11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười một

Thế nào là yêu.

Ăn xong sủi cảo, mọi người lại vui đùa một trận rồi mới giải tán, lúc đó đã là nửa đêm.

Phác Xán Liệt lấy danh nghĩa trời tối đường trơn để ở lại. . .

“Ngươi sẽ không ngủ chung giường với ta chứ (? ? ? ? ? ? ? ? ? )”

“Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi bảo ta ngủ cùng tiểu Lý tử?”

“Vậy coi như ta sợ A Vệ đánh ngươi.”

Biên Bá Hiền thay áo chui vào trong chăn, quấn mình chặt chẽ, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài.

“Sao còn chưa vào.”

“Vào ngay đây, đợi ta xem xong cái này đã.”

Phác Xán Liệt giơ giấy trong tay lên, nhếch miệng cười, “Nhanh như vậy đã không đợi được rồi sao?”

“Đợi đại gia ngươi ấy.”

Biên Bá Hiền thoải mái ngáp dài, lười biếng nói: “Ta chỉ đau lòng vì giường lớn như vậy nhưng lát nữa sẽ không có chỗ cho ta tự do lăn lộn, dù sao cũng là đau, đau dài chi bằng đau ngắn.”

Nghe vậy, Phác Xán Liệt lập tức buông giấy trong tay xuống, vừa cởi y phục vừa nói: “Ta đột nhiên đổi ý.”

Hắn đi tới bên giường, trên người chỉ còn lại quần lót, chui vào trong chăn của Biên Bá Hiền.

“Để ngươi không đau nữa, ta quyết định chứng minh cho ngươi thấy.”

“Cái giường lớn như vậy, hai chúng ta có lăn lộn thế nào cũng không thành vấn đề.”

. . . Quả nhiên là bá đạo tổng tài tinh trùng thượng não mắc chứng hoang tưởng.

Biên Bá Hiền lặng lẽ rụt vào bên trong, thò ngón tay ra chọt chọt vào ngực Phác Xán Liệt, nói: “Ta đã nói là không cho ngươi làm loạn mà, ta ta ta ta ta ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Phì. . .”

Phác Xán Liệt nhịn không được bật cười, ôm Biên Bá Hiền vào ngực mình.

“Được, không làm tình, chỉ nói chuyện.”

Biên Bá Hiền gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc nhìn Phác Xán Liệt.

“Ai dạy ngươi từ ‘làm tình’ này.”

“Trương Nghệ Hưng.” Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, lại gật đầu.

“Đúng chính là hắn, trước khi đi có nói với ta là hy vọng ta sớm chế ngự được ngươi, làm tình đến khi trời sáng, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy làm tình chắc là giống với lên giường, đúng không.”

. . . Ngươi lại còn suy nghĩ! Biên Bá Hiền bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm đem Trương Nghệ Hưng ra chém nghìn vạn nhát đao, sau đó mỉm cười nói: “Ngươi đúng là. . . hiếu học.”

“Đương nhiên.” Phác Xán Liệt nhếch mép, cúi xuống bên tai Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có liên quan đến ngươi, ta đều nguyện ý học.”

. . . Cao thủ tán gái nhà ai mà mạnh vậy!

Biên Bá Hiền cúi đầu cười, đột nhiên nảy sinh kỳ vọng đối với Phác Xán Liệt.

“Bá Hiền.”

“Ừ?”

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng kéo áo Biên Bá Hiền, vẻ mặt chờ mong nói: “Cởi đi.”

“Không!” Biên Bá Hiền lắc đầu, híp mắt nhìn Phác Xán Liệt: “Không làm tình, tại sao phải cởi.”

Phác Xán Liệt cười cười, lập tức đổi sang mô thức trung khuyển: “Bảo bảo QAQ cởi đi cởi đi mà~~ mặc y phục ôm nhau ngủ không cảm nhận được chúng ta tâm linh tương thông.”

. . . Tương thông em gái ngươi!!!

Biên Bá Hiền định từ chối Phác Xán Liệt, kết quả lại đụng phải ánh mắt sáng lấp lánh của người kia. . .

Vì vậy. . .

Biên Bá Hiền: _(:з” ∠)_ Là tại hạ thua TTTT

Không tình nguyện cởi y phục, Biên Bá Hiền còn chưa kịp oán trách đã bị Phác Xán Liệt ôm vào lòng.

Cơ thể trần trụi của hai người cuối cùng cũng gặp nhau.

Phác Xán Liệt nhịn không được sờ soạng vòng eo mềm mại của Biên Bá Hiền, cọ cọ lên mặt đối phương thân mật nói: “Ừm, cuối cùng ta cũng hiểu được thế nào gọi là nhuyễn ngọc tại hoài (*).”

Biên Bá Hiền cười khanh khách, vòng tay qua cổ ôm lấy Phác Xán Liệt, cạy mở đôi môi của đối phương, đầu lưỡi quét qua khoang miệng hắn một cái rồi lập tức chạy ra.

“Ừm, bây giờ ta cũng biết thế nào gọi là ôn hương doanh xỉ (*).”

(*) nhuyễn ngọc tại hoài, ôn hương doanh xỉ: ôm mỹ nữ vào lòng, mùi hương cơ thể mỹ nữ tràn ngập khoang miệng.

Phác Xán Liệt xoa đầu Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán y, khàn khàn nói: “Ngủ sớm đi.”

Biên Bá Hiền đang đùa với Phác Xán Liệt làm sao có thể dễ dàng buông tha, ngọ nguậy cơ thể mới phát hiện ra có vật gì đó cưng cứng chọc vào bụng.

Biên Bá Hiền: . . . Ừm y vẫn nên đi ngủ thì hơn.

Hai người ôm nhau ngủ, khó có được một đêm mộng đẹp.

==============

Năm mới, Biên Bá Hiền chính thức bắt đầu học một kèm một.

Giáo viên: Phác Xán Liệt.

Học sinh: Biên Bá Hiền.

Thời gian: Một canh giờ.

Địa điểm: Trên giường.

. . .

“Tiểu Lý tử~”

“Có nô tài.”

“Bảo tiểu Vương làm một chút điểm tâm mang lên đây.”

“Vâng.”

Biên Bá Hiền hài lòng gật đầu, dời tầm mắt về đống tấu chương trước mặt.

Bây giờ đã không giống như ngày xưa, phê một câu ‘Trẫm đã duyệt’ Biên Bá Hiền cũng thấy có lỗi với bản thân, nhưng những đại thần xảo quyệt kia hình như muốn đối đầu với y, chữ viết không đẹp thì thôi không nói làm gì, nhưng mà viết lan man lặp đi lặp lại tìm rất lâu mới thấy trọng điểm.

Biên Bá Hiền không biết đây là do Phác Xán Liệt cố ý sắp xếp, bực bội vẽ chân dung các đại thần treo lên bảng ném phi tiêu, ừm đương nhiên, Phác Xán Liệt cũng không biết chuyện này.

“Bá Hiền.”

“Ừ.”

Biên Bá Hiền đáp, lười biếng xoay người lại, giang hai tay ra. Phác Xán Liệt bế người ở trên giường lên, để Biên Bá Hiền ngồi lên đùi mình.

Tiểu Lý tử vừa mới tiến vào đã bị cảnh tượng này chọc mù mắt, rón rén để điểm tâm lên bàn rồi vội vàng chạy ra ngoài.

“Xem triển vọng của cái này đi.”

Biên Bá Hiền bĩu môi, cầm lấy miếng bánh đút cho Phác Xán Liệt, lấy lòng: “Liệt ca, hôm nay chúng ta học cái gì.”

Chỉ cần không phải phê duyệt tấu chương nữa thì học cái gì cũng được.

Con mẹ nó phê duyệt mấy cái tấu chương này không khác gì đọc tiếng anh, Biên Bá Hiền giận đến mức muốn lật bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đương nhiên, Phác Xán Liệt rất hài lòng với bộ dạng này của Biên Bá Hiền, mặc dù không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn ăn miếng bánh trên tay Biên Bá Hiền, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không thì hôm nay dẫn ngươi đi học cưỡi ngựa.”

Biên Bá Hiền lập tức sáng mắt lên, cọ cọ lên má Phác Xán Liệt: “Ngươi đích thân dạy ta hả.”

“Ừm, người khác dạy ta không yên tâm.”

Biên Bá Hiền gật đầu tán thành, đúng, tốt xấu gì y cũng là một hoàng thượng, sao có thể để cho người khác tùy tiện dạy được.

Thật ra là y suy nghĩ nhiều rồi, cũng vì y là hoàng thượng nên người khác mới phải dạy cẩn thận, một chút cũng không dám qua loa.

“Bá Hiền, ta cảm thấy chúng ta nên luyện tập trước một chút.”

“Luyện tập?”

Biên Bá Hiền suy nghĩ một lát, hỏi: “Có ngựa gỗ để luyện tập sao?”

Phác Xán Liệt lắc đầu, bàn tay to luồn vào trong áo Biên Bá Hiền, thấp giọng nói: “Ngồi lên, tự mình cưỡi đi.”

. . .

Biên Bá Hiền hận không thể bổ đầu Phác Xán Liệt ra, xem não hắn có phải màu vàng không. (màu vàng là chỉ những thứ đồi trụy)

Sao người này lúc nào cũng có thể nghĩ đến chuyện cấm trẻ vị thành niên được nhỉ.

Biên Bá Hiền đẩy tay Phác Xán Liệt ra, hất cằm, đắc ý nói: “Khỏi cần luyện tập, không phải chỉ là cưỡi ngựa thôi sao. Chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy heo chạy chứ, nhìn nhiều rồi.”

Biên Bá Hiền nhảy xuống khỏi đùi Phác Xán Liệt, múa may vài cái.

Đứng trước mặt Phác Xán Liệt, nhếch miệng cười.

“Oppa Gangnam style

Gangnam style

Kéo vào cao ốc mua gì cũng phải hỏi giá

Đến cả tã lót khuyến mại cũng phải hỏi giá

Cưa gái chính là bỏ tiền mà ngươi còn hỏi giá

Ăn một bữa cơm mà ngươi cũng hỏi giá!”

“Oppa Gangnam style

Mẹ đá một cước giữa phố

Gangnam style

Một bữa KFC ăn xong tất cả đều khóc

Gangnam style

Đưa gái đi ăn xong trong lòng hỗn độn

Gangnam style

Gangnam style”

“Chơi xỏ ta

Đùa giỡn thầy giáo ta

Khóc rồi làm loạn ~ Hắc ~

Khóc đi đừng làm loạn ~ Hắc”

“Chơi xỏ ta

Đùa giỡn thầy giáo ta

Khóc rồi làm loạn ~ Hắc ~

Khóc đi đừng làm loạn ~ Hắc

Ăn bánh mỳ rồi cùng nhau làm làm làm làm làm làm làm

Làm~~~~~~~~~~”

“Oppa Gangnam style ~ Oh ~

Gangnam style

Ộp ộp ộp

Oppa Gangnam style ~~ Oh~~”

Phác Xán Liệt: Ừm. . . tại hạ thua rồi.

Biên Bá Hiền KO!

Đúng là quàng thượng hát Gangnam style cơ mà là lời Trung hay còn gọi là lời chế ấy =))) nên là edit khó lắm TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dgixi