Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Trăn Trăn mơ hồ cảm thấy Tần Tĩnh lúc này nhắc tới Triệu Luyến Kiều nhất định không phải là chuyện trùng hợp, nhưng thấy bà không muốn nói nữa, cũng không dám hỏi nữa, ngoan ngoãn đi ngủ tiếp.

Thật ra chuyện này đối với người đã trải qua hai kiếp trước sau như cô thì không là gì, nhưng Trì Thâm và Tần Tĩnh đều biểu hiện quá nghiêm túc, làm cô bỗng nhiên bị mất ngủ.

Trằn trọc cả tiếng đồng hồ cũng không ngủ được, cô mới lấy điện thoại ra tiếp tục xem diễn đàn, nhưng càng xem lại càng không ngủ được, chờ đến lúc cô cảm thấy có chút buồn ngủ, đã hơn một giờ sáng.

Kết quả cuối cùng của việc đi quá ngủ muộn là rất khó dậy sớm, đồng hồ báo thức reo đã ba lần liên tục mà không thể đánh thức cô dậy, cuối cùng Tần Tĩnh phải cưỡng ép lôi cô ra khỏi giường. "...Lúc trước con đã chăm chỉ học tập như vậy, hôm nay con có thể nghỉ học một ngày được không?" Kiều Trăn Trăn nịnh hót lấy lòng bà.

Tần Tĩnh mặt không đổi sắc: "Không được, nhất định phải đi." Kiều Trăn Trăn bĩu môi, miễn cưỡng rời giường.

Hai mẹ con thu dọn đồ đạc đi đến trường, vừa đến cổng trường, Tần Tĩnh liền dừng xe lại, nói: "Xuống trước đi, mẹ tìm chỗ đậu xe."

"Được" . Kiều Trăn Trăn sau khi đồng ý liềnxuống xe. Lúc Tần Tĩnh lái xe đi, cô theo thói quen đến góc đường tìm bóng dáng Trì Thâm.

Nhưng tìm mãi cũng không thấy. Tim cô đập loạn nhịp, phản ứng đầu tiên là rằng Trì Thâm đã bị chuyện ngày hôm qua kích thích, không thể kiềm chế được sát khí trong lòng nên đã ra tay giết Triệu Luyến Kiều .

Ngay khi cô đang trở nên rất căng thẳng, Triệu Luyến Kiều tay chân khỏe mạnh đi qua, thấy cô còn không quên trở nên tốt bụng, an ủi: "Trăn Trăn cậu tới sớm vậy sao, mình tưởng xảy ra loại chuyện ngày hôm qua, cậu sẽ nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày chứ."

Kiều Trăn Trăn liếc cô ấy một cái, nghĩ rằng nếu cô không lo lắng về chuyện Trì Thâm sẽ vào tù, thì vào ngày hôm đó cô không nên cứu cô ta.

Triệu Luyến Kiều còn không biết mình đã chết đi sống lại trong lòng Kiều Trăn Trăn cả trăm lần, thấy cô không lên tiếng càng thêm đắc ý: "Dù thế nào đi chăng nữa, mình vẫn rất vui vì cậu vẫn muốn đến trường. Cậu cũng không biết ngày hôm qua khi mình nhìn thấy mấy bài đăng đó, mình cứ sợ cậu cứ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, mình hy vọng cậu sẽ luôn mạnh mẽ."

Cô ta cứ lảm nhảm một lúc lâu, nhưng Kiều Trăn Trăn chỉ xem như gió thoảng qua tai. Triệu Luyến Kiều đáng lẽ ra là tới đây để kích thích cô, không ngờ cô không những không nói lại, mà lại còn phớt lờ cô ta.

Sắc mặt cô ta có vẻ không được tốt lắm, đang định nói thêm vài câu, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Trăn Trăn!"

Cô và Kiều Trăn Trăn đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Tĩnh đang đi về phía bọn họ.

"Chào dì ạ."

Triệu Luyến Kiều cười ngọt ngào. Tần Tĩnh nhìn cô ta rồi cũng mỉm cười: "Luyến kiều à, đã lâu không gặp, hai đứa đang nói về cái gì vậy?"

"Con đang nói về bài đăng ngày hôm qua, con muốn khuyên Trăn Trăn có thể mạnh mẽ hơn." Triệu Luyến Kiều trả lời.

Tần Tĩnh có ý không rõ liếc nhìn cô ta: "Ồ, vậy à, con thật tốt bụng, Trăn Trăn, cảm ơn bạn cùng lớp đi con."

Kiều Trăn Trăn giật giật khóe môi, giả vờ như không nghe thấy.

Triệu Luyến Kiều trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Con cùng cậu ấy là bạn cùng lớp, nên quan tâm cậu ấy là chuyện đương nhiên... Hôm nay dì đột nhiên tới đây làm gì vậy ạ?"

"Có chút việc, con về phòng học trước đi." Tần Tĩnh tránh mà không nói.

Triệu Luyến Kiều trong lòng cười khẩy. Tần Tĩnh không nói cô ta cũng biết, tối qua Kiều Kiến đã đến nhà của cô ta, đã nói rằng Kiều Trăn Trăn sẽ thôi học. "Tạm biệt dì." Nói xong cô ta liền ngoan ngoãn rời đi.

Tần Tĩnh cười nhìn cô đi xa, đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Kiều Trăn Trăn.

"Con bé đó không có bắt nạt con chứ?"

"Không." Kiều Trăn Trăn đáp.

Tần Tĩnh lúc này mới yên tâm: "Được rồi, con mau về phòng học đi, kẻo muộn."

"Nhưng Trì Thâm còn chưa tới." Kiều Trăn Trăn nhíu mày.

"Không được phép đến muộn dù chỉ một lần sao? Mẹ sẽ đợi đến lúc con vào phòng học." Tần Tĩnh hối thúc.

Kiều Trăn Trăn không còn cách nào khác đành phải lưu luyến bước từng bước vào lớp.

Trong lớp, Trì Thâm cũng không có ở đó, Kiều Trăn Trăn cứ nhìn ra cửa, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải học thuộc bài.

Cô lại một lần nữa hối hận vì đã không mua điện thoại di động cho Trì Thâm, để bây giờ lại tìm không ra người.

Ngay khi cô đang cáu kỉnh, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ đài phát thanh -

"Làm phiền làm mất chút thời gian của mọi người, xin vui lòng bật đa phương tiện trong mỗi lớp họ ra."

Kiều Trăn Trăn nghe thấy giọng nói của Tần Tĩnh, không biết bà định nói gì, cũng không biết bà muốn làm gì. Những học sinh khác thậm chí còn khó hiểu hơn, nhưng họ vẫn ngoan ngoãn bật TV lên

TV vừa mở lên, hình ảnh của phòng họp đã được kết nối với TV, Tần Tĩnh mỉm cười xuất hiện bên trong: "Xin chào mọi người, tôi là Tần Tĩnh, là mẹ của Kiều Trăn Trăn, người bị bịa đặt vào ngày hôm qua."

Câu này vừa được nói xong, hầu như tất cả các lớp đều ồ lên, và Triệu Luyến Kiều lại càng ngạc nhiên. Mà Trì Thâm vừa mới vội vàng vào trường, nghe thấy giọng nói trên đài phát thanh, liền dừng lại một chút, bước chân đáng lẽ định đi vào lớp học lập tức biến thành phòng họp.

"Vào ngày hôm qua khi tôi phát hiện ra chuyện này, tôi đã yêu cầu giáo viên chủ nhiệm đứng ra làm rõ rằng Trăn Trăn và bạn cùng lớp của mình là Trì Thâm không sống cùng nhau mà chỉ là nhờ cậu ấy giúp học bù, nhưng rõ ràng một số học sinh cho rằng họ bị tư bản đe dọa, và nội dung thanh minh là sai sự thật. Bây giờ, tôi không còn cách nào khác là phải đích thân đến đây, xin hãy cho người làm mẹ như tôi đây mười phút. "

Giọng nói của bà không vội nhưng cũng không chậm, cũng có có chút ngạo mạn nào, sau khi trong lớp học ồ lên, liền trở nên im ắng trở lại. "Đầu tiên, tôi nhờ giáo viên chủ nhiệm giúp tôi tìm bài kiểm tra giữa kỳ của Kiều Trăn Trăn lần này. Đây là kết quả bài kiểm tra của con bé. Có thể thấy rằng so với bài kiểm tra hàng tháng một tháng trước, con bé đã tiến bộ vượt bậc, hơn nữa xếp hạng của lớp cũng đã được nâng lên tận 300 hạng, tuy rằng không được tốt lắm nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều, để tránh mọi người nói bài thi là giả, ngày hôm qua tôi đã nhờ bộ phận chuyên môn thẩm định, đây là giấy chứng nhận."

Bà ấy nói, màn hình TV chuyển từ mặt bà ấy sang bàn. Đầu tiên là kết quả của các bài kiểm tra, sau đó là thứ hạng của kết quả sẽ được công bố vào chiều nay, và sau đó là chứng chỉ thẩm định.

Phải nói rằng mọi người đều bị sốc bởi giấy chứng nhận.

"Chữ viết tay trên đó có thể chính xác đến 48 giờ trước. Có thể thấy bài thi này không phải là do tôi suốt đêm làm giả. Đương nhiên, đó chỉ là sự tiến bộ trong kỳ thi, nên tôi không thể thuyết phục được dư luận. Vì vậy, tôi cũng đã có được ghi chú của Trì Thâm cho Trăn Trăn trong các buổi học bù, nhân tiện cũng làm cái giám định chữ viết."

Vừa nói, bà vừa mở một cuốn sổ dày, "Giám định có thể chứng minh rằng tất cả các ghi chú đều do bạn Trì Thâm cùng lớp viết. Giọng nói của cậu ấy không đúng và đôi khi viết các bước vào vở. Những thứ này đều được tính là chứng cứ rằng cậu ấy đã học bù cho Trăn Trăn."

Kiều Trăn Trăn nuốt nước miếng, yên lặng tìm trong cặp sách, không tìm thấy được cuốn sổ, cũng không biết bà ấy lấy từ lúc nào.

Trong lớp đã vang lên tiếng bàn tán: "Nhìn như vậy, chúng ta thật sự hiểu lầm sao?"

"Mình cảm thấy đúng thật, nhiều dấu viết như thế, còn có giám định có thể xác định không phải do gấp rút viết, chắc là phải học bù trong thời gian dài rồi. "

"Đó có thể là do bạn trai đang dạy thêm cho bạn gái, nhưng mà việc học thêm không thể chứng minh rằng họ không sống chung."

"Còn nữa..."

Cuộc thảo luận trong lớp càng ngày càng lớn, Kiều Trăn Trăn cũng có thể tưởng tưởng chuyện đang xảy ra ở các lớp khác, mặc dù bằng chứng mà mẹ cô lấy đã chứng minh ở một mức độ nào đó rằng các bài học phụ đạo là thật, nhưng nó không chứng minh được việc sống chung là giả, nhưng nó nhiều ít cũng đã có thể giải tỏa phần nào áp lực của dư luận.

Cô thở dài, cảm thấy mẹ đã vất vả rồi.

Tần Tĩnh trên TV chiếu từng chứng cứ, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa, khi đọc bài đăng, tôi mới biết đây là một..."

Bà còn chưa kịp nói xong, đã có tiếng cửa bị đẩy ra, bà theo bản năng nhìn qua, tất cả học sinh trong trường cũng tò mò nhìn theo.

"Trì Thâm ?" Tần Tĩnh hỏi

Tất cả học sinh đều trở nên hào hứng. Dưới sự mong đợi của mọi người, Trì Thâm đi vào phạm vi mà camera có thể quay tới, cầm một chiếc USB đặt vào tay Tần Tĩnh: "Đây là video giám sát của một số nhà buôn bán gần khu dân cư, có thể chứng minh sau khi mỗi lần Kiều Trăn Trăn cùng con trở về nhà , trong vòng hai giờ xe của dì sẽ đi đón cậu ấy, tổng cộng có 16 nhà buôn bán, có bảy nhà đều có hình ảnh xe của dì, con đã lấy hình ảnh 7 ngày gần nhất lưu vào đây"

Tần Tĩnh ngẩn người, vội vàng cắm USB vào máy tính, trong máy tính trực tiếp xuất hiện video giám sát.

"Mọi người chú ý, biển số xe này chính là xe của tôi, mặt khác giám sát tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy mặt tôi, có thể chứng minh Trăn Trăn chưa bao giờ ở lại qua đêm, đừng nói đến là sống chung?" Trên TV phát video giám sát, giọng nói của Tần Tĩnh vang lên trên đài phát thanh, "Hơn nữa, mọi người thử nghĩ một chút, tôi là một người mẹ, có thể dưới tình huống nếu biết chuyện, có thể chấp nhận chuyện con gái mình sống chung với một người con trai sao? "

Lời nói của bà đi kèm với video giám sát, mọi người đều không nhịn được gật đầu.

"Lúc tôi lật xem diễn đàn, phát hiện câu chữ của một số bài đăng rất giống nhau, bao gồm cả bài đăng ban đầu, cho nên đã tò mò tra IP một chút, cuối cùng tra ra được lại là cùng một địa chỉ IP, vì thế liền mạo muội đi đến khu đó một chuyến, kết quả tra được chủ nhân của địa chỉ IP này, là một người phụ nữ tên là Triệu Cầm." Tần Tĩnh mỉm cười.

Kiều Trăn Trăn chớp chớp mắt, mẹ cô trâu bò như vậy sao?! Lại nhìn Triệu Luyến Kiều, đã hoàn toàn trở nên đần đi.

"Tôi không biết vị Triệu Cầm này, nhưng rất quen thuộc với con gái của cô ấy, bởi vì đứa bé này là bạn cùng lớp của con tôi, tên là Triệu Luyến Kiều."

Mặt Triệu Luyến Kiều lập tức trắng bệch, trong lớp cũng nổ tung.

"Tôi không biết là thâm cừu đại hận gì, có thể làm cho một cô bé có thể nói những lời dơ bẩn, tục tĩu với một cô bé khác, cũng không biết giáo dục gia đình của người này cuối cùng xảy ra vấn đề gì, để cho cô bé còn trẻ như vậy đã học được hèn hạ vô liêm sỉ như vậy, tôi chỉ là một người mẹ, người mẹ có cô con gái bị tổn thương, cho nên thứ lỗi cho tôi không cách nào trở nên rộng lượng." Tần Tĩnh trên mặt ý cười nhạt đi, "Kế tiếp cháu có thể phải đối mặt với những cáo buộc vì tội phỉ báng và bịa đặt, cũng như bồi thường về cả tinh thần lẫn bồi thường, hy vọng cháu chuẩn bị sẵn sàng."

Nói xong, bà dừng lại một giây, từ từ bổ sung một câu, "Cũng hy vọng cháu có thể mạnh mẽ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh