Tránh ra, đây là người của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào phòng, nhìn thấy Vương Nguyên ngồi bó gối trên giường, cả người  không mặc quần áo, chỉ khoác một lớp chăn mỏng lộ ra nửa gương mặt. Cái đầu nghiêng nghiêng phóng tầm nhìn ra xa tít tắp, ngắm phong cảnh tuyết rơi trắng xóa ngoài bức tường dựng bằng kính.



Hắn không hề thông báo hay gây ra bất cứ tiếng động nào, âm thầm tới gần từ sau lưng Vương Nguyên ôm chầm lấy cậu.




Vương Nguyên vẫn lạnh nhạt như cũ, kể cả sau một đêm mây mưa nồng nhiệt hôm qua. Đôi mắt không liếc Dịch Dương Thiên Tỉ lấy một cái, tròng đen chỉ tập trung nhìn cái khác, ngay cả nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên gáy của nam nhân kia cũng không có tác dụng lôi kéo sự chú ý của cậu.



"Hôm qua anh nói, tôi muốn cái gì anh cũng chiều phải không?"




Dịch Dương Thiên Tỉ ngưng lại nụ hôn, suy nghĩ một hồi, sau cùng mới "ừm" nhẹ. Xoay mặt Vương Nguyên quay lại đối diện với mình, cả thân người cao lớn nhào tới đè chặt cậu. Bờ môi nhớ thương hơi ấm cùng ngọt ngào nơi khoang miệng Vương Nguyên, không chần chờ thêm được nữa mà tham lam hấp hôn mút đôi môi cậu. Đầu lưỡi cuống quít liếm vào bên trong. Hơi thở đôi bên trong khoảnh khắc mà quyện hòa làm một.




"Tôi...muốn gặp một người."




Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt, gương mặt có hơi không vui lùi khỏi nụ hôn, ngẩng lên nhìn Vương Nguyên với đôi mắt tối đen. Không hiểu sao, chỉ cần nghe cậu nói muốn gặp ai đó, tức thì trong lòng hắn luôn luôn sẽ mặc định chính là người mà có tầm quan trọng với cậu, người mà muốn lăm le cướp đi Vương Nguyên trong tay hắn.




Vương Nguyên tất nhiên hiểu được thái độ kia là vì lý do gì, " Đó là bạn mà thôi, khoảng thời gian tôi không có nhà, đã ở nhờ nhà người ta. Khi tôi đi cũng không nói một tiếng, tôi chỉ muốn qua gặp để xin lỗi anh ấy."



"Là đàn ông?"



Vương Nguyên nuốt nước bọt khẽ quay đi, gật gật nhẹ mái đầu.



"Anh không phải nói sẽ chiều theo ý tôi sao? Huống hồ...dù sao cũng không thể thoát khỏi anh, anh lo lắng cái gì?"



Dịch Dương Thiên Tỉ buông ra Vương Nguyên, ngồi bên mép giường lấy ra bao thuốc, châm lửa hút. Vương Nguyên nhìn bóng lưng nam nhân kia từ đằng sau, có chút khó chịu lẫn tủi thân  trong lòng, vừa rồi còn thân thiết mềm mỏng với cậu, phút chốc đã lại cứng rắn khiến người ta cảm thấy khó ưa.




"Cũng được. Nhưng chỉ được một lát thôi. Tôi sẽ đưa em đi."



Vương Nguyên ngơ ngẩn, không thấy được vẻ mặt lúc này của người kia là gì. Trong lòng có chút không tin nổi.


****

Hoàng Vũ Hàng lái xe, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng cậu ngồi ở băng ghế đằng sau. Từ đầu đến cuối, khi hai người vừa vào bên trong một cái, hắn đã muốn thị uy với Vương Nguyên rằng không được quên cậu là của ai. Vòng tay quấn chặt eo Vương Nguyên không lơi lỏng một chút nào, siết cậu gần như dính làm một với người Dịch Dương Thiên Tỉ. Thậm chí còn muốn cậu ngồi hẳn lên đùi hắn, nhưng vì Vương Nguyên phản đối nên bất đắc dĩ bỏ đi ý định.



Dựa theo lối đi mà Vương Nguyên chỉ, Hoàng Vũ Hàng liền nhớ tới sự kiện lần trước anh ta để cậu chạy vuột mất trong chốc lát. Khi ấy Vương Nguyên đúng là gan thật, cư nhiên đánh liều phi qua đường ray, trong khi tàu đang phi rầm rầm tới.




Dịch Dương Thiên Tỉ quan sát thiếu niên kia đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, không biết có phải hắn suy nghĩ quá nhiều, hay là Vương Nguyên trong lòng là đang khấp khởi vui mừng, đôi mắt cũng hơi long lanh rạng rỡ. Hắn lúc này tự nhiên sợ hãi, hối hận vì đã đồng ý cho cậu đi gặp người kia. Người mà Dịch Dương Thiên Tỉ không biết, không một thông tin. Nhưng cái cảm giác mà chính hắn cũng không giải thích được lúc này, cứ mơ mơ hồ hồ vấn vương thần trí Dịch Dương Thiên Tỉ khiến hắn dấy lên bực bội.



Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên kéo Vương Nguyên ghì chặt vào lồng ngực, vạt áo mở rộng trùm lấy cậu lọt thỏm trong lòng. Bàn tay ấm nóng áp lên gáy Vương Nguyên, ghì chặt đầu cậu dính lấy hõm vai mình.



Vương Nguyên khó chịu muốn đẩy ra. Nhưng hết lần này đến lần khác bị ấn trở lại, cậu đến mệt với hành động khùng điên của nam nhân kia. Sau cùng cũng không còn cách nào khác, đành thở dài mặc kệ Dịch Dương Thiên Tỉ tự nhiên lên cơn, chiều theo ý muốn của hắn mà giữ nguyên tư thế, trán áp lên cổ áo sơ mi Dịch Dương Thiên Tỉ.



Hắn lại bắt đầu niệm đi niệm lại câu thần chú yêu đương chân thành, lại có vẻ cuồng dại mà hôm nào cũng thầm thì vào tai cậu. Vương Nguyên nghe nhiều cũng nhàm, có chút bực bội muốn giang tay che miệng Dịch Dương Thiên Tỉ. Và cậu làm thật.




"Anh nói nhiều mấy câu đó, không thấy chán sao?"



Dịch Dương Thiên Tỉ miệng bị bàn tay trắng gầy của Vương Nguyên áp lên không cho tiếp tục nói. Thấy được gương mặt người kia phảng phất không còn sự kiên nhẫn nhìn mình. Chẳng hiểu sao đột nhiên cảm thấy biểu hiện ấy của Vương Nguyên vô cùng đáng yêu, nhịn không được nhào tới chiếm lấy đôi môi cậu hôn sâu. Còn giống như muốn ở trong xe hơi này lặp lại một đêm dục tiên dục tử như hôm qua.



Hoàng Vũ Hàng lướt mắt thấy cánh cửa mang số nhà như Vương Nguyên miêu tả, nhanh chóng phanh xe lại. Tức thì sau lưng vang lên thanh âm lộp bộp. Là Dịch Dương Thiên Tỉ ôm theo Vương Nguyên cùng mất đà lao thẳng xuống sàn xe. Vương Nguyên nếu không phải xe phanh gấp, còn suýt nữa thì bị hắn đem áo lột ra, định thực thi ý nghĩ dâm dục trong đầu thật.




"Dịch tổng, tới nơi rồi."



Vương Nguyên đỏ mặt đẩy ra Dịch Dương Thiên Tỉ. Bình thường cho dù trước mặt Hoàng Vũ Hàng, nam nhân kia vẫn mặt dày lột sạch cậu ăn thịt. Nhưng chung quy Vương Nguyên vẫn không thể quen được trước mặt người khác diễn màn ân ái. Thậm chí, thi thoảng bắt gặp cái nhìn rất thẳng thắn không chút tạp niệm hay soi xét của Hoàng Vũ Hàng, Vương Nguyên vẫn thấy chột dạ.




"Tôi sẽ quay lại luôn." Vương Nguyên giả vờ quay mặt đi, tay vuốt vuốt tóc ngại ngùng.



"Anh muốn đi cùng." Dịch Dương Thiên Tỉ nháy mắt thấy Vương Nguyên xoay lưng mở cửa, không chần chờ nắm lấy tay cậu giữ lại, đôi mắt nhìn cậu tự nhiên khẩn thiết như chuẩn bị đánh mất Vương Nguyên đến nơi.



Khiến Vương Nguyên cũng bị giọng điệu ấy làm cho mủi lòng.




Cậu nắm tay hắn, nhẹ gõ ra, " Đợi một lát, tôi quay lại luôn. Tôi sẽ không đi mất."



Dịch Dương Thiên Tỉ còn định nói cái gì, Vương Nguyên đã đẩy cửa bước ra ngoài, bỏ lại hắn hãy  đang chới với muốn níu lấy áo mình. Nhưng vì dù sao hắn cũng đã đáp ứng Vương Nguyên sẽ cho cậu cùng người kia nói chuyện riêng, rồi sẽ nhanh chóng cùng hắn trở về. Nếu cứ tiếp tục cứng rắn theo kè kè cậu, có thể sẽ khiến Vương Nguyên không thoải mái. Mà cậu thì chỉ mới buông xuống phòng bị đối với hắn chưa được bao lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn lại khiến cậu ghét hắn nữa.




Hoàng Vũ Hàng ngồi đằng trước, qua gương chiếu hậu bị nét mặt ông chủ lúc này làm cho ngỡ ngàng.




Vương Nguyên đứng ngoài cửa nhà Jackson bấm chuông chờ anh đi ra. Cậu lần này tới, cũng chỉ vì khi bản thân bị bắt trở về quá bất ngờ, chưa có kịp nói năng lại với anh cái gì hết. Vương Nguyên lo lắng người thanh niên kia trong thời gian vừa qua vẫn không ngừng kiếm tìm. Mà theo như tính cách Jackson, biểu hiện thật sự thích cậu của anh, Vương Nguyên khẳng định Jackson sẽ như vậy.



"Vương Nguyên? "



Quả đúng như dự đoán.




Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đột nhiên cùng nam nhân khác ôm ấp, rốt cuộc không chịu nổi kiên nhẫn chờ đợi. Một phát tông cửa xe đi tới nắm cổ áo Vương Nguyên giật về sau ngã vào người mình, kéo dãn khoảng cách giữa cậu với Jackson. Ngay trước mặt người thanh niên kia hãy còn đang ngỡ ngàng, đem Vương Nguyên siết chặt vào lòng thể hiện tính chiếm hữu.




"Dịch Dương Thiên Tỉ, anh ra đây làm gì, không phải nói đợi trong xe sao?" Vương Nguyên gồng mình tránh thoát nam nhân kia lại đang muốn ở trước mặt người khác mà cùng cậu ân ái.




"Xin hỏi anh là ai?" Jackson nhìn người đàn ông trước mặt, so với Vương Nguyên cùng anh hình như lớn tuổi hơn rất nhiều. Bộ dáng cũng nam tính chững chạc, gương mặt xuất chúng nhưng lại lạnh nhạt cách xa, thuộc kiểu của tầng lớp thượng lưu.




Dịch Dương Thiên Tỉ hơn Vương Nguyên mười tuổi, năm nay đã 32. Mà Vương Nguyên hơn Jackson hai tuổi, vậy có nghĩa là Jackson kém hắn những một con giáp. Nên...vậy đấy.




Vương Nguyên tự nhiên cảm giác như mình đang lọt thỏm giữa trận chiến của hai người đàn ông vậy. Nhất thời không biết nên giải thích như thế nào cho phải, khi mà cậu sắp bị ánh nhìn thiêu cháy của Dịch Dương Thiên Tỉ và Jackson hun đến cháy đen rồi.





"Tôi không biết anh là ai, nhưng anh đang khiến cậu ấy khó chịu đấy."





Jackson không chịu nổi bàn tay người đàn ông kia cứ siết chặt Vương Nguyên. Mặc kệ bộ dáng Dịch Dương Thiên Tỉ có bao nhiêu giàu có tiền đè chết người hay băng sơn lạnh lẽo chớ có lại gần, chỉ cần là khiến Vương Nguyên không thoải mái, anh đều sẽ không nể nang.




Khoảnh khắc Jackson lao tới muốn nắm cổ tay Vương Nguyên kéo ra khỏi Dịch Dương Thiên Tỉ giúp cậu giải thoát, hắn mau chóng quát lên.





"Tránh ra. Đây là người của tôi."





(Tôi chân thành khuyên không nên đọc tiếp)



****



Vương Nguyên thở dài, nhìn bộ dáng Dịch Dương Thiên Tỉ có vẻ vui sướng thỏa mãn sau khi khiến Jackson đuối lí vì hắn nói cậu là người của mình. Mà Vương Nguyên khi ấy chỉ là do không biết nên nói cái gì, mà cả hắn lẫn Jackson đều tự cho là cậu đã ngầm thừa nhận trong yên lặng.



Hoàng Vũ Hàng kỳ thực cho rằng, có khi nào sự trở về của Vương Nguyên khiến cho EQ của Dịch Dương Thiên Tỉ giảm xuống nhanh chóng hay không? Nam nhân kia kể từ khi lên xe cứ không ngừng cười tủm tỉm. Làm cho Hoàng Vũ Hàng nghĩ ngợi, có phải hay không nhị thiếu gia đã giết Dịch Dương Thiên Tỉ kia, rồi dẫn thằng ngốc nào đó giả dạng hắn trở về. Tóm lại, đây hoàn toàn không phải hắn, như bình thường anh vẫn thấy.





Vương Nguyên không nói năng, mặc kệ Dịch Dương Thiên Tỉ tự sướng. Có trời mới biết hiện giờ Jackson đã và đang nghĩ về cậu tồi tệ như thế nào.





Hắn nói với Jackson rằng bọn họ đã ngủ với nhau không dưới trăm lần, nếu Jackson nuôi ý định gì với Vương Nguyên thì phải bỏ đi, thậm chí còn định miêu tả kỹ càng 'quá trình' nữa. Cậu đến muốn chui xuống đất vì trình độ mặt dày thánh thần của nam nhân này mất. Vậy mà sau đó hắn còn cười được.



Jackson đã quá khiếp hãi...mà sầm cửa vào mặt Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro