Q5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong, xung quanh liền trầm mặc.

Triển Chiêu đào đào cái lỗ tai, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường bên người, "Hắn muốn ngươi thừa nhận cái gì?"

Bạch Ngọc Đường đỡ đỡ cái trán, mở miệng, "Đã nói rồi, ta không có quen biết hắn!"

Triển Chiêu quay trở lại nhìn một chút Lâm Dạ Hỏa đang nhảy loi choi bên kia để chứng minh mình đẹp trai hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều, đột nhiên hiểu được nguyên nhân mà Bạch Ngọc Đường một mực tránh gặp mặt hắn —– Lâm Dạ Hỏa này thật đúng là .......

Nhìn lại đám môn nhân của Hỏa Phụng đường một chút, người nào người nấy đều mặt đỏ như gấc chín mà cúi đầu, đúng là, có một lão đại như vậy, thật quá mất mặt rồi.

"Triển Chiêu, Triển Chiêu."

Lâm Dạ Hỏa ngược lại tự mình thân thiết gọi, đứng ở đỉnh xe ngựa mà nghiêm túc hỏi Triển Chiêu, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, nói "Ta với hắn, người nào đẹp trai hơn?"

Triển Chiêu khóe miệng rút rút, sờ cằm, ngẩng mặt lên nhìn trời, "Cái này sao........"

Lâm Dạ Hỏa thiêu mi một cái. Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, "Nhanh nói hắn đẹp trai, hắn thù rất dai, ngươi nếu như nói hắn không đẹp trai, hắn sẽ cả đời tìm ngươi gây phiền toái."

Triển Chiêu cả kinh.

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, "ngươi không phải là nói không quen biết ta sao!"

Bạch Ngọc Đường nhìn sang nơi khác, ý là —— Đúng là không quen biết!

"Trên đời này ai là người đẹp trai nhất?" Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi đông đảo đồ tử đồ tôn Hỏa Phụng đường ở dưới mã xa.

Chỉ thấy đám giáo đồ hồng y ấy, lớn có đến bảy tám mươi tuổi, nhỏ ít nhất cũng đã mười mấy tuổi, hơn nữa phần lớn đều là võ lâm cao thủ, danh môn chính phái, cũng đành bất đắc dĩ mà hô to khẩu hiệu, "Đường chủ diễm tuyệt thiên hạ, đẹp trai đến mắt chó cũng phải mù, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam!"

Lâm Dạ Hỏa hài lòng gật đầu.

Đồng thời quần hùng giang hồ tại chỗ đều đầy trán đổ mồ hôi lạnh, tất cả đều có chung một cảm giác ——– Tiền đồ của Hỏa Phụng đường này có chút đáng lo ngại a, Đại đương gia có vẻ đầu óc không được bình thường cho lắm!

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly há toa miệng, "Oa, lại có cả cách nói đẹp trai mù mắt chó a....."

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng đã nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, híp mắt nhìn nhìn, đột nhiên lại sờ cằm, ngoẹo đầu liền nhìn bé chăm chăm, "Di?'

Tiểu Tứ Tử thấy hắn nhìn mình, cũng không phải là cảm thấy sợ, ca ca này tuổi tác không sai biệt lắm với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, dáng dấp cũng thật không tệ, hơn nữa lại có vẻ rất có hòa khí, bất quá, Bạch Ngọc Đường vẫn đẹp mắt hơn một chút.

"Tiểu đoàn tử." Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử chào hỏi.

Mặt Tiểu Tứ Tử liền xị xuống —— Rõ ràng là Bạch Ngọc Đường đẹp mắt hơn!

"Ta với Bạch Ngọc Đường ai đẹp trai hơn?" Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ mũi mình hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử phồng má, xoay mặt nói, "Cha ta đẹp trai nhất!"

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc há to miệng, hỏi "Cha ngươi là thần thánh phương nào? Hắn so với Bạch Ngọc Đường còn đẹp trai hơn?"

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, "Đúng nha! Trên đời này cha ta là người đẹp trai nhất."

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Tiểu Tứ Tử chính là đang gây thù chuốc oán cho Công Tôn a.

"Ai là cha ngươi?" Lâm Dạ Hỏa buồn bực, có nhi tử bằng tuổi Tiểu Tứ Tử, ít nhất cũng phải ba mươi mấy đi, đẹp trai thế nào?

Suy nghĩ một chút, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cha ngươi có phải là người Tây Vực không?"

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nói với Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử, cha cháu hình như đã tỉnh dậy rồi, đang tìm cháu đấy."

"Nha!" Tiểu Tứ Tử cả kinh, Công Tôn sáng sớm tỉnh dậy nếu không tìm được bé nhất định sẽ lo lắng, vội vàng xoay người chạy vào trong nha môn.

Lâm Dạ Hỏa hơi nheo mắt lại, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn một cái, trong mắt còn mang chút ý cảnh cáo.

"Hoắc hoắc" Lâm Dạ Hỏa hình như là phát hiện ra chuyện gì thú vị, mơ hồ mà nở nụ cười, chậm rãi nói, "Mấy năm nay ngươi sống ở Trung Nguyên cũng thật tự do tự tại a, Thiên Tôn có khỏe hay không a?"

Đang lúc nói chuyện, trong nha môn lại có người đi ra, chính là người thích xem náo nhiệt, Thiên Tôn cùng Ân Hầu.

"A!" Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy Thiên Tôn, liền ngay lập tức từ trên mã xa nhảy xuống, quỳ xuống đất dập đầu lạy Thiên Tôn, cái dập đầu này cũng thật vang, mang theo thành kính lại thật tâm, ngoan ngoãn hỏi thăm, "Lão gia tử, nhiều năm không gặp, người vẫn phong độ như xưa, lại còn đẹp trai khí phách hơn nữa."

Thiên Tôn ngẩn người, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, "Nga ....... Đây không phả đồ đệ nhà lão Vô Sa sao, miễn lễ, miễn lễ."

Người giang hồ cũng có chút xôn xao, không ít người liếc nhìn mái tóc bạc của Thiên Tôn, kinh ngạc không thôi. Cũng không ít người tâm nguyện cả đời cũng chỉ mong được thấy Thiên Tôn một lần, hôm nay có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn, không ít người lại tới hành lễ với Thiên Tôn.

Lâm Dạ Hỏa có thể nói là đối với Thiên Tôn vô cùng cung kính, đứng dậy cười híp mắt mà ngoắc ngoắc với thủ hạ.

Ngay lập tức có môt hồng y thiếu niên chạy đến, đưa cho Thiên Tôn một cái hộp gấm.

Thiên Tôn vừa mở ra nhìn, bên trong có một bình rượu thủy tinh cùng một chiếc chén dạ quang, trong bình rượu chứa đầy rượu Bồ Đào Tây Vực.

Thiên Tôn mặt mày hớn hở, "Ngoan."

Ân Hầu cũng góp tới, "Ai đây?"

"Đồ đệ của Vô Sa." Thiên Tôn trả lời.

Ân Hầu hiển nhiên biết, "Nga..... là bảo bối tiểu đồ đệ của đại hòa thượng kia a."

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa nhìn Ân Hầu chằm chằm, ngẩn người, Triển Chiêu sợ hắn nhận ra Ân Hầu lại bô bô gọi tên ra, tại đây có nhiều người giang hồ như vậy, nhất định sẽ nổ tung a. Lúc này cũng có không ít người tò mò thảo luận, vị đứng bên cạnh Thiên Tôn kia là ai a? Sao lại có thể khí phách như vậy.

Bất quá, Lâm Dạ Hỏa cũng không có hô to lên gọi người, chỉ là ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Ân Hầu hồi lâu, lại ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút, quỳ xuống dập đầu với hắn, sau đó đứng lên, cũng không nói gì, chỉ cười hì hì hỏi Triển Chiêu, "Triển Chiêu, có muốn đi uống một chén hay không? Ta mời ngươi đi ăn hải sản!"

Triển Chiêu buồn bực, tại sao lại muốn cùng mình uống một chén?

Lâm Dạ Hỏa ngoắc ngoắc hắn, "Tới đi, tới đi, hai ta kết giao bằng hữu! Ta rất vừa ý ngươi nha!"

Triển Chiêu lúng túng ......... người này nói chuyện thật đúng là quá trực tiếp.

Ngược lại, Triển Chiêu cũng không có ghét hắn, vừa rồi khi hắn dập đầu với Ân Hầu, lễ phép không kém khi hành lễ với Thiên Tôn, lại một lời nói nhảm cũng không có, Triển Chiêu rất hài lòng điểm này. Lâm Dạ Hỏa này mặc dù có chút kỳ quặc lại có điểm ngây thơ, nhưng cũng rất thú vị, không bằng .........

Triển Chiêu còn chưa có đáp, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh đã lạnh lùng mà nói nhẹ một câu, "Muốn ăn hải sản thì theo ta đến Hãm Không Đảo."

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Lâm Dạ Hỏa lại nhảy dựng lên, "Bạch Ngọc Đường! Ta thích cái gì ngươi cũng tranh là sao? Được! Ngươi nếu như chịu thừa nhận ta đẹp trai hơn ngươi, ta cũng không tranh Triển Chiêu với ngươi!"

Bạch Ngọc Đường giật giật chân mày.

Triển Chiêu không nói gì nhìn xung quanh một chút ——– Cái này, tình huống này hình như đang phát triển theo hướng cổ quái thì phải.

Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ mà xem náo nhiệt, Lâm Dạ Hỏa này có vẻ sẽ thật sự làm tới, đoán chừng Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không thèm để ý đến hắn.

Ai ngờ, Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay vốn trầm mặc ít nói, đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, từ kẽ răng mà rít ra một câu, "Gia đây bỏ xa ngươi đến chín con phố."

"Phốc......" Sau lưng, mọi người của Khai Phong phủ đang ăn điểm tâm tập thể đều phun hết sữa đậu nành ra ngoài, Thiên Tôn ở sau lưng Triển Chiêu há to miệng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, Ân Hầu thì lại sờ cằm.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại kéo Triển Chiêu một cái, nói "Đi thôi, đến Hãm Không Đảo gặp Đại ca ta."

Sau đó, Triển Chiêu hàm hàm hồ hồ cùng Bạch Ngọc Đường đi về phía bến tàu.

Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau, Lâm Dạ Hỏa đứng trên nóc mã xa, cũng đang há to miệng, hiển nhiên là còn chưa tiêu hóa hết.

Chờ đến khi Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu đi xa rồi, Lâm Dạ Hỏa mới đưa tay, sờ cằm, "Hoắc hoắc, này là có ý tứ sao." Vừa nói, lại còn hướng đến con đường phía xa mà nhìn —– Chín con phố có xa lắm không?!

Lúc này, mấy thuộc hạ bên cạnh đã sớm chờ đến không chịu được, môn hạ của Hỏa chưởng môn hỏi Lâm Dạ Hỏa "Đường chủ, thi thể của Tiền Quế vẫn còn ở trong nha môn."

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, không hiểu hỏi, "Cái gì thi thể a?"

Người của Hỏa chưởng môn đen mặt, Lâm Dạ Hỏa này thật là ....... ban nãy lúc bọn họ nói cho hắn chuyện thi thể của Tiền Quế đã bị người ta động vào, hắn lại vừa ăn điểm tâm vừa không thèm nghe, ngược lại hắn vừa nghe thấy Bạch Ngọc Đường cũng ở nha môn, liền đứng lên xông đến. Bọn họ vốn cho là vị Đường chủ này muốn thay bọ họ ra mặt, không nghĩ đến hắn căn bản không để trong lòng.

Lúc này, Lưu Hâm từ trong nha môn đi ra, hướng về phía Lâm Dạ Hỏa nói rõ ngọn ngành mọi chuyện, đồng thời cũng thay mặt nha môn nói tiếng xin lỗi, cũng giải thích ngỗ tác làm việc nghiệm thi cũng không có biện pháp nào khác.

"Nga? Bị Hồ yêu hút hết dương khí sao?" Lâm Dạ Hỏa tò mò, "Hồ yêu kia đẹp trai không?"

Tất cả mọi người trong Hỏa chưởng môn kia đều ..... bó tay tập thể.

"Đường chủ."

Lúc này, Nhị đương gia của Hỏa Phụng đường, một lão đầu tóc bạc trắng nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa một chút, "Hỏa chưởng môn có quy tắc, thi thể của huynh đệ đã chết là không được phép động vào."

"Nga." Lâm Dạ Hỏa xua tay một cái, " Ai nha, quy định là do người sống đặt ra sao, việc tra án tìm hung thủ vẫn quan trọng hơn."

Mọi người trong Hỏa chưởng môn chau mày, cũng có chút không phục mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, Đường chủ này sao lại đi giúp người ngoài?!

Lâm Dạ Hỏa ngáp một cái, nói với Lưu Hâm, "Quan phủ các ngươi nếu tìm được hung thủ thì nói với ta một tiếng."

Lưu Hâm gật đầu.

"Đều đi cả thôi, chúng ta đi dạo chung quanh một chút." Lâm Dạ Hỏa khoát tay với thủ hạ, nói xong liền nhảy vọt lên trên nóc nhà, đuổi theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hỏa chưởng môn môn hạ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mọi người của Hỏa Phụng đường cũng đã sớm hình thành thói quen với cái tính khí này của Đường chủ nhà mình, đều nghe lệnh mà giải tán.

Thật ra không ít người có thể nhìn ra, người của Hỏa chưởng môn cũng không phục cách làm của vị Đường chủ này, nhưng mà là Lâm Dạ Hỏa cho bọn họ chỗ dựa, bọn họ cũng biện pháp chống lại, Cục tức này xem ra cũng không dễ nuốt trôi cho lắm.

Người tập trung ở cửa nha môn lúc này cũng từ từ tản đi.

Đám người Bao Chửng ở lại nha môn tiếp tục xử lý hung án, Ân Hầu thấy đã xem xong náo nhiệt rồi, muốn đến Hãm Không Đảo, liền hỏi Thiên Tôn, "Có đi hay không?"

Lúc này, Thiên Tôn sờ cằm tựa hồ như nhớ tới cái gì.

"Uy." Ân Hầu vỗ hắn một cái.

"Ta nhớ ra rồi." Thiên Tôn đột nhiên nhẹ nhàng vỗ đầu một cái, "Vô Phong chưởng là công phu do Vô Sa tự mình nghĩ ra, ta cũng được xem hắn biểu diễn một lần. Thiên hạ ngoại trừ hắn ra sẽ không ai biết a!"

Ân Hầu cau mày, "Vô Sa sao?"

"Đồ đệ của hắn nói không chừng cũng biết." Thiên Tôn thuận miệng nói, "Lâm Dạ Hỏa kia có lẽ là thiên phú dị bẩm nên Vô Sa mới thu một cái tiểu hài nhi như vậy làm đồ đệ."

Ân Hầu gật đầu một cái, cùng với Thiên Tôn vừa đi đến bến tàu vừa nói.

Hai lão đầu lơ đãng mà trò chuyện, bộ khoái Lưu Hâm từ bên cạnh họ vào cửa nha môn cũng nghe được rõ ràng, hắn nhíu mày —– Nói như vậy, vị Đường chủ Hỏa Phụng đường kia biết Vô Phong chưởng? Vậy chẳng phải hắn rất khả nghi sao!

Đám người cũng giải tán hết, mấy môn đồ của Hỏa chưởng môn không vui không buồn mà trở về, vừa đi vừa nghị luận.

"Đại đương gia, Đường chủ căn bản không xem chúng ta như người của mình."

"Vậy thì thế nào? Trừ phi có Hỏa Phụng đường xuất thủ, nếu không chỉ bằng mấy người chúng ta, làm thế nào để chống lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường?"

"Thật nuốt không trôi cơn giận này."

"Hỏa Phụng đường không giúp chúng ta, còn thu nhận chúng ta làm gì?"

"Không được bất phục!"

"Thật ra thì, cùng không phải là không còn cách nào."

Mọi người sửng sốt, sau lưng có tiếng người nói chuyện!

Thanh âm này nghe có chút quái dị, tuy là thanh âm của nam nhân, nhưng lại mang theo vài phần âm dương quái khí. Mọi người vừa quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau có một thanh niên bạch y trẻ tuổi.

Người nọ mặc một thân thuần bạch, không có tiêu sái giống như Bạch Ngọc Đường, người này không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm thấy có mấy phần âm khí. Nhìn kỹ mặt hắn, một đôi mắt phượng, mũi nhọn cằm nhọn, khóe miệng mỉm cười ....... đẹp thì có đẹp, chẳng qua là lại có mấy phần yêu tà không thể giải thích.

"Muốn cho Hỏa Phụng đường cùng Khai Phong Phủ đối đầu, còn không phải quá dễ dàng sao?" Người nọ khẽ mỉm cười, "Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là người giang hồ thì không nói, nhưng mà Khai Phong phủ vẫn còn những người khác không phải là người giang hồ a!"

Mọi người cau mày.

"Hơn nữa." Người nọ cười, mang theo mấy phần âm hiểm, "Người làm hỏng thi thể của huynh đệ các ngươi chính là thần y Công Tôn Sách của Khai Phong phủ, các ngươi đi đối phó với thư sinh kia không phải là được rồi sao, việc gì mà phải lấy cứng đối cứng với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường."

Mọi người trong Hỏa chưởng môn cùng nhìn hắn, "Ngươi có biện pháp tốt gì?"

Người nọ lại càng vui vẻ hơn, "Phương pháp thì có, bất quá sao, các ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Thiêu chết Công Tôn Sách." Ánh mắt người nọ trở lên lạnh lẽo, "Sau đó, ta muốn có nhi tử của hắn!'

Mọi người của Hỏa chưởng môn cau mày.

Mấy người lại hai mặt nhìn nhau —— Công Tôn Sách phá hỏng thi thể tội này đích xác là không thể tha thứ, nhưng mà tiểu oa nhi trắng trắng mập mập kia lại không có tội. Hơn nữa, Công Tôn tội cũng không đáng chết a, bọn họ bất quá là chỉ muốn người của Khai Phong phủ phải xin lỗi, bồi thường lễ vật mà thôi, để cho Công Tôn kia chịu chút đau khổ, phát tiết tức giận một chút, việc này lại là giết người cướp con, có chút nghiêm trọng rồi!

Đang lúc do dự, lại nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm lúc xa lúc gần, "Thiêu chết Công Tôn, cướp nhi tử của hắn."

Cũng không biết tại sao, thanh âm này giống như có ma lực, rót thẳng vào trong tai người của Hỏa chưởng môn.

Mấy người đó hai mắt đột nhiên đỡ đẫn, giống như bị người ta yểm bùa phù phép, ngơ ngẩn mà nhắc lại, "Thiêu chết Công Tôn, cướp nhi tử hắn....... Thiêu chết Công Tôn, cướp nhi tử hắn .........."

Bạch y nhân hài lòng mà gật đầu một cái, tà mị cười một tiếng, dùng tay áo che miệng, phẩy tay một cái liền dời đi.

Lưu lại phía sau đám người của Hỏa chưởng môn, mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm nha môn Tùng Giang phủ .......

"Hắt xì ......."

Công Tôn đột nhiên hắt xì một tiếng, lấy tay xoa xoa lỗ mũi tỉnh dậy, chỉ thấy trước mắt mình là bắp đùi Triệu Phổ, lúng túng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn tròn mập mập của Tiểu Tứ Tử xuất hiện trước mắt, cười híp mắt hỏi hắn, "Phụ thân, người tỉnh rồi?"

Công Tôn lập tức tỉnh, ôm lấy Tiểu Tứ Tử mà hôn một cái, "Ân, con trai ngoan."

Triệu Phổ xoa xoa cái chân coi như cũng đã được giải thoát, nhìn lại một chút hai cha con vẫn còn thân thân mật mật kia, vươn vai một cái, ngửa mặt vừa nhìn ........ bầu trời bên ngoài vốn trong xanh sáng sủa, tại sao lại đột niên có mây đen kéo đến. Triệu Phổ cau mày, được a, chẳng lẽ là thời tiết thay đổi?  

  Bến tàu phụ cận Tùng Giang phủ, đỗ rất nhiều thuyền, phần lớn đều là thuyền của các gia đình giàu có thích phô trương, trong đó có một con thuyền lớn màu đen đặc biết khí phái, khí phách phi phàm, lộ ra rất bắt mắt giữa một đống thuyền hoa sặc sỡ lớn nhỏ.

Ở mui thuyền có mấy người tiểu tư mặc y phục hắc sắc đang khuân đồ lên thuyền, lại liếc nhìn cách đó không xa là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đi tới.

"Ngũ gia!" Đám tiểu tư hô lên.

Một lão đầu tóc bạc nhưng lại mang đến cảm giác khỏe khoắn tráng kiện đứng ở đầu thuyền, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, "Tiểu thiếu gia!"

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Biết sao?'

"Hắn là đại quản gia của Hãm Không Đảo, Lô Thành, cả năm người chúng ta đều là do chăm sóc lớn lên." Vừa nói, Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay vẫy vẫy Lô Thành, coi như chào hỏi.

Lô Thành kích động nhảy từ trên thuyền xuống, lại vừa chạy vừa kêu to, "Tiểu thiếu gia, ngươi đã về rồi!"

"Thành bá, các ngươi đang chuyển hàng gì vậy?" Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, chỉ thấy bọn tiểu tư của Hãm Không Đảo đang khiêng một thùng lại một thùng gì đó lên thuyền.

"Thanh Mai." Lô Thành cười ha hả, tiến tời thấp giọng nói, "Đại phu nhân có tin vui."

Bạch Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ, "Thật sao? Mấy tháng rồi?"

"Bốn tháng rồi, bụng cũng đã lớn lên rồi." Lô Thành cười híp mắt, "Tam gia còn gấp đến độ nói là nhất định phải đi thông báo cho ngươi ngay, sao lại còn chưa nói a?" Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, Tam ca hắn thật hồ đồ, đem chuyện quan trọng nhất cũng quên luôn!

Triển Chiêu nghe có tin vui, tự nhiên cũng vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường giới thiệu Triển Chiêu với Lô Thành một chút, Lô Thành vui vẻ dẫn hai người lên thuyền, lại nói "Đại phu nhân nói là muốn ăn Mai chua, đoán chừng là con trai, lần này quyết định mang về nhiều nhiều một chút, nàng nếu như ăn không hết liền làm thành có thể làm thành trà Thanh mai để pha uống cũng được."

Lên thuyền, Triển Chiêu mới biết được con thuyền lớn đầy khí phách này chính là thuyền của Từ Tam gia Hãm Không Đảo. Hãm Không Đảo không hổ danh giàu nứt đố đổ vách, năm vị gia chủ, bốn vị phu nhân, mỗi người đều có thuyền riêng, lại còn có cả một đội thuyền, có thuyền dùng để chuyển nước, cũng có thuyền dùng để đánh bắt cá, còn có cả xưởng thuyền chuyên nhận đóng thuyền cho người khác. Nhị gia Hàn Chương kỹ thuật đóng thuyền thuộc hạng nhất lưu, hình như có không ít thuyền của quan phủ cũng là nhờ hắn giúp một tay đóng, có thể nói là đại gia đại nghiệp.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, khó trách Hãm Không Đảo lại có thể xưng bá một nửa giang hồ, hơn nữa lại đều là thương cổ.

Thuyền vẫn còn dừng lại bên bờ không đi, còn phải chờ bọn người Từ Khánh nữa.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến một chỗ thanh tịnh ở đuôi thuyền ngồi xuống. Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi mang trà và trái cây sấy khô lên.

Triển Chiêu vừa cầm chén trà lên, lại nghe thấy một thanh âm vang lên, "Không phải hắn nói là mời ngươi đi ăn hải sản sao? sao lại đến nơi này mà uống trà đắng vậy?"

Nghe tiếng, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa, phảng phất phía sau rất nhiều tàu thuyền, một con thuyền đỏ rực đang chậm rãi tiến đến, dừng ngay gần thuyền lớn của bọn họ.

Cái thuyền này cũng đủ đỏ rọi a, khiến Triển Chiêu vừa nhìn thấy cũng bị dọa run một cái, còn tưởng rằng cả một con thuyền lửa đang đến chứ.

Người vừa nói chuyện, chẳng phải chính là Lâm Dạ Hỏa đang đứng ở mui thuyền hay sao.

Triển Chiêu có chút cảm thấy buồn cười, Lâm Dạ Hỏa này cũng thật quá thú vị, cả ngày đều thích tìm một chỗ thật cao cao mà đứng, động tác lại chẳng khác gì một chú cún con.

Bất quá hắn cách bọn họ cũng không gần, tiếng nói truyền đến lại như ngay sát bên tai, cho thấy nội lực thâm hậu. Chẳng qua người này lại chẳng có phong thái nghiêm chỉnh gì, hai câu lại không cách nào tiếp tục nhìn thẳng, không biết là do tính tính vốn thế hay là hắn cố ý như vậy, có điều nhìn lại cũng không giống như giả vờ.

Lúc này, Lô Thành cũng đã mời Thiên Tôn và Ân Hầu vừa mới đến lên thuyền, Nguyệt Nha Nhi dâng trà cho hai người họ.

"Nguyệt Nha Nhi." Lâm Dạ Hỏa từ xa mà vẫy vẫy Nguyệt Nha Nhi, cười híp mắt, "Cho ta ít dương mai ướp đường ăn đi."

Nguyệt Nha Nhi dở khóc dở cười, cho hắn mấy bọc lớn quả sấy khô, đem đến mũi thuyền ném sang cho hắn.

Lâm Dạ Hỏa đưa tay nhận lấy, mở ra vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, "Họ Bạch kia, ngươi luyện nội lực đến đâu rồi? Như Ảnh Tùy Hình có tiến bộ không đó?"

Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến hắn, ngồi uống trà phơi nắng.

Ngược lại Thiên Tôn vừa ăn Đào khô vừa hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Sư phụ ngươi đâu?"

"Bỏ đi với ái nhân rồi a." Lâm Dạ Hỏa rất là bất đắc dĩ, "Cũng không biết hiện đang ở chỗ nào."

Thiên Tôn cùng Ân Hầu khóe miệng co rút, Vô Sa là thần tăng, lấy đâu ra ái nhân, đáng tiếc tên đồ đệ này miệng rộng, thích nói hươu nói vượn.

Triển Chiêu lúc này còn đang ăn quả khô đây, là đang ăn dương mai ướp đường ...... Cái món dương mai đường này cũng không biết là ai làm, ngon đến không chịu được, Triển Chiêu ăn rồi lại nhìn xung quanh một vòng tìm Tiểu Tứ Tử, muốn đút cho bé mấy miếng.

"Triển Chiêu." Lâm Dạ Hỏa thấy Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến mình, liền cười híp mắt mà vẫy Triển Chiêu, "Trên thuyền của ta có rất nhiều đồ hiếm lạ, ngươi có muốn đến thăm quan một chút không?"

Đừng nói chứ, Triển Chiêu thật sự cảm thấy có chút hứng thú, trên cái thuyền lớn màu đỏ kia còn có một cái chậu hoa đỏ rực như lửa đầy quái dị, từng đóa từng đóa giống như cái bánh bao kia không biết là cái loài gì, có thể nở hoa sao.

Bất quá, Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường bưng cái ly cũng không có tỏ vẻ gì.

"Trên thuyền của ta còn có cả rượu Bồ Đào Tây Vực nha!" Lâm Dạ Hỏa giống như một tiểu hài nhi mà dụ dỗ Triển Chiêu, "Còn có cả Bồ Đào khô Tây Vực, bánh Bồ Đào cùng Bồ Đào đường chuỗi nữa đó." (Nôm na là: Rượu nho Tây Vực, Nho khô, Bánh nho, cùng Nho ướp đường xâu chuỗi... Toàn là món Chiêu nhi ham hố.)

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh không nóng không lạnh mà nói một câu, "Thuyền kia của hắn dùng để dụ dỗ hồ ly cũng không tệ."

Triển Chiêu khóe miệng rút rút.

Bạch Ngọc Đường nói chuyện thanh âm rất nhẹ, bất quá là Lâm Dạ Hỏa nghe được, nhảy dựng lên nói, "Bạch Ngọc Đường ngươi đây chính là không ăn được Bồ Đào liền nói Bồ Đào chua a!"

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, liền ngoắc ngoắc Thần Tinh Nhi đang đứng một bên.

Chỉ trong chốc lát, Thần Tinh Nhi đã bưng một cái mâm lớn đựng toàn Bồ Đào lên.

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm một vốc, nhét vào trong miệng, nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, ý kia ——- Ăn cho ngươi xem!

Lâm Dạ Hỏa cắn Dương Mai trừng hắn.

Triển Chiêu cầm chén trà không nói —— Bạch Ngọc Đường cũng có lúc ngây thơ như vậy nga?

"Triển Chiêu." Lâm Dạ Hỏa lại tiếp tục gọi Triển Chiêu, "Trên thuyền của ta còn có cả mèo Ba Tư nha, ngươi đã nhìn thấy chưa?"

Triển Chiêu hởi sững sờ.

Chân mày Bạch Ngọc Đường cũng nheo lại một chút, bất động thanh sắc.

"Mèo Ba Tư sao?" Triển Chiêu tò mò.

Lâm Dạ Hỏa cười híp mắt vẫy vẫy tay với thủ hạ phía sau.

Chỉ lát sau, thủ hạ đã ôm lên một con mèo lớn lông thật dài màu trắng như tuyết lên. Mèo này thực sự vô cùng xinh đẹp, toàn thân tuyết trắng, lại có một cái tai màu vàng kim a, hai mắt tròn xoe, một con mắt bích lục, một con mắt thiên lam.

Lâm Dạ Hỏa ôm mèo, giơ ra móng vuốt hồng hồng vẫy vẫy Triển Chiêu, "Mèo này ở Trung Nguyên không thấy được đâu a!"

Triển Chiêu cảm thây mèo này rất dễ nhìn, bất quá hắn cũng đã thấy rất nhiều mèo rồi, cũng không dễ dàng đã bị một con mèo dụ dỗ đi qua, ngược lại Tiểu Tứ Tử còn có thể ......

Nhưng ngay lúc Triển Chiêu đang suy nghĩ xem mèo Ba Tư có gì không giống với mèo Trung Nguyên, lại nghe thấy tiếng Bạch Ngọc Đường nói, "Bằng không ngươi cứ đi một chuyến đi."

Triển Chiêu cả kinh, quay đầu lại nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường lại không nhanh không chậm nói, "Lúc trở về, nhớ thuận tay cướp con mèo kia về theo."

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, "Thuận tay ....."

Bạch Ngọc Đường bưng chén trà, che miệng, "Mèo kia không tệ."

........................

"Ha ha!" Lâm Dạ Hỏa quả nhiên nghe thấy, đứng dậy, "Bạch Ngọc Đường muốn mèo không? Ngươi đánh với ta, ta liền cho ngươi mèo!"

Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống trà, một câu cũng lười nói với hắn.

Lâm Dạ Hỏa thấy không có động tĩnh, liền tiếp tục hướng phía sau vẫy vẫy.

Chỉ trong chốc lát, thủ hạ lại ôm lên hai con mèo nữa.

Bạch Ngọc Đường hơi nheo mắt lại.

Lâm Dạ Hỏa lại ôm một con khác lên, "Đây là Oa Oa Miêu ở Nam Miễn Quốc, đã từng thấy chưa?"

Tất cả mọi người đều cẩn thận quan sát chú mèo kia, chỉ thấy mèo kia quả nhiên giống một tiểu oa oa, mặt thật tròn, màu vàng, mắt ánh lam, ưu nhã dị thường. Mấu chốt chính là cái đuôi xù như cây chổi luôn phe phe phẩy phẩy rất đẹp.

"Con này chính là Đoản Cước Miêu." Lâm Dạ Hỏa lại ôm lấy một con, chỉ thấy đó là tiểu hoa miêu có hổ vằn, mập như một khối cầu, bốn cái chân chỉ ngắn bằng một nửa so với mèo bình thường, nhưng lại là rất to tròn, cực đáng yêu.

Ân Hầu buồn bực, "Hỏa Phụng đường này nuôi không ít mèo a!"

Thiên Tôn cũng cảm thấy thú vị.

Lâm Dạ Hỏa chỉ Bạch Ngọc Đường, "Bạch Ngọc Đường, ngươi động tâm không a? Ta nghe được, trước đây ngươi có nói qua, ngươi ghét cẩu, yêu nhất là miêu mà!"

Bạch Ngọc Đường sờ cằm ——- Nói những lời này lúc nào?

Triển Chiêu cũng nhớ Bạch Ngọc Đường từng nói như vậy.

"Ngươi cùng ta tỷ thí một trận, ba con mèo này đều cho ngươi, thế nào?" Lâm Dạ Hỏa ôm lấy ba con mèo đứng ở mũi thuyền, ý kia rất rõ ràng, lấy mèo dụ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vẫn nhàn nhã mà tiếp tục uống trà, lại nói "Mèo này cũng không có thích ngươi."

"Ai nói vậy?" Lâm Dạ Hỏa vuốt lông mèo, "Ta mấy ngày nay đều dùng đồ ăn ngon mà đút cho chúng, nuôi chúng giống như nuôi bảo bối vậy, ngươi xem màu lông này một chút xem!"

"Ngươi không tin cứ đem mèo để ở mũi thuyền ta, xem bọn chúng chọn ta hay chọn ngươi." Bạch Ngọc Đường lúc nói lời này cũng là tràn đầy tự tin.

Lâm Dạ Hỏa dạ hỏa còn không có tin tưởng, mèo này hắn đã nuôi mấy tháng, bình thường không gần người lại khá nhút nhát nữa.

"Bọn chúng nếu như chọn ta ngươi sẽ cùng ta đánh chứ?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, "Có thể, nhưng nếu chúng chọn ta .......... Mèo này phải thuộc về ta."

"Không thành vấn đề!" Lâm Dạ Hỏa vừa thấy cơ hội thật tốt, tràn đầy tự tin mà nhảy một cái lên mũi thuyền của bọn Bạch Ngọc Đường, đem ba con mèo nhỏ kia đặt ở trên thành thuyền.

Nói tới cũng kỳ quái, những chú mèo nhỏ này móng vuốt vừa mới chạm đất, kêu meo meo mấy tiếng, liền chạy về phía Bạch Ngọc Đường, gọi cũng không gọi về được.

"Ai!" Lâm Dạ Hỏa ở phía sau gấp gáp —— Xảy ra chuyện gì a?

Thật ra thì, ba con mèo này vốn không phải là chạy về phía Bạch Ngọc Đường, mà là chạy về chỗ Triển Chiêu.

Triển Chiêu đang cầm quả khô ăn, bất đắc dĩ mà nhìn ba con mèo nhỏ chạy đến bên chân mình cọ cọ, lại còn kêu meo meo...........

Ân Hầu bưng chén trà lắc đầu ——- Bạch Ngọc Đường cũng thật gian, Triển Chiêu từ nhỏ đến lớn đều có tiếng "chiêu miêu", mèo trong khắp thiên hạ này phần lớn đều thích hắn, hắn mà ở đâu, không đến mấy ngày là có thể dụ đến mấy con mèo ở phụ cận, cũng bởi nguyên nhân nay, trong vòng trăm dặm xung quanh Ma cung đến một con chuột cũng không có, đều bị mèo bắt hết. Theo thống kê của mấy Lão đầu Ma cung, trên mấy ngọn núi phụ cận Ma cung đoán chừng phải có hơn vạn con mèo, Triển Chiêu chỉ cần ra lệnh một tiếng không chừng còn có thể tạo thành một Miêu trận.

Triển Chiêu nhìn con mèo nhỏ đã leo lên đến tận đầu gối mình, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường vẫn giữ vẻ mặt diện vô biểu tình như cũ, đưa tay túm qua một con mèo nhỏ, vẻ mặt rất hài lòng.

Mà ở mũi thuyền, Lâm Dạ Hỏa cũng rất đáng thương, cứ đứng ngẩn ở đó mà nhìn tiểu miêu đại miêu cứ thế bỏ hắn mà đi, vẻ mặt hết mực —— Thương tâm a ......

Triển Chiêu cảm thấy tính khí hắn chẳng khác nào tiểu hài tử, vì vậy hỏi hắn, "Ngươi muốn tới đây ngồi uống chén trà không?"

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt thực không tự nhiên mà xoay người tới đây, Bạch Ngọc Đường cũng không có lên tiếng.

Lâm Dạ Hỏa ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi châm trà cho hắn.

"Có phải ngươi ăn gian gì đó không?" Lâm Dạ Hỏa hỏi Bạch Ngọc Đường, "Mèo sao lại chỉ một lần đã chạy đến chỗ ngươi?"

Bạch Ngọc Đường đặt ly xuống, không nhanh không chậm phun ra một câu, "Mèo thích ta a."

Lâm Dạ Hỏa khóe miệng rút rút ——- Thiếu chút nữa đã quên, Bạch Ngọc Đường là Cẩm Mao Thử, mèo thấy chuột mà lại không nhào vào sao, tính sai a!

"Ngươi khi nào mới chịu cũng ta so tài chứ?" Lâm Dạ Hỏa vẫn còn cố chấp.

Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm nói, "Không phải lúc trước đã so qua rồi sao."

Triển Chiêu tò mò mà nhìn hai người, ý kia —– Đã so qua? Ai thua ai thắng?"

"Lần đó không tính!" Lâm Dạ Hỏa sưng mặt lên.

Triển Chiêu vẻ mặt đã hiểu ——— Xem ra là thua! Bất quá cũng khó mà đánh giá được, theo sự hiểu rõ của Triển Chiêu về Bạch Ngọc Đường, người này khi giao đấu chưa từng thua qua, hắn ngoại trừ công phu tốt, đầu óc cũng rất linh hoạt, lúc giao đấu còn biết dùng mưu, hoàn toàn không giống với cái dáng vẻ ngơ ngác thường ngày. Đừng nói đến người nội lực thấp hơn hay chỉ không sai biệt lắm với hắn, ngay cả tiền bối giang hồ nội lực cao hơn hắn, cũng khó có thể đánh thắng hắn ..... Lâm Dạ Hỏa đừng nhìn hắn người người nể phục, nhưng mà tính tình lại chẳng khác gì tiểu bằng hữu, lại thiếu tâm mắt, khi tỷ võ cùng Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể nắm chắc phần thua.

"Ngươi lại cứ thế mà làm mất mặt mũi của Hỏa chưởng môn, không sợ bọn họ bất mãn với ngươi?" Triển Chiêu liền hỏi Lâm Dạ Hỏa về chính sự.

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu, lại nói câu chẳng liên quan gì đến vấn đề Triển Chiêu hỏi, "Ngươi với Bạch Ngọc Đường, ai lợi hại hơn?"

....................

"Ách....." Triển Chiêu há miệng.

"Bất quá cũng không vấn đề gì." Lâm Dạ Hỏa tiến đến gần, nhìn chằm chằm mặt Triển Chiêu một chút, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, cuối cùng vỗ bả vai Triển Chiêu một cái, nghiêm túc nói, "Dáng vẻ ngươi thuận mắt hơn hắn nhiều!"

Triển Chiêu cười khan hai tiếng —— Hắn đến tột cùng là để ý chuyện Bạch Ngọc Đường công phu giỏi hơn hắn, hay là để ý chuyện Bạch Ngọc Đường đẹp trai hơn hắn đây?

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lại quan sát Lâm Dạ Hỏa một cái.

Ngoại hình Lâm Dạ Hỏa có thể nói là vô cùng xuất sắc, nhưng mà .......... Triển Chiêu vẫn cảm thấy, Bạch Ngọc Đường vẫn cao hơn một bậc, cái này không chỉ nói đến tướng mạo bên ngoài, mà còn cả các loại như tính cách, khí độ, phong độ, độ tiêu sái, khí tràng.....

Cũng biết là do đôi mắt Triển Chiêu quá lớn cho nên tâm tư bộc lộ quá dễ dàng hay không, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa hơi nheo mắt lại, lạnh giọng mà nhè nhẹ hỏi một câu, "Ngươi cũng cảm thấy con Chuột kia đẹp trai hơn ta?!"

"Ách.........." Triển Chiêu xoa xoa cằm, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng nhìn hắn một cái.

Triển Chiêu có chút lúng túng, bất quá cũng là đưa tay ra, hai ngón tay chỉ về phía Lâm Dạ Hỏa mà cách ra một khoảng cách nhỏ, "Đích xác là hắn đẹp trai hơn một chút."

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, nhìn chằm chằm Triển Chiêu, "Ngươi nhìn lại rõ ràng xem?"

Triển Chiêu do dự một chút, lại đem cái khoảng cách ban nãy mở rộng thêm chút nữa, nhỏ giọng nói, "Lại đẹp thêm chút nữa ấy."

Lâm Dạ Hỏa cũng hít một ngụm khí, "Hắn đẹp trai hơn ta nhiều như vậy sao?!"

Triển Chiêu còn chưa kịp trả lời, miệng hắn đã bị người ta nhét vào một miếng táo ngọt.

Triển Chiêu nhai táo, cũng cảm thấy được Bạch Ngọc Đường đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, ý kia ——- Mèo ngoan!

Ân Hầu cùng Thiên Tôn ăn ý đến một bên mui thuyền xem thuyền phu đang thu lưới bắt cá.

Lâm Dạ Hỏa đứng ở trên ghế trừng Triển Chiêu "Đúng là không có mắt nhìn!"

Triển Chiêu thờ ơ phất tay ——- Đến củ cải còn có thứ nó yêu thích nữa mà.

"Bất quá ta cũng không trách ngươi, ngươi đã bị con chuột kia làm mờ mắt rồi!" Lâm Dạ Hỏa uống một ngụm trà, đắng đến le lưỡi, đặt cái ly xuống, nghiêm túc nói với Triển Chiêu, "Ta sẽ khiến ngươi phải thay đổi cái nhìn về ta!"

Triển Chiêu mở to mắt —– Mờ mịt.

"Bạch Ngọc Đường!" Lâm Dạ Hỏa từ trên ghế nhảy xuống, một ngón tay chỉ Bạch Ngọc Đường, "Ngươi cũng không chịu cùng gia đây tỷ võ, lại không chịu thừa nhận gia đây đẹp trai hơn, như vậy chúng ta liền tiến hành cách tỷ thí thứ ba đi!"

Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút ngạc nhiên ——– Cách tỷ thí thứ ba?

"Thời gian là một tháng!" Lâm Dạ Hỏa hai tay chống nạnh, ngực lại tràn đầy tự tin, "Một tháng sau, để Triển Chiêu chọn lựa, xem hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người đẹp trai!"

"Ách....." Triển Chiêu lúng túng, muốn đi ngăn cản loại tỷ thí theo chiều hướng quái dị này.

Nhưng mà Lâm Dạ Hỏa sau khi nói xong, liền đi tới trước mặt Triển Chiêu, vẻ mặt chân thành nói "Ta sẽ khiến ngươi nhận ra, ta so với hắn còn tốt hơn!"

"Ách....." Triển Chiêu há miệng, không hiểu sao tự dưng lại biến thành như vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Lâm Dạ Hỏa biểu đạt xong rồi, cũng không có gấp gáp như hồi nãy nữa, ngồi xuống, đưa tay đoạt lấy con mèo chân ngắn Bạch Ngọc Đường đang sờ sờ kia ——— Con Chuột chết tiệt ngươi cứ đắc ý đi nha! Gia đây sẽ đoạt Mèo của ngươi!

Bạch Ngọc Đường đưa ngón tay thon dài qua, nhẹ nhàng túm lấy tai con mèo Ba Tư, trừng lại hắn ——- Muốn cùng ta đoạt Mèo? Nằm mơ!

Triển Chiêu ôm lấy con Oa Oa Miêu kia, cảm thấy không khí có chút quỷ dị —— Có quan hệ gì tới mình sao? Luôn cảm thấy bị cuốn vào trong một chuyện gì đó không tốt lắm.  

  "Công Tôn, ngươi đã khỏe chưa?"

Trong nha môn Tùng Giang phủ, Triệu Phổ khiêng Tiểu Tứ Tử đang cầm trái quýt hỏi Công Tôn đang bận rộn ở trong phòng ngỗ tác.

Từ Khánh chờ ở cửa, chuẩn bị đón mọi người lên thuyền đến Hãm Không Đảo, bọn Bạch Ngọc Đường hẳn là đang đợi ở trên thuyền rồi.

"Các ngươi đi đi." Công Tôn còn đang nghiệm thi, hắn trước sau vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân chết của mấy người này có chút khả nghi, liền muốn kiểm tra thêm mấy lần nữa.

"Phụ thân." Tiểu Tứ Tử rất muốn đi đến Hãm Không Đảo, thấy Công Tôn không muốn đi, liền kêu hắn ....... phụ thân bé từ hôm qua đến hôm nay đều nghiên cứu về nguyên nhân cái chết của mấy thi thể kia, thật bận rộn nha.

Công Tôn bỏ đồ ở trên tay xuống, thấy Tiểu Tứ Tử có dáng vẻ rất muốn đi, liền dỗ dành bé, "Tiểu Tứ Tử, con cùng với bọn Triệu Phổ đi đi, đi chơi cho thật vui vẻ vào, phụ thân không đi được."

Tiểu Tứ Tử hơi xị mặt, "Phụ thân không đi a?"

"Ta nói này Thư ngốc, ngươi nên kết hợp giữa làm việc và thư giãn a, nghỉ ngơi một chút sau đó lại tra tiếp sao." Triệu Phổ cũng khuyên Công Tôn.

Công Tôn xua xua tay, "Ta tra ra nguyên nhân cái chết càng nhanh, thì càng chóng có đầu mối, nếu không, nói không chừng hôm nay lại có người chết nữa, ngươi thay ta trông Tiểu Tứ Tử một ngày."

Triệu Phổ bật cười, "Ngươi rốt cuộc cũng chịu yên tâm giao nhi tử cho ta rồi a?"

Công Tôn trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ta mới là cha nó!"

"Tiên sinh a, ngươi không đi sao được a?!" Từ Khánh đợi nửa ngày, chính là muốn chờ Công Tôn cùng đi. Đại ca Đại tẩu những năm này thường cảm kích Công Tôn, vẫn muốn tìm một cơ hội để cảm tạ ân cứu mạng của hắn năm đó. Hôm nay, Đại tẩu cũng đã có tin vui, năm đó nếu như không có Công Tôn, Hãm Không Đảo cũng không có được cả nhà đoàn viên, chuyện vui liên tiếp, đó là một đại ân nhân a. Thấy Công Tôn không chịu đi, Từ Khánh gấp đến độ vò đầu bứt tai, mấu chốt chính là người ta có lý do đầy đủ, là vì tra án......

Tử Ảnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiểu Tứ Tử, ý tứ giống như là bảo Tiểu Tứ Tử khuyên phụ thân bé một chút.

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, nhìn nhìn mọi người một chút, lại nhìn Công Tôn đang cau mày tâm sự trọng trọng một chút, nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Phổ.

Triệu Phổ ngẩng đầu.

Tiểu Tứ Tử nói, "Cửu Cửu, con muốn xuống dưới."

Triệu Phổ cho là Tiểu Tứ Tử muốn đi làm nũng với Công Tôn, liền đem bé từ bả vai thả xuống dưới đất.

Tiểu Tứ Tử chân vừa mới chạm đất, liền sửa sang lại y phục một chút, chạy đến bên người Công Tôn, "Tiểu Tứ Tử cùng không đi."

..............

Mọi người sửng sốt.

Công Tôn cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt ngẩng mặt nhìn Công Tôn, "Tiểu Tứ Tử bồi phụ thân."

"Ách...." Công Tôn đưa tay xoa xoa khuôn mặt tròn xoe của bé, "Con không phải muốn đi Hãm Không Đảo sao, phụ thân một mình ở lại là được......."

"Ngày mai hoặc lúc khác đến cũng được mà." Tiểu Tứ Tử xắn tay áo, bộ dáng giống như là muốn phụ giúp cho Công Tôn, "Phụ thân làm xong chính sự chúng ta sẽ cùng đi."

Công Tôn há miệng, Tiểu Tứ Tử lôi kéo Công Tôn tiến vào ngỗ tác phòng, còn không quên xua tay với bọn Triệu Phổ, ý bảo mọi người đi đi.

Công Tôn ngược lại bị làm khó xử, bị bé kéo vào trong phòng, hắn ngồi xổm xuống nói với Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử ... hay là phụ thân sẽ cùng con đến Hãm Không Đảo trước đi, ăn cơm xong ta sẽ lại trở về........"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Phụ thân nếu như không tra rõ nguyên nhân cái chết của mấy người đó thì nhất định sẽ không vui vẻ mà ngoạn chơi, phụ thân không vui, Tiểu Tứ Tử cũng không vui vẻ!"

Công Tôn đã cảm thấy lỗ mũi bắt đầu cay cay, tiểu đoàn tử nhà hắn chính là tri kỷ đệ nhất thiên hạ a!

Đám ảnh vệ đang bám ngoài cửa nghe lén, người nào người nấy cũng đều cắn khăn tay ——- Tiểu vương gia nhà bọn hắn chính là ngoan nhất thiên hạ a.

Triệu Phổ cũng khoanh tay một cái —– Được rồi! Giờ thì lớn nhỏ đều không đi rồi, chỉ còn lại một mình lão tử!

Từ Khánh suy nghĩ một chút cũng không tiện làm khó người khác, liền lưu lại một thủ hạ, nói là chờ đến khi Công Tôn làm xong chuyện thì cho người đến Hãm Không Đảo báo tin, hắn sẽ phái người đến đón.

Vì vậy, mọi người chỉ đành phải đi trước, lưu lại Công Tôn cũng Tiểu Tứ Tử ở lại trong sân bận rộn.

Bao Chửng vốn cho là hôm nay tất cả mọi người đều đến Hãm Không Đảo, hắn cùng với Bàng thái sư cầm một quyển ghi chép phong thổ Tùng Giang phủ, chuẩn bị ra ngoài tìm một quán trà ngồi một chút, thuận tiện hỏi thăm tin tức liên quan đến Hồ yêu, tiện thể quan sát một chút chung quanh xem có đầu mối gì hay không.

Đi qua hậu viện, Bàng Cát liền nhìn thấy con Tiểu hồ ly kia ngồi trên bàn đá liếm lông, tò mò mò hướng vào bên trong nhìn một cái, vội vàng chạy ra kéo Bao Chửng lại ——- Nhìn!

Bao đại nhân nhìn vào bên trong, thấy Công Tôn vẫn còn nhìn về phía những thi thể này suy nghĩ, Tiểu Tứ Tử thì đang ngồi ở ngưởng cửa, đang giúp hắn phối dược gì đó đây.

"Ai nha tiên sinh." Bao Chửng chạy vào phòng, "Chẳng lẽ lại có phát hiện gì mới sao?"

Công Tôn có chút bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, "Còn không có."

"Không phải đã nói là do Vô Phong chưởng tạo thành sao?" Thái sư cũng đi vào, nhìn thấy một gian đều là thi thể máu thịt mơ hồ, liền đứng ở ngoài cửa không dám vào trong.

Công Tôn rầu rĩ nói, "Ngoài mặt nhìn có vẻ như vậy, nhưng mà hình như lại có chút gì đó không đúng, nói thí dụ như, nếu như là do bị chưởng lực gây thương tích, như vậy ít nhất trên người cũng phải lưu lại dấu tay! Thế nhưng những thi thể này lại vô cùng sạch sẽ, một chút vấn đề cũng không có."

Bao Chửng cười, vỗ vỗ Công Tôn, " Không bằng tiên sinh cứ nghỉ ngơi một lát đi, mang theo Tiểu Tứ Tử đến Hãm Không Đảo ăn bữa cơm, hít một chút gió biển thay đổi tâm tình, nói không chừng sẽ có phát hiện mới, cái này gọi là chỉ cần một lần tra là có thể dễ dàng nắm được ngay điểm mấu chốt."

Công Tôn suy nghĩ một chút, ngược lại cảm thấy cũng đúng! Mặt khác, hắn thấy Tiểu Tứ Tử một mình ngồi ở ngoài cửa giúp hắn phối lại dược liệu cũng có chút đau lòng, ngược lại càng không thể tập trung tinh thần.

"Không biết bọn Tam gia đã cho thuyền đi chưa." Công Tôn ra cửa rửa tay.

Lúc này, người do Từ Khánh lưu lại liền nói, "Tiên sinh, ngươi lúc này tới, thuyền hẳn là vẫn còn chưa có rời đi đâu, Tam gia còn muốn vận chuyển hàng nữa, ít nhất phải một canh giờ mới có thể nhổ neo."

"Tiểu Tứ Tử, nhanh chóng đi rửa tay." Công Tôn vẫy vẫy Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt bỏ đồ trong tay ra, chạy đi rửa tay, thật vui vẻ mà kéo bàn tay của Công Tôn, cùng nhau chạy đến bến tàu.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử bước nhanh ra khỏi nha môn, gia đinh Từ Khánh lưu lại chỉ cho hắn đường đi tới bến tàu, nói là cứ đi thẳng về phía tây, tới chỗ đường vòng là có thể thấy được bến tàu rồi. Sau đó, gia đinh còn phải đi vào trong Tùng Giang phủ làm việc khác, Công Tôn một mình ôm Tiểu Tứ Tử đi về phía Tây, vừa mới bước đi được hai bước, Tiểu hồ ly liền nhảy lên, chui vào trong ngực Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu hồ ly rất thân, hồ ly kia cả ngày lẫn đêm đều đi theo bé.

Công Tôn liền hỏi, "Tiểu Tứ Tử, con không sợ hồ ly này sao?"

Tiểu Tứ Tử xoa xoa đầu hồ ly lắc lắc, "Nó cũng không có cắn người."

"Không phải a, phụ thân muốn nói đến chuyện Hồ Ly tinh kia." Công Tôn nghiêm túc nói, "Chẳng lẽ không cảm thấy con hồ ly này quá thông minh sao."

"Đúng ác, bất quá hồ ly vốn thông minh a." Tiểu Tứ Tử vừa nói lại vừa sờ sờ đầu Tiểu hồ ly, "Chuyện tốt chuyện xấu gì nó cũng báo mộng cho con đó."

"Nó báo mộng cho con?" Công Tôn buồn cười, vỗ vỗ cái mông bé, "Con bao lâu không có nằm mộng rồi? Nằm mộng cái gì, mau nói cho phụ thân biết!"

Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn vừa hỏi, lại nghĩ đó cũng không phải mộng đẹp gì ...... vì vậy đưa tay nhẹ nhàng nắm một chòm tóc của Công Tôn, nhỏ giọng thầm thì một câu, "Mộng đều không đúng với sự thật đâu!"

"Sao?"

"Đều không đúng a!" Tiểu Tứ Tử rất khẳng định mà gật đầu.

Hai người vốn hảo hảo đi trên đường, nhưng dần dần, cũng cảm giác bốn phía có không ít người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Công Tôn có chút không hiểu, cảm thấy bầu không khí có chỗ không đúng lắm, theo bản năng mà bước nhanh hơn.

Lại đi thêm một hồi, hắn liền nghe thấy bên đường có không ít người nhỏ giọng bàn tán, "Đứa bé kia ôm một con hồ ly, thấy không?"

"Đây chắc không phải là hai yêu hồ chứ? Ngươi xem hắn cũng mặc một thân bạch y a."

................

Cũng không biết ai là người đầu tiên nói ra, những người đi theo bàn tán lại càng ngày càng nhiều, họ cũng dần dần cảm thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử chính là Hồ yêu.

Công Tôn nhìn mình một chút, lại nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, cau mày .............

Tiểu Tứ Tử liền nhìn Tiểu hồ ly trong ngực một chút, giương mắt nhìn Công Tôn.

Công Tôn cười một tiếng, "Nó có phải là bằng hữu của con không?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

"Vậy con phải ôm nó thật chặt, nếu lúc này buông tay, nó không thể không bị những người thấy hồ ly là sợ hãi kia đánh chết."

Tiểu Tứ Tử theo bản năng mà ôm chặt lấy Tiểu hồ ly.

Công Tôn gật đầu, "Vậy là đúng rồi, con nếu như đã coi là là bằng hữu thì dù có nguy hiểm hơn nữa cũng không được buông tay, vào lúc này chỉ có chúng ta mới có thể bảo vệ nó."

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu.

Công Tôn cũng nhanh chân bước đi, Tiểu Tứ Tử đột nhiên tiến lên, đến bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Phụ thân, mấy người phía sau vẫn một mực đi theo chúng ta nga!"

"Là ai?" Công Tôn không có quay đầu lại, nhưng mà lúc nãy hắn cũng cảm thấy hình như có ngươi theo dõi, hơn nữa ...... nhất định phải có người cố ý tung tin ở xung quanh, nói rằng bọn họ chính là hồ yêu.

"Mấy người kia sáng sớm con đã gặp." Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói với Công Tôn, "Là cái gì đó, Hỏa cái gì...."

Công Tôn nhướng mày, "Hỏa chưởng môn?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

Công Tôn tâm nói không ổn, bây giờ cũng chỉ có hắn cùng Tiểu Tứ Tử, bên người ngay cả một ảnh vệ đều không có, vạn nhất người của Hỏa chưởng môn gây phiền toái, vậy thì hỏng bét. Mặt khác, Công Tôn cũng cảm thấy không thoải mái, Hỏa chưởng môn này đơn giản chỉ là lũ tiểu nhân hèn hạ, công tư cũng chẳng biết phân biệt, còn tự xưng cái gì mà danh môn chính phái.

Nghĩ đến đây, Công Tôn liền nhẹ nhàng móc ra một cái túi bên hông Tiểu Tứ Tử, bên trong có cất một chút bột thuốc dùng khi nguy cấp. Hắn mặc dù không biết võ công, nhưng dù sao cũng đã mang theo Tiểu Tứ Tử vào nam ra bắc, có tình huống nào mà không trải qua!

..........................

"Vương gia, ngươi sao lại đi chậm như vậy a?" Âu Dương ôm cánh tay, nhìn Triệu Phổ có dáng vẻ không yên lòng, cứ đi ba bước lại quay đầu lại một lần nói.

"Bến tàu đang ở phía trước đó, ngươi vừa đi vừa đạp kiến a?" Âu Dương bĩu môi.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh thấy Triệu Phổ có vẻ buồn buồn, liền cười hì hì tiến tới, "Vương gia, muốn nhi tử a?"

Triệu Phổ bĩu môi —– Nói thì hay lắm, cái gì mà cùng đi Hãm Không Đảo ăn hải sản, Thư ngốc kia thật là không có tình thú.

"Công Tôn cũng thật là làm mất hứng ........" Âu Dương bất mãn.

"Đi." Triệu Phổ đạp Âu Dương một cước, "Hắn ở lại là để làm chính sự! Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, cả ngày lẫn đêm chỉ lo chơi."

Âu Dương nhẫn cười, ôm cánh tay liếc mắt nhìn nhìn Triệu Phổ ——– Uy! Vì một cái thư sinh mà đạp huynh đệ a!

Triệu Phổ vừa nói ra miệng, cũng cảm thấy buồn bực ........... Mình lại đang nói tốt cho Thư ngốc kia sao? Không phải từ trước đến nay mình đều ghét nhất thư sinh sao.

Nghĩ đến Công Tôn, Triệu Phổ lại cau mày ——— Thư ngốc kia lại lúc nào cũng chỉ nghĩ tới nghiệm thi, không để ý gì đến chuyện ăn uống, vốn hắn cũng đã gầy như que củi rồi. Triệu Phổ tự nói với mình, Công Tôn để cho mình đói bụng thì thôi, chớ có cũng để cho Tiểu Tứ Tử đói bụng, hắn đây là không phải đau lòng cho Thư ngốc gầy đến da bọc xương lại còn không thích ăn cơm kia, hắn là đang đau lòng cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử thế nhưng lại là nghĩa tử của hắn a!

Nghĩ xong, Triệu Phổ khoát tay chặn lại, "Các ngươi đi đi, ta cũng không đi." Nói xong, xoay người chạy quay lại.

"Ai?" Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng đi theo.

Âu Dương kéo lại cổ áo hai người, xua xua tay nói, "Ai, hai ngươi đừng có đi cản trở, có bọn Hôi Ảnh đi theo rồi, không cần phải sợ hắn biến mất nữa."

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liền bị Âu Dương lôi về phía bến tàu.

...........................

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, cũng cảm giác thấy người sau lưng càng lúc càng đông.

Tiểu Tứ Tử có chút nặng, Công Tôn lại cả đêm hôm qua mải suy nghĩ chuyện nguyên nhân cái chết của mấy thi thể kia, ngủ không được nhiều lắm, lúc này chân cũng cảm giác đang nhũn ra.

Tiểu Tứ Tử cảm giác được cha bé hơi thở vi loạn, mạch đập cũng mau, xem ra là sắp mệt lả rồi.

"Phụ thân, người đi chậm một chút nha." Tiểu Tứ Tử lau mồ hôi cho Công Tôn, lúc này mấy đệ tử của Hỏa chưởng môn phía sau đã nhanh bước qua, đến chặn phía trước hai người.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng lại.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn nhìn bên ngoài bốn phía, chỉ thấy bọn họ bị người của Hỏa chưởng môn bao vây.

Công Tôn nắm chặt bọc dược phấn trong tay, quan sát tình hình.

Mặc dù thần sắc của người giang hồ thường hung thần ác sát, điều này có thể hiểu được, hơn nữa đích xác là lúc trước bọn họ còn có chút hiềm khích ....... Nhưng mà, Công Tôn cảm thấy được mấy đồ đệ này của Hỏa chưởng môn hình như có vấn đề.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy ánh mắt của mấy người này hung hăng đáng sợ, đã vô thức ôm chặt Tiểu hồ ly ghé vào vai Công Tôn. Tiểu hồ ly kia một đôi mắt đen sâu, nhìn chằm chằm đệ tử Hỏa chưởng môn bốn phía, ngược lại cũng không cảm thấy sợ hãi.

"Ngươi Hồ yêu kia, lúc này xem ngươi chạy đằng nào!" Kẻ dẫn đầu đám đệ tử Hỏa chưởng môn chỉ vào Công Tôn, "Hôm nay nhất định phải thiêu chết ngươi!"

Công Tôn hơi sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm nữa chứ.

Tiểu Tứ Tử vừa nghe đến hai chữ "Thiêu chết", lập tức nghĩ đến giấc mộng kia, liền 'oa' một tiếng khóc lớn, bộ dáng ôm chặt lấy cha bé giống như sợ người ta cướp mất cha đi mất, "Không được thiêu chết phụ thân!"

Tiểu hồ ly trong ngực hơi híp lại đôi mắt, nhìn chằm chằm tên đệ tử Hỏa chưởng môn vừa mới nói.

Công Tôn vừa tức giận lại vừa buồn cười, vừa vỗ lại vừa dỗ dành Tiểu Tứ Tử, vữa trừng đám võ nhân bốn phía, "Các ngươi còn có vương pháp hay không? Giữa ban ngày ban mặt chỉ vào người khác vu là Hồ yêu, lại còn muốn thiêu chết ta? Hoang đường!"

"Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn!"

Nhưng mà đám đệ tử của Hỏa chưởng môn kia có cái gì đó tựa hồ không đúng lắm, con mắt mỗi người cũng đều biến thành màu đỏ.

Công Tôn thấy bọn họ đưa tay sờ lên đao bên hông, biết có chuyện không hay, đám người Hỏa chưởng môn này nếu như không phải là bị điên rồi thì cũng là bị hạ độc, tóm lại đều là muốn tính mạng của mình và Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn biết chờ đến khi bọn chúng rút đao ra có muốn chạy cũng đã muộn, vì vậy cũng không thèm quan tâm nhiều chuyện nữa, liền nháy mắt với Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Tứ Tử lập tức che miệng mũi mình và Công Tôn, cúi đầu nhìn Tiểu hồ ly trong ngực, Tiểu hồ ly cũng đã đem đầu mình rúc vào trong ngực áo bé, động tác cũng thật mau. Công Tôn lúc này vung ống tay, xoay người chạy qua .............. Động tác thật sự quá là thuần thục.

Chỉ thấy một trận khói mù màu vàng hướng về phía mấy đệ tử Hỏa chưởng môn kia bay đến.

Dược phấn này dị phần bám người. Chỉ thấy mấy đệ tử Hỏa chưởng môn sau khí dính phải, hai mắt đau nhói, sau đó cả đầu cũng bắt đầu đau ông ông ..............

Công Tôn tận dụng thời cơ, đạp ra một đám người cản đường, ôm lấy Tiểu Tứ Tử cướp đường mà chạy.

Lúc này, mấy môn đệ Hỏa chưởng môn đứng ngơ ngác tại chỗ, bọn họ cũng cảm thấy đầu từng trận tê rần, đồng thời ....... cũng thấy được Công Tôn đang chạy trốn như điên.

Trong đó có mấy đệ tử ôm đầu, cảm thấy hết sức nghi hoặc, tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Lại nhớ lại những hành động vừa mới xảy ra vừa rồi, lại càng thêm không hiểu, tại sao lại muốn thiêu chết thư sinh kia?

Nhưng mà có mấy người đứng ở phía sau không có trực tiếp bị độc phấn vẩy trúng, liền rút đao, đuổi theo Công Tôn.

Công Tôn thấy phía sau lại có người đuổi tới, cũng không kịp nhớ đến mệt mỏi cùng đôi chân đang hư huyễn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử liều mạng chạy về phía bến tàu, mấy môn hạ của Hỏa chưởng môn kia còn hung ác, vừa đuổi vừa kêu, "Cản bọn họ lại, bọn họ chính là Hồ yêu hại người!"

Có không ít người đi đường cũng dừng chân quan sát, cũng thấy được Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly, cũng có chút nghi ngờ, vì vậy cũng chẳng có ai đến giúp bọn họ một tay.

Tiểu Tứ Tử theo bản năng ôm chặt lấy Tiểu hồ ly, để tránh cho nó bị văng ra ngoài, Công Tôn hài lòng, lúc này nếu như bọn họ bỏ hồ ly kia đi mà kêu cứu mạng, nhất định sẽ có không ít dân chúng trên đường sẽ tới giúp một tay. Nhưng mà Tiểu Tứ Tử xem ra cũng không muốn làm chuyện đó! Đây mới chính là điều đáng nói, vào thời khắc mấu chốt nếu như bội tình bạc nghĩa, vậy thì đời này hài tử này cũng không có được tiền đồ gì, lại càng không thể có được chân bằng hữu!

Công Tôn mặc dù không có công phu, nhưng cũng không phải là người dễ dàng để cho người khi dễ, hắn thấy mấy người phía sau vẫn có dáng vẻ như muốn đuổi tận giết tuyệt, liền từ bên hông lấy ra một viên thuốc, tâm nói, hôm nay diệt các ngươi! Ai bảo các ngươi khi dễ người yếu đuối.

Bất quá, Công Tôn mặc dù nghĩ cũng rất tốt nhưng mà tay chân lại không có nghe lệnh, đại khái là vì mệt mỏi! Không cẩn thận, chân lảo đảo một cái ngã về phía trước. Công Tôn biết lần này hỏng bét, cầm viên dược theo bản năng kéo Tiểu Tứ Tử một cái, xoay người. Trong đầu nghĩ, cùng lắm thì mình liền đỡ bé nằm ngửa ra, cũng không được làm nhi tử bị té, thuận tiện ném cái viên thuốc kia ra ngoài!

Nói ra cũng thật kỳ quái, Công Tôn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cho lưng mình chạm đất, thế nhưng căn bản cái gì mà té lộn nhào cũng không có xảy ra.

Hắn đã cảm thấy được mình ngã lên cái gì mềm mềm, một chút cũng không thấy đau.

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly nằm trước ngực Công Tôn, nhìn thấy bóng đen quen thuộc sau lưng Công Tôn, nước mắt đã tràn ra hốc mắt cũng đã quay trở lại, nở nụ cười.

Công Tôn cũng muốn nhìn xem một cái, lại cảm thấy có hai cánh tay đỡ mình, đem mình đỡ thẳng dậy, cẩn thận nhẹ nhàng nhưng cũng rất vững vàng.

Công Tôn quay đầu nhìn lại.

Một thanh âm truyền đến, "Có bị ngã không?"

Công Tôn nháy mắt mấy cái ——- Trước mắt còn không phải là Triệu Phổ sao!

Triệu Phổ cúi đầu kiểm tra Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, vòng qua hai vòng thấy da thịt cũng không trầy xước một chút, liền yên tâm.

Công Tôn không biết nên nói cái gì, hắc y phục ở phía sau lưng Triệu Phổ cũng bị trầy, có lẽ là hắn đã lao đến làm đệm thịt cho mình! Sợ phía sau lưng cứng rắn, liền đem phía trước mềm mại cho đỡ mình, để mình dựa vào nữa ......... Công Tôn liền có một chút cảm thấy đau lòng, sau này sẽ không mắng hắn lưu manh nữa.

"Sợ đến choáng váng sao?" Triệu Phổ thấy Công Tôn vốn miệng lưỡi bén nhọn nay đột nhiên không có phản ứng, lại có chút bận tâm.

"Thiết." Công Tôn đem viên dược đen thui lui trong tay nhét lại vào trong túi, "Coi như bọn chúng may mắn!"

Triệu Phổ khóe miệng rút rút ——- Qủa nhiên không phải là đèn cạn dầu.

"Nhi tử có bị dọa hay không a?" Triệu Phổ cười hì hì đưa tay ra bóp quai hàm Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngơ ngác, vội vàng lắc lắc hai cái, đừng có bị dọa cho ngốc a.

Tiểu Tứ Tử lúc này cũng đã hoàn hồn lại, mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, "Cửu Cửu!"

Triệu Phổ cười nhìn hồ ly trong ngực bé, nghe từ trong miệng đám người đuổi theo kia kêu cái gì mà Hồ yêu, liền hỏi bé, "Sao không bỏ nó đi, không phải chỉ là một con súc sinh thôi sao?"

Tiểu Tứ Tử vội lắc đầu, "Như vậy sao được! Kiêu Kiêu cũng là súc sinh, Cửu Cửu có muốn bỏ nó lại hay không?"

Triệu Phổ cười một tiếng, "Ngựa sao có thể cùng Hồ ly sao sánh, hơn nữa lại không quen không biết."

"Mới không phải." Tiểu Tứ Tử bĩu môi, "Phụ thân nói, càng lúc hoạn nạn càng không được bội tín bội nghĩa, nếu không sẽ không có được bằng hữu."

Triệu Phổ toét miệng cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, cũng nghiêng đầu về phía Công Tôn nói, "Dạy thật tốt a, điểm này rất hợp ý ta."

Công Tôn mặt không tự chủ đỏ lên một chút, nói một câu, "Nói nhảm, ta dạy dỗ đương nhiên là tốt."

Lúc này, đám người của Hỏa chưởng môn cũng chạy đến, giơ đao lên kêu, "Thiêu chết Hồ yêu kia! Thiêu chết........"

Mí mắt Triệu Phổ cũng híp lại, kéo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đến phía sau mình.

Mắt thấy một người của Hỏa chưởng môn vọt đến trước mặt mình, hắn cũng không tránh đi đao của hắn, mà đưa tay bắt lấy lưỡi đao, "rắc" một tiếng ........ lưỡi đao bị Triệu Phổ bẻ nát bấy. Sau đó hắn một tay liền bắt được cổ áo một đệ tử của Hỏa chưởng môn, kéo đến trước mắt, "Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?"

"Cảm giác có gì không đúng lắm." Công Tôn ở phía sau chọc chọc hắn "Ngươi xem cặp mắt hắn cũng vô thần."

Triệu Phổ đem người ném trên mặt đất, người nọ ngã mạnh đến răng cũng rụng hết ra.

Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Phổ liếc một vòng những dân chúng bàng quan không đến giúp đỡ xung quanh, mọi người cả kinh lui về sau mấy bước ——- Vị này thật đáng sợ.

Thu hồi tầm mắt, Triệu Phổ hướng về phía sau lưng ngoắc ngoắc.

Hôi Ảnh đem Tân Đình Hầu đến cho hắn.

Công Tôn cả kinh, tâm nói, không phải đâu, giữa đường lớn lại dùng Tân Đình Hầu?

"Ngươi muốn làm gì?" Công Tôn vội vàng hỏi.

"Làm gì?" Triệu Phổ cảm thấy Công Tôn đã biết rõ rồi lại còn cố tình hỏi, thiêu mi một cái, "Diệt cái môn phái Thiêu hỏa côn này a!"  

  Nhận đao, Triệu Phổ một cước đạp bay hai tên môn đồ Hỏa chưởng môn đang giơ đao xông đến, hắn cũng bắt đầu tức giận, một cước này cũng không thèm triệt tiêu nội lực khiến hai tên môn đồ đó thẳng một đường bay ra ngoài mười trượng, lăn mấy vòng trên mặt đất, cho đến khi đụng phải bậc thang trước của mấy tiểu điếm ven đường mới dừng lại, phun ra một búng máu rồi không thể bò dậy được nữa.

Lúc này, mấy người của Hỏa chưởng môn cũng đã đuổi tới.

Mấy người này chính là mấy người bị trúng độc phấn của Công Tôn ban nãy, lúc này mặc dù cả người ngứa ngáy, mặt cũng sưng đỏ nhưng mà thần trí cũng đã thanh tỉnh lại, biết được có lẽ mình đã bị trúng chiêu gì đó.

Thấy Triệu Phổ đứng cản giữa đường, mấy người này lúc trước cũng đã nhìn thấy hắn đứng xem náo nhiệt trước cửa nha môn Tùng Giang phủ, bất quá lại không có biết rõ đây là nhân vật gì, chỉ đoán là người của Phủ Khai Phong.

Thật ra thì cũng không trách được bọn họ, Triệu Phổ bình thường đều là đem cái vạt hắc y của mình cẩu thả mà vén lên, giắt ở bên hông, ai cũng sẽ không đem hình ảnh hắn mà liên tưởng đến một vị vương gia cao cao tại thượng. Chẳng qua là mấy người đó thấy Triệu Phổ đem đến một thanh Trảm mã đao vô cùng to lớn, liền có chút do dự —— Vừa nhìn đã biết là cao thủ.

"Hiểu lầm! Chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi!" Mấy môn đệ Hỏa chưởng môn vội vàng kéo qua mấy huynh đệ còn chưa có thanh tỉnh kia, vội vàng giải thích với Triệu Phổ.

Công Tôn lúc này cũng đã dần nguôi giận, ý thức được trong đó có thể thật sự có gì đó cần xem xét lại, đừng để một hồi Triệu Phổ thực sự làm thịt đám Hỏa chưởng môn này, ngược lại sẽ trúng gian kế của kẻ khác.

"Hiểu lầm?" Triệu Phổ cười khan một tiếng, gật đầu một cái, "Cũng được a, vậy lát nữa đợi ta làm thịt các ngươi xong rồi cùng sẽ coi như là hiểu lầm một hồi, sang năm ta sẽ đốt cho các ngươi nhiều tiền vàng một chút là được."

Mấy môn đồ Hỏa chưởng môn cũng cảm thấy lúng túng, bọn họ vốn đã có tư oán với Công Tôn, lúc nãy Lâm Dạ Hỏa đã không ra mặt cho bọn họ, bọn họ đã phải cố nuốt cơn giận, lúc này cũng không thèm quản cái tên cao thủ chặn đường này là ai nữa, chỉ nghiêm mặt nói, "Nếu tiên sinh đã không sao, đây cũng chỉ là một chút hiểu lầm, vậy thì cáo từ." Nói xong, xoay người muốn đi.

Triệu Phổ vui vẻ, "Đi sao? Ai cho các ngươi đi?"

Mấy người quay đầu lại.

Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, "Hỏa chưởng môn các ngươi hôm nay chỉ cần đổi tên là Cú chưởng môn là có thể đi." (*)

[ (*) Chữ 够 có 3 âm đọc Hán Việt là: Câu, Cú, Hú nhưng đều mang nghĩa là "nhiều, đầy đủ" hoặc là "với tay". Còn chữ 掌 – Chưởng vừa có nghĩa là đánh ra bằng tay vừa có nghĩa là lòng bàn tay. Ở đây ta chọn âm Hán Việt là Cú để cho nó thuận tai một chút. Còn về nghĩa thì mọi người tự suy luận a. ]

Công Tôn đỡ trán ——- lại miệng khiếm nữa rồi. (Ý bảo Lão ăn nói linh tinh.)

Lần này những môn hạ Hỏa chưởng môn kia đã không chịu được nữa, quay đầu lại chỉ Triệu Phổ một cái, "Ngươi nói cái gì?"

"Nói tiếng người, còn có thể nói cái gì nữa." Triệu Phổ dựa vào Tân Đình Hầu móc cái lỗ tai, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc mấy người bọn họ, "Tới tới tới, chớ có dong dài, mau đến cho gia gia đây luyện đao một chút."

Mấy người của Hỏa chưởng môn sắc mặt cũng biến đổi, liền rút đao xông tới.

Khóe miệng Triệu Phổ nhếch lên một cái, một tay cầm lấy chuôi đao muốn tiến lên.

"Chờ chút!" Công Tôn ôm lấy cánh tay hắn.

"Oa, Thư ngốc ngươi sao lại cản chân người ta hả?" Triệu Phổ quay lại nhìn hắn, tâm nói thật may là đám người kia không có tới trước mắt giơ đao mà chém a.

Công Tôn ôm lấy cánh tay cầm Tân Đình Hầu nói, "Vậy ngươi cứ đi đánh bọn chúng một trận thật đã là được, đừng có động đao!"

Triệu Phổ khóe miệng cũng rút rút, ý kia ——- Người ta đã lâu không có đánh nhau rồi.

Công Tôn ôm lấy đao của hắn không chịu thả, lắc đầu, ý là —— Không cho phép đi.

Tức giận của Triệu Phổ cũng tiêu hết, đối với Thư sinh này, hắn không cách nào chống lại, từ trước đến giờ hắn gặp phải nếu không phải là mấy thuộc hạ nói gì nghe nấy thì cũng là mấy tên tướng giặc chuyên dùng để luyện đao ........ Thư sinh này thì được rồi, mềm cứng gì cũng không ăn thua, hắn nói cái gì chính là cái đó, mình đối với hắn một chút biện pháp cũng đều không có a.

Lúc này, hai ảnh vệ rơi xuống một bên, "Vương gia, ngài không cần động thủ, chúng ta giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng, muốn đánh chết hay đánh sống?"

"Sách......" Triệu Phổ muốn đánh người lại không có chỗ ra tay, lửa giận cũng bốc cao ba trượng, làm thế nào cũng vướng chân vướng tay a, hắn lại thật lâu rồi không có đánh nhau.

Hôi Ảnh còn khuyên hắn, "Ngươi cùng cái thùng cơm đánh thì có gì hay ...... giết người cũng không cần đến dao mổ trâu."

Công Tôn thấy Triệu Phổ lại bắt đầu nóng lên, níu hắn không thả, "Ngươi điên rồi, khi ngươi đem Tân Đình Hầu ra dân chúng cũng còn đang xem đây, ngươi lại còn muốn giết người giữa đường phố nữa, còn khác gì Tu La a? Ai còn thèm coi ngươi là đại anh hùng nữa!"

Chân mày Triệu Phổ cũng nhảy một cái —– Thư ngốc này quả nhiên là có tài ăn nói, cái gì cũng có thể nói lại a!

Nhìn lại, Công Tôn đang phồng má, một mặt lo lắng lại mang một chút ý tứ uy hiếp, ôm lấy cánh tay hắn nhất định không thả ........ Triệu Phổ không khỏi có ý muốn nghe lời, Thư ngốc này còn rất đáng yêu sao.

Mấy ảnh vệ bên người hai mặt nhìn nhau —- Công Tôn quá trâu a! Trước kia mỗi lần Triệu Phổ phát giận muốn làm thịt người, bốn vị phó tướng trong quân, hai người ôm chân, hai người ôm tay mới có thể miễn cưỡng đem người kéo về. Trên đời này người có thể một câu đã khiến cho Triệu Phổ nghe lời chỉ có mẫu thân hắn, lúc này lại thêm một Thư sinh nữa.

"Ai muốn động đến người của Hỏa Phụng đường? Ân?"

Chỉ thấy một thân ảnh hồng y phiêu phiêu rơi xuống trước mặt đám người của Hỏa chưởng môn.

"Đường chủ."

Đám người của Hỏa chưởng môn vừa nhìn ..... thấy người đến là Lâm Dạ Hỏa, mới thở phào một cái, vội vàng hành lễ với hắn.

Lại nói tới, Lâm Dạ Hỏa mới vừa rồi ở trên thuyền của Bạch Ngọc Đường mà hùng hồn tuyên bố kế hoạch "đoạt miêu", sau đó liền bị hai cô nương Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đuổi khỏi thuyền, nha đầu mũm mĩm Thần Tinh Nhi kia ngay cả quả khô trong tay hắn cũng đoạt luôn, nói là không cho hắn ăn.

Thấy không còn chỗ nào chơi được nữa, Lâm Dạ Hỏa vốn định trở về khách điếm đi, tìm mấy vị trưởng lão mà thương lượng đại kế "đoạt miêu" một chút.

Nhưng mà hắn mới vừa đi tới đầu đường liền nhìn thấy phía trước rất loạn, lại có thật nhiều người tụ tập, hắn hỏi một đại thúc xem nào nhiệt, "Trước mặt đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nga, hình như là người của Hỏa chưởng môn đuổi Hồ yêu, đắc tội người của phủ Khai Phong, người kia cũng không biết là ai, có một cây đao thật lớn, muốn giết hết người của Hỏa chưởng môn, có mấy người đã bị đánh rồi." Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.

Chân mày Lâm Dạ Hỏa liền nhíu lại ——— Người của Khai Phong phủ còn cầm một cây đao lớn sao?

Lâm Dạ Hỏa nhảy lên trên đám người, nhìn vào trong xem có chuyện gì xảy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có hai người của Hỏa chưởng môn hôn mê nằm trên mặt đất, máu phun đầy đất.

Lâm Dạ Hỏa cũng nhướng mày một cái, sau khi nhảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phổ.

Lâm Dạ Hỏa sau khi nhìn lướt qua Triệu Phổ, mặc dù không ai giới thiệu, nhưng mà thanh Trảm mã yêu đao to lớn này, khắp Tây Vực không ai là không biết. Hai con mắt lại là hai nhan sắc bất đồng, khí phách này.....

Lâm Dạ Hỏa cười, "Nga ....... Thì ra là Triệu Phổ a."

Hắn vừa nói xong, chân mày mấy ảnh vệ cũng nhíu lại ———- Đầu năm nay, người vừa thấy mặt hắn đã gọi thẳng tên đúng là cũng không nhiều.

Còn không đợi mấy ảnh vệ mở miệng, Công Tôn đã nhảy dựng lên, chỉ Lâm Dạ Hỏa một cái, "Ngươi thối lắm!"

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa khóe miệng đều rút rút.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn, ý kia —— Hắn là gọi tên ta, vậy ý của ngài đây là Triệu Phổ giống như "rắm" thối a?

Công Tôn trừng hắn —— Đừng có chen vào.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn —— Phụ thân đang nói chuyện thô tục đó.

Lâm Dạ Hỏa quan sát Công Tôn một lượt, tâm nói thư sinh này lớn lên thật văn tú như vậy, sao lại vừa mở miệng đã văng tục chứ.

"Ai vậy?" Công Tôn mắng người xong, liền hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ không nói gì nhìn hắn ——- Không quen biết mà lại mắng người ta.

"Nhìn thật không thuận mắt." Công Tôn thuận miệng nói một câu, Lâm Dạ Hỏa ở đối diện cả miệng cũng rút lại ——- Nói hắn không thuận mắt?!

"Đây chính là Hỏa Phụng đường đường chủ, Lâm Dạ Hỏa." Hôi Ảnh nói với Công Tôn, còn không quên chêm thêm một câu, "Hỏa chưởng môn kia chính là môn hạ của Hỏa Phụng đường."

"Nga........" Công Tôn gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa cười khan một tiếng, "Cửu vương gia thật là quá khí phái, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt."

Triệu Phổ nghe cũng cảm thấy thật chói tai, bất quá hắn vẫn còn chưa kịp mở miệng phản kích, Công Tôn đã nhanh hơn cả hắn, "Đường chủ Hỏa Phụng đường bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, ngoại hình đã không đẹp, vóc dáng lại còn lùn."

"A.............." Mọi người đều nghe thấy đám người của Hỏa chưởng môn sau lưng Lâm Dạ Hỏa đều hít một ngụm khí lạnh.

Mà lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, hắn há to miệng lui về phía sau mấy bước, kinh hãi mà nhìn Công Tôn ——– Ngoại hình không đẹp! Vóc dáng còn lùn!

Công Tôn cũng không thèm để ý đến vẻ mặt xám như tro của Lâm Dạ Hỏa, nói tiếp, "Người của Hỏa chưởng môn đuổi giết cha con ta ngoài phố, còn nói muốn thiêu chết ta, nhà ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào đây? Đừng có tự cho mình là chính phái nữa, mau chóng đổi thành tà giáo đi!"

Lâm Dạ Hỏa sau khi nghe xong, quay đầu lại nhìn đám người của Hỏa chưởng môn, ý kia —— Các ngươi không phải chứ? Người ta không phải chỉ động một chút thi thể huynh đệ các ngươi thôi sao, vì sao lại muốn thiêu chết hắn? Các ngươi thật sự là người của Hỏa chưởng môn sao? Hẳn là mã tặc cải trang đi!

Đám người của Hỏa chưởng môn cũng biết Lâm Dạ Hỏa không cho phép thủ hạ tác quái làm càn, mấy người liền trao đổi ánh mắt một chút, quyết định người không vì mình trời tru đất diệt. Nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, người đối diện kia hẳn là Cửu vương gia Triệu Phổ, vạn nhất nếu thật có giao đấu, đó cũng không phải là tội nhỏ, vì vậy phương pháp tốt nhất chính là cái gì cũng chối hết! Cái gì cũng không nhận đã làm!

Vì vậy, một người tương đối cơ linh nói với Lâm Dạ Hỏa, "Chúng ta không phải đuổi theo Thư sinh kia mà chỉ là muốn xem một chút con hồ ly kia! Hồ ly đó nghe nói là xuất hiện ở bên cạnh thi thể Tiền Quế vào đêm hắn bị giết, nhưng mà Thư sinh kia lại dùng độc phấn mà ám toán chúng ta." Vừa nói, lại vừa ý bảo Lâm Dạ Hỏa nhìn xem toàn thân bọn họ đầy ban đỏ, nói tiếp "Cửu vương gia vừa tới, đã chẳng phân biệt được trái phải đã đánh chúng ta, còn nói muốn tiêu diệt cả Hỏa Phụng đường."

Lời này, mấy tên môn hộ của Hỏa chưởng môn là lời nói càn trái với lương tâm, Triệu Phổ cũng chưa có nói là tiêu diệt Hỏa Phụng đường.

Chân mày Lâm Dạ Hỏa giật giật quay đầu lại.

Lúc người của Hỏa chưởng môn tố cáo với Lâm Dạ Hỏa, thanh âm cũng không thấp, Công Tôn nghe được rõ ràng, tâm nói —– Giỏi cho cái Hỏa chưởng môn các ngươi a, các ngươi đúng là thiên hạ vô địch mặt dày không biết xấu hổ!

Lâm Dạ Hỏa thấy được Tiểu hồ ly trong ngực Tiểu Tứ Tử, sờ cằm.

Bất quá, vẫn như cũ, hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã liền nghe thấy Tiểu Tứ Tử lôi kéo y phục Triệu Phổ, nói "Cửu Cửu, bọn họ gạt người! Bọn họ vừa nãy còn nói phụ thân là Hồ yêu, còn muốn thiêu chết phụ thân nữa."

Công Tôn cười khan một tiếng, sờ đầu Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử, con không nghe người ta nói sao, cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn a!"

Mí mắt Lâm Dạ Hỏa lại bắt đầu nhảy.

Tiểu Tứ Tử phồng má, vẻ mặt chán ghét mà nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, "Bạch Ngọc Đường so với ngươi đẹp trai hơn rất nhiều! Ai cũng đẹp trai hơn ngươi!"

"A......" Lâm Dạ Hỏa cũng hít một ngụm khí lạnh ——- Ngực bị trúng tên a, đau nhói!

Nhìn lại đám người Hỏa chưởng môn, ngay cả tóc cũng dựng đứng, người nào người nấy đều nuốt một ngụm nước bọt —— Xong rồi! Lâm Dạ Hỏa có một kiêng kỵ, kỵ nhất người ta nói hắn không đẹp bằng Bạch Ngọc Đường, lại không chịu nổi nhất chính là người ta nói hắn khó coi, ai nói hắn khó coi người đó chắc chắn phải chết.

Quả nhiên, chỉ thấy nửa mặt Lâm Dạ Hỏa cũng cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà quay đầu lại, câu câu ngón tay với mấy người của Hỏa chưởng môn.

Người của Hỏa chưởng môn nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay hỏi, "Đoàn tử kia nói chình là sự thật sao?"

Hỏa chưởng môn mọi người hai mặt nhìn nhau, lắc đầu ——- Đánh chết cũng không được thừa nhận.

"Nga." Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, "Như vậy a ............"

Chữ "a" còn chưa nói xong đã thấy hắn phi thân lên, đè lại một người của Hỏa chưởng môn đánh, đem cả đám người quật ngã xuống đất, sau đó nhấc chân đạp đạp đạp, vừa đạp còn vừa mắng chửi, "Mụ nội ngươi, còn dám gạt người? Coi lão tử là tiểu hài nhi ba tuổi a! Hại lão tử bị một đoàn tử nói là xấu xí, giết chết đám người không khí phách, không tiền đồ các ngươi!"

Lâm Dạ Hỏa có lẽ cũng thực sự nổi giận, đem đám người của Hỏa chưởng môn đánh cho sưng phù bầm dập.

Đám người Triệu Phổ cũng ngu người mà nhìn, nói chi đến người đi đường, càng nhìn càng kinh hãi ——- Ai nha, công tử hồng y này trông tiếu lãng như vậy, sao lại như bọn lưu manh mà đánh người a, thật dữ dằn lại thô tục nữa.

Chỉ trong một lát, đám người của Hỏa chưởng môn tất cả đã nằm trên đất không dậy nổi, đầu mỗi người đều mập thêm một vòng.

Lâm Dạ Hỏa đánh người xong liền phất tay áo.

Lúc này, người của Hỏa Phụng đường cũng đã tới.

Lão đầu tóc bạc ban nãy đến bên cạnh hắn, "Đường chủ?"

"Kéo về đi!" Lâm Dạ Hỏa nói xong liền đưa tay, hình như là muốn đòi vật gì đó.

Lúc này, một môn đồ của Hỏa Phụng đường liền đưa tới cho hắn một thứ.

Đó là một cây côn dài chừng năm thước. Thân côn đỏ rực như lửa, chẳng khác gì một cây hồng sắc thiết bổng, trên thân còn được khắc hoa văn, lại là một con Phượng hoàng lửa.

"Biết đây là cái gì chứ?" Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, dùng cây gậy chỉ Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ khóe miệng cũng nhếch lên, đem Tân Đình Hầu rút ra cắm xuống nền đất trước mặt, mở miệng nói, "Thiêu hỏa côn chứ gì." (Thiêu hỏa côn là củi đốt lò đó).

Công Tôn dở khóc dở cười.

Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng, "Bạch Ngọc Đường không chịu đánh thì liền đánh ngươi đi, cũng coi như khỏi thất lễ, cho ta kiến thức bản lĩnh của Hôi mắt Tu La một chút ...." Nói xong, tung người nhảy lên một cái.

Triệu Phổ cũng hăng hái lên, cái này so với đám kia thú vị hơn nhiều, thật lâu rồi không có đánh nhau cũng đang ngứa tay đây.

Chẳng qua là chưa đợi Triệu Phổ bay lên tiếp chiêu của hắn, đột nhiên ở đâu lại có một bóng đen chui ra, chắn trước mặt hắn, đạp một cước về phía Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa vừa đỡ một cước hắn đá tới, xoay người một vòng trên không, rơi xuống mặt đất.

Triệu Phổ cau mày ——– Hôm nay đánh đấm sao lại khó khăn vậy a? Lại là cái tên không có mắt nào chạy đến cản đường?

Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc, "Tại sao lại là ngươi?"

Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn một chút, người tới lại là Trâu Lương.

Trước khi bọn họ đến Tùng Giang phủ có chia quân thành hai đường, Trâu Lương trước tiên về Khai Phong một chuyến, đem nhân mã đi giúp đỡ thiên tai an bài thỏa đáng. Lúc này, hắn vẫn còn đeo một bọc y phục, cầm trong tay thanh Phá đao của hắn, mặt lạnh mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Triệu Phổ ôm cánh tay hỏi hắn, "Hai ngươi biết nhau sao?"

Lúc này, đám người Triển Chiêu cũng đã chạy tới.

Mọi người vốn là đang ở trên thuyền chờ Triệu Phổ đến thì nhổ neo, không nghĩ đến Âu Dương lại nói Triệu Phổ không đi, mọi người đang định khởi hành lại có một ảnh vệ vội vàng gấp gáp mà chạy tới nói, người của Hỏa chưởng môn đuổi giết Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, Vương gia cùng Lâm Dạ Hỏa đang muốn đánh nhau.

Đám người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vội vàng chạy trở lại ........... đi xem náo nhiệt!

Triển Chiêu còn hỏi Bạch Ngọc Đường, "Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đấu với nhau, ai lợi hại hơn?"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Ta chưa cùng Triệu Phổ chân chính giao đấu qua, không biết thực lực của hắn thế nào."

"Tiểu Lâm tử chưa chắc có thể đánh được Triệu Phổ." Thiên Tôn cũng chạy theo xem náo nhiệt, "Triệu Phổ ngoan lệ hơn."

Ân Hầu cũng gật đầu, "Hắn không giống các ngươi, hắn là quân nhân."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời quay đầu lại ——– Thế thì có gì khác nhau.

"Phương pháp giao đấu của quân nhân và người giang hồ không giống nhau." Ân Hầu khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng là bừng bừng hăng hái.

Nhưng không ngờ, mọi người chạy tới, nhìn thấy lại không phải là Triệu Phổ đấu với Lâm Dạ Hỏa, mà lại là Trâu Lương đang chắn giữa hai người.

Lâm Dạ Hỏa mỏng miệng, hỏi Trâu Lương, "Ách tử (*)! Ngươi muốn làm gì?"

(*) Ách tử: Tên Câm.

Triệu Phổ cũng hỏi Trâu Lương, "Đúng vậy, ngươi muốn làm gì?"

Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hầu của hắn một chút, cau mày.

Âu Dương cũng nổi giận lên, trừng Triệu Phổ, "Thu lại đi! Ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì hả? Đánh lưu manh lại cần ngươi phải ra tay sao!"

Triệu Phổ khóe miệng rút rút —— Bọn chúng phản rồi! Nhớ không nhầm thì mình mới là lão đại!

Lâm Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại phía sau ——- Lưu manh ở đâu?!

Trâu Lương đưa bọc y phục cho Âu Dương Thiếu Chinh, tiến lên phía trước hai bước, rút ra một thanh hắc đao tinh tế, nhìn Lâm Dạ Hỏa "Ta đánh với ngươi!"

Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, sau đó liền cười, "Thì ra không phải là câm a."

Âu Dương lấy ra một thỏi bạc, hỏi "Cược người nào?"

Lúc này, không biết khi nào đã có nhiều người giang hồ đến vây xem như vậy, vừa mới nghe đến Ách Lang Trâu Lương cùng với Lâm Dạ Hỏa muốn tư đấu, tất cả mọi người đều cả kinh.

Ai cũng biết Trâu Lương chính là đệ nhất cao thủ sau Triệu Phổ của Triệu gia quân. Người này trước nay đánh giặc đều giết địch vô số, lại vô cùng ngoan lệ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thua qua.

Cũng như vậy, Lâm Dạ Hỏa cũng không phải là đèn cạn dầu, trên giang hồ danh tiếng cùng địa vị đều ở trên Trâu Lương một bậc, trận Hỏa Phụng chiến Ách Lang này quá đáng xem rồi!

Thấy Âu Dương Thiếu Chinh đánh cược, mọi người chỉ cần nhìn cái đầu đỏ tươi của hắn kia cũng đã biết chính là Hỏa Kỳ Lân.

Âu Dương Thiếu Chinh có một thói quen, thích đánh cược, cứ có người đánh nhau là hắn nhất định phải đánh cược một lần, quả nhiên là ngứa tay nên lại không chịu nổi.

Lúc này, có mấy người giang hồ hét lên, "Một trăm lượng, cược Lâm Dạ Hỏa thắng."

"Hai trăm lượng!"

.....................

Mọi người cứ thế rối rít mà đặt cược, hầu như đều là cược cho Lâm Dạ Hỏa thắng.

"Một vạn lượng."

........................

Lúc này đột nhiên có một thanh âm lạnh như băng cũng tới một câu.

Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ôm đao, không cần để ý mà thêm một câu, "Vàng."

Mọi người liến hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, "Cược Trâu Lương thắng."

Hiện trường trầm mặc một lát, sau đó lại xôn xao một trận, có người lại rối rít thay đổi chủ ý, Bạch Ngọc Đường nếu như đã coi trọng Trâu Lương nhất định là có lý do của hắn!

Triển Chiêu dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng Bạch Ngọc Đường, "Có nắm chắc không?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Không biết."

Triển Chiêu trợn tròn mắt ——- Tên phá của!

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, nhàn nhạt nói, "Lâm Dạ Hỏa khó đối phó, công phu cũng không sai biệt lắm với ta."

Triển Chiêu kinh ngạc, "Công phu của Trâu Lương còn cao hơn ngươi sao?"

"Đương nhiên không." Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, Triển Chiêu chỉ thấy cái bản mặt lúc nào cũng tươi cười nhí nhố của Lâm Dạ Hỏa kia cũng đã trầm xuống ......... Đừng nói chứ, nụ cười của hắn vừa thu lại, khí thế của cao thủ cũng theo đó lộ ra, khí tràng cùng nội lực kinh người phát ra ngoài, tạo ra cảm giác kinh người .......... đây chính là tuyệt đại cao thủ.

"Ngươi ra một vạn lượng chính là để kích thích hắn a?" Triển Chiêu kinh ngạc, "Trâu Lương là người phe ta ......."

Bạch Ngọc Đường lại đưa ra một ngón tay thon dài mà nhẹ nhàng lắc lắc, "Khi giao đấu, người có công phu cao chưa chắc đã thắng được."

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Ngón tay Bạch Ngọc Đường lại chỉ chỉ một hường khác ............. ý bảo hắn nhìn xem.

Triển Chiêu theo hướng ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy Triệu Phổ ôm cánh tay tựa vào Tân Đình Hầu, khóe miệng của hắn cũng nhếch thật cao, cười lộ ra cả một hàm răng trắng, bên sườn có mấy cái răng thật nhọn, nụ cười này, Triển Chiêu chính là lần đầu thấy được, có cảm giác ——— Tà!

Lâm Dạ Hỏa nhìn Trâu Lương, đột nhiên cười lạnh, "Ách tử, ngươi đã thua một lần, còn chưa ghi nhớ sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi người lại xôn xao một trận, thì ra là Trâu Lương đã từng bại bởi Lâm Dạ Hỏa, vì vậy lại thêm một trận xôn xao đổi lại tiền đánh cược nữa.

Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hơi thiêu mi .........

Bạch Ngọc Đường còn chưa lên tiếng, Triển Chiêu đột nhiên lại đáp một tay lên trên bả vai hắn, giơ một tay lên giữa không trung, ngón trỏ ở trên không trung vẽ ra một vòng cung thật đẹp, mở miệng "Thêm một vạn lượng nữa!"

Mọi người lại một trận xôn xao, Triển Chiêu cũng tới?!

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn ——- Ngươi cũng phá của?

Triển Chiêu nheo lại mắt ——– Thua coi như ngươi chịu, thắng hai ta chia đều.

Lâm Dạ Hỏa chỉ thấy vốn mọi người đều là đặt cuộc cho hắn, lại bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một lượt khiến cho thế lực hai bên cân bằng, tức giận, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ, "Nằm mơ!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro