Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay khai giảng nên trường rất đông, ba người khó khăn chen chúc qua đám người vào trường, mệt đến thở hồng hộc. Nhìn thảm trạng của nhau đều cười haha lên.

Học hệ khác nhau nên bà người không cùng ký túc xá, trường cũng không có quy định học ngoại trú, trừ những trường hợp đặt biệt cũng không có quy định không cho đi ra ngoài chỉ cần về trước 10 giờ là được.

Hạo Tử và Lư Dã đã dọn vào ký túc xá từ hai ba ngày trước, nên hôm nay chỉ có giúp Vương Bạch chuyển vào thôi. Vương Bạch học trung y hệ, Lư Dã học về kinh tế còn Hạo Tử học về nghệ thuật. Giúp cậu xong hai người cùng về ký túc xá của mình làm quen bạn mới. Vương Bạch cũng không đi làm nữa vì không có đủ thời gian.

Tập trung vào học tập, quen với bạn mới, đi ăn uống hoặc cùng nhau đi thư viện. Cứ thế cho đến ba tháng sau.

Mọi năm thì bốn người đều tổ chức sinh nhật cùng nhau, nhưng năm nay vì việc học và cũng ở quê nhà nên gia đình Lư Dã tổ chức sinh nhật rất lớn cho cậu. Sinh nhật được tổ chức vào đêm thứ bảy. Lần đầu tiên hai người Hạo Tử và Vương Bạch tham gia một bữa tiệc lớn như vậy nên có chút hồi hộp, hai người đều ăn mặc Tây trang giầy da do quản gia nhà Lư Dã đưa đến, nhìn trong rất khác lạ.

Hạo Tử không còn mập mạp như trước nhưng theo thối quen nên mọi người hay gọi cậu như vậy, cậu cao 1m74, một đầu tóc ngắn nhìn vào rất sáng sủa, nhìn cậu mỉm cười y như ánh nắng mặt trời vậy.

Còn Vương Bạch cao 1m76 nhưng cốt cách nhỏ đôi khi đều thấy cậu bé hơn Hạo Tử, mặt nét trẻ con chưa luôi, ăn mặc Tây trang giày da khiến cậu càng nhỏ xinh, tóc mái cậu rất dài nên chỉ xén cao một trúc nhìn khác lạ nhưng trong thoải mái hơn.

Đợi lúc hai người tới nơi thì khách đã tới rất nhiều. Quản gia đón khách thì thấy hai người nên kêu người đón hai cậu lại chỗ Lư Dã.

Ba người ở trong phòng nói chuyện một lác lâu mới có người gọi ra ngoài, sinh nhật sắp chính thức bắt đầu, để cho hai cậu có thể thấy rõ nên sắp xếp hai người vào một bàn ở phía trước nhưng khuất vào một góc, không cố ý sẽ không ai thấy được.

Lúc trong phòng cũng đã thấy qua Lư Dã nhưng lúc này trên sân khấu Lư Dã lại khác hoàn toàn so với lúc nãy, trong phòng tuy Lư Dã vẫn là tây trang giày da nhưng ngoại trừ đẹp hơn hai người cũng không cảm thấy có nhiều khác lạ, nhưng bây giờ Lư Dã toát ra tới khí chất lạnh lùng, xa cách, hai người mới ý thức được bọn họ cách xa nhau như thế nào.

Với Lư Dã từ lâu cậu đã đứng vào vạch xuất phát và đi về phía trước, còn hai người chỉ mới bắt đầu đứng vào vạch xuất phát thôi, nhưng nghĩ đến những ngày làm bạn của nhau thì Vương Bạch bình thường trở lại, dù Lư Dã có như thế nào địa vị ra sao thì cũng không thể phủ nhận được việc họ là bạn thân, nghĩ tới đó cậu quay sang nhìn Hạo Tử thì thấy cậu cuối đầu thất thần nhìn vào ly rượu trong tay( rượu trái cây) cậu không khỏi lo lắng, so với cậu thì Hạo Tử với Lư Dã càng thân hơn, không biết Hạo Tử sẽ phản ứng như thế nào.

Một màng này theo cách họ không hề biết dừng vào mắt của một người nam nhân, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt đen thăm thúy, sóng mũi cao với đôi môi mỏng thẳng nhấp với khuôn mặt không biểu cảm làm cho biết bao thiếu năm, thiếu nữ mơ ước.

Cảm thâý có ai đó đang xem xét nhìn mình hơi lâu, Vương Bạch theo cảm giác ngước mặt sang một phía về bên phải, thì đụng vào ánh mắt bình tĩnh đang nhìn cậu, mà không hề có chút xấu hổ nào khi bị cậu bắt gặp, làm cậu xửng sốt có chút khó hiểu mà gật đầu.

Trong góc một người nam nhân cao quý, sang trọng khoản 35 tuổi, bên người cũng chỉ có một người đứng cách xa ở phía sau, cậu nghĩ chắc là thư ký người đó, cách người đó một vòng cũng không có ai lại gần, nhưng cậu phát hiện thường thường có người vô tình hoặc cố ý nhìn về phía đó, nhưng không thấy ai tới bắt chuyện. Thân phận người này không tầm thường cậu nghĩ vậy.

Thấy cậu gật đầu người đó cũng không có phản ứng, một lác sau người đó mới rũ mắt xuống không để ý tới cậu. Cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nghe tiếng của Hạo Tử bên tay cậu nói nhỏ .....

"Tiểu Bạch, tớ đi toilet."

Nghe vậy cậu nhìn Hạo Tử rồi gật đầu" Ân". Nhìn theo Hạo Tử đi tới cửa cậu mới quay lại nhìn cảnh trước mắt, cũng không suy nghĩ về chuyện lúc nãy.

Đợi một lúc lâu khoản 30 phút, nhưng không thấy Hạo Tử đâu cậu đang định đi tìm người thì đã có người đứng trước mặt cậu.

" Tiên sinh, phía bên kia có người mời ngài" . Nói xong thì lấy rượu trong khay đựng đưa cho cậu, theo phương hướng bồi bàn chỉ, cậu nhìn thấy một người đàng ông cười đến ôn nhu đang nhìn cậu, trạm đến ánh mắt người đó không biết sao cậu thấy không thích, dù người này không xấu, không những thế mà còn rất đẹp, nhưng nụ cười đó làm cậu luôn có cảm giác không thoải mái, nên cậu gật đầu uống ly rượu trên tay mà bồi bàn mới đưa, nhấp một ngụm nhỏ rồi bỏ ly rượu sang một bên, đi đến nhà vệ sinh tìm Hạo Tử.

Liếm môi, người đàn ông cũng bước đi theo phía sau cậu.

Vào nhà vệ sinh nhưng không thấy Hạo Tử đâu, đang định đi ra ngoài thì thấy trong người nóng lên nên cậu lại bồn rửa tay lấy nước rửa mặt, nhưng nóng không giảm mà càng ngày càng tân, cậu vô tình liếc về phía cửa thì thấy người đàn ông lúc nãy cậu sửng sốt, bổng dưng trong lòng dân lên sợ hãi, vô thố khiến cậu không biết phải làm sao.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro