Gừng càng già càng cay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JiYeon hiếm khi sợ hãi tới thế. Đang xem phim, nhận được điện thoại của ba, cô cuống cuồng chạy tới bệnh viện, người còn diện nguyên cái váy ngủ Kitty màu hồng, dép cũng chiếc nọ chiếc kia.

Nhìn em gái bé nhỏ nằm trên giường bệnh, cô run tới mức, thở cũng không nổi...

Bác sĩ nói nó vì kiệt sức, nên ngất.

Cô khóc.

Cô căm ghét chính bản thân mình.

Nó nói rất đúng, là cô ích kỉ, xấu tính...

Và bây giờ, cô đang bị trừng phạt rồi. Nhìn nó gầy gò xanh xao mà xót...Trong khi, cô ở nhà xem phim thì nó điên cuồng với bao việc...

-"Ta xin lỗi..."

Ba mẹ nói, JooHyun truyền nước tý sẽ tỉnh, nhưng JiYeon lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, cô cứ thế, ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay em gái, cầu nguyện.

-"Unnie..."

Giọng JooHyun yếu ớt.

-"Tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu ở đâu không? Ta gọi bác sĩ nhé!"

-"Không cần...ba mẹ đâu...TaeHyung oppa đâu...anh ấy có tới không?"

JiYeon lắp bắp:

-"Ba đi làm thủ tục...mẹ về nấu canh hầm cho mi, mẹ bảo lần này mẹ đích thân nấu...còn TaeHyung.. ta quên...ta chưa báo cho nó..."

Ánh mắt JooHyun hơi trùng xuống, JiYeon lúc đi cũng quên điện thoại, đành chạy ra mượn đại người nhà bệnh nhân gần phòng em gái, gọi cho ba mẹ và TaeHyung.

-"Mi thấy thế nào rồi..."

JooHyun thở dài:

-"Không sao, em quen rồi..."

-"Ừ...ăn hoa quả không ta gọt cho?"

Nhận thấy chị gái vẫn chưa hiểu ra vấn đề, JooHyun đành gợi ý khéo:

-"Thôi...đang lo lắm đây, 4 môn tốt nghiệp, không biết gánh làm sao?"

-"Được rồi, ta...ta thi hộ mi..."

-"Thật á?"

-"Ừ..."

-"Mấy môn?"

-"Tất, mi yên tâm mà nghỉ dưỡng đi..."

-"Yêu unnie nhất!"

....

Hai chị em đang trò chuyện thì ba và TaeHyung cùng bước vào phòng. Có vẻ như hai người đã nói chuyện trước đó. Tae này đúng là rất "người lớn" nha, đi thăm bệnh mang cân đường hộp sữa như đúng rồi.

Nhưng JooHyun vẫn không vui, nó nói, khi nào anh ấy quần áo xộc xệch chạy tới bên nó, thì mới là dấu hiệu đáng mừng,đằng này, anh ấy vẫn có thời gian chuẩn bị cả quà nữa.

JiYeon ngẩn ra, rốt cuộc về chuyện tình cảm ngu ngơ quá, cũng không hiểu ý tứ của em gái, đành cười trừ!

Mà TaeHyung, ánh mắt cậu, nhìn bộ đồ Kitty của cô, rất là khốn nạn, chỉ muốn đập cho một trận!!!

Bác sĩ vào khám, mọi việc đều ổn. Đợi mẹ tới, bốn người nhà họ cùng lớp trưởng đi ăn đồ nướng, riêng JooHyun phải ăn thêm bát canh hầm.

Cả buổi, thấy con gái út cứ bám riết lấy cậu bé, giáo sư xem chừng cũng đoán được con rể tương lai của mình là ai!!!

Để thực hiện chiến dịch lừa ba, JiYeon đã phải tính kế rất cẩn thận.

Lúc nào ăn cơm, hay xuống nhà, vẫn như thường.

Nhưng lên phòng một phát, hai chị em lập tức đổi áo quần, cô vào phòng JooHyun ôn thi, còn JooHyun ở phòng cô xem phim.

Như vậy, ba mẹ sẽ thấy em gái luôn luôn học chăm chỉ, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió.

Thời kì ôn thi, ba cô vẫn thường xuyên mang canh hầm, cháo, hoa quả lên, nhưng không hề phát hiện ra.

Hai tuần liền, JiYeon chỉ có học, học và học. Đầu óc lúc nào cũng quay cuồng. Nhưng cứ nghĩ tới em gái vất vả, cô lại cố gắng.

Rồi cuối cùng hai ngày thi cũng tới.

Cô vừa hay thay áo quần xong, chuẩn bị đi thi thì phát hiện ở trong phòng có một thùng mì tôm, hai rổ rau cải cúc, hai chục trứng, bát, đũa, nồi, và một bếp điện.

Quái lạ?

Ba thương JooHyun ôn thi vất vả sao?

Không phải thế chứ, mọi khi ba vẫn mang lên mà, sao lại để đây?

Loading...

Cô mở cửa phòng, không được.

Gọi mọi người, cũng không ai trả lời.

Bí quá, đành bấm điện thoại gọi cho ba.

-"Ba ơi, ba về nhanh lên, cửa bị hỏng, JooHyun đang bị nhốt trong phòng ba ạ, nó còn phải đi thi nữa..."

-"Thế hả?"

Giọng ba cô vẫn thản nhiên.

-"Vâng ạ, mau về đi ba..."

Giáo sư Park cười lớn, đoạn ông nói:

-"Lấy nước trong nhà vệ sinh mà nấu mì, ba mẹ đi chơi, tối mai mới về, ta cũng cho mấy người làm nghỉ việc hết rồi, đừng tốn công gọi..."

-"Ba...ba..."

-"JiYeon , con lo cái gì, người bị nhốt là con chứ có phải là nó đâu?"

Lúc này rốt cuộc cô hiểu ra, gừng càng già càng cay.

Hóa ra cô bị ba cô tương kế tựu kế chơi lại, thôi kiểu này phải dùng chiến thuật hai rồi.

-"Ba ơi, xin ba đó, bây giờ con không đi thi thì nó trượt tốt nghiệp mất, nó đâu có ôn đâu..."

-"Nó không đi thi, ta không cần thiết..."

-"Ba ơi, rồi người ta đồn là ba có con gái học dốt, tốt nghiệp cũng không qua, ba không xấu hổ à..."

Đầu dây bên kia cười không nhịn được, nó nghĩ ông là ai?

-"Không con ạ, với cả nhà mình giàu lắm, ba có thể nuôi JooHyun học lại lớp 12 bao nhiêu năm cũng được, con cứ yên tâm ăn mì đi nhé, ba cũng để cho con vài đĩa phim ở đó, chào con gái yêu nhé!!!"

Chết nghẹn với ba.

Khóc dở cười dở. Lo lo lắng lắng.

Cuối cùng, đành gọi cho JooHyun.

-"Mi đang ở đâu..."

-"Muội đi chơi với quản lý và mấy người nữa, bọn muội ra biển..."

-"Ngay lập tức quay về đi thi"

-"Hả, unnie điên à?"

-"Mi không hiểu, gấp lắm rồi, ba nhốt ta trong phòng, cả nhà giờ không có ai..."

-"Em đi được nửa đường rồi, giờ quay về có kịp thì em cũng biết chữ gì đâu mà thi..."

-"Vậy mi biết ai mở được khóa phòng không?"

-"Không, mà unnie khờ thế, khóa phòng nhà mình ba toàn đặt mã, lại thêm mấy lớp chống trộm, thợ trong vùng không phá được đâu..."

-"Trời ạ...thế mi cứ về đi, được chữ nào hay chữ đấy, còn hơn là trượt..."

JooHyun nghĩ ngợi một lúc, bảo:

-"Em có cách rồi, cây xoài cạnh cửa sổ phòng em đó, unnie trèo ra đó, rồi tụt xuống vườn, sau đó chui ra cái lỗ chó rồi đi thi..."

-"Ặc, mi điên à, ta sợ độ cao lắm..."

-"Unnie yên tâm đi, em trèo mấy lần rồi, dễ ợt, thế nhé...giao hết số phận em cho unnie nha..."

JooHyun dập máy, tiếp tục cuộc vui...thực ra cô không cần quan tâm nhiều, bởi chị cô suy cho cùng là người rất có trách nhiệm, dù thế nào thì chị ấy sẽ tìm được cách đi thi thôi.

JiYeon chuẩn bị đồ vào balô, mở cửa sổ, sợ tới run người.

Cố trấn tĩnh, đặt một chân vào chạc ba của cây, hai tay ôm lấy thân cây, sau đó thu nốt chân kia.

Vậy là xong bước một, cả người đã gọn trên cây xoài.

Bước hai, giờ là tụt xuống thôi...

Gì vậy trời?

JooHyun, có thật nó đã trèo mấy lần không?

Từ đây xuống dưới đất, cái chạc ba gần nhất cũng cách cô rất xa, không thể với chân xuống được, giờ phải làm sao đây...

Toát mồ hôi vì sợ, khổ quá...làm sao mà xuống được?

Cứ thể nhảy xuống liệu có bảo toàn tính mạng được không? Hix hix...

Chả nhẽ cứ lơ lửng trên cây mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro