Được miếng nào hay miếng đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa lúc Diệp Hiểu ăn xong, Lục Thái Trì và Hạ Thời Vân cũng tiến đến. Ông nhìn con dâu tương lai của mình, ánh mắt lạnh lùng đánh giá. Một lúc sau, như bao người khác, ông nói với Lục Thiên Mặc:

"Chưa ăn nó phải không, nhân lúc còn trẻ ăn sớm đi, được miếng nào hay miếng đấy!"

Dứt câu, Lục Thái Trì ôm eo vợ mình rời đi, ông ân cần hỏi Hạ Thời Vân muốn ăn gì không, còn sợ bà đi giày cao gót sẽ đau chân.

Diệp Hiểu nghĩ thầm: Có những người giàu cũng tốt bụng phết!

Cô khoác tay Lục Thiên Mặc tặng quà cho Diệp lão phu nhân, bà hiền từ nhìn cô, khoé mắt có chút đỏ lên.

"Cảm ơn hai đứa nhé!"

Diệp Hiểu thấy trong ánh mắt của mỗi người ở Diệp gia đều có sự nhung nhớ đến con gái đã mất thì không khỏi đau lòng, cô cũng không có gia đình. Ước gì họ là người nhà của cô thì tốt biết mấy!

Ngay cả dì Từ giúp việc nhìn thấy cô cũng đỏ mắt khóc.

Sau này, khi Diệp gia nhận lại con gái, bà một mình âm thầm khóc ở trong bếp. Bà đã chứng kiến sự trưởng thành của của cả ba anh em trong nhà , chỉ có bé gái út là không có cơ hội.

Từ nhỏ, Diệp Hàn suốt ngày trốn học, đánh nhau, nhưng lại chưa bao giờ hút thuốc uống rượu vì yêu. Tuy phá thế nhưng anh luôn càn quét mọi thứ hạng và giải thưởng của thành phố.

Diệp Văn Viễn thì tính cách lạnh lùng chảnh chó, thế giới của anh chia làm hai loại là Lưu Hạ và những người còn lại, trừ cô ấy ra thì anh sẽ không nói chuyện với ai hết.

Diệp Tư Nhiên tuy hòa đồng nhưng suốt ngày đập mặt vào mấy quyển sách y khoa giải, phẫu mổ, xẻ gì đó. Anh không mặn mà gì với phụ nữ, hay là thích đàn ông rồi?

Từ ngày Lâm Diên ra đời, ba bọn họ cuối cùng cũng có chút bình thường như một con người.

Ngoài bác sĩ ra, Lục Thiên Mặc là người đầu tiên bế cô bé đó. Hồi ấy, Lâm Diên rất quấn anh nhưng đối lại là ánh mắt coi thường. Sau này, Lục Thiên Mặc cười thầm, giá mà ngày xưa anh yêu thương cô bé ấy hơn một chút.

Gần kết thúc bữa tiệc, Diệp Hiểu đi vệ sinh một lát. Lúc đi ra, cô gặp một người đàn ông, anh rất đẹp trai, thoạt nhìn ngang tuổi Lục Thiên Mặc. Anh đứng cạnh của nhà vệ sinh, cúi người suy tư gì đó.

Phát hiện Diệp Hiểu nhìn mình, anh hất hàm tỏ vẻ khó chịu hỏi cô:

"Cô nhìn gì chứ?"

"Không có gì!"

Cô vội vàng chạy khỏi đó.

Nhưng đi chưa được vài bước, Tần Hạo Thiên gọi cô lại:

"Ây khoan đã! Tôi muốn hỏi cô."

"Anh hỏi đi!"

Anh gãi đầu suy nghĩ vài giây.

"Muốn tỏ tình thì nói thế nào?"

Cô ngây người một lúc, rồi nói: "Anh có thể nói Anh thích em, anh muốn ở bên em cả đời!"

"Cảm ơn nhé!"

Dứt câu, anh vẫy tay tạm biệt Diệp Hiểu rồi dời đi.

Tối đó, Tần Nguyệt Yên thổi tắt nến sinh nhật, đôi tay trắng mịn cắt một miếng bánh. Lát sau, cô nghe thấy giọng Tần Hạo Thiên:

"Tôi thích em, tôi muốn lăn giường với em cả đời!"

Lời vừa dứt, anh chửi thầm trong đầu: Mẹ nó, nói nhầm rồi, nhục vãi!

Tần Nguyệt Yên sững sờ một lúc, may cho anh cô không từ chối. Cô hôn nhẹ một cái lên má anh, giọng nói dịu dàng mềm mại:

"Không chỉ đời này, mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa, em cũng muốn lăn giường với anh!"

Đêm đó, trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt khi sử dụng bao cao su và tiếng bạch bạch bạch phát ra từ chỗ ướt át nào đó.

Không chỉ đời này, mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa, họ cũng sẽ chỉ lăn giường với một người duy nhất mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro