông coi giới thiệu, sau khi xem xong, bọn họ ra vẻ đã hiểu.

"Không cần nghĩ cũng biết đoạn này nhất định là Danny biên soạn rồi".

"Đúng vậy, chỉ có hắn mới nghĩ ra ngôn từ buồn nôn thế kia".

Hai nam sinh bên cạnh cũng phụ hoạ giải thích, Charlotte lập tức nghĩ tới cháu trai viện trưởng - Danny.

"Thì ra là do người hâm mộ viết, chả trách...". Charlotte hồi tưởng về những lời lẽ ca ngợi kia, thật sự không nhịn cười nổi.

Các nam sinh cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười vui vẻ của Charlotte, mặc dù không biết tại sao nàng cười, nhưng bọn hắn đều cảm thấy nàng cười rộ lên rất đẹp mắt. Ba người cứ như vậy chăm chăm nhìn nàng, tạo thành một tổ hợp kỳ diệu.

Rốt cuộc Charlotte cũng nhận ra tâm tình của mình quá khoa trương, nàng lau khoé mắt, hỏi dò: "Nữ sinh Engfa này là người như thế nào?".

Nghe thấy Charlotte hứng thú với Engfa, mấy nam sinh bắt đầu lao xao kể ra những hiểu biết về Engfa.

"Đây là hoa khôi khoa tâm lý bọn em, còn thuộc top mười hoa hậu giảng đường của học viện".

"Đúng đúng, dáng dấp đẹp, tâm tính cũng tốt, thường ngày còn tham gia hoạt động tình nguyện".

"Đúng vậy, cô ấy biết đàn violin, còn thuộc câu lạc bộ khiêu vũ, vũ đạo rất đẹp mắt".

Charlotte nghiêm túc nghe, càng nghe càng cảm thấy nhóm nam sinh này đang nói người khác. Nàng không biết gì về nội dung các nam sinh cung cấp, mỗi lần ở chung đều là Engfa lắng nghe nàng nói chuyện.

"Thật là một cô bé tài năng...". Charlotte không khỏi cảm khái.

Cô gái ưu tú thế kia, sao có thể dính líu quan hệ với tên Win đáng chết a...Thời điểm nghĩ như vậy, Charlotte phát hiện bản thân nàng ngày càng dựa trên lập trường Engfa mà suy nghĩ, như thể Win mới là kẻ thứ ba xen giữa quan hệ hai nàng.

Các nam sinh thấy Charlottr tỏ ra hứng thú với Engfa, lại nói rất nhiều chuyện lý thú về cô. Bọn họ ra rả nói, Charlotte thoải mái tươi cười, người ngoài chỉ nghĩ Charlotte muốn tìm hiểu về cuộc sống học đường, chứ không hề biết quan hệ dây mơ rễ má giữa nàng và Engfa.

Charlotte là người biết lắng nghe, cũng là một người giỏi thẩm vấn, sau khi hỏi được nội dung mong muốn, nàng mời ba bạn nam uống coca, rồi lại tiến hành vòng câu hỏi thứ hai.

"Hôm nay chị tới đây là có mục đích, muốn tìm hiểu hoàn cảnh trường học một chút...Em họ chị chuẩn bị nhập học ở đây". Charlotte nói dối có bài bản.

Ba người hoàn toàn không có nghi ngờ, nhiệt tình hỏi Charlotte muốn biết chuyện gì.

Charlotte trước tiên hỏi về trang thiết bị và ăn uống, chậm rãi đi sâu vào chuyện giảng dạy, cuối cùng hỏi về các giảng viên. Nàng làm như vô tình đặt tay lên tấm ảnh Win trên bảng thông báo nhưng thật ra là để mấy nam sinh chú ý tới, nàng cất tiếng hỏi, "Những lão sư này dạy ổn chứ?".

"Chung lão sư rất tốt, giảng rõ ràng dễ hiểu".

"Đúng vậy, không chỗ chê, nhất là các nữ sinh đều rất thích thầy ấy".

Charlotte nghe mà lòng cười nhạt, lại làm bộ tò mò hỏi, "Đúng là đẹp trai a, cơ mà chị nghe nói hình như có lão sư 'ra tay' với học sinh, sau đó còn không chịu trách nhiệm". Dáng vẻ nàng trăm phần trăm là phụ huynh lo lắng vì con em.

"Chắc hẳn không phải là Win lão sư, người ấy khá bí ẩn...nhưng gần đây mọi người đều đồn vị lão sư đó đang giao du qua lại với một sinh viên".

"Đúng rồi, hình như có người tình cờ gặp họ lúc đi dạo phố".

"Oh...mà nghe nói Win lão sư có vợ rồi, dù sao cũng đã ba mươi lăm".

Ý kiến mọi người bắt đầu chia rẽ, kỳ thực hai đáp án đều chính xác, bởi vì Win đang nằm ở trạng thái chân đạp hai thuyền. Nhưng Charlotte không thể nói, nếu nói ra thì trò chơi mất vui.

Charlotte cúi đầu nhìn điện thoại di động, thấy đã sắp tới giờ khai mạc, nàng cần phải đi vào trong chuẩn bị cho màn gặp gỡ.

"Chị vào hội trường trước đây".

"Còn có hai mươi phút, bọn em cũng vào bây giờ".

Các nam sinh lưu luyến không rời, thấy Charlotte chuẩn bị đi vào, bọn hắn dĩ nhiên cũng muốn đi theo một lúc. Xem tình hình này, Charlotte cảm giác mình và ba nam sinh có khi sẽ ngồi chung một chỗ. Bất quá, đây cũng là một thủ thuật che mắt hữu hiệu.

Nàng mỉm cười, tuỳ ý bọn hắn.

Trong hội trường một biển người tấp nập, khiến người ta nảy sinh ảo giác là mình đi nhầm chỗ.
"Khoa tâm lý các cậu mỗi lần thi hùng biện đều náo nhiệt vậy sao?". Nghĩ mấy nam sinh là năm ba đại học, tương đối hiểu biết về trường, Charlotte đưa ra nghi vấn.

"Không phải, chỉ là buổi thi đấu hôm nay tương đối đặc biệt thôi". Một nam sinh trả lời.

"Đặc biệt?".

"Lần diễn thuyết này chủ yếu nhắm vào sinh viên năm tư, nếu như biểu hiện tốt, có thể sẽ được an bài đơn vị làm việc".

Charlotte gật đầu, hiểu ra lần diễn thuyết này là một tấm vé thông hành đến môi trường công tác, nếu biểu hiện tốt sẽ có thể nhảy qua giai đoạn tìm việc, trực tiếp vào giai đoạn thực tập, hơn một trăm người dự thi cũng chứng minh lần cạnh tranh này rốt cuộc có bao nhiêu kịch liệt.

"Diễn thuyết chia làm hai buổi sáng chiều...Nữ thần mà chúng ta nói đến vừa rồi sẽ thi vào buổi sáng". Nam sinh không quên giới thiệu.

Charlotte tiếp tục gật gù, di chuyển theo mấy nam sinh nhưng mắt lại đảo quanh, ý định tìm Engfa hoặc Win. Nàng rất nhanh phát hiện đối tượng trong đám người, hôm nay Engfa trang điểm tươi sáng nhã nhặn, ăn mặc cũng trang trọng hơn, đứng bên cạnh là Win.

Họ không có biểu hiện hành vi thân mật gì, Win đang nói chuyện với Engfa, nhưng cô lại có vẻ không yên lòng, luôn theo bản năng xem điện thoại di động.

Charlotte cũng theo bản năng lấy điện thoại ra, thấy được tin nhắn đến từ Engfa.

[ wechat ] Engfa: Đã tới chưa?

[ wechat ] Charlam tỷ: Trên đường kẹt xe, nhưng nhất định chị sẽ đến.

Engfa phát ra một emoji đáng yêu, Charlotte ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm chân thật của Engfa, thấy người kia ở phía xa mang gương mặt băng lãnh, giống như người mới gửi emoji đáng yêu không phải là em ấy.

Win vẫn vây quanh, cho dù không có biểu hiện thân thiết, nhưng lại tản ra một loại khí tràng không muốn để người khác tới gần Engfa. Charlotte ý thức được nàng không có cách nào gặp mặt Engfa, tốt hơn là tìm một góc khuất ngồi xuống.

Vị trí này có thể chứng kiến tất cả mọi người, lại có thể tách khỏi phạm vi tầm mắt Win. Nàng nên làm sao để hù chết Win đây?

Charlotte tiếp tục nhìn xung quanh tìm kiếm người quen, bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt nàng loé sáng, kêu tên người này.

"Chompu Athita?!".

Người nữ kia lập tức quay đầu, vừa nhìn thấy là Charlotte, nàng nhẹ nhàng cười, "Thật đúng dịp, cô tới làm giám khảo?".

Charlotte cười lắc đầu, giải thích: "Không phải, tôi tới xem một người bạn".

Cô gái xinh đẹp ưu nhã trước mắt là bác sĩ tư vấn tâm lý thuộc bệnh viện lớn nhất thành phố, cũng là cố vấn trong sở cảnh sát, bởi vì thường xuyên ra vào sở nên Charlotte có gặp mặt qua mấy lần.

"Thì ra là thế, xem ra chỉ có tôi là thay mặt bệnh viện đến tuyển chọn nhân tài". Chompu nhìn nhóm giám khảo phía xa khẽ nhíu mày, tựa hồ tình nguyện ngồi chung chỗ với Charlotte, chứ không nguyện ý đi qua bên kia.

Charlotte xê dịch qua một bên, ý bảo Chompu ngồi xuống, nói thẳng yêu cầu của mình, "Tôi muốn nhờ cô giúp một việc, lát nữa cô đến ngồi sau lưng người đàn ông kia rồi giành vị trí kế bên giúp tôi".

Chompu cảm thấy yêu cầu này rất kỳ quái, "Cô muốn làm gì?". Sư phụ Charlotte cũng ở đây, thế nhưng nàng lại nhờ cậy một người không quá quen thuộc giúp đỡ chuyện này.

"Nghiêm phạt thứ đàn ông cặn bã". Charlotte cười đáp lại.

Nghe đến đó, Chompu không hỏi nữa, hai người thương lượng xong, nàng nhanh chóng đến ngồi phía sau Win, dùng ba lô giữ chỗ kế bên. Charlotte không có lập tức đi qua, hiện tại Win và Engfa vẫn cùng ngồi ở hàng đầu, nàng cần đợi Engfa đi vào hậu trường chuẩn bị, sau đó sẽ cho Win một ngạc nhiên thú vị.

Nàng phải tinh tế nắm chắc thời gian, không thể sai lệch một phút, nếu sai liền mất hết.

Diễn thuyết vẫn đang tiến hành, Charlotte không có tâm tình nghe, tiếp tục dùng wechat quấy rầy Engfa. Người ngồi cạnh Engfa lại rất bất lực, hắn thấy cô hăng hái nhắn tin với một người tên Charlam tỷ, hoàn toàn phớt lờ bạn trai là hắn, nhưng hắn lại không thể phát cáu lúc này.

Charlotte âm thầm khinh thường, phía sau sẽ có 'kinh hỉ' làm Win từ đầu đến cuối đều cười không nổi.

Rốt cuộc phần diễn trên khán đài cũng kết thúc, Engfa rời chỗ ngồi đi chuẩn bị, Charlotte cũng đứng dậy tiến đến hàng thứ hai.

"Thật ngại quá, nhường một chút...". Thanh âm nàng không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho người ở hai hàng đầu đều nghe được, nàng tiếp tục đi xuyên qua nhóm người đến bên cạnh Chompu.

"Xin lỗi, để cô chờ lâu".

"Không có gì". Chompu bình thản đáp lại, khóe miệng mang theo nét cười nhẹ.

Charlotte tiếp tục xin lỗi, dư quang lại đánh giá dáng lưng Win. Hắn ngồi yên, thân thể hắn cứng ngắc, có lẽ đang rất chột dạ. Charlotte làm như không nhận ra, thấp giọng cùng Chompu thảo luận chuyện tuyển người.

Đột nhiên nghe thấy giọng vợ mình, Win hiển nhiên không chọn xoay người lại, hắn không ngừng xoa ngón tay, rõ ràng đang rất căng thẳng. Nhất là ít phút nữa thôi, bạn gái Engfa của hắn sẽ lên diễn thuyết. Khoé miệng Charlotte hơi nhếch lên, hưởng thụ sự sợ hãi của Win, nàng biết khi Engfa bước lên đài, màn nghiêm phạt mới thật sự bắt đầu.

"Tiếp theo, cho mời tuyển thủ số 22 Engfa Waraha lên sân khấu".

Sợ Engfa phát hiện sự tồn tại của mình, Charlotte lập tức hạ thấp người nấp sau lưng Win, sau đó nói với Chompu, "Tôi có gặp qua cô gái này ở nhà rồi".

Cho dù không nhìn thấy sắc mặt Win, nhưng Charlotte tin chắc hắn đã sớm hoang mang lo sợ, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào cuộc đối thoại của hai người phía sau.

"Nhà cô? Không lẽ chồng cô ăn vụng a?!" Chompu phối hợp đáp, tựa như đã đoán được Charlotte đến cùng muốn làm chuyện gì

"Ây...." Nàng kéo dài thanh âm, đồng thời cũng thấy người Win thoáng run lên. Charlotte suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, nhưng vẫn đáp lại: "Không phải, là tạp chí ở nhà...Chồng tôi đặc biệt thích tạp chí của trường, mỗi bản đều có cô nữ sinh này".

Chompu bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu nhiều chuyện dò hỏi, "Lần trước nghe cô nói cô hoài nghi chồng mèo mỡ, luôn mượn danh nghĩa đi công tác, nhưng lại thấy tên hắn trong danh sách của một khách sạn?".

Charlotte tiếp tục gật đầu, "Ừ, đúng vậy, công việc tôi bận rộn quá...".

Hai người tán gẫu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Win. Nói thật, Charlotte chưa bao giờ cảm thấy mấy trò đùa dai lại thú vị đến vậy. Chỉ tiếc là, nàng không thể nghe nội dung Engfa diễn thuyết, mà nàng cũng không thể không nói sâu hơn đề tài tiểu tam này.

Đến khi diễn thuyết kết thúc, ánh đèn nhất thời sáng lên, Charlotte phát ra một tiếng dối trá, "Ông xã, sao anh cũng ở đây?". Nàng từ phía sau ôm lấy Win, thấy mặt mày hắn hiện giờ còn khó coi hơn người chết. Win cứng nhắc nặn ra nụ cười, ánh mắt lại lấm lét thăm dò xung quanh, Charlotte nén cười, cố ý gọi chồng một cách buồn nôn.

Thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể im lặng, chỉ phải đáp: "Char, sao em lại tới đây?". Miệng hắn xả ra nụ cười méo xệch, coi như là chuyên gia tâm lý tình cảm, gặp loại tình cảnh tiến thoái lưỡng nan tàn khốc này thì đầu óc cũng rối loạn một trận.

Đặc biệt, người hắn trêu chọc không phải là một phụ nữ bình thường.

Charlotte cười trả lời, "Nhớ anh nên tới thăm anh một chút".

Những lời này người xung quanh đều nghe được, bọn họ muốn đánh giá vợ Win, xem kỹ là hình dạng thế nào, có điều ánh sáng lại lần nữa hạ xuống rất nhanh, Charlotte đếm ngược thời gian trong lòng, đưa mắt ra hiệu với Chompu.

Vài giây sau, điện thoại Charlotte reo lên, nàng buông Win ra, nói với bên trong điện thoại: "Xin chào, tôi là Charlotte Austin...Chờ một chút, tôi đi ra ngoài đã".

Sau màn diễn thuyết của Engfa, nàng cứ như vậy chóng vánh rời đi, người ở đó nghe Charlotte nói ra tên của mình, cũng nghe rõ thông tin được truyền tải. Không bao lâu nữa, tên của vợ giáo sư Win sẽ bị truyền bá ra ngoài, cuối cùng lan tới tai Engfa.

Còn kết quả thế nào đã không phải là chuyện Charlotte cần cân nhắc.

Nàng thong dong ra cửa, biến mất trong tầm mắt mọi người, sau đó lại len lén trở về ngồi ở góc khuất đã chọn trước đó, thông báo với Engfa mình đã sớm có mặt ở đây. Engfa muốn tìm nàng, nhưng có quá nhiều khán giả ngồi xem, và chỗ cô ngồi lại ở vị trí đặc biệt trọng tâm.

Engfa đành phải về chỗ cũ, cô vừa ngồi xuống, Charlotte liền gọi điện cho Chompu.

"Charlotte, cô tự nhiên chạy đi đâu vậy?".

"Cái gì, có án kiện? Để mặc chồng cô ở đây sao?". Chompu ăn ý phối hợp, kỳ thực nàng đã mở camera, để Charlotte có thể nhìn thấy bên này, bao gồm cảnh Engfa quay đầu về phía sau khi nghe được cái tên quen thuộc.

Win có tật giật mình đã sợ gần chết, thấy Chompu như định tiếp điện thoại cho hắn, hắn vội vàng muốn kéo Engfa rời đi. Thế nhưng Engfa không hề cử động, Win đành lấy cớ đi WC rời khỏi trước.

Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Chompu chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, giả vờ tò mò hỏi: "Em cùng người đàn ông kia là quan hệ thế nào?".

Engfa sửng sốt, không hiểu chị gái này tại sao hỏi mình, nhưng vẫn trả lời: "Ah? Win lão sư là thầy em".

Chompu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường với Engfa, kế tiếp, mặc kệ Engfa hỏi gì, nàng cũng không nói thêm lời nào. Engfa có vẻ đứng ngồi không yên, sau cùng lựa chọn ly khai, đuổi theo Win.

Charlotte thở dài một hơi, chỉ hy vọng Engfa có thể từ đoạn thoại ám chỉ vừa rồi tự tìm được đáp án, nhưng mà người đơn thuần như Engfa có thể là đối thủ của tay cáo già Win sao?

Nàng cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy tỷ lệ Engfa trốn thoát rất thấp, không phải cô ngu ngốc mà là Win thật sự có năng lực, đồng thời hắn rất am hiểu chuyên môn tâm lý tình yêu, nếu không thì làm sao có khả năng theo đuổi được Engfa.

Nhưng cá nhân Charlotte ích kỷ, nàng không thể chọc thủng lời nói dối của Win một lần duy nhất, nếu như vậy, bản thân nàng không thể đạt được tự do. Hơn nữa, nàng cũng không muốn nộp trắng cho hắn ta năm triệu. Nghĩ đến đây, tình cảm cùng lý trí đặt trên cán cân lại bị lung lay. Điện thoại di động chợt rung lên.

[ wechat ] Chompu: Giải quyết xong.

[ wechat ] Charlotte: Vô cùng cảm tạ.

[ wechat ] Chompu: Cô nên đổi chồng đi nha.

[ wechat ] Charlotte: Nhanh thôi, tôi sẽ khiến hắn đề xuất ly hôn. ????

Charlotte nhếch khóe miệng, từ hồi kết hôn đến giờ, nàng chưa từng trải qua cảm giác tốt đẹp như hôm nay. Nếu nàng cùng Win không thích hợp, và nàng cũng có sự nghiệp của riêng mình, vậy thì nàng cũng không miễn cưỡng bản thân hùa theo một cuộc hôn nhân vô dụng. Nàng sẽ ly hôn với Win, sau đó sẽ quang minh chính đại trở thành bạn của Engfa.

Chỉ là, Engfa có thể phá được âm mưu của tên Win đáng chết này hay không? Charlotte không khỏi trở nên có chút phiền muộn, vẫn là không nhịn được gửi tin nhắn cho Engfa.

[ wechat ] Charlam tỷ: Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé! Mang theo bạn trai em nữa.

[ wechat ] Engfa: Xin lỗi, chắc do diễn thuyết căng thẳng quá nên em có chút khó chịu, em đi về trước.

[ wechat ] Charlam tỷ: Được rồi, vậy em tự chăm sóc tốt nhé.

Charlotte biết Engfa nhất định đang cãi nhau cùng Win, nhưng nếu cô không muốn tiết lộ với nàng, vậy nàng làm như không biết thì tốt hơn. Mà bây giờ, nàng cũng phải về nhà, chuẩn bị thưởng thức kỹ xảo diễn xuất của Win một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot