Tự cổ đế vương thật tà ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa buổi trưa mùa hạ, mặt trời treo cao,toả nắng khắp vạn dặm. Không khí hầm hập, khô rát đến khó chịu
Tại vùng biên thuỳ nước Bắc Uyển, gần thành Hoài là một thảo nguyên mênh mông, cây cối xanh rờn trải ngút ngàn. Một con đường cái quanh co hiếm người qua lại cắt ngang một vùng
Lúc này, trên đường xuất hiện hai con tuấn mã, một trước một sau phi nhanh về phía trước. Bỗng người đàn ông y phục ám vệ thân đeo ngự kiếm cung kính lên tiếng "Khởi bẩm hoàng thượng, trời không được tốt lắm "
Người đàn ông trên con ngựa quý hắc mã, gương mặt không vướng bụi trần khẽ nheo mắt phụng, ngước lên trời. Đôi bàn tay ghì dây cương khẽ động, hắc mã giảm tốc độ, nhẹ nhàng nói "Tìm chỗ tránh mưa trước "
Cơn mưa nhanh chóng nặng hạt, khắp bốn bề tĩnh lặng, không thôn làng, không khách điếm, chỗ duy nhất có thể trú mưa là dưới cây đại thụ cách đó vài trăm thước.
Người ám vệ tên Trần Thủ nhanh chóng buộc ngựa vào gốc cây . Khi quay đầu nhìn lại, chàng thấy Mộ Dung Cảnh đã bình thản, nhàn rỗi ngồi duỗi dài hai chân. Lên đường gấp gáp, dưới ánh mặt trời gay gắt lại gặp một trận mưa bất ngờ, theo lí mà nói ,y phục nhất định sẽ ướt át bụi bẩn, vì mồ hôi hay nước mưa... Vậy mà lúc này, Trần Thủ chẳng thấy chút thê thảm nào trên người ngài .
   "Trần Thủ, đã bao giờ gặp cơn mưa giữa lúc trời nắng thế này chưa? ".Đây là lần đầu tiên ngài nhìn thấy cảnh tượng này.
   "Chưa từng. Vi thần cũng mới chứng kiến lần đầu ".Vẫn có phần nghi hoặc "Rõ ràng trời vẫn nắng gắt, lại chẳng thấy mây đen, sao bỗng nhiên lại mưa được? "
    Mộ Dung Cảnh bình thản đưa lời hỏi "Đây có được coi là hiện tượng dị thường của thiên nhiên không ?"
   "Bẩm hoàng thượng, điều này... vi thần cũng không biết. Có lẽ, đây chỉ là một cơn mưa bình thường thôi "
     " Có lẽ vì ta ở trong cung quá lâu rồi không rõ thế sự bình thường "Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng nói.
   Bỗng, hai mắt Mộ Dung Cảnh sầm lại, nhìn chăm chú vào bụi cỏ cách chỗ mình ngồi một trượng. Trần Thủ cũng nâng cao cảnh giác tay cầm chắc kiếm, đứng chắn trước Mộ Dung Cảnh.Thế nhưng hai người chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì .
   Bất chợt Mộ Dung Cảnh phát giác ra điều gì đó, liền nói khẽ "Ngươi mau đi xem người đó chết chưa "
    Trần Thủ thầm hổ thẹn, không ngờ bản thân lại chẳng nhận ra có người trong bụi cỏ, may mà hoàng thượng không trách tội. Chàng vội tiến lại gần, thì ra trong bụi cỏ là một "cô nương " nhỏ nhắn, khuôn mặt được che lại bằng chiếc mũ cỏ rách nên không nhìn được dung mạo. Vị cô nương có thân hình mảnh khảnh, hơn nữa cỏ mọc quá cao nên gần như che trọn thân hình nàng, nếu không tiến lại gần như khó lòng phát giác.
  Lúc này, nước mưa gần như thấm ước hết y phục của nàng, vậy mà nàng không chút phản ứng, nếu không thấy lồng ngực vẫn còn phập phồng, Trần Thủ đã tưởng rằng nàng đã chết. "Vị cô nương này, trời đang đổ mưa, sao không lại tán cây mà tránh "
    Người nằm đó không chút phản ứng. Trần Thủ lại đưa lời nhắc nhở, nhưng không một lời đáp lại. Trần Thủ quyết định không tiếp tục nữa, đang định quay lại chỗ cũ thì thấy Mộ Dung Cảnh đứng dậy, bàn chân đặt cạnh một hòn đá to bằng quả trứng, dùng lực nhắm thẳng về người kia... Hòn đá như có mắt, rơi chính xác vào chiếc mũ cỏ rách kia.
  Trần Thủ đưa tay lau mồ hôi trán, thầm lo cho vị cô nương.
   Quả nhiên, người đó bật dậy, kinh hoàng hét lớn "Á mưa đá sao? " .Khuôn mặt lắm lem bùn đất ngẩn lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro