Chương 17 : Món quà chưa gửi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi khi để bản thân được thư thả một chút cũng tốt nhỉ?"

Một giọng nói từ một cô gái bỗng vang lên. Khi chợt nhận ra, Haku bỗng mở mắt ngạc nhiên trước khung cảnh xung quanh mình. Đó là một không gian tối đen không một ánh đèn. Nói đúng hơn là tứ phương chỉ có duy nhất một sắc đen đơn điệu.

Một mình Haku ngồi yên trong không gian đó. Khi nhìn xuống bên dưới cơ thể mình, cậu trông thấy những đường gợn sóng, tựa như bản thân đang ngồi trên mặt nước.

Bầu không khí nơi này yên tĩnh đến lạ thường. Nhưng chính vì lẽ đó nên đầu óc Haku bắt đầu trở nên rối bời chìm trong sự lo lắng. Đặc biệt là cậu chẳng rõ đây là nơi nào nên trong lòng bỗng nhói lên đâu đó sự bất an.

Sau một lúc, Haku chợt nhận ra trước mặt bản thân là một cô gái mái tóc đen cùng đôi mắt đỏ. Có thể thấy rõ nụ cười đầy tinh nghịch hiện hữu trên khuôn miệng cô, cùng tư thế ngồi ôm lấy đùi mình mắt hướng về phía Haku.

"Cô là... người đã bảo tôi cứu lấy Yukiko khi ở trên chiếc xe tải đó...?"

"Chính xác!" Cô gái tóc đen bỗng hét to đồng thời vỗ tay khích lệ sau câu trả lời của Haku.

Trong khi Haku vẫn đang chứa hơn cả nghìn câu hỏi trong đầu về lý do vì sao cậu lại ở đây thì đột nhiên, cô gái đó bỗng đưa tay lên xoa lấy đầu Haku khiến cậu mở to mắt kinh ngạc.

"Phần thưởng này." Cô gái vừa nói vừa nở một nụ cười vui vẻ.

"Thưởng...?"

"Quên mất. Em chưa giới thiệu nhỉ? Tàn nhẫn thật đó! Có lẽ mọi thứ về em, anh đã quên hết cả rồi"

Cô bĩu môi làm ra vẻ mặt hờn dỗi như thể đối phương đã làm điều đó khiến bản thân không hài lòng. Cô ta bỗng đứng dậy nắm lấy chiếc váy đen ngắn của mình, nhẹ nhàng xoay một vòng, sau đó đứng chéo chân hạ mình cúi đầu xuống mỉm cười giới thiệu.

"Em là Maria. Chính là người kéo anh vào nơi này."

"Maria...?"

Haku ngồi ngơ ra một hồi lâu chìm vào dòng suy nghĩ, nhưng sau khi thấy ánh mắt của cô như đang mong đợi gì đó từ mình, cậu gượng gạo cười nói.

"Phải rồi. Quên mất. Tôi chưa giới thiệu nhỉ?"

"Không cần thiết." Cô gái kia nhanh chóng đáp lại.

"Sao...?" Haku tròn mắt ngạc nhiên.

"Kamito Haku. Mọi thứ về anh, em đã biết cả rồi. Dù sao thì tự đầu đến giờ, anh vẫn luôn nằm trong tầm nhìn của em."

Maria hai tay chống hông dõng dạc nói, sau đó cô nhanh chóng quỳ xuống ngồi đối diện với Haku. Đôi mắt đỏ của cô nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu một cách đầy chăm chú.

Haku đến giờ vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra và vì lý do gì mà cậu lại ở nơi chỉ có một màu đen đơn điệu như thế này, và tại sao Maria lại kéo cậu vào đây?

"Maria... đây là đâu?"

"Là thế giới của riêng anh. Chắc vậy. Phải rồi nơi này có phần hơi tối nhỉ?"

Maria vừa nói vừa chấp hai tay nhận ra điều đó. Tiếp đến, cô đưa tay mình chạm xuống mặt đất, miệng bỗng mỉm cười hướng về Haku.

Vài giây sau đó, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi. Còn Haku thì cảm nhận được đầu mình bắt đầu trở nên đau đớn. Cậu cúi thấp xuống đất, tay ôm lấy đầu mình một cách đầy khó chịu.

Mọi chuyện diễn ra cứ như thể không gian xung quanh đang xoay vòng với tốc độ rất nhanh trong khi cơ thể vẫn đang đứng yên tại chỗ. Vừa chóng mặt lại vừa buồn nôn đến mức chẳng thể kìm nén nổi một phút giây.

"Xong rồi đó. Anh hãy mở mắt ra đi."

Nghe thấy giọng của Maria, Haku liền ngước mặt lên, ngó nghiêng quang cảnh xung quanh đã thay đổi từ lúc nào.

Những tòa nhà đổ nát rải rác khắp nơi, xe cộ đã cũ mọc đầy những vết rêu xanh cứ như thể đã bị bỏ hoang qua nhiều thế kỷ. Đằng xa còn thấy dòng sông đang chảy, nhưng nó đã bị ô nhiễm bởi loại chất lỏng màu vàng nào đó.

Trên khoảng không còn xuất hiện những làn sương đỏ, bầu trời cũng không còn dáng vẻ xanh biếc như trước.

"Nơi này..."

Nơi này cứ như là... địa ngục.

Haku nhớ rất rõ bản thân đã từng đặt chân đến đây. Đó là vào ngày cậu mơ thấy cơn ác mộng mà Mia đã bị đâm chết trong làn sương đen kỳ lạ, xen lẫn đó bản thân cậu cũng bị một thứ gì đó tựa như cái bóng nuốt chửng.

"Đừng để ý khung cảnh xung quanh đây làm gì cả. Nó chẳng có ý nghĩa gì đâu." Maria lấy tay che miệng nở một nụ cười sau đó tiếp tục nói. "Hoặc cũng có thể nó có ý nghĩa đấy."

Nghe thấy lời cô, Haku nghiêng đầu khó hiểu nhưng lại không đáp lời nào. Maria tiến lại gần khuôn mặt cô trông có vẻ mệt mỏi.

"Anh... hay dựa dẫm vào người khác quá nhỉ?"

"dựa dẫm?"

"Cơ thể vật lí của anh đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi. Tạm thời em sẽ giữ linh hồn anh ở đây cho đến khi hồi phục hoàn toàn." Maria hai tay chống hông nói với giọng có chút giận dỗi.

"Cơ thể... tôi?"

Haku lo lắng khi nghe thấy lời cô, ngập ngừng đáp lại dù không hiểu gì. Maria bỗng trông có vẻ như đang tức giận, cô chỉ ngón tay mình vào ngực Haku nói to.

"Phải đó! Đừng bảo chỉ thiếu máu thông thường. Cả xương tay, vai và chân đều gãy cả rồi. Các bó cơ cũng bị tổn thương rất nặng. Do anh để yên cho Styx vắt kiệt tất cả sức mạnh cơ bắp của cơ thể anh đấy."

"Mà... do gặp phải trường hợp bất khả kháng thôi." Haku tay gãi má ngượng ngùng, mắt liếc sang chỗ khác tránh đi ánh nhìn của Maria.

"Chính vì có cái suy nghĩ đó nên anh mới bị thương nặng như vậy đấy. Yêu thương bản thân mình nhiều hơn đi."

Maria nói với giọng trách móc, khuôn mặt cô có phần nửa lo lắng nửa buồn bã khi mắng người đối diện. Ngay sau đó cô thở dài quay mặt bước vài bước về sau, đôi mắt cô ngước lên bầu trời màu sắc cam vô tận kia nói tiếp.

"Nếu anh cứ tiếp tục để Styx chiếm hữu cơ thể, trong tương lai gần anh ấy sẽ nắm quyền kiểm soát hoàn toàn."

Nghe vậy, Haku mới sững sờ, cổ họng nghẹn lại. Cậu không ngờ việc lạm dụng Luân Hồn có thể đem đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nhưng có lẽ, đối với Haku nó chẳng là vấn đề gì to tát trong lúc này.

"Cũng được mà." Nhìn vào mảnh đường đã vỡ nát dưới chân, Haku nói với giọng yếu ớt.

Maria im lặng một lúc sau đó nhìn về hướng Haku trong khi cậu vẫn đang bất động. Cô cắn răng sau đó bước nhanh về phía Haku nắm chặt lấy áo cậu, giận dữ hét lên.

"Anh có biết bản thân vừa nói gì không hả?!"

Thấy sự giận dữ đó, Haku cũng không kiềm chế được bản thân mà ghì chặt lấy vai cô lớn giọng.

"Tôi biết rõ chứ! Cô đang đòi hỏi gì ở tôi? Tiếp tục vui vẻ mà sống à? Bị đám xác sống đó cắn xé như thế cô có biết là lúc đó, tôi đã cảm thấy đau đến mức nào không? Nhìn thấy gia đình và bạn bè mình mất mạng ngay trước mắt, cô có biết bản thân tôi đã cảm thấy bất lực như thế nào không?"

Thoạt đầu, Haku nở một nụ cười đầy khó coi sau đó nói rất to. Nhưng càng về sau, giọng cậu từng chút một trở nên yếu ớt và nhỏ dần.

"Tại sao lúc đó Sayu lại cứu tôi chứ? Cô ta không lo rằng sẽ có một lúc nào đó tôi sẽ tìm cách tự sát à?" Haku nói.

Maria chỉ im lặng không nói gì, cô biết rõ thời điểm hiện tại là lúc để Haku vượt qua những quá khứ đầy tồi tệ kia. Nếu cứ để mặc như thế, áp lực sẽ ngày càng tích tụ lại, khiến hành động của cậu bạn đó trở nên điên rồ hơn bao giờ hết.

Như đợt cậu phát điên và nhảy xuống khỏi sân thượng tòa nhà trước đây. Hay cả việc cậu đã từng vô thức kề dao lên cổ mình.

Nước mắt Haku không ngừng trào ra dù cho có cố kiềm chế như thế nào đi nữa. Răng cậu cắn mạnh vào môi, cố gắng kiềm chế để bản thân không phải khóc thành tiếng trước đôi mắt người con gái mà cậu không quen biết. Nhưng cậu vẫn nói tiếp dù cho giọng của bản thân đã nghẹn lại rất nhiều lần.

"Chỉ có Styx lúc đó là ở bên cạnh tôi. Chỉ có Styx luôn ở bên giúp đỡ tôi. Chỉ có mỗi Styx là sẵn sàng ở đó nghe tôi kể lể mọi thứ. Cậu ta vốn đã trở thành một người bạn quan trọng của tôi từ lâu rồi." Haku từng chút một mất đi sức lực. Cậu từng chút quỳ xuống trong khi tay vẫn bám chặt lấy váy Maria.

Xét ở một khía cạnh nào đó, Haku dường đã chịu phải hàng loạt bi kịch dồn dập lên chính mình. Cậu phải tự mình chịu đựng tất cả những cơ cực ấy rồi tự mình vực dậy. Nếu khoảnh khắc đó mà không có Styx, có lẽ Haku đã sụp đổ từ lâu.

Dù gì thì với một học sinh sơ trung như Haku thì tinh thần cậu chẳng đủ mạnh mẽ để tự mình gượng dậy. Về thể chất thì dù trước đây có rèn luyện rất nhiều, thế nhưng ở thời điểm hiện tại thì bản thân cậu cũng chẳng là gì so với các siêu năng lực gia.

Khi đứng ở thế giới bên ngoài, Haku đã cảm nhận được bản thân nhỏ bé đến mức nào. Họ có tài năng, họ có ngoại hình, họ có cả trí tuệ và cả may mắn.

Không ngoa khi phải nói người cho cậu được một lần nữa bước ra thế giới bên ngoài là Styx. Cậu muốn dùng hết tất cả những gì mình có để bảo vệ cậu ta, dù cho có trao tặng cơ thể mình, dù sau này có bị tước đi quyền kiểm soát. Haku cũng chẳng thấy hối hận.

Vốn dĩ, Styx là người duy nhất hiện tại luôn ở bên cậu dù có đi đến bất cứ nơi đâu.

Đây hẳn có lẽ là mong muốn của cô gái Satsuki Sayu kia. Cô từ đầu muốn cứu cậu có lẽ vì linh hồn của Styx phù hợp để nhập vào cậu.

Haku và Sayu vốn không hề quen biết, nhưng cô lại sẵn sàng đối xử rất tốt với cậu. Quả thật chẳng có chuyện gì là ngẫu nhiên ở đây cả.

Nếu việc Haku còn sống để chào đón sự tái sinh của Styx thì mọi bí ẩn có lẽ đã được giải đáp cả rồi.

Sau tất cả, cậu cũng chỉ là cầu nối để họ có cơ hội gặp gỡ nhau.

Haku gượng cười, nhưng trong lòng cậu là nỗi buồn không thể nào nhìn thấy được đáy. Khi chợt nhận ra bản thân đang bị người khác lợi dụng, cậu lại càng thêm chìm sâu vào tuyệt vọng.

Sau một khoảng thời gian im lặng không nói gì, Maria bỗng mỉm cười một lần nữa quỳ xuống nhìn Haku. Cô vòng hai tay ra sau cổ cậu, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.

"Sayu đúng là xấu tính nhỉ? Đột ngột bỏ đi như thế. Đúng là chẳng biết cô ta đang nghĩ gì nữa."

Maria thì thầm, sau đó nhẹ nhàng buông đôi tay ra. Cô đặt tay mình lên má Haku, lòng cô cũng đâu đó bị ảnh hưởng bởi nỗi buồn của cậu. Cô biết rất rõ người có thể giúp được Haku trong khoảng thời gian này chỉ duy nhất một người.

Nếu có Mia ở đây thì có lẽ mọi thứ đã khác. Nếu có Mia ở đây thì chắc chắn nỗi buồn này sẽ sớm được vơi đi phần nào. Chỉ cần có cô ấy, Haku sẽ không còn phải đau khổ nữa.

"Đừng quá hy vọng vào điều này nhưng có lẽ... vẫn còn cách tái sinh Mia." Maria trầm mặt.

Nghe thấy lời cô, Haku bỗng đứng hình ngồi yên một chỗ. Ngay sau đó, Maria tiếp tục nói thêm.

"Chẳng phải anh đang sống trong thời đại mà các siêu năng lực gia đang lần lượt xuất hiện sao? Nếu đi tìm thì có lẽ... sẽ có một siêu năng lực gia nào đó sở hữu khả năng hồi sinh người đã mất." Maria vừa nói vừa ngập ngừng, giọng cô từng chút trở nên nhỏ dần.

Haku bỗng cảm thấy có đôi chút kinh ngạc khi nghe thấy lời cô. Trước giờ cậu cứ nghĩ việc sở hữu siêu năng lực chỉ kéo bản thân vào các cuộc chiến và hầu hết chúng đều phục vụ cho chiến đấu. Nhưng có vẻ như bản thân cậu đã lầm.

Có lẽ vì từ trước đến giờ, nguyên nhân mà gia đình và bạn bè của cậu chết đều do là siêu năng lực gia. Cậu khổ cực như thế cũng là do siêu năng lực gia. Chính vì thế nên Haku đối với siêu năng lực gia chẳng có chút thiện cảm nào, nói cách khác cậu đã bị sự tức giận và hận thù che mờ đi đôi mắt.

Haku từng chút một ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Maria trong khi bàn tay ấm áp của cô vẫn ở ngay trên má cậu, khuôn miệng cô vẫn đang nở một nụ cười đầy nhẹ nhàng.

Có lẽ Maria đang muốn Haku trở nên yên tâm hơn nên mới làm như thế. Hoặc cũng đâu đó có thể thấy được sự ân cần qua hành động đầy dịu dàng của cô.

"Thánh nữ..." Haku vô thức nói.

"Này! Đừng gọi em bằng cái tên đó. Nghe chẳng vui tai chút nào." Maria lập tức đáp lại.

"Được rồi..." Haku buồn bã cúi đầu.

Thấy khuôn của cậu bạn kia xuống sắc, Maria liền nhận ra là do bản thân mình gây nên. Cô nhanh chóng đáp lại lời Haku để thay đổi tâm trạng của cậu.

"Nếu được thì... em sẽ rất vui nếu anh gọi em là Marry."

"Marry?" Haku vô thức lặp lại, mắt hướng vào cô gái ở trước mặt mình.

"Phải phải! Một người bạn cũ vô cùng quan trọng trong quá khứ thường gọi em như thế."

Maria cười vu vơ cố gắng không tạo ra dáng vẻ kỳ lạ. Thấy cô như thế, Haku im lặng nắm lấy tay của Maria trong khi cô vẫn để yên nó trên má cậu.

"Cảnh tượng này thật quen thuộc làm sao. Ngày hôm đó Mia cũng từng ở cạnh tôi như thế này."

Haku vô thức mỉm cười trong hạnh phúc, đôi mắt cậu nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ bàn tay của cô gái kia.

"Nhắc về một cô gái khác trong khi đang nắm tay em sao? Đồ lăng nhăng." Marry bĩu môi nói.

"Chỉ lúc này thôi. Tôi muốn được nghỉ ngơi một chút. Phiền cô nhé, Marry!"

Haku thả lỏng cơ thể, hòa mình vào sự yên tĩnh và yên bình trong khoảng thời gian này. Mặc dù khung cảnh xung quanh có phần hoang tàn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu cảm thấy khó chịu.

Nếu để so sánh với việc phải sống trong âu lo với xác sống ngoài kia thì nơi này trông bình yên hơn rất nhiều. Có lẽ một phần là nhờ có sự hiện diện của cô gái này.

Maria thấy Haku không còn cảnh giác với mình, cô mỉm cười sau đó nhẹ nhàng xoa lấy tóc cậu như thể đang an ủi một đứa trẻ.

****

Sau một khoảng thời gian dài, nỗi buồn của Haku đã vơi đi được phần nào. Hai người họ đã di chuyển đến một khác. Đó là phía trên chiếc sân thượng của một toà chung cư cao tầng. Haku lúc này ngồi cạnh Marry trên chiếc lan can cùng đôi chân thong thả đưa xuống dưới.

Đôi mắt của hai người đều hướng về các tòa nhà đã đổ nát hoang tàn bên dưới.

"Này Marry." Haku thẫn thờ nói.

"Có chuyện gì sao?"

"Cô đã bảo là cô đã kéo linh hồn tôi vào đây phải chứ? Nếu thế thì cơ thể thật sự của tôi hiện giờ sẽ ra sao?"

Nếu cơ thể thật sự không có linh hồn điều khiển thì rất có thể nó sẽ trở thành một cái xác khô mất đi sự sống. Marry nhận ra Haku đang lo lắng về điều gì nên đã mỉm cười bình tĩnh trả lời.

"Styx sẽ tạm thời được toàn quyền sử dụng cơ thể đó. Đừng lo, mọi hành động của anh ấy đều được em quan sát cả. Nếu có chuyện gì không ổn, em sẽ kể cho anh, Haku."

"Không thể kéo tên đó vào nơi này cùng sao?" Haku nghiêng đầu thắc mắc.

"Nếu làm thế thì ai sẽ duy trì hơi thở, kéo dài sự sống cho cơ thể thật sự của anh chứ? Vả lại cơ thể anh đang được Styx dùng máu khâu lại các vết thương, nếu anh lấy lại quyền kiểm soát ngay lúc này thì các vết thương sẽ lại hở ra." Marry thở dài.

Nghe lời giải thích của cô gái kia. Haku đã nhận ra được hai điều quan trọng.

Đầu tiên là Marry có thể vừa ở nơi này trò chuyện với cậu, vừa có thể chứng kiến mọi thứ xảy ra ở thế giới bên ngoài kia. Thứ hai là cô có thể đồng thời kéo cả linh hồn của Haku và Styx cùng lúc vào thế giới này bất cứ khi nào cô muốn.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc mạng sống của Haku và Styx sẽ luôn luôn bị đe dọa dưới bàn tay của cô gái Marry này. Nhưng mà khi suy nghĩ một lúc, Haku liền nhớ ra một vấn đề khác cũng bí ẩn không kém.

"Marry... trước đó cô bảo đã dõi theo tôi từ đầu. Tôi vẫn chưa hiểu lắm."

"Em có nói vậy sao? Chắc anh nghe lầm rồi." Marry nhắm mắt làm ngơ cố tỏ ra bản thân chẳng biết gì.

Haku liền nghi ngờ vào trí nhớ của bản thân. Dù sao thì lúc đó cậu cũng đang chìm vào sự hoang mang khi lần đầu phát hiện ra bản thân đang ở đây. Vậy nên việc đã nghe lầm lời nào đó từ cô là chuyện có khả năng.

Đùa thôi.

Chắc hẳn cô gái này bằng một cách nào đó đã thật sự biết hết về quá khứ và những gì cậu đã trải qua. Bằng chứng là Marry biết đến sự tồn tại của Mia và chuyện cậu thường để Styx chiếm hữu thể xác.

Nhưng có vẻ như Marry không muốn đề cập đến chuyện đó. Haku vì tôn trọng cô nên cũng chẳng cố gắng tìm hiểu về chuyện này.

Bầu không khí im lặng bỗng bao trùm lại. Hai đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống những tòa nhà đổ nát bên dưới.

Chẳng có tia nắng nào rọi xuống dưới dù đang là ban ngày. Chẳng thấy chú chim nào bay lượn xung quanh, cũng chẳng thấy chút sự sống nào thật sự có ở đây cả.

"Haku..." Marry cúi đầu làm ra vẻ mặt buồn bã nói với giọng yếu ớt.

"Huh?"

Chẳng biết từ đâu, Marry lấy ra một chiếc dây chuyền có gắn mặt đá hình mặt trăng khuyết sau đó đưa ra trước mắt Haku.

"Thứ này là..." Haku nghiêng đầu hỏi.

"Anh còn nhớ đêm mà anh gặp Sayu không? Trước khi chia tay, cô ấy có bảo sẽ tặng anh một món quà. Vì cô ấy gửi nó trực tiếp qua linh hồn nên người nhận là em chứ không phải anh."

"Linh hồn? Mà chờ đã chẳng phải món quà cô ấy tặng là chiếc nơ đỏ của Mia sao?" Haku hoang mang vội vã đáp lại.

"Do anh tự nghĩ thế đó chứ." Marry khoanh lại hai tay, nhắm mắt bĩu môi nói.

Có lẽ tham vọng của Haku duy nhất là gặp lại Mia. Việc được nhìn thấy lại chiếc nơ của Mia đã phần nào khiến cậu cảm thấy yên lòng. Chính vì thế, nghĩ đến một món quà đặc biệt hơn là điều Haku chưa bao giờ từng làm.

Nhưng rốt cuộc viên đá mặt trăng đó có tác dụng gì mà cô phải giao nó cho Marry thay vì đưa cho Haku ngay từ đầu? Nhưng nếu nói vậy thì cũng đồng nghĩa với việc, Sayu thật sự đã biết đến sự tồn tại của Marry từ trước.

Theo giả thuyết của Haku hiện tại thì Marry cũng giống như Styx, một linh hồn độc lập khác. Nhưng Styx dường như đã nhập trực tiếp vào thể xác của Haku. Vì một lý do nào đó mà hai linh hồn có thể cùng lúc hoạt động nên Haku và Styx có thể trò chuyện với nhau.

Khác với căn bệnh đa nhân cách ở chỗ, cần linh hồn này ngủ thì linh hồn kia mới có thể tỉnh giấc.

Maria thì lại thuộc một phạm trù khác hoàn toàn. Cô có vẻ như vẫn chưa nhập vào xác Haku, hay nói đúng hơn thì ám theo từ phía sau là cách mà cô làm từ trước đến giờ.

Còn về việc cô kéo cậu vào nơi này bằng cách nào thì đến giờ vẫn là một câu hỏi lớn. Nhưng có vẻ như nó chẳng là vấn đề gì vì Haku có thể đoán được rằng, Marry sẽ không tiếp tục kéo cậu vào nơi này trong thời gian sắp tới, miễn là cơ thể cậu không bị thương nặng như ở thời điểm hiện tại.

Liếc nhìn qua Marry, đôi mắt cô đâu đó có thể thấy rõ nỗi buồn vô biên.

"Marry...?" Haku lo lắng nhắc tên người ngồi bên cạnh.

"Haku. Mặc dù biết bản thân em có phần rất ích kỷ, nhưng phiền anh hãy cứu lấy Sayu." Marry đưa cao tay lên ngực, nắm chặt lấy áo mình nói với giọng như thể rất đau đớn.

"Cô gái đó cần được tôi cứu sao?" Haku nghiêng đầu khó hiểu.

Dù gì thì Sayu cũng là người đã tự ý bỏ cậu lại phía sau rồi rời đi mà không nói bất cứ lời nào. Chẳng biết động cơ và mục đích thật sự mà cô nhắm đến là điều gì. Hơn nữa việc cô là đồng minh hay là kẻ thù đến giờ vẫn là một ẩn số.

"Mặc dù không chắc chắn nhưng em biết anh cũng hiểu mà. Ánh mắt của Sayu lúc đó cứ như thể cô ấy đang cầu cứu anh vậy." Marry cắn môi như thể đang tự trách.

Có vẻ như trước đó cô không hề muốn nhắc đến chuyện này. Tuy có phần gượng ép nhưng Marry đã nói ra mong ước của mình với người kia với đôi mắt không thể không cảm thấy thương hại.

Trong lúc Haku vẫn đang đờ đẫn, Marry chường người về trước, dịu dàng vòng hai đầu dây chuyền qua cổ Haku, mang nó cho cậu với nụ cười trên khuôn miệng.

"Cho đến khi chắc chắn anh đã đến được thành phố Xa Bờ an toàn. Sayu vẫn sẽ chờ đợi anh ở đó." Marry nói với giọng nhỏ nhẹ.

"Sayu... sẽ chờ tôi ở đó sao...?" Haku với khuôn mặt đầy nghi vấn hỏi.

"Vâng... chắc chắn."

Marry gật đầu sau đó nhẹ nhàng đứng dậy quay mặt về sau rồi đi dọc vài bước. Cùng lúc đó, Haku đang chằm chằm nhìn vào mặt dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ.

Mặt trăng này có màu trắng tinh, nối liền với sợi dây làm bằng vải đen. Trông nó khá bình thường, chẳng biết có thứ gì đặc biệt ẩn sâu bên trong nó hay không.

"Kamito Haku. giữ gìn nó cho tốt nhé!" Marry liếc mắt về sau, miệng nở một nụ cười.

Haku đứng hình mất vài giây, cậu cảm giác có gì đó rất thân quen mỗi khi ở cạnh cô gái này. Từng cử chỉ, từng hành động, từng cung bậc cảm xúc.

Cứ như thể, bản thân cậu được một lần nữa nói chuyện với Mia, nhưng mà là một Mia đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn trước.

Haku vô thức mỉm cười, bỏ qua mọi lo lắng đứng dậy sau đó đi đến gần Marry. Hai tay cậu chống hông nhìn về phía bầu trời.

"Khi nào cơ thể vật lí của tôi hoàn toàn hồi phục, cô hãy nói cho tôi biết nhé! Giờ thì nếu cô không phiền, liệu rằng có thể đưa tôi đi tham quan nơi này không? Cứ ngồi mãi một chỗ như thế này thì chán lắm." Haku vừa gãi má ngại ngùng nhìn vào mắt cô gái kia vừa nói.

"Đương nhiên rồi. Anh không cần phải lo đâu. Khi cơ thể anh bình phục, em sẽ thông báo." Marry thở dài khoanh hai tay lại khẳng định. Sau đó cô mỉm cười nói tiếp. "Còn về việc tham quan, nếu anh muốn thì em sẽ đi cùng."

Marry vui vẻ chạy về trước, dáng vẻ trông như một cô gái ngây thơ vừa trẻ con vừa năng động. Cô bắt lấy tay của Haku, thản nhiên kéo cậu chạy về phía cầu thang thoát khỏi sân thượng tòa nhà cao tầng.

"Đi thôi! Tận hưởng thế giới riêng của chúng ta." Marry tươi cười kêu gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro