[Fanfic 2] First Thouht by Plume-now (Chương 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

First Thought by Plume-now on fanfiction.net

*TRUYỆN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, NÊN MONG RẰNG BẠN ĐỌC ĐỪNG ĐEM NÓ ĐI ĐÂU CẢ, HÃY TẬN HƯỞNG NÓ Ở ĐÂY THÔI. Bản dịch là của mình ạ. THÂN!*

Chương 2:

Garp nhìn vào cánh tay của cháu trai mình và cau mày khi thấy câu nói được viết trên đó, 'Ồh, ra là cậu, Mugiwara-ya'.

"Tên nào sẽ gọi cháu là 'Mugiwara-ya', 'Ya' là cái gì?" Ông ấy hỏi.

Luffy nhún vai.

Garp đột nhiên hét lên khi nhận ra nó có ý nghĩa gì. "Điều đó có nghĩa là cháu đã gặp được tri kỷ của mình?!"

Cách ông phát âm những từ đó ngụ ý rằng ông thực sự ngạc nhiên khi biết kẻ nào đó thực sự có thể chịu đựng và hòa thuận - như trong một mối quan hệ - như vậy với cháu trai của mình.

Luffy lại nhún vai, "Ừ, có lẽ, cháu đoán vậy?"

Đe dọa, Garp hiện giờ muốn đe dọa cậu - nhưng sự thật mà nói, liệu có thể đe dọa ai đó bất cần như Luffy không? - và hỏi với giọng trầm thấp nam tính của mình: "Ai vậy?"

Và, đáng ngạc nhiên, lần đầu kể từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện, Luffy có vẻ tham gia nhiều hơn và bị ảnh hưởng bởi những điều đang được nói tới. Cậu nhìn thẳng vào mắt ông, và cắn chặt môi dưới. Garp không cần ai để giải thích cho ông vì ông biết đây là một 'tin xấu'. Luffy sẽ luôn làm điều đó khi cậu biết rằng cậu đã làm điều gì mà ông sẽ không chấp nhận được, với tư cách là ông của cậu, với tư cách là một phó đô đốc Hải quân, hoặc thậm chí là cả hai. Và thường thì là cả hai.

"Là ai vậy?" Ông lặp lại.

"Tên anh ấy là Torao."

"Đó là gì?" Ông hỏi.

"Torao, đó là cách cháu gọi anh ấy"

Ông cau mày.

"Anh ta là cái quái gì vậy?"

"... Không lẽ là một hải tặc?" Ông lại hỏi, Luffy không thực sự đáp lại vì giọng nói của cậu gần như chết lặng trước khi câu nói đó kết thúc.

"Ôi, trời ơi" Ông hét lên, hết kiên nhẫn.

Điên rồi, những đứa trẻ đó đã khiến ông phát điên. Ông đã làm cái quái gì để đáng bị trừng phạt như vậy? Một đứa con trai là Nhà cách mạng, và hai đứa cháu là Hải tặc và giờ thì sao? Chà, đó không phải là phần tồi tệ nhất, điều đó đã được dự đoán trước. Nhưng, vẫn còn...

"Tên đó đâu?" Ông hỏi.

Luffy nuốt nước bọt. Gặp lại ông nội lúc này là nghĩa vụ, vì lý do nào đó ông muốn có chút thời gian với cháu của mình, bởi vì đã lâu rồi, và họ cũng vừa ngẫu nhiên đụng phải thuyền nhau trên biển... một cách tình cờ, Garp đã chèo thuyền một mình để 'dành chút thời gian' không có binh lính chiến đấu, nhưng điều đó không thay đổi được thực tế là cậu vẫn phải chịu đựng sự tàn bạo của ông mình.

Chà bây giờ ông đã dễ dãi quá với cậu rồi. Cậu đã biết điều tồi tệ hơn cùng với Ace khi họ còn nhỏ.

"Tôi ở đây", giọng Law cất lên phá vỡ bầu không khí im lặng.

Anh chắc hẳn đã nghe toàn bộ sự việc với các thành viên còn lại của băng Luffy đang ở trong cabin, hoặc đó là một thời điểm rất tốt. Luffy quay sang Law với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Law hơi cau mày và thở dài.

"Ông muốn gì, 'Nắm đấm Garp'?"

Garp ngẩng đầu lên và lườm Law. Law không di chuyển và nhìn lại ông. Luffy, người đang suy nghĩ về những thứ như Sanji sẽ nấu gì cho bữa tối, tận dụng tình hình và rời đi ngay lập tức. (ụa con zai ơi, con khốn nạn vậy, để người iu gặp ông nội vậy cái chuồn là sao con ơi, ơi con zai ới)

Trong khi tất cả thành viên của băng Luffy đang nhìn vào khung cảnh như thể họ đang xem một cuộc sống thực ở phương Tây vậy.(tôi cũng không hiểu đoạn này lắm, chắc là kiểu thời gian dành cho gia đình mà con rể đi gặp người nhà vợ mình ư hehe)

"Hãy để chúng ta rõ ràng một chút. Tôi sẽ không nói chuyện với tư cách là một phó đô đốc, mà là một người ông ngay bây giờ."

"Được thôi."

Garp thư giãn một chút.

"Cảm ơn vì đã cứu sống đứa cháu ngu ngốc của ta ở Marineford."

Law nhìn ông chằm chằm rồi lắc đầu.

Một giây sau, ông ở trước mặt Law, sẵn sàng đánh anh bằng một trong những cú đấm nổi tiếng của mình.

"Room", anh nói đơn giản không hề nao núng, "Shambles"

Garp nhận ra mình đã chạm sàn ở đúng nơi anh vừa rời đi.

"Tên khốn", ông lẩm bẩm.

"Như vậy để làm gì?" Law hỏi, không hề có vẻ gì là bối rối trước những gì vừa xảy ra và sự thay đổi thái độ nhanh chóng ở ông.

"Làm tốt lắm nhóc! Có vẻ ta đã dễ dãi với cậu."

"Bài kiểm tra?"

"Ai biết được...? Ta có thể gặp vấn đề với những đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi những sơn tặc và cuối cùng trở thành hải tặc."

Law ngay lập tức sững người, hoàn toàn không biết Garp đang ám chỉ ai. Rốt cuộc, Garp không phải là một trong những người bạn tốt nhất của Sengoku sao? Corazon đã dạy anh rất nhiều điều dù họ có ít thời gian bên nhau, nhưng trước mặt Garp, anh được coi là di sản của Corazon - như anh ấy đã hy sinh bản thân vì anh - và cũng gián tiếp là của Sengoku.

Law nhớ lại cuộc trò chuyện của anh với Sengoku sau khi Doflamingo ngã xuống, và người đàn ông đó đã thổ lộ trong nước mắt rằng ông yêu Corazon như một người con trai như thế nào.

"Ta có thể nhìn cánh tay của cậu không?"

Mặc dù Law không thích cái ý tưởng này, nhưng anh cũng không cảm thấy mình có thể từ chối điều này với Garp. Ngay từ cái nhìn đầu tiên của dấu ấn, ông của Luffy đã phá lên cười. 'Tên điên nào bên cạnh con gấu ngầu lòi mặc áo cam vậy?"

Bác sĩ phẫu thuật tử thần cau có, thực sự không cảm kích gì khi sống đến lần thứ 100 trong tình trạng này.

"Chúc may mắn khi được sống với đứa cháu của ta như người bạn tri kỷ của mình, và với thứ đó trên cánh tay của cậu!" (tôi có thể nghe ra được tiếng cười văng 8 quãng của ông ấy, lại thương con rể tiếp, thương quá)

Anh gần như muốn khóc. Nó không hề vui nhộn! Và sau đó khuôn mặt Garp đã trở lại với biểu hiện nghiêm túc gần như đáng sợ - nhưng với Law thì không.

"Ta phải đi ngay bây giờ. Ta chỉ nhớ là ta đã để đồ ăn đang nấu dở ở trụ sở và có lẽ nó đang bốc cháy. NÀY, LUFFY, HÃY ĐẾN VÀ NÓI TỐT VỀ NGƯỜI ÔNG NỘI NÀY CỦA CHÁU ĐI!"

Không có câu trả lời, tất nhiên rồi. Mọi người đều đoán được nó. Họ có thể nói rằng tình yêu Luffy dành cho đồ ăn mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì. Có lẽ đó là một điều mà ai cũng rõ. Garp quay lại với Law.

"Lần sau, đừng mong đợi ta đối xử tốt với ngươi khác với những kẻ khác. Ngươi vẫn là một tên hải tặc đối với ta."

Law gần như nhếch mép. Tât nhiên anh hiểu.

Chưa đầy một phút sau, Garp biến mất, và tất cả thuyền viên của Luffy đã ra khỏi cabin nơi mà họ đang 'ẩn náu'.

"Chúng ta sẽ ăn sớm thôi", Sanji nói, hành động một cách ngây thơ, như thể cậu không hề để ý đến họ.

"Vậy, anh đã nói gì" Nami hỏi thẳng.

Law lẩm bẩm "Không có gì" khi anh bước vào phòng và cảnh cáo người bạn tri kỷ chết tiệt của mình. "Luffy-ya, nếu cậu lại nhìn vào thức ăn của tôi, tôi sẽ chặt tay của cậu và giấu chúng thật kỹ, cậu sẽ không thể ăn trộm bất cứ thứ gì trong nhiều tháng."

"ưm...hửm..ừmmm...nhoàm nhoàm nhoàm" Luffy không mấy bận tâm lời cảnh cáo đó và vẫn tiếp tục cần mẫn với thức ăn trước bàn. Law thở một hơi dài, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. (hơi thở của sự bất lực thức thứ n+1 sự mợt mỏi).

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro