Chương 12 : Thí nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì nhịn đói quá lâu nên bát cháo kia, Haku chỉ vỏn vẹn ăn được một nửa so với phần mà Yukiko đã nấu. Điều này khá dễ hiểu vì nếu ăn quá no sẽ thì khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

Nằm vật vã ra chiếc giường, Haku dùng cánh tay che đôi mắt lại ra vẻ đầy mệt mỏi. Có vẻ trước đó cậu vẫn chưa ngủ đủ giấc nên cơ thể vẫn còn những biểu hiện suy nhược.

Chiếc áo bị nhuốm bởi máu vẫn còn ở đó, quần cũng chẳng mấy khá hơn. Cứ như bản thân cậu vừa chạy thoát ra khỏi chốn lao của một địa ngục sâu thẳm.

Thật tồi tệ.

"Phải rồi, mình vẫn chưa nói tên của bản thân cho Yukiko."

Giờ nhớ ra cũng đã quá muộn. Yukiko đã dọn dẹp và rời khỏi căn phòng từ lúc nào.

Dù trước đó đã bảo bản thân chấm món cháo ấy dưới điểm trung bình, nhưng nó cũng không đến mức quá tệ. Nó không hẳn là một câu đùa, nhưng nếu so với món ăn và Mia và mẹ cậu nấu thì rõ ràng khác một trời một vực.

"Mình đòi hỏi cao siêu quá rồi chăng?"

Haku bỗng nhớ lại khoảng thời gian mà bản thân bị sốt. Ngày mà Mia đã hết mực lo lắng và chăm sóc cho cậu.

Cô cũng nâng trên tay mình khay thức ăn. Nhưng khác với Yukiko, Mia đã nở một nụ cười, một nụ cười đầy rạng rỡ như đang muốn bảo "Tớ sẽ ở ngay cạnh cậu đến khi khỏi bệnh".

Cô đã từng đút từng cho cậu từng thìa một, từng nắm lấy tay cậu, từng chăm sóc cậu rất chu đáo mà không một lời than thở.

"Cô ấy đã từng... ở ngay đây... ở ngay bên cạnh mình."

Haku nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén đi giọt nước mặt như muốn tuôn trào. Cậu biết rất rõ bản thân mình đã khóc rất nhiều lần kể khi Mia còn ở bên cạnh. Có vẻ như ảnh hưởng của cô gái đó tác động đến cậu không nhỏ, nó khiến cậu trở nên yếu đuối và phụ thuộc vào cô rất nhiều.

Dù vậy, cậu vẫn muốn tiếp tục được người đó ôm vào lòng thật chặt. Bởi cậu tin rằng, Mia sẽ chẳng bao giờ ghét chính bản thân Haku.

Thật lòng là vậy...

...

Ắt hẳn, cậu đã rất mệt mỏi. Mọi thứ cứ thế mà diễn ra quá dồn dập mà không một lời báo trước.

Thành phố của cậu đang bị ảnh hưởng bởi đại dịch xác sống, trong tương lai có thể lan rộng khắp thế giới.

Mia đã bị thầy Kuzuri đoạt mạng trong tíc tắc. Chẳng có chút thông tin gì về thầy ấy cũng như là cách mà thầy ấy đã khiến Mia chết.

Bên cạnh ông ta là một cô gái có mái tóc bạch kim. Dường như đó là người nước ngoài, và cô gái đó trông khá hạ mình với thầy Kuzuri.

Sau sự kiện đầy bi kịch kia, Sayu đã cứu cậu và gặp được Aik.

Cả hai người đều mang màu tóc khác biệt nhau, cả màu mắt cũng chẳng tương đồng.

Đều là người nước ngoài cả sao? Với ngoại hình đó thì quả thật họ khá là nổi bật.

Ra vậy! Đó là lý do họ mặc áo choàng à?

...

Cơ mà... tại sao lại cứu cậu? Đến giờ vẫn chưa tìm ra chút thông tin gì từ việc đó, vì Sayu chẳng chịu hé nửa lời.

Trừ chiếc nhẫn đen này.

Haku kéo cánh tay đang che mắt của bản thân ra, nhìn vào chiếc nhẫn được đeo ở ngón áp út ở tay còn lại.

"Kéo linh hồn... ngược về xác à?"

Lúc đó Sayu đã nói như thế. Chắc chắn cậu đã không hề nghe lầm vì đó là câu trả lời duy nhất có giá trị tính đến thời điểm hiện giờ, còn lại thì cô không trả lời.

...

Haku thở dài đầy mệt mỏi.

Cuộc trò chuyện kết thúc cũng chính là thời điểm Haku đã bị tấn công vào gáy bởi ai đó đứng phía sau. Dường như Aik là người đã làm việc ấy.

Cũng từ sau đó cậu không còn gặp lại họ. Có lẽ vì bận việc mà bỏ đi ngay trong đêm.

Thế mục đích mà họ đang nhắm đến là gì?

Liệu... hai người đó có liên quan đến đại dịch xác sống?

"Rất có khả năng đó nhỉ? Cơ mà... nghi ngờ người đã cứu mình như thế..."

Haku lại một lần nữa thở dài.

"Cảm ơn nhé! Styx."

"Có chuyện gì sao? Ta đang ngon giấc."

"Không có gì."

Nhận thấy Styx giọng đang ngáp lên ngáp xuống trong tâm trí. Haku nhẹ nhõm mỉm cười.

"Kể ra thì... cậu vẫn có thể ngủ nhỉ? Tôi cứ nghĩ bản thân tôi phải ngủ thì cậu mới ngủ được."

"Chúng ta đều có suy nghĩ độc lập với nhau nên ta có thể ngủ lúc nào tùy thích."

"Vậy cái nhận định sử dụng chung giác quan của tôi là sai sao?"

"Chịu..."

Ngay từ đầu, việc chuyển đổi quyền kiểm soát cơ thể đã khá là kỳ lạ nên việc phán đoán sai về nó là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, khi Styx điều khiển cơ thể, sức mạnh thể chất dường như chẳng thay đổi, thay vào đó lại làm cơ thể nhận sát thương nếu cậu ta tung toàn lực.

Nói dễ hiểu thì cơ thể của Haku có thể vận dụng 100% sức mạnh thể chất thông thường nếu đẩy đến giới hạn. Styx hoàn toàn vượt qua cả mức ấy đâm ra khiến cơ thể của Haku bị thương.

Nghĩ đến đó, cậu bắt đầu ngồi dậy, thả chân xuống chiếc giường nhìn vào lòng bàn tay mình trầm mặt.

"Này Styx, sử dụng khả năng đó lần nữa được không?"

"Khả năng? Ý ngươi là chuyển đổi quyền kiểm soát lần nữa sao?"

"Tên dài quá đó. Cái gì mà chuyển đổi quyền kiểm soát chứ?"

"Thế ngươi có sáng kiến nào tốt hơn không?"

Nghe thấy lời Styx, Haku lấy tay vuốt cằm, đầu cúi gằm xuống đất suy ngẫm.

...

"Theo tôi thì lúc chuyển đổi điều khiển cơ thể thì linh hồn của ta sẽ thay đổi vị trí."

Nếu để giải thích dễ hiểu thì lúc này linh hồn của Haku đang giữ quyền kiểm soát, còn Styx thì ở trang thái chờ.

Nếu thực hiện quá trình chuyển đổi, Haku sẽ bị đẩy vào trạng thái chờ, còn Styx sẽ nhận quyền kiểm soát.

"Nếu vậy thì gọi nói là Luân Hồn nhỉ?"

"Luân hồn sao? Ổn thôi."

Styx thở dài đồng ý, cứ như cậu ta đang bảo muốn làm gì thì làm. Rõ cái tính cách thờ ơ này trông chẳng khác gì so với Haku.

"Vậy ta bắt đầu thôi. luân hồn!"

"À... ờ... luân hồn..." Styx miễn cưỡng lặp lại với giọng đầy yếu ớt.

Ngay sau đó, màu mắt của Haku chuyển về màu đỏ thẫm. Khuôn mặt buồn rầu trước đó đã trở nên có sức sống hơn.

Đây có lẽ là cách nhận biết dễ nhất trong việc xem, ai là người đang điều khiển cơ thể.

Haku hiện giờ đang ở vị trí trước đó của Styx, người sẽ phát ra giọng nói vang thẳng ngay trong đầu.

"Thế Haku, bảo ta thay đổi vị trí của ngươi để làm gì?"

"Tự cắn vào tay mình đi."

"Hả?!"

Styx nghiêng đầu với đầy câu hỏi sau lời khuyên đầy tính "tự yêu thương bản thân" của Haku.

Dù không hiểu gì, Styx vẫn đưa tay lên làm theo những gì mà cậu đã bảo.

...

"Như vậy ổn chưa? Hay ngươi muốn phải chảy cả máu?"

"Không. Vậy được rồi."

"Huh?"

Để giải thích rõ hơn thì Haku chẳng nhận bất cứ đau đớn nào qua việc Styx tự cắn vào tay mình. Vậy có nghĩa khả năng cảm nhận của bản thân đã hoàn toàn đi tong.

Đó cũng chính là lý do vì sao trước đây, Haku đã bảo Styx tiếp tục kiểm soát cơ thể mình vì sợ cơn đau ở khớp chân bị trật và vết thương ở tay...

Chờ đã... tay?!

"Này Styx! Cho tôi xem lại tay của bản thân."

Nghe lời cậu, Styx đưa tay phải lên nhìn vào nó.

"Có cảm thấy đau hay gì khác không?"

"Không hề. Nhớ rồi! Trước đó hình như ngươi bị con giun mập dẫm mạnh lên tay phải không? Thế thì tại sao ta không thấy đau ở đấy, dù ta đã cảm nhận được vết cắn mà ngươi đã bảo ta làm.?"

"Tôi cũng đang có cùng câu hỏi đây."

...

Cả hai im lặng một lúc lâu. Chỉ có Haku, là người đoán ra được câu trả lời dù nó hết sức viển vông.

"Vết thương... đã hoàn toàn hồi phục..."

Nếu đúng là vậy thì nó cũng sẽ giải thích được lý do vì sao, vài ngày trước Haku đã bị bọn xác sống cắn xé đến nổi chẳng còn nhận ra hình dạng lúc ban đầu.

Nhưng chỉ sau một tuần, các vết thương hoàn toàn hồi phục không một vết xước.

Nếu giả thuyết đó là đúng thì, Sayu chỉ đóng vai trò cứu cậu thoát khỏi tầm tay của thầy Kuzuri, còn việc phục hồi vết thương là do chính cơ thể cậu đảm nhiệm.

"Cơ mà Sayu không chịu giải thích cho mình việc đó khi mình hỏi đến. Nếu những gì đã nghĩ là đúng, thì cô ấy chắc chắn đã chứng kiến tất cả quá trình bản thân mình tự phục hồi."

"Cô gái Sayu đó, nếu đúng như ta nghĩ thì cô ta lo lắng cho ngươi đó."

"Lo lắng?" Haku khoanh tay nghiêng đầu thắc mắc.

"Để ngươi không quá phụ thuộc vào khả năng này mà đâm ra khiến bản thân bị thương. Rất có thể cô ta biết được giới hạn của Hồi Phục làm được đến đâu nên mới từ chối trả lời."

"Lo lắng? Nếu vậy chẳng phải cô ấy khác hoàn toàn so với lời kể của Aik sao?"

Styx vuốt cầm trầm ngâm suy nghĩ. Liên tưởng đến hình ảnh cô gái Sayu trong đầu.

Một người có thể khiến cậu tin tưởng... hoặc không. Một ngươi sẵn sàng cứu cậu mà chẳng có lý do... hoặc không. Một ngươi sẵn sàng che giấu đi tất cả để bảo vệ Haku... hoặc không.

Chờ đã! Thế chẳng phải Sayu thật sự rất khả nghi sao? Cô ấy ẩn chứa rất nhiều dấu chấm hỏi vẫn chưa được sáng tỏ.

Mục tiêu cô nhắm đến là gì? Liệu cô có đang cố lợi dụng Haku với để đạt được mục đích của mình? Mà tên Haku có gì để lợi dụng chứ?

Càng suy nghĩ thì càng đi vào ngõ cụt. Styx lấy hai tay ôm đầu như muốn phát điên sau khi sử dụng não quá ba phút.

Haku được Sayu cứu mạng. Đó là rào cản duy nhất khiến cậu ta không thể nào nghi ngờ cô gái đó được.

Lấy tay ôm lấy mặt mình, Styx nói nhỏ.

"Lúc đó ta vẫn chưa nhập vào ngươi nên cũng chẳng rõ cô gái đó là người như thế nào. Tạm thời cứ tin cô ấy đi."

"Được..."

Styx gật đầu khoanh tay mỉm cười vì vừa thoát được việc sử dụng cái đầu.

"Vậy thì Styx, nhanh trả cơ thể lại cho tôi."

"Được thôi. Ta cũng chẳng có hứng thú gì với việc sử dụng cái cơ thể yếu ớt này cho lắm."

Vừa nói Styx vừa nhắm mặt tập trung để thực hiện "luân hồn" trả lại quyền kiểm soát cho Haku.

"..."

Mặt bắt đầu nhăn nhó, mồ hôi đã chảy thành từng giọt. Sự tập trung càng ngày càng tăng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"Chuyện gì vậy? Styx?"

Không đáp lại câu hỏi đầy ngây thơ kia. Mồ hôi trên trán liên hồi chảy xuống, nỗi sợ hãi dần hiện rõ trên của mặt.

"Ta không thể... thực hiện luân hồn được..."

Vừa nói vừa gượng cười. Styx lo lắng không dám mở mắt.

"Này, đùa không vui."

"Ta không đùa đâu. Ơ...?"

Vừa dứt lời, màu mắt của Styx chuyển về màu đen huyền. Haku đã quay trở lại cơ thể của mình, vứt người kia quay về vị trí trong đầu.

"Úi chà... có vẻ như thành công rồi."

"Cậu làm tôi đau tim đó."

Nhìn vào bàn tay, Haku liên tục nắm chặt và mở ra để thử kiểm nghiệm.

Đúng chính xác những gì mà Styx nói, bàn tay phải bị thương trước đó đã hoàn toàn lành cả rồi.

...

Nằm vật vã ra chiếc giường trống, Haku nhắm mắt thư giãn.

"Cơ mà tại sao trước đó ta không thể thực hiện luân hồn nhỉ? Thông thường ta làm nó rất đơn giản."

"Chắc là cậu cảm thấy mệt mỏi, hoặc mỗi lần thực hiện sẽ có thời gian chờ."

Như lời Haku rất có thể mỗi lần sử dụng luân hồn thì cần phải có một khoảng nghỉ để tránh việc thay đổi liên tục.

Nó vừa có lợi vừa có hại. Lợi là tránh việc thay đổi đột ngột vị trí kiểm soát giữa hai ngươi.

Nhưng mặt hại lại có khá nhiều. Ví dụ như... là gì nhỉ?

Mà... đành phải tích lũy kinh nghiệm để biết được mặt hại thôi.

Sau khi bị Sayu bỏ rơi tại căn hộ không bóng người. Haku bị Roha bắt cóc và tống vào tầng hầm tra tấn.

Nếu không có sự giúp đỡ của Styx có lẽ bản thân cậu đã xác định rõ cái kết của mình. Đồng thời, Yukiko sẽ trở thành một người giống với cô gái bị ném xuống hầm cùng cậu.

Nghĩ đến đó, Haku mỉm cười chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Thời gian nhanh chóng trôi đi, từ sáng sớm đã chuyển về chiều tối.

Hai tên bắt cóc bị trói chặt tay chân ngồi tựa người vào bức bức tường phía dưới chiếc cầu thang dẫn lên căn phòng mà Haku đang ngủ.

Yukiko từ trong phòng tắm bước ra bên ngoài. Cô đi đến vị trí hai kẻ kia, kiểm tra dây trói một cách kỹ càng. Sau đó, cô đi vào bên trong bếp, mở cánh cửa tủ lạnh lấy những thứ còn ăn được ở bên trong và sào nấu nó một cách kỹ càng.

Phía trên kia, Haku đánh hơi được mùi hương liền mở mắt bật dậy khỏi chiếc giường.

Thả đôi chân của mình xuống, cậu lập tức đứng dậy và sau té bịch xuống sàn.

...

Sau vài giây, cậu mới nhận ra chân phải của mình bị thương. Nhưng có lẽ đã lành lại rồi, chỉ còn lại đống khăn quấn kín cả chiếc chân gây cản trở chuyển động của cậu.

Sau vài phút chật vật tháo tấm băng, Haku hậm hực thở dài.

Dù sao thì khả năng hồi phục chỉ là mới phát hiện ra gần đây, và chẳng biết phải mất khoảng bao lâu để lành lại một vết thương nhẹ và nặng.

Có lẽ cần phải qua một đợt thử nghiệm dài.

Vội vàng chạy đến cửa ra vào cậu hớn hở vặn tay nắm kéo vào bên trong.

Yukiko đứng từ bên ngoài bỗng giật mình khi cô đang trong tư thế chuẩn bị mở cánh cửa kia ra.

"A.."

"Yukiko?"

"Cậu không biết gõ cửa à?!" Yukiko nhăn mặt nghi ngờ.

"Dựa vào tư thế thì cô đang dự định vào thẳng bên trong luôn đúng không? Này Yukiko, tôi phải là người nên nói câu cậu không biết gõ cửa à mới đúng."

Giáng ánh mặt nghi hoặc, Haku thở ra một tràng ngôn từ trước cô nàng hết sức vô lý kia.

Phải chăng, việc cứu cô ta là sai lầm?

Đến đây, Haku trong lòng đầy mệt mỏi như muốn gục ngã. Sẽ tốt hơn là ngã vào lòng của Mia.

"Đừng đứng đó mơ mộng nữa. Cậu hẳn đã tỉnh rồi nhỉ? Cần tôi giúp xuống cầu thang không?"

Yukiko một tay chống hông làm ra dáng vẻ có chút giận dỗi, nhưng chẳng biết cô giận vì điều gì cả.

Do tính cách cô dễ nổi nóng chăng?

Nhắc đến việc xuống cầu thang, chẳng rõ xuống đó để làm gì. Haku nghiêng đầu vô thức trả lời theo thói quen.

"Hả...?"

"Hả cái gì? Tôi đã chuẩn bị xong thức ăn cả rồi. Còn đứng đó làm gì chứ?"

Ra vậy, là thức ăn.

Là Yukiko đã tự mình làm nó? Dù tính cách có phần hơi khó đoán theo hướng tiêu cực, cô ấy cũng có mặt chu đáo nhỉ?

Nghĩ đến đây, hai tay Haku khoanh vào nhau, nhắm đôi mắt mỉm cười, khen ngợi cô ấy trong đầu.

Thấy phản ứng người kia khá kỳ lạ, Yukiko áp sát mặt lại gần, dùng ánh mắt sắt lưỡi dao được mài bén.

"Cậu vừa mỉa mai tôi trong đầu đúng không?"

"Dường như có một sự hiểu lầm không nhỏ gì đó ở đây."

Với khuôn mặt mỉm cười đầy gượng gạo, Haku cô gắng né đi ánh mắt tràn ngập sát khí từ cô gái kia.

Nội tâm của cậu như bị đọc thấu, hoặc có thể nó đã thể hiện rõ trên nét mặt. Nhưng chỉ dựa vào đó mà có thể biết được Haku đang nghĩ gì trong đầu như thế...

Là do Haku quá dễ đoán? Hay là do Yukiko quá nhạy bén với những vấn đề này? Hoặc cũng có thể là cả hai.

Về sau hẳn là cần phải lựa lời mà nói trước cô nàng khó tính này rồi.

Khoác tay Haku lên vai mình, Yukiko từng bước dìu cậu xuống cầu thang mà không chờ câu trả lời từ đối phương.

Nếu bảo Mia vô tư thì cô gái này đích thực là tùy tiện.

Nhưng nếu xét trong thời điểm xác sống vây quanh thành phố như hiện giờ thì quả nhiên, việc sống một vội vàng hơn bình thường là một phương án khá dễ hiểu.

Không biết bản thân sẽ sống được đến bao giờ. Không biết liệu Trái Đất vẫn còn tồn tại đến ngày mai hay không.

Ở thời điểm hiện tại thì việc chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ từ thiết bị và thức ăn là điều kiện cần để sinh tồn.

Đương nhiên là phải có một chiếc bụng no căng nữa.

Cơ mà khi ở gần với Yukiko, dù không muốn khen nhưng quả thật cô ấy khá mùi hương khá thơm.

Cô đã dùng nước hoa sao? Hoặc chỉ đơn giản là dầu gội đầu.

Khi ở gần với Sayu hay Mia, cậu vẫn ngửi thấy mùi thơm tỏa nhẹ ra từ họ. Đương nhiên mỗi người đều mang một sắc hương khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là không quá nồng mùi như tống cả nghìn nước hoa vào mũi.

Một cảm giác thật dễ chịu.

Bước xuống cầu thang gỗ đã cũ, tiếng cót két cứ không ngừng vang lên. Haku đưa mắt nhìn về hướng căn bếp nằm sâu ở phía hành lang ngôi nhà.

Cậu im lặng, được Yukiko dìu dắt đi ngang qua hai tên bắt cóc đang bị trói vẫn còn ngồi ngủ trên sàn. Trông chúng có vẻ như chẳng bị thương gì quá nặng sau đòn tấn công của Styx.

Gác lại những kẻ bắt cóc sang một bên, Haku bước vào căn phòng bếp, mắt cậu cứ chậm rãi quan sát xung quanh.

Ấn tượng ban đầu khi bước vào nhà ăn là một không gian tương đối nhỏ. Nhưng nó vẫn chứa đủ mọi thứ thường thấy như bếp, tủ lạnh, lò vi sóng...

Giữa căn phòng là một chiếc bàn gỗ lớn cho gia đình cùng năm chiếc ghế xếp đều xung quanh.

Nhìn qua có thể đoán được số thành viên của gia đình sống trong căn nhà này. Hẳn cũng thuộc dạng thích tông màu sáng và ưa sạch sẽ vì có nơi này chẳng có lấy một vết bẩn nào, mà... hẳn là làm gì có ai sẵn sàng để mặc căn bếp khi nó bừa bộn chứ.

Liếc qua trung tâm mặt bàn là một chiếc bình với ánh hoàng kim sáng chói toả ra, nó được làm hoàn toàn bằng vàng cùng những bông hoa hồng được cắm bên trong.

Thật sự màu sắc đỏ của hoa và vàng kim của chiếc bình trông chẳng có tí gì gọi là hợp nhau cả. Nếu không có Yukiko ở đây, e là Haku sẽ lấy nó bán từ lâu. Vì lòng tự trọng nên cậu đành phải ngậm ngùi ngó lơ.

Ngồi lên chiếc ghế gỗ, mắt liếc về phía nồi thức ăn mà cô gái kia đã dành công nấu.

"Đó là?"

"Cháo."

Nghe món ăn gọi là cháo, Haku nhăn mặt tỏ ra không hài lòng.

Cậu vừa ăn món đó sáng nay, đúng thật ở thời điểm cơ thể suy nhược hiện giờ thì nên ăn món gì đó dễ nuốt và cháo hoặc nước lã là sự ưu tiên hàng đầu.

Bỏ qua nước lã thì sau khi nuốt phải một bát cháo đầy ấp trước đó khiến cậu không thể nào có hứng thú để ăn thêm.

Việc có được một bữa ăn thịnh soạn với đầy ắp thịt và hải sản chắc chắn sẽ kích thích hơn nhiều.

Dù sao thì cũng đã được một tuần thưởng thức hương vị của những cú đấm và đá của tên mập thì Haku hiện giờ muốn được bù đắp lại một cái gì đó xem như là phần quà đặc biệt. Càng nghĩ lại càng thêm thất vọng, Haku cười khổ gục đầu xuống bàn.

Mặc kệ dáng vẻ đáng thương đó, Yukiko lại một lần nữa đặt bát cháo xuống bàn, ngay trước Haku.

"Có tỏ ra thất vọng cũng chẳng giúp được gì đâu. Hôm đó tôi chỉ mua có mỗi cháo thôi. Không muốn ăn thì cuốn gói lên phòng ngủ đi."

Một lời phàn nàn cùng một câu đuổi khéo phát ra từ miệng cô gái.

Haku chỉ có thể ngậm ngùi nước mắt mà nhất chiếc thìa lên nhét từng thìa cháo vào dạ dày lạnh lẽo của mình.

Có lẽ sau khi làm một giấc no say, sức khoẻ cậu đã hồi phục được chút đỉnh, nên việc cầm chiếc thìa đã không còn quá khó khăn như trước.

Nhưng khi cầm lên thì có thể dễ dàng thấy đôi tay run rẩy như đứa bé đang lần đầu tiên tập múc ăn bằng chiếc thìa.

Thấy vậy, Yukiko bắt đầu hạ cảnh giác với cậu. Cơ mặt cô nhẹ nhàng giãn ra, dù vẫn còn đôi chút không hài lòng.

Dù gì thì hiện tại, cô đang ở chung nhà với một tên con trai mà bản thân chưa từng quen biết. Việc cảnh giác với cậu ta là điều hiển nhiên mà ai cũng sẽ làm.

Trước đó, Haku bảo sẽ chấm món ăn của cô dưới điểm trung bình. Nhưng cũng không vì vậy mà cậu bỏ ăn giữa chừng.

Chính vì lẽ đó, cô cảm nhận được một chút sự tôn trọng của Haku dành cho bản thân mình.

"Dù là lần thứ hai nấu nhưng vẫn như lần đầu nhỉ? Vị chẳng khác gì cả."

"Ăn trực mà còn la lớn sao?"

Nói là thế, Haku vẫn ăn nó không dừng. Dù sao thì trong ở bên trong bát thì ngoài cháo ra cũng chẳng còn gì khác. Thậm chí còn chẳng có món đi kèm như cà rốt hoặc rau.

Nhưng quả thật, trong tình thế này thì tìm đâu mấy món đó chứ?

Dù gì thì thành phố này cũng đã bị xác sống chiếm cả rồi. Chẳng còn chút an toàn nào ở đây cả.

Chẳng biết ngôi nhà này sẽ trụ được đến bao giờ. Nhưng xét cho cùng, nếu không ra ngoài tìm thức ăn thì bản thân cũng sẽ sớm trở thành thức ăn.

Việc cố gắng né tránh xác sống và sinh tồn đến khi có được một nơi trú ẩn an toàn có lẽ là điều bắt buộc trong thời điểm hiện tại.

Có lẽ thành phố Xa Bờ đã có phương án nào đó rồi chăng?

Nếu đoán đúng thì đại dịch đã diễn ra ít nhất là hai tuần, vậy nên hẳn là những thành phố khác chắc chắn đã có được thông tin và đang tìm cách ngăn ngừa truyền nhiễm.

Nhưng nếu nói vậy thì xuất phát điểm của đại dịch là từ thành phố này sao?

Trong khi chìm vào dòng suy nghĩ Haku đã ăn được một nửa bát cháo, bụng cậu đã no căng, nhưng tay vẫn tiếp tục dồn thêm vào trong miệng bản thân mình.

Rõ là cậu muốn chuẩn bị một bữa đủ để sống và khởi hành đến thành phố Xa Bờ vào sáng hôm sau.

Nhưng nghĩ được một lúc, cậu lại cảm thấy chán nản không muốn trở về quê hương của mình.

Chẳng phải do Kotetsu hay quá khứ bị bắt nạt của cậu, mà là Sayu.

Cô ấy đã cứu cậu và ân cần chăm sóc. Vậy thì tại sao cô lại bỏ đi vào ngày hôm sau?

Phải chăng, việc cô cứu chỉ là tiện đường và nếu mang Haku theo thì bản thân cậu sẽ trở thành một gánh nặng.

...

Haku trầm mặt, không muốn ăn nữa. Đôi tay cậu siết chặt, răng đã nghiến chặt lại.

Dòng cảm xúc tức giận càng lúc càng dâng lên. Cậu tức giận không phải vì bị Sayu đã bỏ rơi, mà đó là do bản thân cậu quá yếu kém.

Không rõ khả năng sinh tồn của Sayu đạt đến mức nào, nhưng cô lại đủ để khiến Aik phải e dè trong khi anh ta có siêu năng lực.

Hẳn cô ấy có đủ sức để tự vệ.

Sau tất cả, nếu mang Haku theo thì chỉ tổ làm gánh nặng cho hai người họ. Vậy nên việc để cậu ngủ lại ở căn phòng đó là chuyện hết sức dễ hiểu.

Dù đã ba năm trôi qua, bản thân cậu cũng chẳng thay đổi gì so với ngày hôm đó.

Ngày mà người bạn thân nhất đã vứt bỏ cậu lại phía sau, tiến bước chân mà không quay đầu nhìn về nhìn.

...

"Sao vậy giun con? Ai đánh ngươi à?"

"Nói cái gì vậy? Hơn nữa giun con là thế nào? Biệt danh dở tệ thật."

Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Styx bất ngờ lên tiếng. Có vẻ như nhờ sắc mặt kỳ lạ mà Haku thể hiện đã kích thích sự tò mò của cậu ta.

Dù biết là muốn an ủi, nhưng cách nói của Styx có phần khó mà chấp nhận được.

Chẳng biết đầu cậu ta chứa thứ gì nhưng lại gọi mọi người là giun.

Có liên quan đến quá khứ của Styx chăng?

Tên đó đã bảo rằng bản thân bị mất ký ức, nhưng dường như vẫn còn cái gì đó đọng lại trong đầu của cậu ta. Rất có thể bản thân Haku không đủ tin tưởng để kể ra sự thật.

Dù sao thì, nếu Styx vẫn là một linh hồn sống cùng thể xác với Haku trong tương lai lâu dài, thì thứ được cậu ta đang che đậy sẽ được tiết lộ.

Chỉ là vấn đề về thời gian thôi... à?

Haku nghĩ thầm sau đó tiếp tục vớt thìa cháo đút vào miệng một cách đầy miễng cưỡng.

"Nếu nó khó ăn đến vậy thì không cần cố đâu. Dù sao thì tôi cũng ít khi vào bếp mà."

Giọng nói của cô nàng đanh đá trước mặt bỗng vang lên, cùng cử chỉ một tay chống hông, đầu nghiêng một góc bốn mươi lăm độ.

Có lẽ là nhờ nhìn vào khuôn mặt cùng biểu hiện kỳ lạ của Haku, Yukiko cũng không muốn gượng ép cậu ăn hết bát cháo kia.

"Không sao cả."

"Tôi đã bảo là không cần cố mà."

"Ngon lắm."

"H-hả?"

"Thức ăn cô đã nấu."

Haku nói với cảm xúc trên khuôn mặt không chút lay chuyển, tay vẫn tiếp tục nhất từng thìa cháo vào miệng.

Nghe thấy những lời kỳ lạ phát ra từ cậu, Yukiko đứng hình ít lâu, nhìn chằm chằm vào người đang đang cúi đầu ăn đó.

Khuôn mặt Haku đúng là chẳng có dáng vẻ gì gọi là gượng ép, nhưng đâu đó vẫn thấy một nỗi buồn không thể đo đếm được.

Thấy vậy, Yukiko chỉ có thể nhắm mắt cho qua, quay về phía sau chuẩn bị phần ăn của bản thân mình.

...

Sau vài phút, Haku đã no căng bụng, tay nâng chiếc bát đến bồn rửa và đặt nó xuống.

"Cứ để đó đi. Tôi sẽ rửa."

"Hiểu rồi."

Nghe thấy lời đề nghị của Yukiko, cậu ngay lập tức đồng ý.

Có lòng tốt thì Haku sẽ vui vẻ chấp nhận, từ chối làm gì chứ?

Thường thì vào giây phút này, cậu sẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cậu lại chẳng thể hiện một chút cảm xúc nào cả.

Phải chăng là đang bận lòng, hẳn là bản thân Haku vẫn chưa vượt qua cú sốc sau khi mất đi Mia.

Chờ chết ở đây hay giãy giụa để tiếp tục sống. Đến giờ Haku vẫn còn đang rất mong lung.

Nhưng so với người đã mất đi tất cả, khuôn mặt cậu trông khá là bình tĩnh và chẳng có chút gì gọi là quá tuyệt vọng.

Phải chăng là có nguyên nhân sâu xa gì đó?

Thấy Haku đang im lặng trầm mặt trước bồn rửa bát, Yukiko đứng sau nghiêng đầu tự đặt nghi vấn.

Sau một lúc ngẩn người, Haku quay mặt và đi sang bên phải, mắt cậu vô tình nhìn thấy con dao nằm trên tấm thớt gỗ nâu sẫm trên gian bếp.

Khuôn mặt vẫn không cảm xúc như trước đó, tay nhặt lấy con dao. Có lẽ vì nặng nên cách cậu nhấc nó lên trông khá khó khăn.

Nhìn khuôn mặt bản thân phản chiếu trên thân của con dao sắc bén. Haku vô hồn nhìn vào nó, chẳng biết cậu đang suy nghĩ điều gì cả.

...

"Có lẽ... tôi nên chết đi thì hơn."

Sau khi dứt lời, Haku đâm mạnh con dao về phía cổ mình không chút do dự.

Nhưng.

Mũi dao chưa kịp chạm cổ, Haku lập tức buông thẳng con dao sau đó tay ôm miệng té ngã về sau, ngồi bịch xuống sàn thở gấp.

"Mình... vừa làm cái gì thế này?"

Cảm xúc hoảng loạn dâng cao như cơn sóng, hơi thở trở nên vội vàng như vừa thoát khỏi cái chết.

Tay chân vẫn còn run rẩy, khuôn mặt đã biến xanh. Nỗi sợ tức khắc lấn át cả tâm trí.

"Này! ngươi vừa làm cái trò gì vậy?! Đừng đùa kiểu đó chứ?"

Lời nói của Styx bỗng vang lên, nhưng Haku chẳng đáp lại mà hốt hoảng ôm lấy khuôn mặt mình.

Yukiko cũng tức tốc chạy đến, quỳ một gối hạ thấp người nhìn cậu với khuôn mặt lo lắng.

"Cậu bị sao vậy?! Ai nhập vào cậu à?"

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Haku, nhưng cô cố gắng không lấy tay mình chạm vào cậu vì lo cậu sẽ ghét điều đó.

Haku vẫn không biết bản thân mình đã làm gì, cơ thể đột nhiên tự cử động.

Cứ như thể có ai đó đang kiểm soát cơ thể của bản thân trong giây phút cậu đang lơ là. Giống như ngày hôm đó, ngày mà cánh tay phải vô thức đỡ lấy viên phấn của thầy Kuzuri.

"Là cậu làm sao? Styx?"

"Làm? Đầu ngươi có vấn đề sao? Ta làm thế để làm gì? Tự giết bản thân ta à?" Styx vội vã phủ nhận.

"Thế là sao chứ...?"

Dù tâm trí vẫn còn chút ít sợ hãi, sau khi nhìn vào Yukiko đang nhíu máy, Haku phần nào lấy lại được sự bình tĩnh mà nhẹ nhàng bỏ cánh tay phải đang ôm lấy khuôn mặt mình xuống.

"Tôi không sao cả Yukiko. Cảm ơn đã lo lắng."

Vừa nói, Haku vừa cúi đầu trầm ngâm.

Dù bảo là không cần lo lắng, Yukiko cũng không thể nào giấu nói vẻ băn khoăn. Nhưng nếu Haku quyết định che giấu, cô cũng không thể làm được gì khác.

Cô gái kia từng chút đứng dậy, nhẹ nhàng đưa tay mình ra trước mắt Haku. Nhìn vào lòng bàn tay của Yukiko, cậu nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nhưng đâu đó vẫn còn len lỏi chút lo sợ.

"Đứng được không?"

"Cảm... cảm ơn."

Haku bắt lấy tay Yukiko, cô kéo cậu từng chút đứng thẳng dậy.

Sau khi buông ra, cô nhìn chằm chằm vào mắt Haku, người vẫn đang thẫn thờ một chỗ.

Tâm trí Yukiko lúc này đang suy nghĩ về điều gì đó khiến cô mất tập trung đi chút đỉnh. Sau một lúc, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, hướng sự quan tâm về phía Haku.

"Kể ra thì cậu lúc này so với lần cứu tôi thì trông khác nhau thật đó."

"Khác?"

"Từ phong thái đến cả cách nói chuyện..."

Nghe vậy, Haku cười thầm.

Lý do cô cảm nhận được điều đó là vì lần đầu gặp nhau, người kiểm soát cơ thể Haku là Styx vậy nên khi tính cách cậu thay đổi nhanh như gió khiến cô bị choáng ngợp cũng là chuyện hết sức bình thường.

Dù sao thì nếu tương lai còn tiếp tục gặp nhau thì cô cũng sẽ quen với chuyện này thôi. Nhưng chắc việc đó sẽ không xảy ra đâu.

Haku lại một lần nữa trầm mặt suy nghĩ về hành động của bản thân khi nãy.

Tại sao cậu lại vô thức nói bản thân nên chết đi? Chẳng có tí gợi ý nào trong chuyện này cả.

Dù sao thì tương lai, cách tốt nhất là Haku nên tránh xa những vật sắt và nhọn. Nhất định không được để chúng trong tầm tay để đề phòng gặp phải chuyện tương tự.

Còn về lý do thì hẳn cần thêm thời gian để tìm hiểu rồi. Chỉ mong là có thể tìm ra nó càng sớm càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro