17.9.68
Nghe chị Cấp kể lại ngày Khiêm hy sinh càng thương Khiêm đến đứt
ruột. Khiêm chết rồi, đầu giập nát, chân tay bay mất một bên. Khiêm nằm
phơi trên bãi cát quê hương. Cha Khiêm hai tay bị trói chặt, vai ròng ròng
máu vì vết thương. Khi nhìn thấy xác Khiêm dòng nước mắt ông tuôn trào,
trong đôi mắt rực lửa căm thù và đau xót ấy người ta đã thấy tình thương vĩ
đại của người cha.
Khiêm chết rồi, mẹ Khiêm đứng trước xác con mà không còn biết gì
nữa, cho đến hôm nay bà vẫn chưa hồi phục lại. Những lúc tỉnh táo là
những lúc bà khóc thương con.
Khiêm ơi! Ở bên kia thế giới có thấy hết nỗi đau buồn của những người
còn sống không Khiêm? Ba má Khiêm chưa cạn dòng nước mắt và một bạn
gái Khiêm chưa cạn dòng máu chảy trong tim.19.9.68
Đại hội huyện đoàn Thanh niên, sống giữa niềm vui của lớp thanh niên
lớn lên trong chiến đấu. Được gặp và nghe các em thiếu nhi báo cáo điển
hình.
- Em Hoàng 14 tuổi trong sáu tháng đầu năm giết được 6 lính Mỹ, đánh
lật 2 xe tăng bằng vũ khí tự tạo, lấy được 7 súng giặc trong đó có 2 cối cá
nhân và các loại khác.
- Em An Phổ Châu lấy 5 súng, có 2 cối cá nhân, một đài RC.
Các em đã anh hùng từ trứng nước.
Tự hào thay tuổi trẻ của chúng ta.
27.9.68
Kết nạp Đảng.
Cảm giác rõ nét nhất của ngày hôm nay là: Phải phấn đấu để sống xứng
đáng với cái tên "một người cộng sản".
Còn niềm vui, sao nhỏ quá so với ý nghĩa của ngày vui. Vì sao vậy hở
Thùy? Phải chăng như hôm nào Thùy đã nói: như một đứa con khát sữa mẹ
khóc đã mệt rồi, miếng sữa nuốt vào không còn nguyên hương vị thơm
ngon và cái thú vị của nó nữa.
Và trong giờ mặc niệm những người đã hi sinh vì sự nghiệp của Đảng,
mình đau xót nhớ thương những người thân yêu trên đất Đức Phổ đã ngã
xuống trong cuộc đấu tranh sinh tử này.
5.10.68
Một ca tử vong phẫu thuật cắt đoạn(17)
. Đó là một bệnh nhân già sáu
mươi sáu tuổi nhưng sức còn khỏe, đó là một Đảng viên già đã hai mươi ba
năm trời liên tục chiến đấu. Gia đình và bệnh xá đã tận tình cứu chữa mà
cũng không sao cứu thoát cho ông già. Riêng mình – dù tập thể và chính
con trai ông già đã xác định và thừa nhận mình không có lỗi mà chỉ có lòng
tận tình cứu chữa – nhưng mình vẫn thấy xót xa. Vì sao ông chết? Vì kỹ
thuật? Cũng không phải, tuy là cas đầu tiên cắt cụt nhưng mình cũng vẫn
bình tĩnh vẫn đảm bảo thời gian và kỹ thuật. Vậy thì vì sao? Vì không
truyền được lọ plasma? Nhưng sự việc này cũng không biết nói sao, cứ
truyền đúng vào, ven lại trật ra do ông già quẫy cựa. Buồn vô cùng! Sao
một cas tử vong không đáng tử cong lại không rút ra được bài học gì đích
đáng cả?
6.10.68
Có những lời nửa đùa nửa thật ghen với tình thương mà mọi người đã
dành cho mình. Mình cũng suy nghĩ về những lời nói đùa đó nhưng suy ra
cho cùng đâu phải mọi người thương mình vì hai chữ Bác sĩ. Những lá thư
thắm thiết, những món quà gửi đến mình gói ghém tình thương của nhiều
người với một người thân, hoàn toàn không phải là một lễ vật đối với một
thầy thuốc mà chỉ là tình cảm của những người chị, người em, người anh,
người bạn đối với mình mà thôi. Có điều đôi lúc mình cũng tự hỏi rằng
người ta có thực hay không, sao mà nhiều đứa em, nhiều người bạn dành
cho mình một vị trí duy nhất thương yêu trong tình cảm như vậy?
8.10.69
Nắng đầu thu tươi vàng óng ả tràn ngập cả khu rừng. Nắng đầu thu với
những cơn gió se môi và se cả lòng người. Lại nhớ... nhớ mênh mông sâu
thẳm như lòng đại dương đang ôm tròn thân mình dải đất Việt Nam. Nhớ từ
một người bạn hiền lành, kín đáo có ngôi nhà nhỏ cuối phố Đội Cấn, nhớ
đến đứa em tinh nghịch có mái tóc mềm kẹp bổng lên cao, nhớ một đứa em
trai miền Nam vừa gửi thư tạm biệt trước lúc lên đường đi học, nhớ mộtđứa em thân thiết có đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài và nhớ sao một
người thân yêu đã vĩnh viễn nằm yên nghỉ trên bờ biển quê hương.
Đất nước ơi! Bao giờ cho nhớ thương nguôi bớt, bao giờ cho đất nước
thanh bình? Mình biết ngày thắng lợi không xa nữa nhưng sao vẫn thấy
hạnh phúc xa vời quá. Liệu có được thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không?
"Người cộng sản rất yêu cuộc sống nhưng khi cần vẫn có thể nhẹ nhàng mà
chết được". Chết mà vẫn yêu sao cuộc sống, cuộc sống mà người ta đã đổi
bằng mồ hôi nước mắt và máu xương suốt hai mươi ba năm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro