chap 37🚫

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Soyeon lại không há miệng, làm cho Yuqi không rõ nguyên do, cô không thể không lại một lần nữa nhẹ giọng dỗ dành.

"Há miệng...!Ăn cháo nào...!A..."

Yuqi giống như dỗ trẻ con, mở miệng làm mẫu cho Soyeon, nhưng đôi môi cô vẫn mím chặt.

"Lại làm sao vậy?"

Yuqi cười khẽ thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.

"Em đút chị ăn."

"Em không phải đang đút sao?"

"Em dùng miệng đút chị ăn, bằng không chị sẽ không ăn."

Trong lòng Soyeon có ủy khuất, lời nói việc làm cũng tùy hứng theo.

Nội tâm Yuqi xem thường một phen, nàng hít một hơi thật sâu.

Mặc niệm: Không cần bực bội với người bệnh, không cần bực bội với người bệnh.

"Được rồi."

Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Tự nàng gây ra họa có quỳ cũng phải giải quyết!

Múc một muỗng cháo ngậm ở trong miệng, cúi người dán sát vào môi Soyeon, thật cẩn thận mở miệng, phòng ngừa cho cháo từ trong miệng tràn ra.

Sau khi dán vào trong chốc lát Soyeon mới chậm rì rì vươn đầu lưỡi, đem cháo trong miệng nàng quét vào miệng mình nuốt xuống.

Lại nhân lúc môi Yuqi định rời đi, ôm chặt nàng hôn sâu một hồi.

Muỗng cháo thứ hai khi ngậm ở trong miệng đút qua, Soyeon đã thành thật hơn nhiều.

Chẳng qua bàn tay nhàn rỗi lại vuốt ve hai vú trắng nõn phồng lên của Yuqi, bắt được quả anh đào kiều mềm kia lôi kéo qua lại.

Trêu chọc đến cho nàng ê a không ngừng, dưới thân chất lỏng giàn giụa, theo nhục côn tràn ra bên ngoài.

Cứ như thế lặp lại, đợi ăn xong một chén cháo này nàng đã bị xoa nắn khiến cả người mềm nhũn, liên tục thở gấp.

Trong cơ thể nhục côn không biết từ khi nào cũng lặng lẽ cứng lên, ở bên trong cọ xát chọc nhẹ.

Bởi vì dáng ngồi của hai người nhục côn đâm vào càng sâu, sau khi cứng lên thì khó khăn chọc vào tử cung, chỉ cần cô dùng lực một chút, thì sẽ phá vỡ cái miệng nhỏ sâu trong hoa tâm, tiến quân thần tốc.

Cơm no rượu say sinh dâm dục, Soyeon cũng thuận theo đó ôm lấy Yuqi bắt đầu một vòng hành trình mới, muốn đem cô gái này thao đến dễ bảo, cuối cùng không rời khỏi mình mới được.

Hai người đang ở trong phòng liều chết dây dưa lại không biết động tĩnh của hai người phát ra đã sớm bị bà Jeon ở ngoài phòng nghe hết tất cả.

Bà ngồi ở phòng khách hồi lâu, vẫn có chút không yên tâm.

Cắt một đĩa trái cây tính toán đưa lên cho hai người, thuận tiện nhìn xem tình huống của Soyeon có chuyển biến tốt đẹp hay không.

Lại ở ngoài cánh cửa đóng chặt nghe thấy tiếng rên rỉ của người con gái khi hoan ái khi là tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng phát ra của người con mình. Người sớm đã làm mẹ như bà sao có thể không đoán được tình hình trong phòng?

Mặt bà lộ vẻ kinh ngạc, bưng đĩa trái cây kia mơ mơ màng màng đi về phòng mình.

Ông Jeon đang ở ngoài ban công đọc báo.

"Ông đoán xem tôi vừa mới nghe thấy cái gì?"

"Nghe thấy cái gì?"

Ông Jeon nghe vậy buông tờ báo quay đầu lại nhìn vợ mình.

"Tôi nghe thấy...!Trong phòng con bé So...!Có tiếng hoan ái làm tình.."

Bà nói đến đây dừng lại nghẹn hồi lâu, mới nói cho hết lời.

"Ý của bà là?"

"Vừa rồi con bé Ugi đã trở lại, tôi kêu con bé bưng cháo lên cho Soyeon. Somi còn ở phòng khách...!Kia...."

Kế tiếp bà không nói thêm gì nữa, nhưng ông Jeon cũng hiểu ý tứ của bà.

"Đây không phải chuyện tốt sao? Ugi có thể giao lưu với con mình, tính tình cũng coi như hiểu biết, thật sự là một cô gái không tồi. Quan trọng là Soyeon thích con bé. Con cái đã trưởng thành, có suy nghĩ và tự mình yêu thích, kệ bọn nó đi thôi."

"Có thể...!Nhưng Ugi là cố vấn tâm lí của Soyeon đó..."

"Vậy chẳng phải là càng tốt? Không chỉ có một năm, quãng đời còn lại sau này của con gái mình đều có con bé chăm sóc và trị liệu, so với đứa trẻ khác không phải càng làm cho bà yên tâm hơn à?"

Ông Jeon ở một bên ôn tồn khuyên nhủ nói.

Ông đã nhìn ra giữa cô và nàng không chỉ là quan hệ cố vấn tầm thường. Ánh mắt cô khi nhìn nàng chỉ cần lưu ý người sáng suốt đều có thể nhìn ra tình ý bên trong.

Ông ở trên thương trường lăn lộn đã mấy chục năm bản lĩnh nhìn người này vẫn phải có.

Thật ra bà Jeon cũng là một người thông minh, chẳng qua trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi.

Hiện giờ được ông Jeon chỉ điểm, nghĩ lại lúc hai người ở chung, đúng là thật sự có một ít việc không tầm thường.

"Thôi, bà đừng nghĩ nhiều như vậy. Bà tìm một cơ hội đem chuyện chúng ta đồng ý cho hai đứa ở bên nhau nói cho con bé, cũng để cho nó yên tâm ở đây."

Dưới lầu thậm chí ông bà Jeon đã bắt đầu nói chuyện với nhau về hôn sự của hai người, mà trên lầu Yuqi còn đang quỳ ghé vào trên giường, tùy ý để người phía sau ở trong hoa huyệt đấu đá lung tung.

Nàng giống như một con thuyền lẻ loi chìm nổi, bị con sóng mãnh liệt khống chế, lắc lư trái phải, thật đáng thương.
__________________________________________________

Tác giả: Hôn Nha Vãng Đông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro