4. [Gumayusi x Keria] Thì Thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Su_sy
Edit: Pepwwppi
___
Bản tóm tắt:
*Đêm sau trận chung kết MSI.

Notes:
*Tiếng Anh của Lee Min-hyung không tốt và anh ấy không hiểu được con đường đến vinh quang nên bài viết này hoàn toàn là OCC.
*Vì là OCC nên các nhân vật thuộc về chính họ không phải của tôi, đây là ZOFGK trong mắt và trong trái tim tôi.


___

"Giúp anh mang hành lý về nhà nhé— —"

"Hyung, ngủ một giấc thật ngon ở đây đi và rồi chúng ta sẽ trở về nhà sau cũng được mà!"

"Makdoongi nhớ anh lắm rồi, phải về với ẻm!"

"Đừng lo lắng cho anh. Sáng mai anh sẽ cùng bạn quay lại Seoul thu dọn đồ đạc và về nhà ngay. Mọi người ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi— —Có lẽ anh sẽ đợi mọi người ở ký túc xá trước cũng nên."

Lee Min-hyung tạm biệt đồng đội và ban huấn luyện trước cửa khách sạn, đảm bảo các đồng nghiệp sẽ không níu kéo anh lại. Đôi tay anh giơ lên ​​và khóe miệng anh cố nâng lên dường như mất đi sức lực trong giây lát. Từ khung cảnh game sôi động 4 tiếng trước, cuộc phỏng vấn ồn ào hỗn loạn 3 tiếng trước, quán ăn ồn ào cùng mọi người 2 tiếng trước, bãi biển Haeundae ồn ào 1 tiếng trước, đến thang máy khách sạn trống rỗng lúc này... Mọi cảm xúc dường như đều ngưng tụ lại trong khoảnh khắc bây giờ.

Người đứng trước cửa thang máy trước mặt anh là ai, mái tóc bù xù, ánh mắt nặng trĩu, nhìn có vẻ không ổn lắm và cũng chẳng may mắn lắm...

[Đinh--]

Khi Lee Min-hyung định thần lại, anh chợt cảm thấy hành lang trước mặt quá vắng vẻ. Hành lang này dường như chưa bao giờ yên tĩnh như vậy kể từ khi đến Busan. Các tuyển thủ, quản lý và đoàn phim ra vào đều đã về hết. Tấm thảm quá dày tiêu hoá toàn bộ tiếng bước chân của anh, không chịu nổi bầu không khí đang xấu đi, anh vô thức dậm chân xuống đất để phát ra tiếng——

"Ha, mình đang làm cái gì ngu ngốc vậy nhỉ?"

Mở cửa, đóng cửa, ném mình lên giường, trùm đầu lại, làm tất cả dường như trong cùng một lúc.

Bộ não trong phút chốc đông đúc rồi lại trống rỗng, đình trệ.

Đã đến lúc chuẩn bị hành lý chưa? Mình chẳng còn năng lượng. Đã đến lúc bắt đầu đánh xếp hạng chưa? Vô ích quá rồi. Đã đến giờ đi ngủ chưa?...

— —

— —

— —

Cơn mưa muôn màu mát rượi không thuộc về tôi. Chiếc cúp vàng danh dự không thuộc về tôi, đường dưới số một thế giới cũng chẳng thuộc về tôi. Cuối cùng hình như không một thứ gì thuộc về Lee Min-hyung cả!

Sự kết hợp giữa tập luyện và thi đấu, sự kết hợp giữa tiếng cổ vũ và tiếng hò reo, sự kết hợp giữa nghi ngờ và an ủi!

Chắc là một giấc mơ, chắc là tôi đã ngủ quên mất rồi, phải chăng tôi còn phải đợi lâu thêm một chút nữa thì mới có thể tỉnh dậy hay tôi lại vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mộng mị dài hạn? Chuỗi thắng 20 trận liền tù tì liên tiếp là một giấc mơ— —hay trận chung kết này chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng quỷ quái!

Một trận mưa vàng nhuộm màu huy hoàng rơi âm ầm trên đầu, một bàn tay đẫm mồ hôi nhỏ nhắn nắm lấy tay tôi, xúc giác va chạm đó quá mức rõ ràng, lẽ nào lại là nằm mộng?

Có một bạn nhỏ đưa tay bịt chặt hai tai khi nghe thấy tiếng pháo và reo hò, dẫu là mấy tháng trước hay mấy giờ đồng hồ trước.

Hướng dẫn mỉm cười, hướng dẫn bình tĩnh, hướng dẫn hoảng loạn, hướng dẫn run rẩy và hướng dẫn liên tục!

— —

— —

— —

Ở Busan đang là cuối xuân, hôm nay trời cực kỳ nóng, những giọt nước từ chăn chảy xuống thái dương khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy— —

Không, đây là 20 năm của Lee Min-hyung, một hiện thực, một chàng trai 20 tuổi với niềm vui và nỗi đau, vinh quang và áp lực, khen và chê đè ép lên bờ vai rộng nhưng anh vẫn phải đứng thẳng. Anh chỉ còn một bước nữa là trở thành người đi đường dưới số một thế giới, chữ ký của anh vẫn chưa có trên trang phục vô địch và nó vẫn đang chờ đợi để được ghi lên. Niềm tin của gia đình, đồng đội và sự kỳ vọng của các đối tác vẫn chưa được đáp lại. Làm sao có thể? Một người vẫn khao khát được trở thành mặt trời huy hoàng vĩ đại lại đang ngồi trong chăn tối ủ dột như một con chó nhỏ đáng thương đang đau khổ và tiếc nuối về quá khứ chẳng thể đổi thay ư???

Kéo chăn ra, nhỏm người dậy và bật đèn. Lee Min-hyung chỉ nhìn thấy một chiếc áo phông màu xanh bị vò thành quả bóng và ném bừa bãi trên giường. Nhất định đó là "sản phẩm" của Choi Woo-je và có lẽ em ta cũng lười giặt quần áo của mình nên sau khi thay đồ của mình ra liền tiện tay với lấy ái của Min-hyung, thản nhiên mặc vào.

"Choi Woo-je, cái thằng nhóc tuỳ tiện này..."

Anh phải làm gì tiếp theo đây? Gấp nó lại thật gọn gàng và cất vào tủ, anh phải trở thành một người anh trai tốt chăm sóc cho em trai của mình thật chu đáo hở.

Lee Min-hyung mỉm cười lắc đầu, đứng dậy khỏi giường. Anh không hề nói đùa khi nói rằng ấy ghen tị với làn da dày của Woo-je. Mặc dù mỗi lần anh nói điều như vậy, có vẻ như anh đang cố gắng đạt được hiệu quả nào đó và các đồng đội của anh vẫn sẽ cười hợp tác. Đúng là anh ấy là bậc thầy về pha trò nhưng chắc chắn anh không hề vô liêm sỉ một tẹo nào! Bản thân Lee Min-hyung biết rằng mình là con trong một gia đình lớn có đông anh chị em. Khả năng mạnh nhất của anh là cảm nhận được cảm xúc của người khác, nếu không nhạy cảm với những đánh giá bên ngoài thì làm sao anh có thể khéo léo trong các cuộc phỏng vấn và đối đáp chứ, đúng không. Anh có thể cảm nhận được sự kỳ vọng của người hâm mộ, sự tin tưởng của các tiền bối và huấn luyện viên cũng như sự lo lắng, lo lắng của các đồng đội khi trạng thái của anh biến động, dù là ít hay nhiều. Anh cũng muốn trở nên vô cảm như Woo-je, người không quan tâm đến mọi bình luận, có thể cười bất cứ lúc nào và an ủi bản thân em rằng bản thân em đang ổn và sẽ rất ổn dù ra sao.

Cuối cùng, em ta vẫn là được các anh trai của mình chăm sóc rất chu đáo hoá ra nuông chiều đến phụ thuộc.

Lắc chữ T màu xanh, "Con đường đến vinh quang" vây quanh chim cánh cụt. Hình như mới hôm qua anh đã đón sinh nhật của mình với "Thủ tướng" Sang-hyeok, đây đã là sinh nhật thứ năm của anh đón cùng anh ấy kể từ khi anh gia nhập đội. Lee Min-hyung đang nghĩ rằng trong 5 năm qua, anh đã leo lên và Sang-hyeok cũng đang đi về phía anh, như thể cuối cùng anh cũng đủ tư cách để bước đi trên "Con đường vinh quang" này cùng với "tuyển thủ vĩ đại của LMHT" Lee Sang-hyeok. Ngay từ đầu anh chỉ biết đến T1 và anh là một trong số rất nhiều người không thể tách rời Lee Sang-hyeok khỏi T1. Anh Sang Hyuk là người chú họ hàng xa thích kể những câu chuyện cười lạnh lùng, là tiền bối luôn làm những điều kỳ lạ, là người thầy dạy dỗ và có những lời động viên nhẹ nhàng và cũng là nguồn động lực chính của T1 và LCK.

"Lee Sang-hyeok— —Lee Sang Hyeok— —Lee Sang-hyeok— —"

Trên bãi biển càng ngày càng ồn ào, những âm thanh kỳ lạ theo gió biển thổi vào phòng, Lee Min-hyung vén rèm nhìn về phía bãi biển nơi phát ra âm thanh. Sáng sớm, bãi biển quyện với ánh nắng rực rỡ và nhộn nhịp người qua lại, biển vẫn xanh thẳm như xưa, gió biển vẫn hơi mặn, Haeundae vẫn ồn ào như ngày nào. Từ xa, anh nhìn thấy đám đông mặc đồng phục đen đỏ đang hét tên Sang-hyeok hyung rồi lao về phía bãi biển, bộ đồ chống nước màu xám giữa đen và đỏ quá nổi bật, khi màu xám rơi xuống biển, đám đông dường như bị ở nơi tận cùng của thế giới lễ hội.

Anh Sang-hyeok đang lặn à? Lee Min-hyung chỉ bối rối trong một giây, giây tiếp theo anh cảm thấy đó là điều đương nhiên. Những ngón tay run rẩy mà anh nhìn thấy khi mới gia nhập T1, những chỉ trích và đau đớn trên con đường đi đến vinh quang mười năm qua, Sang-hyeok đã trải qua và cũng vượt qua tất thảy. Bất kì giải đấu nào cũng không phải là thảm họa và kể cả trận đấu vừa rồi, có lẽ nếu không đau khổ thì anh vẫn đang đùa về người chú. Có lẽ đã cùng ông chú trẻ của mình lặn hụp từ lâu.

Buổi tối, cách xa mạng xã hội, xa với những người hâm mộ cuồng nhiệt, xa gió biển và những người đồng đội ồn ào ở tầng dưới. Lee Min-hyung lặng lẽ đứng trên ban công, dường như lúc này cũng không đến nỗi tệ.

"Min-dongie ơi! Mở cửa ra đi~~" Lee Min-hyung thậm chí còn ngạc nhiên hơn về cái người đang gõ cửa ki. Còn ngạc nhiên hơn so với việc Lee Sang-hyeok hyung nhảy xuống biển. Tiếng cộc cộc từ cửa vang lên vội vã. Như thể có gì rất khẩn cấp, điều này có chút làm anh hoảng sợ.

"Min-dongie à— —Min-dongie ơi— —Min-dongie ới ơi— —Min-dongie ời a— —Min-dongie~~mở cửa cho mình đi!"

Lee Min-hyung chạy vội từ ban công vào, kéo chăn bị tung lộn xộn lại, đi đến cửa phòng, ngó sang chiếc gương để chỉnh lại mái tóc của mình. Anh hít một hơi thật sâu, mở cửa và cố gắng nói to nhất có thể, nhẹ nhàng và ổn định như giọng điệu thường ngày của anh.

"Chuyện gì vậy— —"

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lee Min-hyung vẫn bị đóng đinh tại chỗ, Yoo Min-seok trông như Donnie vừa mới tắm, tóc ướt, mắt ướt, bộ quần áo oversized cũng ướt và dính chặt vào người. Trên cơ thể anh ấy, đôi lông mày dễ thương của anh ấy lộ ra và làn da của anh ấy ở trong phòng tối.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lee Min-hyung vẫn như bị đóng đinh tại chỗ. Ryu Min-seok trông giống như Makdoongi khi vừa tắm xong. Tóc mềm bình thường ướt sũng, mắt cũng ướt, bộ đồ oversized cũng ướt nốt và dính chặt vào cơ thể bạn. Trên cơ thể bạn, đôi lông mày dễ thương của bạn lộ ta và làn da trắng nõn cũng lấp ló thoát ra khỏi bóng tối.

"Sao bạn mở cửa chậm quá trời quá đất vậy nè? Để mình vào!"

Bạn dùng bàn tay lạnh như đá nắm lấy cánh tay anh sau đí vội vàng luồn qua người đi đường dưới mà chui tọt vào phòng.

"Nhóc con Choi Woo-je đó, mình đã bảo là ẻm quay lại phòng với thẻ của mình trước đi, nhớ để cửa lại để mình còn vào. Ẻm cũng nói là ẻm sẽ đợi mình về! Rồi thế quái nào ấy, mình đi chơi một lúc quay về thì ẻm ngủ mất tiêu, gọi mãi chả chịu dậy— —"

Lee Min-hyung đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đôi môi trắng bệch hơn hình thường của bạn. Nó là kết quả của cái lạnh, môi nhỏ liên tục đóng mở. Và anh chăm chú đến mức còn không nghe được lời bạn phàn nàn.

"Đừng có hoảng loạn vậy chớ! Mình muốn mượn phòng tắm của bạn để đi tắm. Mình có lẽ bị lạnh đến chết nếu mình không bị chọc ghẹo và ném xuống nước. Tóc mái của kình thù toi luôn rồi nè. Thậm chí còn phải chụp hình trong bộ dạng éo èo này.

Ra là như vậy— — à— — được rồi— —

Đương như chỉ khi nghe đến chữ "đi tắm", Lee Min-hyung mới lấy lại tinh thần một chút, đóng cửa lại:

"Được rồi, bạn đi tắm đi."

Anh đi đến cửa phòng tắm, nhìn Ryu Min-seok vẫn đang nói chuyện lại vừa đang ngắm nghía mình trong gương, quần áo đã được treo trên móc sắt. Anh không dám nhìn lung tung quá đà, ánh mắt lại quay về với đôi môi trắng nõn hơi mím lại của bạn.

Ryu Min-seok không để ý tới con gấu ngu ngốc này, không chút suy nghĩ liền đi vào phòng tắm. Khi người mà anh theo dõi biến mất, Lee Min-hyung cuối cùng cũng tỉnh táo lại và ngồi ở mép giường đối diện với phòng tắm. Một cánh tay trắng nõn thịt thò ra từ khe cửa, bỏ lại chiếc quần vàng với hình vẽ chấm hoa đen và áo phông ở ngoài cửa.

"Ố, ahhh, nước lạnh quá à— —ahhh, nóng quá— —Lee Min-hyung ơi, nước trong phòng tắm của bạn bị cái gì vậy?..."

"Đồ ngốc hả trời?"

"Cho mình mượn bộ quần áo sạch đi— —quần áo bị dính cát thì phiền lắm đó. Giúp mình đóng gói nó vào bịch để mang về Seoul nhe— —mình siêu thích cái quần đó đấy..."

"Ừm."

"Mà, Lee Min-hyung, sao bạn không đi ăn cùng với bọn mình? Mình biết bạn nhớ gia đình nhưng mà món gà rán hôm qua quá trời ngon luôn á, bạn còn quản lý cân nặng không? Gà rán bỏ da thì vẫn ăn ngon đó, mà mình cũng không ăn nhiều lắm đâu— —Mọi người đã uống rất nhiều soju và ăn gà, no ứ ự..."

"Min-seokie à, bạn vẫn chưa trưởng thành!"

"— —làm phiền bạn quá— — nhưng cũng thật may gì bạn không đi bơi cùng bọn mình. Ha-neul hyung, Jun-sik hyung và Sang-hyeok hyung đều điên cả rồi, fan cũng điên hết trơn luôn— —Điện thoại của mình rơi rồi tắt máy và mình cũng đã phát điên lên. Chắc chắn là mình đã say rồi! Chỉ kho say mình mới đồng ý nhảy xuống biển bởi trò đùa của mọi người

"Rất dễ thương đó!"

"— —!"

"Min-seokie của chúng ta trông vẫn rất đẹp trai ngay cả khi bạn khoe lông mày."

"Đưa quần áo cho mình đi!"

Sau khi tắm nước nóng, cánh tay lạnh lẽo của Min-seok đã nhiễm hồng và ẩm ướt, len qua khe cửa cánh tay bạn vẫy vẫy. Lee Min-hyung đưa cho bạn chiếc quần short trắng gấp nếp, trong lòng anh dâng lên ý nghĩ muốn mở cửa và lao vào kéo bạn đi tắm lần nữa cùng anh. Không hiểu gì sao, giọng nói run rẩy truyền qua tai nghe thi đấu cách đây vài tiếng lại vang lên bên tai. Lee Min-hyung nhìn đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của bạn, nắm chặt nắm tay mình lại rồi dần thả lỏng. Anh đi đến đầu giường cầm máy sấy lên cắm điện vào ổ, ngồi chờ đợi Ryu Min-seok đi ra.

"Mình cũng có thể giữ quần áo dơ của bạn!"

Lee Min-hyung nhìn Ryu Min-seok bước ra khỏi nhà tắm, chiếc áo phông gần như trở thành một bộ váy trắng phủ lên cơ thể bé nhỏ của bạn. Và đưa ra một kết luận, đúng là lợi thế của cả đội là một làn da dày không ngại gió lạnh. Anh có chút không nói nên lời, lại có chút buồn cười, giơ máy sấy lên vỗ nhẹ vào sườn người bạn:

"Nào, lại đây! Để mình sấy tóc cho bạn nhé!"

"Cảm ơn nha!" Ryu Min-seok ngồi ở mép giường cách đó không xa.

[Ồ... ồ... ồ...]

Sau khi máy sấy tóc được bật lên, có lẽ đây là khoảnh khắc yên tĩnh nhất kể từ khi Ryu Min-seok bước vào phòng. Giọng Ryu Min-seok có phần khàn đi, Lee Min-hyung đang nghĩ rằng Min-seok đã nói chuyện trong lúc call team, nói lúc đánh giá giữa giờ dừng của trò chơi và thậm chí là khi phỏng vấn. Bạn chắc chắn là đã rất ồn ào khi ăn cùng Moon Hyeon-jun và Choi Woo-je, kể cả khi vừa nước vào phòng cũng chưa từng dừng lại. Nhưng khi bạn giữ yên lặng thì bạn sẽ khóc. Lee Min-hyung liếc nhìn Min-seok, quả nhiên, anh thấy bạn đang hạ môi dưới đỏ mọng của mình, cộng với đôi mắt đỏ hoe vì uống rượu và tắm rửa. Giờ đây thoạt trông bạn giống như một chú thỏ nhỏ đáng thương.

Ngón tay Lee Min-hyung xuyên qua mái tóc của Ryu Min-seok, vô tình chạm vào cổ và dái tai đang dần chuyển sang màu đỏ của bạn nhỏ. Những giọt nước từ tóc bạn chảy xuống từ cổ áo, xuống xương quai xanh và xuống ngực. Ryu Min-seok đột nhiên cảm thấy rất nóng, không biết là do tắm nước nóng, rượu, máy sấy tóc hay vật gì đó bên cạnh khiến bạn đau nhức, bạn muốn sưởi ấm... nhưng lại sợ hơi nóng sẽ làm cơ thể mình thành hòn than. Đó cũng chỉ là một chốc thoáng qua và bây giờ sự yên tĩnh ấm áp bỗng khiến bạn buồn ngủ.

"Được rồi đó!"

Lee Min-hyung đứng dậy thu dọn quần áo và máy sấy tóc, xếp gọn chúng lại một lượt. Giọng nói có chút gần sát người bạn, Ryu Min-seok xoa xoa đôi tai tê dại.

"Bạn biết đấy, lần đầu tiên bọn mình chơi xếp hạng đơn là gào hai năm trước, mình đã thực sự bị sốc khi nghe thấy giọng nói của bạn đấy— —Đó có phải là giọng của bạn thật không, là giọng nói của Gumayusi ấy hả? Bạn rõ ràng bằng tuổi ư, vậy tại sao giọng bạn có thể trầm như vậy?— —Giọng hệt như một ông chú? Và còn cái ID game của "ông chú" nữa, ranh mãnh quá đu mất, làm sao nhỉ, giống một ket bám đuôi— —khụ— —khụ— —khụ, ah, khó chịu quá à, mình đã nói quá trời nói. Nhưng mà, bạn biết đí, mình không có dừng lại được đâu..."

"Uống đi, là nước ấm. Bạn không càn phải nói nữa, đúng không? Chuyện giữa bạn và mình ấy!"

Lee Min-hyung đưa nước ấm cho bạn, đi vòng qua bên kia giường nằm xuống, tắt đèn:

"Chỉ cần nếu ta cảm thấy buồn ngủ, hãy ngã lưng một chút. Ôi Chúa ơi! Trời sắp sáng rồi gà chúng ta sẽ rời đi ngay sau đó."

Ryu Min-seok rên rỉ, nằm xuống. Bạn còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói gì cả, như thể bạn không cần phải nói gì cả.

Sự ồn ào náo nhiệt của Haeundae vào lúc 4 giờ sáng dần dần tan biến. Trong căn phòng tối tăm, hai người như đang ở một thế giới khác. Hai bọn họ không liên quan gì đến trò chơi, cuộc thi hay đồng đội. Họ chỉ là hai người mà thôi. Đôi bạn trẻ 20 tuổi nằm lặng lẽ cạnh bên nhau. Hai cơ thể nằm lựng trên chiếc giường khách sạn và thở.

"Hôm nay mình sẽ cho bạn 90 điểm, Min-dongie à."

"Thật sao, trước đó chính bạn đã nói với mình rằng 80 là quá cao đấy!"

"Ò, lần sau chúng ta cùng vào chung kết— —mình sẽ cho Min-dongie 100 điểm..."

"Cảm ơn bạn, thật sự cảm ơn! Cảm ơn vì sự tin tưởng của bạn trong tháng này. Ngoài ra, mình thực sự xin lỗi về trang thái tồi tệ trước đó."

"— —Đã biết!"

Lee Min-hyung xoay người, anh muốn lại gần Ryu Min-seok gần hơn nữa, gần hơn thêm chút nữa.

"Mình hi vọng Min-seokie có thể tin tưởng mình nhiều hơn trong tương lai, nhé!"

Dưới tia nắng ban mai đầu tiên của ngày mới lọt qua khe hở trên rèm, những giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt nhắm nghiền của Ryu Min-seok lấp lánh, xuyên qua mắt Lee Min-hyung. Anh muốn đưa tay lau đi nhưng lại không đủ tự tin để vươn tay ra nên chỉ có thể để nước mắt kéo thành vệt dây dài óng bạc trải dài trên khuôn mặt bạn. Lee Min-hyung nghe tiếng thở đều đặn đều đặn, lại không thể chờ đợi phản ứng, cũng không thể xác định người trước mặt có phải đã ngủ hay chưa. Anh chậm rãi đứng dậy, muốn ra ban công hít thở không khí sáng sớm tờ mờ.

"Ừm!"

Giọng nói tuy rất nhỏ nhưng Lee Min-hyung không hề bỏ sót, mỉm cười nhẹ nhõm.

Chỉ còn vài giờ nữa thôi, mùa xuân ở Busan sẽ kết thúc nhưng mùa hè ở Seoul lại chỉ sắp sửa bắt đầu...

___e.n.d___

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/39570981/chapters/99052878?show_comments=true&view_full_work=false#comment_685931896

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!

___
Huhu, tôy khóc đấy. Fic đăng từ tháng 6/2022 các ní ạ:333

Trong giây phút suy vãi ò tôy đã xin dịch😞 mấy hôm stream nhỏ Gủm toàn nói mấy câu làm cái sự suy của tôy càng chuyển biến nặng hơn:333

Yêu cái cách ảnh làm người ta cười rồi làm người ta suy buồn ghê🥰🥰

Vẫn giữ vững quan điểm sau cơn mưa trời lại sáng, tôy cũng khá thích cầu vồng, hoan hỉ thoai🌈🌈

Ô hổ, mê cái cách ảnh đeo cái đầu pikachu muốn bung hết len của ngta🥰🥰

___
Pepwwppi
01.09.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro