FAKER [ Die with a smile ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân đến hoa Anh Đào nở rộ khắp nơi như thể đây là lời chào cho "nàng xuân" đến ban đến không khí mát mẻ dễ chịu sau khi "nàng đông" mang theo những cơn gió lạnh và những đợt tuyết rơi trắng xoá biến mất.Dưới cây Anh Đào có một chú cáo đang bị thương nặng thoi thóp nằm vật và trên những cánh hoa anh đào đã rơi xuống đất,hơi thở nó yếu dần đi,những cánh hoa Anh Đào vẫn rơi xuống.Tưởng như thần chết sắp mang nó đi thì đã có một cô gái tầm độ 18-20 vai chất đầy củi tiến lại và ôm nó trong vòng tay và ôm về đến nhà cách đó không xa.Cứ tưởng cô ta sẽ đem nó về lấy đi bộ da và lông nhưng không ngờ cô ta đã băng bó vết thương đắp lá thuốc cho nó.Sau đó nó cũng chẳng biết gì mà ngất đi.Cũng chẳng biết bao lâu nó mở mắt ra liền thấy khung cảnh này rất lạ không phải âm phủ và người đang nhìn nó cười đến trào cả nước mắt không phải là Diêm Vương mà là cô gái đã đem nó về và cứu sống nó.

Nụ cười của cô xinh như hoa vậy khiến nó phải ngẩn ngơ một hồi.Cô vui mừng liền đến bên ôm lấy nó vào lòng,xa xa nghe thấy tiếng người đàn ông tuổi cũng đã cao đang từ từ bước vào.

- Con đã cứu được nó rồi sao?

- Cha ơi con thành công cứu em ấy rồi

- Lần đầu cha thấy con tận tâm đến vậy đấy y/n

- Con sẽ nhận nuôi nó được không cha?

- Không được con phải trả nó về tự nhiên mới được chứ,nhà ta không thể giữ nó ở lại lỡ như nó là thái tử của Hồ Ly rồi sao?

- Vậy con sẽ giúp nó dưỡng thương đến khi nào nó lành lại

Từng ngày từng ngày trôi qua vết thương của nó cũng đã lành dần, nó bắt đầu có thể chạy nhảy như bao con cáo khác,thường ngày vẫn luôn quấn quýt lấy cô cho dù cô đi đâu nó cũng sẽ đi theo,ngày ngày cùng cô lên nuối hái thuốc nhặt cuỗi sau đó lại ngồi dưới gốc Anh Đào ngắm hoa nằm nghỉ.Dần dần trong nó đã này sinh một thứ tình cảm đặc biệt với chính ân nhân của nó.

Nằm dưới gốc hoa Anh Đào nắng chiều ấm áp soi qua từng tán cây chiếu vào gương mặt người thiếu nữ đang ngủ say sưa chẳng màn thứ gì bỗng có cánh hoa đào đang rơi theo quán tính của gió mà đậu lên ngay gương mặt đang say sưa ngủ kia,con cáo đang nằm trên mình cô lúc này từ từ đi xuống khỏi người cô và đột nhiên nó biến thành người với đôi tai và chiếc đuôi xù đang đung đưa theo gió.Nó ngồi tựa vào gốc cây kê đầu cô lên đùi nó lấy tay nhặt cánh hoa ban nãy lên để qua nơi khác nhè nhẹ đưa đôi bàn tay lên vuốt lấy đôi má to tròn hồng hào ấy,sau đó lại đưa tay vuốt lấy mái tóc dài đen óng,mượt mà như mây.Nhìn lại đôi môi hồng hào căng mộng ấy nó đã hôn phớt lên đó sau đó vừa vuốt tóc cô vừa nhìn ngắm người trong lòng mình đang ngủ một cách bình yên.

Đến khi cô như sắp tỉnh giấc nó liền biến về dạng cáo cùng cô về nhà,những ngày sau vẫn vậy nhưng gần đây nó bỗng dưng lại biến mất cô đã tìm kiếm khắp nơi làm đủ mọi cách để tìm kiếm nó,cô buồn lắm cô đã khóc rất nhiều,cảm giác trống trải chẳng còn đùa giỡn với nó được nữa.Đang buồn thì cha cô hốt hoãng chạy vào với gương mặt lắm tắm mồ hôi và nước mắt như muốn trực trào,ôm chầm lấy cô và thông báo cô phải làm vợ cho Hồ Ly để nó không quấy phá làng.Cả làng đều muốn bắt cô để hiến tế cho Hồ Ly.Cô ban đầu khống chịu nhưng vì tính mạng của cha và dân làng nên đành chấp nhận để cứu cha và mọi người.

Không lâu sau đó đám cưới của cô  diễn ra một cách linh đình nhưng khi đưa dâu họ đã đưa cô lên núi và bỏ cô ở trước hang đến trời tối.Cô vẫn ở yên trong kiệu chờ đợi cái chết vì nghe rằng trước giờ không có ai sống sau khi được gã cho hồ ly cả.Bỗng cô nghe bên ngoài là tiếng xào xào cô bắt đầu sợ hãi tấm màn che được vén ra một khe nhỏ cô mở mắt nhìn xuống,là con cáo đã bị mất của cô đây mà vẫn còn vết thẹo đó.Cô liền vui mừng cười lên liền dơ tay muốn ôm lấy nó,nhưng nó né cô sau đó nó liền biến thành hình dạng người.Gương mặt nó rất đẹl trai trên người là đồ cưới cùng màu với cô nó đưa tay ra trước mặt ngụ ý muốn dắt cô vào hang.Cô ban đầu có rụt rè nhưng rồi đến bây giờ cũng chẳng làm gì được nữa liền đưa tay cho nó.Nó sau khi được cô đưa cho bàn tay liền nắm chặt lấy như thể vụt mất.Nó dắt cô vào hang,hang rất sâu cô đi mãi đến gần như tê hết cả chân thì thấy nó bồng cô lên và đi cuối hang có một luồng sáng cô vì chói mắt liền nhắm mắt lại,khi mở mắt ra đã thấy xung quanh là tiếng reo hò từ những hồ ly thành tinh và hoa rãi trên đường hắn bồng cô đi,"chúc mừng thái tử SangHyeok đã thành thân","Thái tử và Thái tử phi đến rồi kìa"...v..v.Nằm trong lòng người trên cô thấy thật ấm áp và dường như cô có thể nghe được nhịp tim của anh.Sau khi làm đủ mọi thủ tục truyền thống thì cuối cùng cũng được trở về phòng của cả hai vừa bước vào cô liền kinh ngạc phòng vừa rộng vừa giản dị mà tinh tế.Lúc bấy giờ anh mới cất lời

- Nàng thấy thế nào?có hợp ý nàng không?

- Có...Mà này sao ngài lại chọn ta làm thái tử phi chứ?ta chẳng có gì đặc biệt cả

- Đơn giản vì ta yêu nàng,yêu nàng rất nhiều,muốn lấy nàng làm phu nhân, yêu nàng vì nụ cười của nàng.

- Ngài thật sự yêu ta và không chê ta sao?

- Đúng giờ nàng là phu nhân của ta rồi,xin lỗi vì đã để nàng chờ đợi trong quãng thời gian qua Phu nhân Lee,hôm nay nàng đẹp lắm.

Nói rồi anh liền chiếm lấy cánh môi hồng căng mộng kia mà hôn lấy hôn đễ,đang hôn bỗng nhận tin dữ có tích khác anh liền vội lấy vũ khí và đưa cô đến một nơi an toàn,còn mình thì đi ra đánh với tích khác.Thì ra là kẻ lần trước khiến anh bị trọng thương nhưng không thành nay lại muốn trở lại thực hiện lại 1 lần nữa.Anh không trần trừ mà cầm lấy vũ khí lao ra tay đôi với hắn,cô thì vì lo sợ anh bị như lần trước bèn tìm đỉ mọi cách thoát ra và chạy kiếm anh.Khi tên kia cbi tập kích anh từ sau lưng thì cô từ đâu lao ra đỡ lấy nhát kiếm đó cho anh,khi anh quay lại đã thấy thanh kiếm đã đâm qua người cô máu bắt đầu chảy ra.Vì thấy vợ mình như vậy anh liền điên cuồn kết liễu tên kia sau đó đến ôm lấy cô vợ của mình.Các thường dân cũng dần như đã chết hết chẳng còn ai chị còn hai người.

- Nàng sao lại ra đây?sao lại muốn bỏ ta?

- Miễn chàng không sao thiếp chết cũng cam lòng

- Không cho nói xui như vậy ta sẽ cứu nàng đừng hòng bỏ ta lại một mình...ta yêu nàng lắm đấy đừng bỏ ta

- Thiếp xin lỗi...thiếp buồn ngủ quá...thiếp ngủ đây

- Không được không được ngủ

- Thiếp xin lỗi...phu quân,thiếp cũng yêu...phu quân nhiều lắm...

- Không được ngủ,khó lắm ta mới được bên nàng mà đừng bỏ ta

Cô chỉ mỉm cười,anh khóc rồi cô lấy hết sức lau đi nhưng giọt nước mắt đó.

- Đừng...khóc,thiếp xót...hẹn chàng kiếp...sau...SangHyeok...

Cô đã nhắm chặt mắt cánh tay đang áp vào má anh cũng đã buông xuôi.Anh gào thét trong đau khổ.Sau đó cầm lấy thanh kiếm đó tự kết liễu mình.

- Y/n nàng phải đợi ta...ta đến với nàng đây...được thấy nụ cười...của nàng trước khi...chết ta cũng...mãn nguyện lắm...

Hai thân thể ôm chặt lấy nhau trước khi chết,ngày vui nhất trong đời lúc bấy giờ cũng thành ngày buồn nhất ngày mà màu đỏ tưởng chừng như sự hạnh phúc giờ toàn là máu,có lẽ đây cũng là ngày tận thế của cả hai.


Tỉnh dậy sau một giấc mơ dài anh liền quay qua xem coi cô vợ nhỏ của mình còn đó không,thấy cô vẫn nằm trong vòng tay mình và ôm chầm lấy mình anh thở phào nhẹ nhõng sau đó ôm chặt cô vào lòng,hôn lên mái tóc ngát hương ấy rồi chìm vào giấc ngủ.Thầm tạ ơn kiếp này vẫn được yêu em.

——————————————
Sốp chạy chap xong ròi sốp đi thở oxi đây 🥰
T1WIN🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro