Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối khi đi ngủ, Soái Ca ở trong ổ không có tốt lắm, không biết vì sao nó lại sủa loạn, Vương Nhất Bác đành ôm Soái Ca lên trên giường mình, đặt ở bên cạnh chiếc gối, lấy quần áo đắp lên cho nó, vật nhỏ lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống ngủ.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu như vậy, Vương Nhất Bác sờ sờ đầu của nó, khi cậu định đi tắt đèn thì điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, cậu đưa tay cầm điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Tiêu Chiến.

"Tiểu bảo bối, em ngủ sao?"

Giọng nói của Tiêu Chiến từ trong điện thoại truyền đến, rõ ràng ngay tại bên tai nhưng lại xa xôi như vậy, thật nhiều ngày rồi bọn họ không gặp nhau. Cuộc sống của anh ở trong thành thị, cuộc sống của cậu ở cũng trong thành thị lại dường như lại giống như hai con người không liên quan đến nhau.

"Còn chưa ngủ, anh thì sao, xong việc rồi sao?" Vương Nhất Bác nói xong, nhìn sang Soái Ca đang cắn cái gối của cậu liền vội vàng đưa tay gỡ ra, còn ân cần khuyên bảo: "Soái Ca, đừng cắn loạn nha, cái này không thể cắn."

Cuối cùng gỡ cái gối từ trong miệng Soái Ca ra, lực chú ý của Vương Nhất Bác mới quay lại trên cuộc trò chuyện cùng Tiêu Chiến, chỉ nghe giọng nói hờn dỗi rõ rệt của Tiêu Chiến truyền đến: "này chồng nhỏ, giữa đêm hôm khuya khoắt, làm sao bên cạnh em lại có soái ca? Anh không ở nhà là em lại cùng soái ca nào đấy?"

"Đúng đấy, đúng đấy, bên cạnh em không chỉ có soái ca, còn cùng soái ca ngủ cùng một chăn đấy, này soái ca gọi cho Tiêu Chiến một tiếng." Vương Nhất Bác nói xong để điện thoại bên miệng Soái Ca.

Soái Ca nhìn thấy đồ chơi mới mẻ này, ngửi ngửi, còn vươn lưỡi liếm liếm, đúng lúc Tiêu Chiến gọi alo alo. Soái Ca nghe được giọng nói xa lạ liền sủa hai tiếng gâu gâu, Tiêu Chiến ở bên kia liền nở nụ cười.

Vương Nhất Bác cũng cười theo, cầm điện thoại lên, cười nói: "Soái Ca nhà em mất hứng, anh quấy rầy nó ngủ."

Tiêu Chiến bên kia hết chỗ nói rồi: "Em vậy mà lại tự đặt chó nó cái tên Soái Ca, còn anh đây người anh tuấn tiêu sái này gọi là gì?"

"Nó là Soái Ca, anh là mỹ nam, được chưa?"

"Ồn ào nửa ngày, ở trong lòng em anh cùng chó chính là cùng cấp bậc đi."

"Ha ha, nói ít thôi, trời không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"chồng nhỏ à, tuần này đến đây thăm anh đi, anh chờ em. Được rồi, ôm Soái Ca của em ngủ đi. Ngủ ngon."

Vương Nhất Bác còn muốn nói điều gì đó thì bên kia Tiêu Chiến đã cúp điện thoại, cậu thả điện thoại ra, nhịn không được nhíu mày, nói thầm với Soái Ca: "Cũng không hỏi người ta một chút xem có muốn đi hay không, đúng thật là. Soái Ca, mỹ nam thật bá đạo, có phải hay không?"

Soái Ca lắc lắc cái đuôi, cúi đầu liếm liếm tay của Vương Nhất Bác, sau đó tiếp tục ngủ. Vương Nhất Bác cười cười, đưa tay tắt đèn, trong phỏng một mảnh tối đen.

Trong bóng đêm, Vương Nhất Bác suy nghĩ, cậu có muốn nhìn thấy anh hay không?

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác giống như trước đây đi làm, cũng không còn suy nghĩ có đi thăm Tiêu Chiến hay không, nói thật, cậu vốn không muốn đi cho nên sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi về nhà nhìn thấy mẹ làm một nồi thịt bò khô thì Vương Nhất Bác kinh ngạc rồi.

"Mẹ, mẹ làm thịt bò nhiều như vậy để định đi bán hay sao?" Khi Vương Nhất Bác nói xong còn bốc một miếng ăn, thật là thơm, ăn ngon thật đấy, khi cậu định lấy thêm một miếng thì bị mẹ đập một cái.

"Không phải con định đi thăm tiểu Chiến hay sao, nó thích ăn món này, mẹ nhờ dì con giúp đỡ để làm nhiều một chút, khi đi thì đưa cho tiểu Chiến."

"Hả?" Vương Nhất Bác sững sờ một chút, sau đó mới kịp phản ứng "Anh ấy gọi điện về nhà sao? Anh ấy sao lại như vậy, con chưa nói muốn đi, đây không phải là bắt con đi hay sao, con không đi."

"Con đứa nhỏ này nói cái gì đấy, tiểu Chiến là chồng con. Ngoại trừ ba mẹ, đó là người con thân nhất, nó gặp bất tiện nên không thể trở về, con làm chồng nhỏ người ta không phải nên đi xem nó sao?"

Thấy mẹ có chút tức giận, Vương Nhất Bác vội vàng làm nũng lại lấy lòng nói: "Vâng vâng vâng, con đi. Mẹ người coi như có con rể đã quên con luôn, con mới là con ruột của mẹ được không. Con lại ăn thêm một miếng."

Vương Nhất Bác đưa tay làm thêm một miếng thị bò nhét vào trong miệng. mẹ Vương bất đắc dĩ cười: "Lúc nào thì mới lớn lên, buồn cười, kết hôn rồi mà còn giống như trẻ con, mẹ thấy chắc tiểu Chiến lại nuông chiều con, càng thêm chưa trưởng thành rồi."

Nhưng mà nó quanh năm suốt tháng cũng không chăm sóc được con bao nhiêu, nuông chiều con cũng đúng. Nhưng mà tiểu Bác à, con cũng nên giống thế mà thông cảm và quan tâm tới tiểu Chiến, nó cũng không dễ dàng gì, biết không?"

"Vâng, mẹ à con đã biết. Có anh ấy và ba ba hai người như vậy, chúng ta mới có cuộc sống yên vui, con có thể hiểu được. Con sẽ học cách quan tâm và chăm sóc anh ấy, cũng sẽ chăm sóc chính con, mẹ người cứ yên tâm đi."

mẹ Vương cười an ủi, đề tài trong lời nói của hai mẹ con cũng dừng lại, bắt đầu đặt thịt bò khô vào trong tủ lạnh. Vương Nhất Bác nghĩ thứ sáu xin nửa để đi, đi đến đó sớm một chút, thứ bảy ở cùng anh một ngày, Chủ nhật thì trở về.

Buổi tối sau khi ăn xong cơm, Vương Nhất Bác đang chơi đùa với Soái Ca thì điện thoại trong nhà vang lên. Mẹ Vương tới nghe, sau khi cười vui vẻ nói chuyện cùng đầu dây bên kia một lúc lâu mới đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác: "Tiểu Chiến gọi tới."

Khi Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên, mẹ Vương cũng trở về phòng ngủ, ba Vương đang ở trong phòng sách, không biết đang làm việc gì cho nên Vương Nhất Bác nói chuyện cùng Tiêu Chiến rất thuận lợi, cậu trêu đùa nói: "Mỹ nam, có việc gì thế?"

"Chồng nhỏ, ngày nào thì em đến đây?"

Biết rõ rồi còn hỏi, nhất định là: "Thứ Sáu hoặc là thứ Bảy."

Vương Nhất Bác trả lời như vậy, Tiêu Chiến đã xác định là Vương Nhất Bác sẽ đến thăm anh, trong lòng vui vẻ, giọng nói cũng trở nên vui vẻ: "Được, đến lúc đó chú ý an toàn, anh sẽ chờ em."

"Ừ, đến lúc đó em gọi điện cho anh." 

Hai người quyết định như vậy, Tiêu Chiến trong lòng tràn đầy mong chờ Vương Nhất Bác đến, xác định ngày mai là thứ Tư mà Tiêu Chiến đã bắt đầu chuẩn bị đón Vương Nhất Bác đến. Trên khuôn mặt ngăm đen đầy vui vẻ, liền ngay cả khi huấn luyện binh sĩ cũng dễ tính hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác thì ngay tại ngày hôm sau lúc tan giờ liền bớt chút thời gian để đi siêu thị mua đồ ăn uống này nọ. Định mang đi để đưa cho Tiêu Chiến nên cậu mua rất nhiều. Cậu trực tiếp trở về nhà, một khắc cậu mở cửa đi vào kia liền hơi ngạc nhiên một chút, nhìn thấy có người trong nhà, không phải ai khác chính là mẹ Tiêu.

"Mẹ, người tới rồi, tại sao lại không nói trước cho con một tiếng để con về nhà sớm chút." Vương Nhất Bác nói xong đặt một đống lớn đồ này nọ đặt bên cạnh ghế sofa. Sau đó cậu định đi rót nước cho mẹ Tiêu, mẹ Tiêu lại gọi: "Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, con còn trẻ tuổi, không nên lãng phí mới tốt."

Vương Nhất Bác ngẩn đi một chút, sau khẽ cười nói:"Vâng, đây đều là chút đồ mua cho Chiến ca, Chủ nhật con tính đi thăm anh ấy. Mẹ, người có cái gì muốn đưa cho anh ấy không, đúng lúc con có thể mang đi."

mẹ Tiêu lại không vui vẻ, nhíu mày nói: " Tiểu Bác à, đàn ông muốn lấy sự nghiệp làm trọng, nhất là công việc của Tiểu Chiến, không có việc gì thì đừng thường xuyên làm phiền nó, làm cho nó phân tâm, chậm trễ nghiệp lớn. Mẹ nó nói con hiểu chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn mẹ Tiêu, trong lòng không thể nói rõ làm cảm giác gì, cậu chỉ cười cười,  nói: "Mẹ, con đã biết, vậy con sẽ không đi nữa."

Đúng vậy, không đi, Vương Nhất Bác quyết định sẽ không đi, thế nhưng nhớ tới giọng nói vui mừng của Tiêu Chiến ở trong điện thoại thì hai chữ "không đi" nói không nên lời. Với lại đâu có ai nói đi lại đột nhiên không đi, phải có nguyên nhân và còn phải thuyết phục nữa.

Vì sao lại không đi? Vì chính mình thực ra không muốn đi hay bởi vì trong lời nói của mẹ Tiêu? Vương Nhất Bác cũng không muốn tìm hiểu đến cùng, dù sao chính là không đi, có quyết định này buổi tối cậu cũng không ở lại nhà, sau khi mẹ Tiêu đi liền dứt khoát mang theo một đống đồ đạc trở về nhà.

Trở lại nhà mẹ, Vương Nhất Bác nhìn trong tủ lạnh một chút, mẹ chuẩn bị nhiều thịt bò khô như vậy thì làm sao bây giờ? Không có người đi, vậy đồ vật đi cũng coi như là một chút an ủi nho nhỏ phải không? Cậu dứt khoát gửi đồ vật qua bưu điện dễ dàng.

Sáng ngày hôm sau, Vương Nhất Bác vốn định gọi điện thoại cho công ty chuyển phát, nhưng mà người ta còn chưa đi làm nên muộn một lúc. Cậu cũng đi làm nên không có ai ở nhà cho nên Vương Nhất Bác trực tiếp tìm cái thùng đóng gói những thứ muốn đưa cho Tiêu Chiến kia vào trong thùng.

Mẹ Vương nhìn Vương Nhất Bác một phen làm việc, nhịn không được mà nói thầm:"Con đây là muốn hôm nay liền đến?"

"Mẹ à, tuần này trường học có việc, con không đi đươc, mấy thứ này con định gửi qua bưu điện cho Chiến ca." Vương Nhất Bác nói xong liền đặt vào trong một số đồ dùng mà cậu mua cho Tiêu Chiến:"Mẹ, một lát nữa mẹ gọi điện thoại cho công ty chuyển phát đến đây, ký gửi đồ vật, con phải đi làm."

mẹ Vương nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, lo lắng nói:"Sao con thay đổi chủ ý so với thời tiết thay đổi còn nhanh hơn, ngày hôm qua đây có nói tới việc này, tại sao hôm nay lại thay đổi chủ ý. Trong trường học có thể có chuyện gì, đừng dùng mấy cái này lừa mẹ. Có phải cãi nhau hay không?"

"Mẹ à, không có cãi nhau, hai chúng con rất hòa thuận, chỉ là tạm thời có chuyện, được rồi, con phải đi rồi, con chào mẹ." Vương Nhất Bác không muốn lại bị mẹ hỏi đến, cầm cặp như chạy trốn ra ngoài.

ba Vương đi ra từ trong phòng ngủ sắp phải đi làm, nhìn vẻ mặt mẹ Vương lo lắng liền nhịn không được nói:"Tôi nói bà này, Tiểu Bác đều lớn như vậy rồi, chuyện của mình nó khác biết xử lý tốt, con cháu đều có phúc của con cháu, bà nha, đừng luôn lo lắng cái này cái kia, được rồi, tôi cũng đi làm."

Mẹ Vương vẻ mặt buồn bực, bà là một người rảnh rỗi không quan tâm thì có thể làm gì, quên đi, bà cũng không quản nữa. Liền mang Soái Ca ra ngoài đi bộ tốt lắm cũng giảm bớt buồn bực, mẹ Vương ôm Soái Ca ra ngoài đi tản bộ.

Vương Nhất Bác vẫn không biết cùng Tiêu Chiến nói cậu không quan tâm quyết định của anh như thế nào, nhưng rất nhanh đã đến thứ Sáu. Sáng sớm, Vương Nhất Bác vẫn đang rối rắm nên nói với Tiêu Chiến như thế nào, thật sự là cậu không giỏi nói dối hơn nữa còn có chút chột dạ.

Đặc biệt là Tiêu Chiến người như vậy, nhìn thì tính tình rất tốt, nhưng mà khi bùng nổ thì anh quả thực rất khủng bố. Ở trước mặt người như anh nói không giữ lời, Vương Nhất Bác vẫn có chút hơi sợ.

Bên này Tiêu Chiến đối với tình huống của Vương Nhất Bác bên kia một chút cũng không biết, mấy ngày nay đều vội vàng, cũng tưởng Vương Nhất Bác rất nhanh sẽ tới cho nên không gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Chồng nhỏ muốn tới, Tiêu Chiến đương nhiên là vô cùng cao hứng cùng mong chờ. Trước kia là người còn độc thân, Tiêu Chiến sẽ trực tiếp ở ký túc xá trong doanh trại, hiện tại lại khác nhau, Vương Nhất Bác muốn tới, dù sao cũng phải có chỗ ở.

Cho nên liền ở khu nhà khách dọn dẹp ra một phòng hơn hơn năm mươi mét. Phòng ở tuy rằng không lớn,  nhưng tiện nghi đều đầy đủ, rất gọn gàng sạch sẽ, ở cũng rất tiện lợi.

Tiêu Chiến bề bộn nhiều việc, đương nhiên không có thời gian sắp xếp mọi thứ, hôm nay có việc còn đi công việc một chuyến, buổi chiều mới có thể trở về cho nên việc phòng ở này liền do bạn hậu cần giải quyết.

Mọi người nghe nói Vương Nhất Bác muốn tới, hình như so với Tiêu Chiến đều kích động. Khi sắp xếp phòng ở cũng vô cùng dụng tâm. Trên mái nhà treo mấy đóa hoa đỏ thẫm, trên tường dán miếng dán chữ phúc, không biết thế nhưng cái tên kia còn dán một chữ hỉ ngay trên cửa. Một phen làm đi làm lại bố trí cái phòng nhỏ giống như tân phòng.

Tiêu Chiến từ bộ tư lệnh trở lại doanh trại đã là 4 giờ chiều, vừa mới đến trước cửa,  trưởng ban thông tin liền cười hì hì chạy tới, chào sau đó lớn tiếng nói:"Sư đoàn trưởng, phòng ở đã sắp xếp xong, xin chỉ thị."

Tiêu Chiến đi vào khu dành cho anh và Vương Nhất Bác liền nhìn thấy, thiếu chút nữa không có cười, chữ Hỉ đỏ thẫm, hoa đỏ thẫm, cái này cũng làm khổ mọi người rồi. Lại nhìn kỹ, trên bàn không biết ai đặt một bó hoa trong lọ, vàng rực rỡ, rất đẹp.

"Sư đoàn trưởng, đã hơn 4 giờ, anh dâu cũng nên đến đi?"

"Sư đoàn trưởng, nếu không vài người chúng em ra cửa nghênh đón?"

Có vài người sắp xếp phòng ở xong còn không có rời đi mà cùng Tiêu Chiến lảm nhảm. Tâm tình Tiêu Chiến rất tốt, cũng để bọn họ trêu ghẹo tùy ý, lúc này liền có người tiến vào, hô:"Báo cáo sư đoàn trưởng, có kiện hàng cho anh."

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy trong tay anh đội viên ôm một thùng lớn tiến vào, đặt lên bàn, mọi người tò mò đồ vật đó, là ai gửi qua bưu điện đến, đều vây quanh xem địa chỉ trên đó.
Tiêu Chiến đẩy vài người vây quanh ra, cúi đầu xem địa chỉ trên mặt, là từ nhà ba mẹ Vương gửi qua bưu điện tới, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, màu nhợt nhạt lành lạnh trong mắt phục hồi.

Vài người không có cảm nhận được biến háo rất nhỏ này của Tiêu Chiến, chính là cái mũi ngửi thấy được mùi thịt bò phát ra từ trong thùng, có người kêu một tiếng:"Thật là thơm, cách thùng mà ta đã ngửi thấy một hồi mùi thịt."

Lúc này tay của Tiêu Chiến giơ lên, vừa quay lưng lại rời đi, mấy người....lính kia liền vây xung quang thùng kia, vài người liền mở ra, khi đang định mở ra thì mỗi người đều bị Tiêu Chiến đá một cước.

Mọi người quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, đừng nghiêm, sau đó vẻ mặt lấy lòng nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn những người lính mới hơn mười hai mươi tuổi trước mắt này, cười mắng:"Đừng giống với với quỷ chết đói mà ăn hết, chừa lại một chút cho tôi." 

"Vâng, Sư đoàn trưởng!"

Mọi người cùng ăn thịt thì Tiêu Chiến lại có điện thoại, là Vương Nhất Bác gọi tới, anh nghe điện người cũng đi ra ngoài, tuy rằng mơ hồ cảm giác Vương Nhất Bác có thể không đến đây nhưng lại có chút chờ đợi:"Đến chỗ nào rồi? Anh đi đón em."

Vương Nhất Bác cầm di động, trong lòng có chút lo lắng, do dự một chút mới nói:"Em gửi qua bưu điện cho anh đồ vật anh đã nhận được chưa, bên trong là một chút đồ ăn em mua cho anh, còn có thịt bò khô mẹ làm....."

Tiêu Chiến không nói chuyện, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút nặng nề và áp lực, giống như có một tảng đá lớn vô hình đặt ở trên ngực cậu, hóa ra anh khi trầm mặc lại làm cho người ta có áp lực như vậy, sau một hồi nói nhảm mới ấp a ấp úng nói: "Em không quá thoải mái, tuần này sẽ không đến, cái kia....Anh chừng nào thì rảnh để trở về?"

Vương Nhất Bác nói xong rất sợ Tiêu Chiến tức giận, không nghĩ tới bên kia anh lại quan tâm hỏi cậu: "Không thoải mái? Đã gặp bác sĩ hay chưa, nghiêm trọng không? Đổi mùa, phải chú ý thân thể biết không?"

"Ừm, em đã biết, anh cũng nên chú ý thân thể, có cái gì cần thì gọi điện cho em, em cho người gửi đến. Này, em tắt điện thoại trước, còn có việc. Tạm biệt anh." Vương Nhất Bác nói xong lập tức tắt điện thoại, bình tĩnh cùng quan tâm trong lời nói Tiêu Chiến làm cho cậu xấu hổ.

Sau khi hết giờ làm, Vương Nhất Bác vừa mới ra cổng trường liền thấy tài xế của Tiêu gia, nói là tới đón cậu đi đến nhà, đúng lúc mẹ Tiêu cũng gọi điện đến, nói tìm cậu có việc. 

Đi vào trong nhà, Vương Nhất Bác mới biết được cái gọi là chuyện đó chính là mẹ Tiêu đã đăng ký cho cậu một lớp học nấu ăn, bảo cậu đi học vào thứ Bảy và Chủ Nhật. 

" Tiêu Bác, không biết nấu ăn cũng không phải là một chuyện. Đây là một lớp học nấu ăn của bạn của mẹ, con đi học cái này luôn có lợi." Mẹ Tiêu một vẻ tận tình khuyên bảo, hoàn toàn là vì tốt cho Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác muốn nói không đi, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến mẹ bực mình, cuộc sống sau này lại càng không tốt, nếu nói đi, nhưng cậu thật sự không muốn đi, hơn nữa còn là bạn của mẹ Tiêu, nếu cậu định không đi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, cuối cùng sẽ tạo nên cãi nhau không được thoải mái. 

Đều là người một nhà, hơn nữa Tiêu Chiến đối với cha mẹ cậu tốt như vậy, cậu cũng hi vọng mình có thể làm được nhưng mà bây giờ có chút khó khăn, Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái nói: "Mẹ, con sẽ nấu cơm, thật sự."

"Sẽ làm? Sẽ làm cái gì, nói mẹ nghe một chút?"

"Thịt gà trộn tôm bưởi!" Vương Nhất Bác mười phần lo lắng nói ra sở trường của mình, món ăn duy nhất cậu có thể làm.

"Không có các món khác?" Mẹ Tiêu hỏi.

Vương Nhất Bác chột dạ, cười ha ha: "Không có."

Mẹ nghiêm mặt nói: "Nói làm một món ăn như vậy thì con cũng có ý tốt. Điểm này tiểu Chiến so với con tốt hơn, đừng nghĩ nó việc nặng hay việc cần có kỹ năng nó đều đã làm. Nhưng mà tiểu Chiến thường không có ở nhà, một số việc phải chính con làm, hơn nữa nếu ngẫu nhiên nó về nhà một lần, con có thể làm một ít đồ ăn nóng hổi, nó sẽ nhớ đến tình cảm của con."

Vương Nhất Bác cố ý trêu đùa nói:"Vâng vang, Chiến ca trong mắt mẹ đầy chinh là hoàn mỹ, con của mẹ cái gì cũng tốt. Ba à, người nói đi, mẹ đây không phải sợ con ngược đãi anh ấy sao?"

Ba Tiêu thực ra cũng hiểu được vợ mình đối với Vương Nhất Bác quá hà khắc rồi. Ông cũng nhìn ra được tính tình Vương Nhất Bác rất tốt, mặc dù vợ mình làm khó dễ như thế nào cũng không nhăn mặt tức giận. 

Thực ra cậu là một người con không xấu, rất thông minh lanh lợi, bằng không thì đã nổi lên cãi cọ từ lâu. Nếu mỗi hai mẹ con đại chiến, không nói ông ở trong nhà không còn đường sống, nội bộ gia đình bất ổn, tiểu Chiến ở đơn vị làm sao có thể an tâm.

Nhưng mà đứa nhỏ Vương Nhất Bác này cũng đủ láu cá, rõ ràng không muốn đi, lại bị trong lời nói của vợ ông làm cho có chút bất đắc dĩ, dùng loại phương thức trêu đùa này lôi kéo ông. Nhưng mà ông là ai, cho dù núi đao biển lửa cũng có thể hóa giải.

Ông cười trên đùa: "Mẹ con đối với nó so với ai cũng tốt hơn, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt. Ta đây làm chồng, còn có anh trai con, cháu gái bảo bối ở trước mặt tiểu Chiến còn phải đứng sang bên. Năm đó tiểu Chiến lựa chọn học viện quân sự, mẹ con thiếu chút nữa khóc hết nước mắt."

Ba Tiêu nói một câu làm không khí thoải mái hơn không ít, mẹ có chút ngượng ngùng, liếc mắt nhìn chồng mình một cái, nói: "Tiểu Chiến không phải con ông, ông sẽ không đau lòng. Nó gặp bao nhiêu đau khổ, tôi đây không phải đau lòng nó, chỉ muốn cho Tiểu Bác cũng sẽ chăm sóc nó.

Năm đó nếu không phải ông ủng hộ, nó đừng nghĩ đến con đường tham gia quân đội, ông xem những vết thương trên người nó đi, vết thương lớn vết thương nhỏ nhiều vô cùng, tôi nhìn liền đau lòng, một lần kia thậm chí còn kém một chút là muốn lấy mạng rồi...Tôi...thực sợ..."

Mẹ Tiêu nói xong đôi mắt đỏ lên, gần như muốn khóc, ba Tiêu buông tờ báo trong tay, an ủi vợ mình:"Bà xem bà kìa, cũng không sợ đứa nhỏ chê cười, lớn rồi mà nói xong còn khóc được, đừng luôn nghĩ đến chuyện không tốt kia, vả lại còn trai dù sao cũng phải có chút chính trực và trách nhiệm, chúng ta không thể bẻ gãy đôi cánh của các con, nó trưởng thành thì luôn muốn được bay cao."

Vương Nhất Bác cũng nhớ tới nhũng vết sẹo trên người Tiêu Chiến, rút khăn giấy đưa cho mẹ, nói: "Mẹ, người yên tâm đi, sau này anh ấy trở về đây, người cùng ba bảo bọc anh ấy. Cùng với con bảo bọc anh. Anh ấy là chồng lớn của con, con như thế nào cũng không thể bạc đãi anh nha. Ngày mai con phải đi lớp học nấu ăn học nấu ăn, lấy trí thông minh của con, như thế nào cũng có thể làm ra một bàn tiệc."

Ba mẹ Tiêu nhịn không được nở nụ cười, khó có được lần đầu tiên mẹ không nghiêm mặt trước Vương Nhất Bác: "Con nha, nghĩ nấu ăn dễ dàng như vậy, đừng có khoác lác nghe chưa."

"Mẹ, hôm nào con làm một bàn cho người nếm thử, xem người còn nói con không." Vương Nhất Bác nói xong nhìn thời gian thì đã hơn 8 rưỡi, mặc dù cậu đến đây không nhiều lần nhưng biết thói quen của mẹ, không muốn cho người ở lại, cậu đứng dậy nói: "Ba mẹ, thời gian không còn sớm, con đi về trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đã muộn thế này thì đứng đi, liền ngủ ở phòng trước kia của tiểu Chiến đi. Người một nhà, đừng coi mình giống như người ngoài." Đây là lần đầu tiên mẹ Tiêu mở miệng lưu lại Vương Nhất Bác, ba Tiêu cũng nói: "Đúng vậy, con đừng đi, đã muôn thế này rồi thì không an toàn, nghe lời mẹ con ở lại đi."

Ba Tiêu nói xong nở nụ cười, ông cũng biết vợ mình bắt đầu có chút chấp nhận đứa con này, đó là chuyện tốt. Hai vị bề trên đều nói như vậy, Vương Nhất Bác đương nhiên không thể nhất định đi, cậu liền ở lại.

Buổi tối cậu ngủ rất ngon, buổi sáng bị một hồi chuông điện thoại báo thức ở di động đánh thức, mơ mơ màng màng tỉnh lại, lấy di động ở trên bàn, nhìn một chút là Tiêu Chiến gửi đến mấy cái tin nhắn cùng lúc.

Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, rốt cục tầm mắt cũng rõ ràng, nhìn một phần tin nhắn, cậu thấy cửa dán chũ Hỉ đỏ thẫm, phòng nhỏ được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, trên nóc nhà treo hoa đỏ thẫm, trên bàn là một bó hoa cúc.

Qua ảnh chụp là tin nhắn tràn ngập thất vọng, nhưng không phải giọng điệu của Tiêu Chiến, nội dung là: Anh dâu, anh ngày hôm qua làm sao lại không tới. Sư đoàn trưởng thế nhưng lại đợi cả một ngày. Nhìn đến ảnh chụp phòng chưa, đó là sư đoàn trưởng tự mình bố trí đó. Anh dâu, anh có thể không đến, nhưng Sư đoàn trưởng sẽ thương tâm, vẫn buồn bã không vui, cơm tối ngày hôm qua và bữa sáng hôm nay cũng chưa ăn. Còn có, anh dâu à, chúng tôi cũng rất nhớ anh, nhiệt liệt chờ đợi anh đến. Khi đến thì anh mang thêm nhiều thịt bò khô nữa nhé, rất ngon...

Vương Nhất Bác xem xong nội dung tin nhắn, cảm thấy những chiến sĩ này thật đáng yêu, trong đầu nhịn không được nhớ tới gương mặt ngăm đen kia. Nhìn nội dung tin nhắn, Vương Nhất Bác đoán cái này hẳn là dấu Tiêu Chiến gửi tin nhắn này. Không biết nếu Tiêu Chiến biết thì sắc mặt biến thành màu đen hay là đỏ, ha ha, Vương Nhất Bác không tốt bụng cười.

Cười xong cậu lại xem lại ảnh chụp, bố trí tỉ mỉ, mặc kệ là từ tay của ai, đó đều là đối với cậu tốt, chào mừng đối với cậu, mà cuối cùng cậu lại phụ mong chờ tha thiết của anh.

Không phải anh không tốt, cũng không phải anh đối với cậu không tốt, mà là cậu đối với anh không đủ dụng tâm, không đủ quan tâm.

Lớp nấu ăn vào học lúc 9 giờ cho nên sau khi thức dậy và ăn sáng thì Vương Nhất Bác liền đi, buổi sáng học làm một món ăn nóng, buổi chiều học làm một món nguội. Vương Nhất Bác không phải ngu ngốc bình thường, khi thái rau còn cắt phải đầu ngón tay, mặc dù không định khóc nhưng mà tay đứt ruột xót liền rơi nước mắt. Nhưng mà không thể bỏ dở nửa chừng, dán một miếng băng cá nhân mà kiên trì đến cùng.

Học làm hai món ăn, Vương Nhất Bác định về nhà thử nghiệm một chút, định làm thành thạo rồi cho người trong nhà nếm thử, làm ba mẹ ngạc nhiên.

Đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, khi đi nhờ xe để về nhà đã là 5 giờ chiều, trời còn sớm nhưng mà Vương Nhất Bác đã bắt đầu bận rộn làm. Bởi vì kỹ thuật thật sự không thành thạo cho nên cần thời gian tương đối dài, hai món ăn mà mất một nửa thời gian nhưng mà tính toán không sai lắm.

Làm cơm xong thì toàn thân đầy mùi khói dầu, Vương Nhất Bác có chút không chịu nổi cho nên trước tiên không ăn cơm mà đi tắm một cái. Khi quay vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà thì nghe thấy bên ngoài có người mở cửa, cậu giật mình một cái, không khỏi suy nghĩ là ai trở về?

Trong lòng hoảng sợ, cũng vội vàng mặc áo, lúc định đi ra ngoài thì nghe thấy một tiếng hô to ở bên ngoài:" Vương Nhất Bác!"

Tiếng hô rung chuyển trời đất này làm Vương Nhất Bác sợ tới mức ruột gan đều như bị xé ra, một tiếng hô to này làm Vương Nhất Bác cảm tháy giống như có quỷ vào nhà, cậu nhớ còn không kịp! Là Tiêu Chiến, anh, tại sao anh lại giống như trở về để giết người vậy, khí thế to lớn kia là tìm cậu tính sổ sao?

Tìm chỗ nào trốn đây? Phòng ngủ chỉ lớn như vậy, không thể đi, ngay lúc Vương Nhất Bác rối rắm thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Khi Vương Nhất Bác nhìn thấy khuôn mặt đen kia của Tiêu Chiến, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác chính là chạy tới rồi trèo lên cửa sổ, sau đó đánh đòn phủ đầu: "Chiến ca, anh đừng đến, nếu đến chỗ em, em, em liền nhảy xuống!" 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng có chút buồn cười, lại có ý trưng ra vẻ mặt tan nát cõi lòng nói:"chồng nhỏ à, em quá vô tình, nhìn đến anh liền khổ sở như vậy sao, đau khổ đến nỗi em tình nguyện chết cũng không muốn nhìn thấy anh? Anh rất thương tâm!"

"Hả? Vậy nếu thế thì cũng không phải như vậy đâu." Thật ra cửa sổ được bảo vệ nên không có chuyện gì, hơn nữa cậu cũng không định nhảy thật, giống như đang đùa giỡn cùng anh. Nhìn Tiêu Chiến từng bước tới gần, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói thầm:"Anh hùng hổ như vậy, không phải em là bị anh dọa sợ sao."

Khi Vương Nhất Bác nói chuyện Tiêu Chiến đã làm cho cậu không thể lui, Vương Nhất Bác nháy mắt chột dạ nhìn anh, mà Tiêu Chiến cầm tay của Vương Nhất Bác lên liền nhìn thấy băng gạc cá nhân dán trên tay cậu, giọng nói khàn khàn hỏi:"Sao lại như thế này, dùng dao hay là dùng súng vậy?" 

"Dao." Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, ánh mắt quan tâm, trong lòng lại cảm động, dường như anh không tức giận việc cậu nói không giữ lời, liền lộ ra nụ cười quyến rũ không gì sánh được tới lấy lòng người nào đó: "Khi thái rau không cẩn thận thôi, đã không có việc gì rồi. Tại sao trước khi trở về anh không nói cho em biết một tiếng?" 

Tiêu Chiến nhìn tay của Vương Nhất Bác không có vấn đề gì lớn, ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang nhìn cậu chằm chằm hỏi: "Làm sao vừa rồi em nhìn thấy anh vẻ mặt liền sợ hãi? Anh không có ăn thịt người, nhìn thấy chồng mình trở về không nên ôm một cái biểu hiện nhiệt liệt chào mừng hay sao?"

Vương Nhất Bác lại cực kỳ biết nghe lời, hơn nữa chính mình thất hứa lại lừa người khác, hai tay dang ra rất nhiệt tình ôm Tiêu Chiến một cái, còn nói to: "Chiến ca chào mừng anh trở về nhà, rất chào mừng anh, tại vì em xúc động nên tay chân luống cuống, tinh thần không bình thường..!" 

"Dừng lại! Trình độ ngữ văn của em cũng quá kém đi, đây không phải là dạy hư học sinh hay sao?" Tiêu Chiến đưa tay nắm bả vai Vương Nhất Bác, rất hưởng thụ cái ôm nhiệt tình có phần nửa thật nửa giả này của cậu. 

"Không phải em kích động nên nói năng lộn xộn hay sao." Vương Nhất Bác vô can hướng lên trên, ra khỏi lồng ngực của anh, cười nhìn đôi mắt đen của anh, nhìn anh không nói lời nào liền thật cẩn thận hỏi: "Anh, thực sự không tức giận?" 

"Anh tức giận cái gì? Em làm chuyện gì sai sao?" Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên gì đó, nhíu mày hỏi lại. 

Vương Nhất Bác nghĩ đến tin nhắn gửi đến kia, bố trí của phòng ở kia, tấm lòng bị cậu phụ lòng kia, cậu thành thật mà thành thật nhận sai: "Em lừa anh,  đâu có ai nói đi rồi lại không đi. Còn nói dối anh là em bị bệnh, em sai rồi, xin đồng chí bộ đội Giải phóng quân xin tha thứ!" 

"Tiểu tử." Tiêu Chiến đưa tay vuốt cái mũi xinh xắn của Vương Nhất Bác một cái, cười nói: "Anh một người lớn hơn em mà vì chút việc ấy mà tức giận với em, mệt không mệt. Có điều đau lòng thực ra lại có." 

Lúc này Vương Nhất Bác đã phát hiện một ưu điểm của Tiêu Chiến, rộng lượng, không chấp nhặt cùng cậu. 

Thực ra cậu còn không hiểu có một nguyên nhân khác nữa, đó chính là Tiêu Chiến chỗ nào tức giận cùng cậu, được gặp nhau một lần như vậy đã không dễ dàng, đối tốt với cậu còn không kịp, lại đi tức giận thì quả thật rất mệt, rất lỗ vốn. 

Vương Nhất Bác thấy báo động đã kết thúc, trong lòng thoải mái hơn không ít, kéo cánh tay Tiêu Chiến đi ra ngoài, miệng nói: "Anh còn chưa ăn cơm đi, đi rửa tay rồi vào ăn cơm, em vừa nấu cơm tối, đúng lúc cho anh nếm thử xem có hợp không, nếu không thì lần sau em cải thiện lại."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác giục đi rửa tay, còn Vương Nhất Bác lại đi lấy bát đũa. Khi Tiêu Chiến đi vào phòng ăn liền nhìn thấy trên bàn bày hai món ăn một món canh, Vương Nhất Bác đứng ở bên người đưa đũa cho anh, còn nghịch ngợm cúi người chào: "Hoan nghênh thưởng thức, mời ngồi."

"Được rồi, đừng thần kinh nữa." Tiêu Chiến bật cười, kéo cậu cùng nhau ngồi xuống, nhìn màu sắc hai món ăn không tệ lắm, hít một hơi nói: "Được ăn cơm em làm, thật hạnh phúc."

Tiêu Chiến nói xong cũng không còn do dự, gắp thức ăn rồi ăn một miếng lớn, ăn vài miếng, không keo kiệt mà khoa trương tay nghề của Vương Nhất Bác: "Anh nói này tiểu bảo bối, tay nghề em thật không tồi, thật sự là em làm?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cổ vũ như vậy, nhưng lại không tin là cậu làm, vứt cho anh một cái nhìn xem thường: "Đúng vậy, hôm nay em vừa đến lớp học nấu ăn, vừa học xong. Thế nào, trình độ đầu bếp của em cũng đáng tin phải không?"

"Làm sao em lại đi lớp học nấu ăn?" Tiêu Chiến đối với tính cách Vương Nhất Bác chính là hiểu biết bao nhiêu, tình huống này, chính cậu chắc chắn sẽ không làm, đặc biệt là một mình cậu ở nhà, làm cơm cái gì, không cần thiết phải đi học, học cái lớp gì đó.

Vương Nhất Bác cũng không muốn nói là chủ ý của mẹ Tiêu, liền nói cho có lệ: "Anh, cái  người này làm sao lại hỏi vậy, ăn cơm không ngậm được miệng, đây không phải là em bỗng nhiên có cảm hứng sao, định cho anh ngạc nhiên vui mừng." 

Tiêu Chiến không ngu ngốc, khẽ nhíu mày, xụ mặt xuống hỏi: "Có phải mẹ bảo em đi hay không?" 

Người này rất thông minh, không thể lừa gạt, Vương Nhất Bác gật đầu: "Vâng, là chủ ý của mẹ, nhưng mà chính em bằng lòng đi, nấu cơm cũng rất tốt, về sau mỗi lần anh về thì em làm cho anh các loại món ăn khác nhau." 

Tiêu Chiến để đũa xuống rồi ôm lấy Vương Nhất Bác, tay kia thì véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Về sau không muốn làm thì đừng làm, nếu mẹ bắt em làm việc gì mà em không muốn làm thì nói cho anh biết, anh sẽ nói với mẹ." 

Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt Tiêu Chiến lo lắng, nhíu mày hỏi: "Được rồi, anh là sợ em cùng mẹ không thể ở chung phải không?" 

Tiêu Chiến không nói lời nào coi như ngầm thừa nhận, Vương Nhất Bác cầm lấy chiếc đũa, ăn một miếng thức ăn mình làm, mùi vị không tệ. Vẻ mặt tự tin nói:"Đồng chí Thiếu tướng, anh yên tâm 100% đi, em rất có sức hấp hẫn, già trẻ tuyệt đối ăn hết." 

Nhìn biểu cảm sinh động kia của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy thật thoải mái, vui vẻ, nhịn không được nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cười nói: "Nơi nào của em nhiều tự tin như vậy, nhưng da mặt thì đủ dày." 

Vương Nhất Bác đẩy tay của Tiêu Chiến ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tự tin của em đương nhiên đều là anh cho em, anh không biết sao? Từ lúc anh làm phiền, khóc lóc, kêu la để kết hôn cùng em, sự tự tin của em liền tăng lên một mức độ mới." 

Tiêu Chiến cầm lấy tay Vương Nhất Bác kéo đi, giả vờ hung ác nhìn Vương Nhất Bác, gằn từng chữ: " Vương Nhất Bác, khi nào thì anh dây dưa không dứt? Hủy hoại hêt hình tượng của anh, phải trừng trị bằng quân pháp!" 

"Ah, anh nắm em đau." Vương Nhất Bác gỡ tay anh, cũng không cùng anh náo loạn hay trêu đùa, trong lòng cũng đoán có lẽ Tiêu Chiến lo lắng cho cậu cho nên mới trở về một chuyến, vội vàng nghiêm túc nói: "Em cùng mẹ ở chung xác thực rất tốt. Đêm qua mẹ còn cho em ở lại nhà qua đêm." 

"Thật sự?" Ở nhà qua đêm cũng không phải chuyện to lớn gì cả, nhưng là ở Tiêu gia mà lưu Vương Nhất Bác ở lại là một chuyện rất trọng đại, không nói mẹ Tiêu đối với Vương Nhất Bác không hài lòng, nói đến mẹ Tiêu người này rất ít lưu người ở lại nhà qua đêm, anh trai và chị dâu kết hôn nhiều năm như vậy mà ở nhà ba mẹ qua đêm cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Đương nhiên là thật sự rồi." Vương Nhất Bác nhìn lại anh một cái, ánh mắt kia, rõ ràng là nói Tiêu Chiến biết quá ít nên trách nhầm. 

" em rất giỏi, sức hấp dẫn của em thật là vô địch." Tiêu Chiến cũng không coi hai người vừa ăn cái gì, cúi đầu hôn lên miệng cậu còn hôn vài ngụm lên khuôn mặt cậu, nở nụ cười rực rỡ. 

Vương Nhất Bác ghét bỏ đưa tay lau dầu mỡ trên mặt, Tiêu Chiến cũng cầm lấy đôi đũa há miệng vội vàng ăn vài miếng, lấy khăn tay lau miệng sau đó liền đứng dậy, dáng vẻ phải đi bây giờ.
Vương Nhất Bác ngây ngẩn nhìn anh, cũng đứng lên: "Anh ăn no chưa? Bây giờ phải đi sao?"

Tiêu Chiến hai tay nắm bả vai Vương Nhất Bác, ánh mắt trở nên dịu dàng, chăm chú nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, ôm cậu một lúc: "Sáng sớm ngày mai anh còn có việc, hôm nay phải chạy về." 

Nói xong liền xoay người bước đi, không cho Vương Nhất Bác giữ lại để hỏi cùng giữ lại đường sống, bóng dáng vội vàng rời đi giống như một cơn gió, thổi bay ánh mắt của Vương Nhất Bác, cũng thổi làm lòng cậu rối loạn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro