Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều Trăn Trăn rời khỏi Trì Thâm, vẫn cảm thấy không yên, ngồi trên sô pha một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến lúc cô và Trì Thâm từ trường đi ra, chỉ đeo mỗi cặp sách, hơn nữa lúc ăn cơm cả quá trình cũng không lấy đồ từ trong cặp ra ra.

Bây giờ cặp đang nằm trên ghế sofa, cái gì rơi ở nhà hàng mới được chứ? Kiều Trăn Trăn càng nghĩ càng thấp thỏm, nghĩ đến vừa rồi mình có mơ hồ nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh, vì thế không chút nghĩ ngợi đi tìm.

Sau một lúc vừa rối rắm vừa do dự, Trì Thâm đã biến mất ,cô tìm xung quanh tiểu khu, sau khi không tìm được thì quyết định gọi điện thoại cho nhà hàng, lại nhận được câu trả lời là không thấy có học sinh cấp ba nào trở về tìm đồ cả.

Ở giây phú đó, cô đã có thể xác định được người mình vừa mơ hồ nhìn thấy chính là Triệu Luyến Kiều, cái mà Trì Thâm gọi là trở về nhà hàng tìm đồ, đơn giản chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn một mình đi tìm Triệu Luyến Kiều.

Cậu ấy tìm Triệu Luyến Kiều để làm gì? Kiều Trăn Trăn hoảng hốt, cố gắng tìm người để hỏi thăm, nhưng mà trời vẫn còn mưa rất to, trong tiểu khu không có người qua đường nào để hỏi, cô chỉ đành rời khỏi tiểu khu đi ra ngoài tìm.

Định là tìm dọc theo đường về nhà của Triệu Luyến Kiều, nhưng ngã tư của một con đường khác, nhìn thấy con búp bê Triệu Luyến Kiều hay treo trên cặp sách. Trái tim cô chùng xuống, liền đi men theo con đường kia, kết quả đi được một đoạn, vô tình đi tới tòa nhà đang xây dở, lúc cô nhìn thấy điện thoại di động bị đập nát trên mặt đất, lại chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh ở phía trên nóc nhà, lập tức nhìn thấy Triệu Luyến Kiều đang rơi từ trên cao xuống.

Và bây giờ, thời gian đã ngừng trôi, cả thế giới trở nên im lặng.

Kiều Trăn Trăn lảo đảo chạy lên lầu, hận không thể nháy mắt đã đến nơi, nhưng mà hai chân lại không cho lực, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng leo lên đến lầu mười lăm. Mà sau khi cô lên đến nóc nhà cũng không để thèm nghỉ ngơi,tận dụng từng giây từng phút vọt tới góc sân thượng, kéo Triệu Luyến Kiều gần ngã xuống về lại.

Kiểm tra cẩn thận cả người Triệu Luyến Kiều một lần, phát hiện trên người cô ta ngoại trừ cổ chân bị sưng đỏ, trên tay bị rách da một chút , những nơi khác đều còn rất ổn, lúc này Kiều Trăn Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thấy vết thương trên mặt Trì Thâm, lập tức nhíu mày: "Có lưu lại vết máu ở đâu không? "

"Không, bây giờ trời mưa to như vậy, đừng nói là vết máu, ngay cả vân tay cũng bị trôi sạch." Tiểu Bát trả lời.

Lúc này Kiều Trăn Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Ở gần đây có camera giám sát không? "

Ở mười năm trước cơ sở giám sát không đến mức ở chỗ nào cũng có, nhất là tiểu khu cũ kỉ nơi Trì Thâm ở, bên trong lại càng không có giám sát, mà trên đường từ tiểu khu đến đây , cũng bởi vì bình thường không có nhiều người đi lại, nên camera giám sát duy nhất cũng bị hỏng.

Hiện tại cô cũng không biết, gần tòa nhà này có giám sát hay không, có thể quay được hình ảnh Triệu Luyến Kiều vừa rồi sắp rơi xuống hay không.

Tiểu Bát im lặng một lát, trả lời: "Gần đây không phát hiện ra giám sát. "

Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người đang đứng yên, bắt đầu suy nghĩ kế tiếp phải làm sao bây giờ.

Với tính cách của Triệu Luyến Kiều, nhất định sẽ báo cảnh sát. Bây giờ cô nên làm cái gì đây, mang theo Trì Thâm rời khỏi nơi này, đi đến một nơi khá xa có camera giám sát, chứng minh bọn họ trong cùng một lúc không có khả năng xuất hiện ở Tòa Nhà Tđang xây dở?

Không được, thời gian mà cô có thể dùng lại quá ngắn, bây giờ cũng đã dùng hết một phần rồi, chắc chăn không kịp làm mấy thứ này.

Như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ cách để Triệu Luyến Kiều bỏ đi ý định báo cảnh sát.

Kiều Trăn Trăn nhìn chằm chằm Triệu Luyến Kiều một lát, búng ngón tay để thời gian khôi phục như bình thường.

"A!" Triệu Luyến Kiều hét thất thanh, che mặt sợ bị rơi xuống.

Mà đầu tiên khi Trì Thâm nhìn thấy Kiều Trăn Trăn xuất hiện từ hư không, sau khi sững sờ thì cả người lại trở nên lạnh ngắt, gương mặt cũng giống như bị mất hết máu.

Triệu Luyến Kiều thét thất thanh một lúc lâu, đau đớn trong tưởng tượng của cô ta lại không đến, cô ta mới miễn cưỡng mở mắt ra, ngẩn người sau khi nhìn thấy Kiều Trăn Trăn đang đứng trước mặt, sau đó mới nhận ra được là mình chưa chết.

"Triệu Luyến Kiều, cậu thế mà muốn đẩy Trì Thâm xuống lầu!" Kiều Trăn Trăn đột nhiên mở miệng.

Đáy mắt Trì Thâm hiện lên một tia ngạc nhiên.

Triệu Luyến Kiều còn đang mê man vì sao rõ ràng mình đã ngã xuống lầu, nhưng sau đó lại xuất hiện trên sân thượng, nghe vậy thì ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía Kiều Trăn Trăn.

Kiều Trăn Trăn cười lạnh một tiếng: "May mà mình tới kịp, nếu không có phải cô đã thực hiện được rồi không? Cô có biết giết người là vi phạm pháp luật không?!"

Triệu Luyến Kiều vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau cuối cùng cũng phản ứng lại, trong nháy mắt tức giận đến run rẩy: "Cô nói bậy... Cô nói bậy..."

"Vâng, là tôi đang nói bậy." Kiều Trăn bình tĩnh nhìn cô, "Nếu như cậu dám báo cảnh sát, thì đây chính là lời khai của tôi, gần đây không có giám sát, không ai biết cô và Trì Thâm xuất hiện ở đây bằng cách nào, nhưng rất nhiều người có thể chứng minh, cô rất không thích Trì Thâm. "

"Kiều, Trăn, Trăn..." Triệu Luyến Kiều nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Trăn Trăn bình tĩnh nhìn cô ta: "Nếu không muốn bị trả đũa, tốt nhất là ngậm miệng lại, điện thoại di động của cậu đã sớm bị mưa ngâm hư, mặt trên cũng không có khả năng lưu lại dấu vân tay, cậu cũng không có nhân chứng vật chứng , nhưng Trì Thâm có chứng cứ, đương nhiên, cậu cũng có thể nói là hai chúng tôi liên thủ với nhau, nhưng động cơ thì sao? "

Cô tiến lên thêm một bước, lạnh nhạt nhìn Triệu Luyến Kiều: "Động cơ của tôi là gì? Động cơ của cậu là gì?, một khi đã báo cảnh sát, đây chính là điều đầu tiên mà cảnh sát phải điều tra, cậu thử đoán xem cuối cùng kết quả có lợi cho ai? "

Triệu Luyến Kiều đối diện với ánh mắt của cô, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện giữa Triệu Cầm và Kiều Kiến, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ. Nếu thật sự báo cảnh sát, cảnh sát vừa điều tra sẽ tra ra được chuyện Kiều Kiến ngoại tình, cũng lần theo manh mối, có thể tra ra cô biết chuyện này, mà Kiều Trăn Trăn không biết.

Nhìn nhận theo hướng này, quả thật đối bất lợi đối với cô.

Nhìn sắc mặc cô ta thay đổi liên tục, liền biết uy hiếp của mình có tác dụng, một lúc lâu chậm rãi mở miệng: "Ngày mai tôi sẽ đưa tiền mua điện thoại di động cho cậu, cậu mua lại một cái mới, chuyện này cứ như vậy trôi qua, thế nào? "

Triệu Luyến Kiều căm hận nhìn về phía cô, nhưng lại cô tình đối diện với Trì Thâm.

Nàng co rúm người lại, cắn răng đứng dậy đi ra ngoài, khi đi qua Trì Thâm hai chân bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

Kiều Trăn Trăn nhìn cô ta chạy trốn như bay, nhanh chống biến mất ở đầu cầu thang, mà Trì Thâm vẫn còn lẵng lặng đứng đó, trên mặt đã không còn chút máu.

Trong cơn mưa lớn, cô lạnh lùng mở miệng: "Vừa rồi, thiếu chút nữa cậu đã là kẻ giết người. "

Yết hầu Trì Thâm giật giật, một chữ cũng nói không nên lời.

"Bấy lâu nay mình vẫn luôn cảm thấy tính cách của cậu có chút quái gở, cũng có chút cực đoan, không giống với những người bình thường, nhưng mình thật chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó cậu sẽ giết người. " Kiều Trăn Trăn bình tĩnh nhìn cậu với đôi mắt buồn bã không thể chịu nổi, "Là vì mình sao? Cậu muốn vi phạm pháp luật vì mình sao? Trì Thâm, mình không thể chấp nhận được, mặc kệ mình có ghét Triệu Luyến Kiều đến đâu, mình cũng không thể chấp nhận được hành động của cậu."

Máu khắp cả người Trì Thâm đều lạnh xuống, cơ bắp cứng ngắc khủng khiếp, cậu cố gắng tới gần cô, nhưng vừa mới bước gần thêm một bước, cô lại lui về phía sau hai bước, mà phía sau cô là độ cao mấy chục mét, vừa rồi Triệu Luyến Kiều thiếu chút nữa ngã xuống.

" Đừng nhúc nhích!" cậu trở nên căng thẳng , "Mình... Mình sẽ lùi lại, đừng lộn xộn. "

Nói xong, thật cẩn thận lui về phía sau vài bước, tạo giữa cô và mình một khoảng cách nhất định.

Kiều Trăn Trăn trầm mặc nhìn cậu, tâm trạng phức tạp, im lặng không biết nên nói gì.

Ngay khi cô đang suy nghĩ giáo dục như thế nào, thì nghe thấy cậu khàn giọng nói: "Sau này mình sẽ không như thế này nữa, đừng sợ mình..."

Chỉ một câu nói, Kiều Trăn Trăn như trở về ngày cô trơ mắt nhìn cậu chết đi, mọi tức giận đều tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm.

Cô nhìn Trì Thâm đang hoảng hốt, dường như cô đã đoán ra được rất nhiều chuyện: "Lúc trước có phải Tiền Du bị cậu nhốt vào nhà vệ sinh không? "

"Phải"

"Lần trước hai người kia, cũng là bị cậu nhốt ở phòng xông hơi à?"

"...... Ừm. "

Kiều Trăn Trăn cắn môi: "Cậu có biết giết người là phạm pháp không? "

"Biết." Trì Thâm run rẩy trả lời.

"Cậu có biết rằng bọn họ có thể sẽ chết không?" Kiều Trăn Trăn lại hỏi.

"Biết."

Đối mặt với sự thẳng thắn của cậu, Kiều Trăn Trăn gần như trở nên tuyệt vọng: "Vậy cậu có biết trên thế giới này có thứ gì đó gọi là đạo đức không? "

Trì Thâm bình tĩnh nhìn cô, thấy tâm cô bị dao động, cậu sợ cô lại bước sang phía bên cạnh, vì thế cẩn thận lùi lại một bước: "Biết. "

"Cậu có không?" Kiều Trăn Trăn hỏi.

Trì Thâm ngạc nhiên, mờ mịt nhìn cô.

Kiều Trăn Trăn nắm chặt hai tay: "Cậu có không? "

"...... Mình không biết." Trì Thâm cúi đầu. Từ khi bắt đầu có ký ức, cậu đã phải đối mặt với vô số công việc cùng với bạo lực, cha mẹ không dạy cậu cái gì đúng cái gì sai, chỉ biết làm nhục và đánh mắng, mà cuối cùng khi cậu bắt đầu đi học, đã trở nên không giống với những người bình thường trong lớp.

Đều là những đứa trẻ cùng trang lứa, những người khác sẽ kết bạn, sẽ cãi nhau, cùng nhau đau buồn vì con bướm đã chết, nhưng mà cậu lại như một người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn cảm xúc của họ đang lan tỏa, nhưng lại không cách nào thấu hiểu được.

Anh không biết mình có đạo đức hay không, nếu không phải gặp được Kiều Trăn Trăn, cậu thậm chí còn không biết mình có thể có tình cảm hay không.

Kiều Trăn Trăn nhìn chiếc cằm mỏng manh của cậu, trong lòng vừa đau đớn vừa chua xót, một lúc lâu sau mới bỗng nhiên vươn tay ôm lấy, Trì Thâm nhìn về phía cô, cả người đều trở nên cứng đờ.

Cơ thể của hai người rõ ràng là đều lạnh, nhưng cậu lại cảm giác như có một ngọn lửa nhỏ, cả người dường như được sưởi ấm từ khi hai tay cô đặt mạnh ở trên người mình.

Tiếp theo, cậu cảm nhận được sự run rẩy của Kiều Trăn Trăn.

"Trăn Trăn..." Trì Thâm không thuần thục gọi cô một tiếng.

Sau khi Kiều Trăn Trăn nghe được cậu gọi tên mình, cuối cùng nhịn không được bắt đầu nghẹn ngào, lần này Trì Thâm có thể cảm giác được, có cảm giác nóng hổi trên ngực mình, hoàn toàn khác biệt với những hạt mưa từ trên trời rơi xuống.

Đó là nước mắt của cô.

"Sau này mình sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mình sẽ không làm như vậy nữa." Trì Thâm hoảng sợ, gian nan dùng giọng nói cố gắng an ủi, "Cậu đừng khóc, mình biết sai rồi, mình, mình đi xin lỗi Triệu Luyến Kiều, cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nữa, cậu đừng khóc..."

Kiều Trăn Trăn hít mũi một cái, mắt đỏ hoe nhìn về phía anh: "Cho dù người khác làm tổn thương mình, cậu cũng không thể làm chuyện phạm pháp. "

"Được." Trì Thâm lập tức đồng ý.

Kiều Trăn Trăn thấy cậu trả lời một cách dứt khoát, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, sau khi lau nước mắt trịnh trọng nhìn: "Trì Thâm, mình mặc kệ trước kia cậu như thế nào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu phải làm một người tốt cho mình, cho dù muốn phản kích những người làm tổn thương mình, cũng không được dùng thủ đoạn vi phạm đạo đức cùng pháp luật. "

Khóe môi Trì Thâm mấp máy, một lúc sau mới gật đầu: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh