Chương 7: Trả đũa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Nhi ngó ngang ngó dọc không thấy tiểu thư đâu thì bàng hoàng ngồi sụp xuống đất khóc. Mọi người trong phòng cũng thi nhau tìm kiếm nhưng vô ích.

- Nàng bị đánh tan tành thành bụi rồi sao?

- Có lẽ thế.

Đám tỳ nữ run rẩy khẽ trao đổi với nhau. Bọn họ nhìn qua vương gia thấy ngài mặt mũi thất thần như là ... vừa gặp phải chuyện gì kinh hãi lắm.

- Linh Nhiên.

Thiên Lãnh run rẩy dựa tay lên tường... làm điểm tựa. Nàng đâu rồi? Hắn vừa rồi là quá nóng nảy nên ra tay... nhưng là hắn không ngờ tới nàng bị đánh tan xác một mẩu cũng không lưu lại như vậy. Nàng chết rồi sao? Hắn trước giờ luôn mong ngày này, luôn muốn nàng chết nhưng lúc này lại cảm thấy mất mát vô cùng. Cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quý giá, thấy... tiếc thương, hối hận.

- Ngươi là tên ác ma độc ác, tiểu thư nhà ta làm gì ngươi chứ? Nàng căn bản không có đụng chạm gì tới ngươi hết, ngươi ra tay tàn nhẫn khiến nàng chết cũng không toàn thấy... ta giết ngươi... ta phải trả thù cho tiểu thư.

Ngọc Nhi điên cuồng lao tới đâm vào người Thiên Lãnh đánh hắn như phát điên phát dại. Nàng dù là nữ tử nhưng cơn tức giận cho nàng thêm sức mạnh, mấy cú đấm vào ngực Thiên Lãnh không phải nhẹ. Bất ngờ là hắn cư nhiên không có tìm cách né tránh, đứng trân mình chịu trận. Mấy tì nữ kia sau lúc hoàn hồn vì ngạc nhiên liền lao tới, mãi mới kéo nàng ra khỏi Thiên Lãnh. Nàng dù tay đấm không tới, chân đá không đụng vào hắn nữa nhưng miệng vẫn chửi rủa om sòm.

Trong lúc căn phòng của mình đang diễn ra mấy màn ẩu đả hoàng tráng thì nữ chủ nhân của nó lại thong dong ngồi ngắm cảnh cách đó không xa. Nàng ngồi trên bờ hồ tại cái bàn mà đám xanh đỏ tím vàng với tên ác ma vừa an tọa khi nãy khoái chí ngắm mấy nàng kia đang phải cực khổ ngâm mình dưới nước. Bốn nàng đều đã bơi vào sát bờ nhưng là không dám leo lên. Lệnh của vương gia làm sao dám cãi nha, bọn họ chưa có cái gan đó.

- Mấy muội muội trời nóng quá có nhã hứng tắm mát quá hen. Tắm nãy giờ rồi cũng phải lên đi chứ. Các muội ngâm mình dưới đó lâu như vậy làm ô nhiễm hết cả hồ nước rồi.

- Vương phi, nàng...

- Không đúng, ta nói sai rồi. Các muội muốn tắm thì cứ tự nhiên đi nha nhưng mà ta thấy là các muội nên bơi ra giữa hồ ấy. Nước sát bờ rất nông lại không trong lành lắm, ta giúp các muội nha.

Linh Nhiên cầm hết chén dĩa, bánh trái, trà tách ly... gì gì đó ném lia lịa về phía bốn nàng kia như mưa. Các nàng căn bản là nãy giờ ngâm mình dưới đó cũng đuối lắm rồi... nhưng mà bị tấn công thì toán loạn tản ra, miệng ấm ĩ la hét chửi rủa Linh Nhiên. Tương Liên không biết bơi nên không cách nào bơi ra xa được nên chịu trận mấy cú vào mặt sây sẩm. Ba nàng kia may mắn hơn chút xíu dạt lùi lại đằng sau nên tránh được mấy cú lúc đầu. Nhưng Linh Nhiên càng ném càng chính xác nên các nàng không bị va chạm vào đầu thì cũng vào thân người đau điếng.

- Long Linh Nhiên, ngươi là đồ nữ nhân ác độc.

- Ngươi dừng lại nếu để vương gia biết được ngươi sẽ không sống qua ngày hôm nay đâu.

Các nàng chửi rủa đe dọa đủ kiểu, đa phần là lấy Thiên Lãnh ra làm bàn đạp nâng đỡ. Tiếc rằng nữ nhân đang hào hứng chuyển từ tấn công bằng ly chén qua sử dụng đá tảng kia chẳng để lời của các nảng lọt tai một chữ.

- Cứu mạng, cứu mạng a...

Lính hộ vệ canh giữ trên bờ theo lệnh Thiên Lãnh nãy giờ chứng kiến cả mọi sự nhưng không thèm nhúng tay vào. Việc của bọn họ là không cho mấy tỳ thiếp kia leo lên bờ tới tận khi có lệnh của vương gia. Nhìn vương phi bỗng dưng hôm nay phi thường có nhã hứng ăn hiếp người khác thì thấy... hơi run. Nàng ấy từ lúc bước đến bên hồ đến bây giờ, mặt mũi cứ lạnh lùng như băng mắt chứa đầy sát khí. Nàng hận ý quanh người không giống vương phi trước kia khiến linh tính bọn họ mách bảo tránh xa ra thì hơn. Kết quả là Linh Nhiên ngồi đó làm càn nãy giờ không ai dám bước lên can thiệp một câu.

Tiếng kêu cứu của các nàng rốt cuộc cũng vọng được đến lãnh cung, Căn bản khoảng cách giữa hai nơi không xa lắm. Thiên Lãnh lúc này như người mất hồn, hắn bỏ mặc tiếng kêu cứu ồn ào kia không để tâm chút nào. Trong phủ hắn xảy ra truyện có người kêu cứu mà hắn không quan tâm thật sự không giống hắn tý nào.

- Vương gia mấy tỳ thiếp và vương phi có chuyện đụng độ ngoài ...

- Linh Nhiên.

Một tên hộ vệ rốt cuộc thấy chuyện ầm ĩ quá không chịu thấu nữa mới chạy tới bầm bảo, hắn còn nói chưa hết câu đã bị gạt qua một bên... tránh đường. Thiên Lãnh hướng thẳng tiếng kêu cứu mà phi thân tới bờ hồ. Từ xa xa hắn đã thấy Linh Nhiên đứng đó khoanh tay đứng nhìn xuống người dưới hồ nhàn nhã vô cùng. Tim hắn đột nhiên đập liên hồi, một luồng cảm xúc lạ lẫm ùa tới... là mừng rỡ khôn xiết. Hắn đáp đất đứng trước mặt nàng cuống quít ôm choàng lấy thật chặt.

- Nhiên Nhi!!! Nàng không sao, nàng không sao...

- Biến thái buông ta ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro