Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy hai chữ Trì thị, Kiều Kiến thoáng ngẩn người, mãi cho đến khi Tần Tĩnh vội vàng tới khóa tủ lại, ông ấy mới hoàn hồn.

"Anh cũng không nhìn trộm, em đề phòng như vậy làm gì?" Kiều Kiến nói với vẻ mặt ghét bỏ.

Tần Tĩnh áy náy cười cười: "Đây không phải là do trước đó A Chiếu đã dặn dò, mấy thứ này đều rất quan trọng, cho dù ai cũng không thể nhìn, ngay cả Trăn Trăn em cũng không dám nói, không phải cố ý đề phòng anh. "

"Cái gì vậy?" Kiều Trăn Trăn cũng phối hợp hỏi.

Kiều Kiến cười lạnh: "Mấy thứ này của em, cho anh xem anh cũng không quan tâm. "

Tần Tĩnh có chút ngượng ngùng.

Kiều Kiến liếc xéo bà một cái: "Nếu đã là hạng mục quan trọng, vậy thì cứ đi, không có chuyện gì thì đừng lấy ra ngoài, lỡ như bị người ta nhìn thấy, tự em cũng có thể nghĩ đến hậu quả. "

"Chuyện em đi Tần thị hỗ trợ anh không tức giận sao?" Tần Tĩnh vẻ mặt vui mừng.

Kiều Kiến hừ lạnh: "Gần đây có chuyện gì mà em chịu nghe anh sao, anh tức giận thì có ích lợi gì không?" Nói xong, liền đi thẳng ra ngoài, lúc đi tới cửa còn không quên trách cứ Kiều Trăn Trăn, "Muốn ăn cơm thì cứ đi đến bàn ăn mà ăn, bưng một cái bát đi khắp nơi thì có dáng vẻ gì nữa, một chút giáo dưỡng cũng không có. "

Kiều Trăn Trăn vô tội lui về phía sau một bước, nhường cho ông ấy một lối đi.

Kiều Kiến lại trừng mắt nhìn cô một cái, không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Tần Tĩnh: "Tâm trạng của anh hôm nay không tốt lắm, tối nay em ngủ với con bé đi." Nói xong liền không quay đầu lại đi thẳng vào phòng ngủ.

Phanh! Tiếng đóng cửa vang lên, cả thế giới đều trở nên thanh tịnh.

Tần Tĩnh thay đổi dáng vẻ cẩn thận của lúc trước, bĩu môi một lần nữa đem đồ đạc bỏ vào trong tủ. Kiều Trăn Trăn nhìn dáng vẻ biến hóa một giây của bà, nhịn không được vươn ngón tay cái ra: "Mẹ, diễn xuất của mẹ thật tốt. "

"Kỹ thuật diễn của ông ấy có đúng không?" Tần Tĩnh vẻ mặt lo lắng.

Kiều Trăn Trăn suy nghĩ một chút: "Ông ấy đang diễn đúng với bản chất của mình, của mẹ là đang lật đổ hình tượng , kỹ thuật của mẹ có vẻ tương đối phức tạp. "

"Nói nhảm nhí." Tần Tĩnh cười mắng.

Kiều Trăn Trăn thấy tâm tình bà tốt lên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên cạnh tủ lật xem đồ vật bên trong: "Sách hạng mục này là do cậu làm sao? Con không hiểu, có thể không lừa được ông ấy? "

"Đồ vật bình thường làm sao có thể lừa được ông ấy, dự án này là thật, cũng quả thật có lợi nhuận cao, Trì gia lão gia tử cùng ông ngoại con là bạn tốt, ông ngoại con tự mình mời ông ấy hỗ trợ, ông mới lấy ra hạng mục này làm mồi." Tần Tĩnh trả lời.

Kiều Trăn Trăn mở to hai mắt: "Vậy chẳng phải là đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm sao? "

Kế hoạch của cô, là ông ngoại làm một dự án giả dẫn ông ấy mắc bẫy, mặt khác lại để lại viết văn bản yêu cầu mẹ phản đối hạng mục này, lại tìm luật sư công chứng một chút, một khi Kiều Kiến làm, mẹ sẽ không phải gánh chịu rủi ro, chờ ông ấy bồi thường thì chắc chắn sẽ trực tiếp ly hôn, đến lúc đó Kiều Kiến không chỉ phải bồi thường tiền dự án, mà còn phải bồi thường một nửa tài sản cho mẹ, việc chuyển nhượng tài sản trước đó cũng sẽ bại lộ.

Nhưng hiện tại, đã dùng hạng mục thật, mà còn là có lợi nhuận cao... Bây giờ cô cũng thật sự không hiểu ông ngoại muốn làm gì.

"Con mới suy nghĩ nhiều thì có." Tần Tĩnh liếc mắt một cái liền nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, vì thế lập tức giải thích, "Dùng phương pháp kia của con mới là đả thương địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, nói không chừng còn phải ngồi tù, làm giả hạng mục . Do con nghĩ ra, cũng chính là ông ngoại cùng cậu của con không nỡ làm tổn thương con, mới không nói cho con biết đó là lừa đảo, hiểu biết về pháp luật thật sự quá yếu. "

Trước kia đều là Kiều Trăn Trăn đều phàn nàn về sự hiểu biết pháp luật quá yếu của Trì Thâm, không nghĩ tới mình cũng có một ngày mình lại bị phàn nàn, im lặng ba giây sau lại hỏi: "Lấy hạng mục này ra, có phải ông ấy có bị lừa hay không? "

"Ừm, chắc là có, nhưng ông ngoại có nói vì phòng ngừa xui rủi, hai ngày nữa ông nội Trì sẽ tới đây một chuyến, cam đoan ông ấy sẽ gấp không thể chịu nổi mà phải cắn câu thôi." Tần Tĩnh đơn giản nói.

Kiều Trăn Trăn gật đầu.

"Tóm lại con đừng quan tâm làm gì, có ông ngoại ở đây, sẽ không sao đâu." Tần Tĩnh xoa xoa tóc cô, "Việc con phải làm bây giờ, chính là học tập thật tốt có biết không? "

"Việc bây giờ mẹ phải làm chính là lôi con về phòng ngủ, lưu lại không gian phạm tội cho ông ấy." Kiều Trăn Trăn nói xong, lôi kéo Tần Tĩnh chạy vào trong phòng.

Tần Tĩnh không có cách nào với cô, bất đắc dĩ theo cô trở về phòng.

Đồng hồ trên tường chậm rãi chạy, kim đồng hồ nhanh chóng chỉ vào vị trí số 2.

Một lúc lâu sau, Kiều Kiến từ trong phòng đi ra, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Kiều Trăn Trăn, liền vội vàng đi về phía thư phòng.

Sau khi vào cửa, hắn đi thẳng đến trước tủ, kéo hai cái sau đó lại không thể kéo ra, cuối cùng cau mày đi tìm chìa khóa.

Chìa khóa không có ở vị trí ban đầu, tất nhiên là Tần Tĩnh đã cất đi.

"Còn nói không đề phòng tôi." Kiều Kiến cười lạnh một tiếng, lại xoay người đi xuống lầu dưới.

Lúc trước khi trang trí phòng ốc, mỗi một cánh cửa đều để lại vài cái chìa khóa, chỉ là chìa khóa của mỗi cánh cửa đều chỉ để lại một cái làm dự phòng, những thứ khác đều đặt ở kho hàng dưới lầu.

Kiều Kiến không bật đèn, dùng đèn pin của điện thoại di động để tiến vào nhà kho, nhà kho thật lâu không dọn dẹp khắp nơi đều là bụi, hắn vừa đi vào lập tức không nhịn được phải hắt hơi một cái, cả người bắt đầu ngứa ngáy.

Nhưng hắn không thèm để ý đến những thứ này, bịt mũi ở trong kho hàng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa thư phòng, vì thế lại vội vàng gấp gáp trở về. Đến lúc một lần nữa hắn đứng ở trước tủ, đã vì bụi mạt mà bị dị ứng đỏ bừng khắp cả người, giống như một con tôm lớn đã bị nấu chín.

Con người lúc nào cũng kén chọn nhưng giờ phút này hắm lại không để ý gì, chỉ nghiêm túc mở tủ, sau khi lấy từng trang sách dự án ra chụp ảnh, chụp ảnh xong đem thì đưa đồ vật khôi phục như cũ, sau đó trở lại phòng ngủ mới tắt đèn bắt đầu nghiêm túc nhìn, vừa mới nhìn đến hai trang đầu tiên, đã lập tức đỏ mắt vì lợi nhuận mà đối phương đưa ra.

Một đêm yên tĩnh trôi qua rất nhanh.

Kiều Trăn Trăn vừa mới ngủ đủ giấc, tỉnh lại với tâm trạng vui vẻ, mỉm cười đi theo Tần Tĩnh ra cửa, hai người vừa mới đi ra khỏi phòng, Kiều Kiến tiều tụy đi từ trong phòng đi ra.

Kiều Trăn Trăn nhìn thấy liền kêu lên: "Ba, trên người ba sao lại đỏ như vậy? "

"Lại dị ứng với bụi à?" Tần Tĩnh cũng hỏi theo.

Vẻ mặt của Kiều Kiến có chút mất tự nhiên: " Ừm, dị ứng, hôm nay em bảo dì phơi hết chăn trong phòng, nhận tiện cũng quét sạch một chút, xem bẩn đến độ nào rồi. "

"Trong nhà cũng nên phải dọn dẹp rồi, gần đây em bận rộn quá, quên mất chuyện này" Tần Tĩnh vẻ mặt áy náy, "Hiện tại phải làm cái gì bây giờ, đưa anh đến bệnh viện nhé? "

"Không cần, tôi muốn đi công ty." Kiều Kiến nói xong, liền trực tiếp rời đi.

Hai mẹ con yên lặng nhìn ông rời đi, một lúc lâu Kiều Trăn Trăn mới cảm thán: "Mắt ông ấy đỏ như vậy, chắc là do tối hôm qua thức đêm xem hợp đồng rồi. "

"Đừng hỏi mẹ, mẹ không biết" Tần Tĩnh lộ vẻ ghét bỏ, "Trước kia sao không phát hiện ông ấy ngu xuẩn như vậy chứ. "

"Bình thường thôi, ai cũng có lúc mù lòa mà." Kiều Trăn Trăn lấy thân phận người từng trải an ủi.

Tần Tĩnh thở dài một tiếng.

Kiều Kiến đã lái xe ra khỏi tiểu khu bỗng nhiên hắt hơi một cái, vừa cau mày vừa một đường tăng tốc vào công ty, vừa mới vào cửa liền gọi tâm phúc của mình đến văn phòng, phải đợi gần tám tiếng đồng hồ.

Tám giờ sau, Kiều Kiến cuối cùng cũng xác định, dự án này là có thật.

Lợi ích to lớn này khiến tim Kiều Kiến đập nhanh hơn, bàn tay cầm bút bắt đầu run lên, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng trong đầu chỉ có một ý nghĩ--

Nhất định phải cướp lấy.

"Hạng mục này nếu là của công ty chúng ta thì thật tốt biết bao, đáng tiếc đã xác định là Tần thị rồi." Một người tâm phúc khác thở dài một tiếng.

Một người khác phản bác: "Đây chỉ là dự án, còn chưa ký hợp đồng, chỉ cần chúng ta có thể làm cho lợi nhuận nhiều hơn so với Tần thị, cũng không tin Trì thị sẽ không hứng thú. "

"Vấn đề hiện tại chính là, chúng ta làm sao biết Tần thị sẽ cho lợi nhuận bao nhiêu?"

Hai bên tranh cãi không ngớt, Kiều Kiến im lặng hồi lâu sau đó đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể lấy được số liệu. "

Những người khác đồng thời im lặng.

"Mội người làm kế hoạch đối với phần dự án này, cái khác để tôi xử lý." Kiều Kiến trực tiếp đưa ra quyết định.

Mọi người thấy trong ông ấy rất tự tin, vì thế nhao nhao phụ họa.

Từ ngày hôm nay trở đi, Kiều Kiến bắt đầu mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, mỗi lần trở về hoặc là tự mình xuống bếp, hoặc là mang cho Tần Tĩnh một bó hoa, hành động ân cần giống như lúc trước đuổi theo cô.

Mà ân cần của hắn chỉ làm cho Tần Tĩnh ghê tởm.

Kiên nhẫn được vài ngày sau, Tần Tĩnh cuối cùng cũng lấy thêm các tài liệu khác, Kiều Kiến suốt đêm ghi chép lại các giá trị cụ thể, đồng thời nghe được tin Trì lão gia muốn đến thành phố A, hắn lập tức trở kích động, rạng sáng đã gọi mọi người đến công ty, dành cả ngày để làm ra một bản kế hoạch, sau đó khi Trì lão gia cùng Tần Chiếu ăn cơm xong chuẩn bị trở về thành phố A, đúng lúc ngăn cản ông ấy ở sân bay.

"Xin chào Trì lão tiên sinh, tôi, tôi tên là Kiều Kiến, lúc trước khi kết hôn với Tần Tĩnh, ngài đã từng tới tham gia hôn lễ, về hạng mục biệt thự bán sơn lần này, tôi có chuyện muốn nói với ngài." Kiều Kiến kiềm chế tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng của mình, gằn từng chữ nghiêm túc nói.

Trì lão gia nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Được. "

Kiều Kiến cố gắng kìm chế sự vui mừng, vội vàng đi theo ông ấy vào phòng nghỉ VIP, sau đó đưa sách kế hoạch mình tỉ mỉ làm ra, đồng thời trong lúc Trì lão gia đọc bản kế hoạch, thật cẩn thận quan sát biểu tình của ông ấy.

Hắn đã rất nhiều năm chưa từng gặp Trì lão gia, lần này thấy thiếu chút nữa đã hông nhận ra, nhưng nhìn chằm chằm một lúc lâu lại không hiểu sao lại cảm thấy rất quen mắt, giống như là... Trước đây hình như hắn đã gặp ai đó giống ông ấy.

Trì lão gia đọc nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng buông bản kế hoạch xuống: "Điều kiện cậu đưa ra quả thật rất mê người. "

Đôi mắt Kiều Kiến sáng lên.

"Nhưng trong bản kế hoạch này của cậu, rất nhiều nội dung đã bù đắp cho sự thiếu hụt của phần điều khoản của ông ấy, hiển nhiên là cậu đã xem qua sách kế hoạch của ông ấy." Trì lão gia tóc chấm, sau lưng lại thủy chung thẳng tắp, nói ra không mang theo ngữ khí phê phán, lại khiến người ta nhịn không được phải đỏ mặt, "Nhân phẩm như cậu, tôi không dám hợp tác. "

"Nhìn thấy bản kế hoạch kia chỉ là ngẫu nhiên, nhân phẩm của tôi tuyệt đối không thành vấn đề, Trì lão tiên sinh xin ngài hãy tin tưởng tôi, thật sự không được, tôi sẵn sàng chia một phần lợi nhuận khác, tôi biết ngài cùng ba vợ của tôi có quan hệ tốt, nhưng đạo lý trong kinh doanh, tôi chắc hẳn ngài cũng hiểu được. " Kiều Kiến vất vả lên kế hoạch nhiều ngày như vậy, chính là vì giây phút này, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Trì lão gia tử nhìn chằm chằm hắn một lát, cuối cùng cười một tiếng: "Cậu nói không sai, vẫn là nên thương lượng, nhưng hiện tại ta không tin tưởng cậu, sao có thể hợp tác được chứ? "

"Vậy ngài có thể nói, làm như thế nào ngài mới có thể tin tưởng tôi?" Kiều Kiến có chút sốt ruột.

Đầu ngón tay Trì lão gia tử vô ý thức gõ lên mặt bàn, một lúc lâu chậm rãi mở miệng: "Tôi có thể cân nhắc hợp tác với Kiều thị, nhưng cậu phải lấy danh nghĩa cá nhân để bảo lãnh, sau khi dự án của Kiều thị triển khai, sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của chúng tôi, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt hợp đồng. "

Kiều Kiến sững sờ. Hắn làm ăn nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp phải trường hợp muốn mình bảo lãnh cho công ty mình, nghe qua cũng không có gì không hợp lý, chỉ là có chút kỳ lạ mà thôi.

"Tôi sẽ không ép." Trì lão gia thấy hắn không nói lời nào, cứ cho là hắn từ chối, đứng dậy muốn rời đi.

"Tôi đồng ý!" Kiều Kiến vội vàng đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh