Chương một: Hẹn Ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1990, Trùng Khánh huyện bần cùng, làng nghèo rớt hẻm nhà Vương nhà ông Vương có một ông lớn ghé thăm. Dân làng chen chúc túm tùm tụm trước cửa nhà ông, ngó nghía chiếc ô tô con đen bóng trườn qua con đường dài gập ghềnh đến trước căn nhà gạch ngói. Đối với tầng lớp bình dân mà nói, ô tô bốn bánh chính là biểu tượng cho địa vị xã hội, bởi lẽ ở cái thời kỳ này, người sở hữu ô tô bốn bánh sẽ có hai dạng, một là ông chủ, hai là làm quan.
"Ông lớn ở thủ đô đó!" Con trai nhà họ Lưu, hàng xóm sát vách nhà họ Vương tuồn tin.
Dân làng lạnh người. Kể từ công cuộc " cải cách mở cửa" do Đặng Tiểu Bình khởi xướng và lãnh đạo bắt đầu vào năm 1978 đến giờ, ngay cả chủ tịch huyện cũng chả xuống làng, ai mà ngờ nhà Vương lại có một vị khách quý từ trên trời rơi xuống.
Thực ra ba Vương cũng đang hoang mang lắm. Về căn bản người quen ngài khách quý kia không phải là ông mà là bố ông cơ, hồi kháng Nhật cụ làm mật vụ rồi mất giữa biển, hồi đó ông vừa mới ra đời.
"Năm đó đồng chí Vương đã hi sinh anh dũng vì yểm hộ chúng tôi, tôi vẫn luôn muốn đến thăm người thân của đồng chí để đáp trả tình hữu nghị cách mạng đồng chí dành cho chúng tôi, mỗi tội lai rai lắm chuyện quá nên giờ mới ghé thăm được." Trước mặt ba Vương là một người đàn ông vận đồ Tây, bề ngoài người đó có phần không đoán ra tuổi, tóc bạc phếch trong khi mặt mũi có vẻ trẻ, hơn nữa dáng người dong dỏng, đeo kính gọng vảnh, thoạt nhìn phong độ hết mực, không hề giống một quan cán bộ mà giống một học giả hơn.
Ba Vương thộn mặt, thộn mặt với cái tình hữu nghị đã hơn bốn mươi năm mươi năm này.
Vương Thừa Tuấn gẩy gọng kính. "Là thế này, năm đó tôi từng thỏa thuận với bố ông, nếu sau này tôi có con sẽ làm thông gia với nhà ông. Tôi đây... kết hôn hơn muộn, hơn bốn mươi năm tuổi mới lấy vợ, bên là ước định với đồng chí Vương đành phải kéo dài tới tận hôm nay."
Ba Vương mới làm thợ mỏ than vài bữa lính quýnh đứng dậy. "Hổng dám, hổng dám!"
Vương Thừa Tuấn phẩy tay đầy phong thái, hòa nhã nói. "Đây là ước định của chúng tôi, một lời quân tử nặng hơn ngàn vàng, huống hồ việc này xuất phát từ giao hẹn tình nghĩa cách mạng giữa đồng chí chúng tôi, tôi đã quyết định sẽ gả con gái nhà tôi cho con hai ông, tức cháu trai của đồng chí."
Hai mắt ba Vương dại ra, lúc này đây ông chẳng dám nói thêm gì nữa, chỉ ngắc ngứ tôi ra ngoài một xí rồi vội vàng bật cửa chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro