45: Không thể tự bào chữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Anh họ của Tiếu Tiếu?" Thanh Duy nhìn cô? Tuy rằng anh không quen thân với Tiếu Tiếu lắm, nhưng quan hệ cũng không tệ, tại sao chưa bao giờ nghe cô ấy nói qua, cô ấy có anh họ, hơn nữa vì sao anh lại có một loại cảm giác rất đặc biệt? Anh cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trông có vẻ rất uy hiếp, dường như nhìn anh ta có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ là đã gặp qua ở đâu? Anh họ của Tiếu Tiếu? Trong lòng Nguyễn Văn Khánh cười lạnh, cô nói dối thật giỏi, anh muốn xem thử phen này cô làm sao nói dối được nữa.

"Ừm, đúng vậy, một tháng trước mới từ Mỹ trở về, muốn mang Tiếu Tiếu ra nước ngoài du học, Tiếu Tiếu không chịu đi, cho nên anh ấy tới tìm em, nhờ em khuyên giải Tiếu Tiếu." Khởi My nói dối một hơi, cũng không quan tâm đến lời nói dối này.....có lỗ hổng nào không? Nhưng cô thật sự không tìm ra được lý do nào khác, chỉ hy vọng anh đừng truy hỏi nữa.

"À, thì ra là như vậy, chào anh." Thanh Duy  thân thiện vươn tay ra trước mặt Nguyễn Văn Khánh, anh tin tưởng lời của cô, bởi vì anh hoàn toàn không nghĩ tới, Khởi My  sẽ lừa gạt mình.

Nguyễn Văn Khánh nhíu mi nhìn cô đang đứng một bên, trong lúc hoảng hốt mà cô nói dối cũng thật trôi chảy, đang nghĩ không biết có nên vạch trần cô hay không, liền nhìn ánh mắt cầu xin của cô đang nhìn về phía mình.

Trần Khởi My buông thả hai tay, vẻ mặt thở dài trộm nhìn về phía anh, hy vọng anh đừng vạch trần mình............

Khóe môi Nguyễn VĂn KHánh nhếch lên một nụ cười, anh sẽ đáp ứng cô, có điều ân tình này, anh sẽ khiến cô phải trả lại gấp bội, vươn tay nói: "Xin chào, thật có lỗi vì đã quấy rầy hai người, bởi vì chuyện của Tiếu Tiếu rất gấp, cho nên, tôi không thể không đến tìm Khởi My giúp đỡ, cậu không ngại tôi dẫn cô ấy đi chứ?"

"Đương nhiên không ngại, Tiếu Tiếu là bạn tốt của cô ấy, cũng chính là bạn tốt của tôi." Thanh Duy sảng khoái nói.

"Cám ơn, vậy tôi phải lập tức mang cô ấy đi tìm Tiếu Tiếu." Nguyễn Văn Khánh không muốn tiếp tục nhiều lời với anh.

"Được." Thanh DUy gật gật đầu.

Nhưng trong lòng Trần Khởi My lại lo lắng không yên, mình đã lừa gạt Nguyễn Văn Khánh như vậy, không biết anh ta sẽ đối phó với mình như thế nào? Nhưng cô không có lý do gì để ở lại, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên xe, vẫy vẫy tay chào Thanh Duy "Tạm biệt."

"My My, anh sẽ gọi điện thoại cho em." Thanh Duy ở phía sau dùng tay làm thành động tác gọi điện thoại, sau đó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô.

Nguyễn VĂn Khánh lái xe thật nhanh, nhưng dọc trên đường đi vẫn không nói một lời, cũng không nhìn cô.

Có điều anh càng như vậy thì càng làm cho cô cảm thấy lo sợ, không khỏi liếc trộm anh, thấy sắc mặt anh âm trầm, lại nhìn không chớp mắt...........

Xe dừng ở trước cửa biệt thự, anh lập tức xuống xe, đi nhanh về phía phòng khách.

Trần Khởi My cũng nhanh chóng chạy theo ở phía sau, nhìn thấy anh ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới mở miệng giải thích: "Chuyện vừa rồi, cám ơn anh." Mặc kệ thế nào? Dù sao ở trước mặt anh Thanh DUy anh ta cũng không vạch trần mình, cô thật lòng rất cảm kích.

"Vậy cô muốn cảm ơn tôi như thế nào?" Nguyễn VĂn KHánh cố nén lửa giận trong lòng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, cô còn tạ ơn mình, quả thật là rất châm chọc.

"Tôi......." Trần Khởi My nhìn anh, cô có thể làm gì để cảm ơn, anh ta thứ gì cũng không thiếu.

"Hãy bớt nói nhảm đi, tôi chỉ muốn biết, tại sao cô lại ở rạp chiếu phim?" Nguyễn VĂn Khánh đột nhiên dời đề tài, tốt nhất là cô phải trả lời thật chi tiết, nếu không............

Hả? Trần Khởi My ngẩn người nhìn anh, cô nên dùng lý do gì để khiến cho anh tin đây, tự nhiên toàn thân cô đổ đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được lý do gì có sức thuyết phục, đành phải tìm một lý do đơn giản nhất: " Chuyện này, là vì máy tính của cửa hàng tiện lợi đột nhiên bị hỏng, cho nên, tôi mới....mới cùng bạn bè đi xem phim." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô biết lý do này có chút gượng ép, nhưng cô thật sự không thể tìm ra được lý do nào khác để bào chữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro