Chương 34: CHIẾC KHĂN ĐẦU TIÊN CỦA LYN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một, tránh phiền phức sau này.

Hai, nhân cơ hội lợi dụng.

Vừa thấy đối tượng, lớp trưởng Toán 2 đã trưng ra cái bộ mặt như cơm nguội, nằm tự kỉ úp xuống bàn.

Park Hyelin thấy bạn thân như vậy, hơi lay người chị, cô hỏi:

-“Sao vậy?”

Ai đó mừng lắm, mà vẫn cố nén:

-“Không sao…”

-“Ờ, không sao thì tốt!”

Vãi cả con cùng bàn, khi người ta làm màu thì cũng phải nể mặt cho người ta diễn một tý, đằng này…Haiz…Biết điều, chị cất giọng buồn phiền:

-“Bạn Lyn ấy từ chối tôi rồi, tôi buồn quá…”

Cô há hốc, sao có thể chứ?

Sao có khả năng này? Mà nhìn mặt chị ta, bơ phờ, đau khổ, chắc không dối được.

Hyelin thừa nhận, cô có chút vui, nhưng mà, nhìn chị ta, lại thấy xót, cô vỗ về:

-“Ăn cóc không?”

-“Không…”

-“Uống gì Lyn mua cho?”

-“Không”

-“Thôi, không thích người này thì có người khác, người muốn làm người yêu cậu còn xếp hàng dài cơ mà, vui lên…”

-“Nhưng tôi chỉ thích bạn ấy!”

Không ngờ tình cảm của chị lại sâu đậm tới thế, cô cũng chẳng biết làm sao nữa…

-“Lyn!”

-“Sao?”

-“Tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo quá, cho tôi mượn vai cậu một cái…”

Hyelin thở dài, nhìn bộ dạng lớp trưởng chưa bao giờ đáng thương như thế, đành đồng ý.

Có người sướng tới phát điên!!!

Gần tới giờ học, các bạn tới ngày một đông, thấy “cảnh lạ” ở bàn thứ ba, bắt đầu thì thầm thủ thỉ…

Người trong cuộc, một người vẫn còn nhắm mắt tận hưởng giây phút đó, một người đành phải viết vào tờ giấy hai chữ “THẤT TÌNH”, rồi dơ lên cho quần chúng xem, còn không quên kèm theo đưa ngón trỏ lên miệng, ra điều “Suỵt, bạn ý đang bị tổn thương”…

Không biết nên mừng hay chia buồn, lớp Toán 2 là một lớp khá đoàn kết, thấy lớp trưởng ra nông nỗi đó, mọi người cũng đau lòng chạy vào, tranh nhau ôm lớp trưởng, ai ủi, động viên…

-“Ra đây anh em cho bà tý hơi ấm nào…”

Lớp phó đồng cảm.

-“Con đó là con nào, bà nói rõ ra bọn này đi hỏi cho ra nhẽ, nếu không, bọn tôi sẽ thẩm vấn từng con Lyn một…”

-“Thôi quên đi bà ạ, nó không yêu bà thì tôi yêu bà…”

-“Hani đừng buồn, Nayoung và các bạn luôn bên Hani…”

…..

Ngày hôm đó, có kẻ chắc mẩm mình bịa chuyện được lãi. Ai ngờ đâu…lãi tới méo cả mặt!!!

Tin hotgirl bị từ chối lan rộng, bao nhiêu trái tim đã vui trở lại!

………………

Mặc dù cơn bão thi tỉnh, thi đội tuyển, thi Quốc Gia, thi đại học…đã được báo động trước, nhưng các học sinh nữ khối 12 chuyên Biên Hòa đợt này đều bị nhiễm vi rút cấp nặng.

Mà con vi rút này, có tên…đan nát.

Người người cầm len, nhà nhà cầm que.

Giờ ra chơi vắng bóng những chủ tiệm “dưa”, các bà tám im phăng phắc, mải mê nâng niu vật phẩm trên tay mình!

Nhìn kìa, tới hotgirl Park Junghwa, trăm công nghìn việc, mỗi khi rảnh là tranh thủ từng chút.

Ngoảnh lại xem, vụng thối vụng hát như Park Hyelin, cũng đang chọc chọc từng mũi.

Que đan và mẩu len này là cô được Nayoung bà già cho, nàng ấy đan tặng khăn cho nửa kia, thừa một tý, nhàn rỗi chẳng có việc chi làm, lôi bạn Lyn ra, bắt ép làm học trò.

Bạn Lyn ban đầu một mực không chịu, nhưng bắt tay vào làm, mới thấy hay ho quá. Chỉ tiếc, người ta đan nhoay nhoáy, đầu mũi đan khẽ gẩy lên gẩy xuống, còn Park Hyelin, phải nói là chọc, cắn răng vào mà chọc.

Phía nào đó, lớp trưởng lân la xuống bàn Park Bom– chủ vựa len lớn nhất 12 Toán 2. Nghe nói, bạn đã đạt tới cảnh giới, đan len đi bán, một chiếc khăn mét sáu, chỉ cần ba tiếng!

-“Bom đan đẹp nhỉ, công nhận khéo tay!”

Ngẩng lên, ánh mắt nghi ngờ:

-“Có việc gì nhờ vả?”

-“Làm gì có gì, xuống chơi với bà tý mà…”

Hani cười.

-“Gớm cái mặt bà, không nói thì biến đê, để bà đây còn làm việc…”

-“Nóng tính thế, tôi hỏi này, đan một cái khăn nữ thì hết bao nhiêu len?”

-“Hai cuộn to, bằng tần kia kìa….”

Vừa trả lời, vừa hất hàm. Ahn Hani liếc qua phía đó, chị chọn lấy hai cuộn màu xanh lam, thương lượng:

-“Bán lại tôi hai cuộn này!”

Park Bom giãy nảy:

-“Quên đi, ra chợ mà mua, tôi mất công mua về đây, làm việc, kinh doanh….”

Vâng, chị Park Bom chị nóng tính là vậy, giãy nảy lên như thế, ấy mà sức mạnh của tờ polyme mệnh giá 200k giơ giơ trước mặt khiến chị ấy hồn phách chao đảo…

Lời, lời quá, một cuộn len có 30k, lời tận 140k! Bán khăn đan sẵn cũng không được nhiều tới thế!!!

Chị đành…ngậm tiền làm thinh, giao hàng!!!

Lại nói về bạn Lyn, vật lộn mấy cái giờ ra chơi mới được năm hàng, sướng lắm, cứ nhìn âu yếm mãi thôi…Tiếc là đoạn len được cho ngắn quá, hết mất rồi.

Không kìm được háo hức, chạy chạy quanh lớp, gặp ai cũng xin len thừa…mà các nàng, chẳng ai cho.

Xuống bàn Park Bom, thương lượng mua bán, chị Park Bom ban đầu đã định bán cho bạn Hyelin với giá 50k một cuộn, ai ngờ sau khi chị nhận được tin nhắn từ “khách hàng cũ”: “Đừng bán cho nó, tôi trả gấp ba!”, thì lạnh lùng từ chối!

Tiu ngỉu về chỗ.

Bỗng có hai vật thể to đùng đoành màu xanh dơ dơ trước mặt, phởn phải biết!

-“Cậu lấy ở đâu đấy?”

-“Cho Lyn đó!”

Hyelin – vui điên đảo, hớn hở nhận lấy, còn không quên nịnh nọt: “Hani là tốt nhất nha…”…

Cô cẩn thận nối len mới vào len cũ, tỷ mỷ đan:

-“Ặc, sao cậu không tháo ra, đan lại, cái cũ màu trắng, cái mới màu xanh trông chả ra sao…”

Cô vừa làm, vừa giải thích:

-“Tôi không biết bắt mối!”

-“Thì ra nhờ Nayoung bà già …”

Cô lại bao biện:

-“Nhưng mà cái đoạn màu trắng là lần đầu tiên tôi đan, tôi muốn giữ làm kỉ niệm, đan cùng luôn…”

-“Ờ…”

Chị khẽ cười, khuôn mặt ánh lên nét rạng ngời, ánh mắt trìu mến nhìn ai đó.

Nhiều lúc thấy Hani chăm chú nhìn cái vật trên tay mình, Hyelin cũng mừng lắm cơ, xem ra cô đan rất đẹp nha!!!

…………….

……………

Sinh nhật Ahn Hani.

Hai năm trước, quà gửi tới để kín hai bàn học.

Năm nay, dù chị đã tỏ tình công khai, dù chị bị từ chối phũ phàng, vậy mà, cái lớp kia, mất thêm một cái bàn nữa.

Lớp trưởng à, đào hoa quá!!!

Lần nào cũng như lần nào, tới lớp là chị ta lại lục tung đống đó, món nào có thiếp bên ngoài thì đọc qua, không có thì vội vàng bóc!

Kết cục là, luôn vác cái mặt méo xệch mỗi khi xong việc.

Nhìn cái khăn của em mình bị chị ta vứt vào một xó, Hyelin tức điên, cô nhặt lấy, chìa trước mặt chị:

-“Làm gì vậy? Nó bận quay phim mà đêm qua thức cả đêm đan cho cậu đấy!”

Lớp trưởng nhận lấy, giọng đều đều:

-“Ừ, gửi lời bảo em ấy tôi cảm ơn!”

Cô tiếp tục đan, chị ngồi yên.

Một lúc, không thể nhịn được, chị quát:

-“Sao cậu không tặng quà gì cho tôi? Người ta xa lạ còn tặng quà cho tôi, đằng này chúng ta quen nhau cũng gần 14 năm rồi, lại còn chung lớp, chung bàn…”

Hyelin ngây người…

-“Hàng ngày tôi cho cậu chép bài, mua đồ ăn cho cậu, quan tâm tới cậu, sinh nhật cậu, chưa năm nào tôi quên…vậy mà, 14 năm qua, chưa một lần tôi được nhận bất cứ thứ gì của cậu là sao???”

-“Park Hyelin, cậu là đồ ích kỉ!”

-“Park Hyelin, đáng ghét!”

….

Ai đó tức giận bỏ đi, để lại ai đó ở lại…một khoảng trống.

Không phải cô không nhớ…

Mà là, cô chưa bao giờ quên!!!

Không phải cô không muốn tặng, mà cô đơn giản nghĩ, chị bao nhiêu quà, thêm hay bớt của cô, có gì quan trọng???

Tại sao chị lại nổi cáu tới vậy?

…..

Cả năm tiết học ngày hôm đó, không ai nói với ai câu nào.

Tới chiều học phụ đạo, vẫn thế!

Sự yên lặng kiên trì của Hani rốt cuộc cũng khơi dậy được lương tâm của Hyelin. Tan học, cô kéo tay áo chị, lí nhí:

-“Tôi mời Hani đi uống nước!”

Chị khoác balô, định rời đi, cô lại chạy lên trước:

-“Hay đi ăn nem chua rán?”

-“Không cần, cảm ơn…”

-“Chè nhé, sữa chua?”

-“Cậu không phải ép buộc mình như thế, lúc nãy tôi hơi mất bình tĩnh, xin lỗi…”

Trời đất, lời nói như có băng có đá vậy, Hyelin ỉu xìu:

-“Ừ, thế tôi về trước đây…tạm biệt…”

-“Khoan đã…”

Chị gọi, liếc vào chiếc túi cô cầm:

-“Đan xong rồi à!”

-“Ừ, mới xong chiều nay”

Không nói không rằng, ai đó cướp của, chạy biến. Park Hyelin vừa mới thấy tội lỗi xong đã ức điên cả người:

-“Đứng lại, Ahn Hani, đứng lại…cái khăn đó là lần đầu tiên tôi đan đó…ĐỨNG LẠI CHO TÔI…”

….

Biết sức mình chẳng thể đấu lại địch, đành dùng mưu hèn kế bẩn, cô thét lên một tiếng vang trời, rồi ngồi phịch xuống đất.

Nhìn tên trộm đang lò dò quay lại mà lòng đắc thắng, ta biết mi mà, haha…

Len lén đợi lúc cô không để ý, giật lấy đồ, khổ nỗi, cô ta quàng kiểu gì, mà càng giật, thì càng đẩy cô với chị ta lại gần…huhu…Chị nhìn cô, cười thâm hiểm:

-“Đừng đùa với cáo, thỏ à!!!”

Đoạn, cô chỉnh chỉnh lại chiếc khăn, để thừa ra một nửa, rồi dịu dàng quàng cho Lyn, nhẹ cụng đầu mình vào đầu em, cô nói:

-“Len là của tôi, khăn là cậu đan, bây giờ cắt ra cũng không được, vậy mình cùng đeo nhé!!!”

Câu nói ấy, giây phút ấy, trái tim Lyn, hoàn toàn tan chảy!!!

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro