Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ai, là ai đang gọi ta giữa bóng đêm mờ mịt? Vùn vụt băng qua quãng thời gian 18000 năm dài dằng dặc, ai vừa nhắc tên ta bị mai táng cuối bến bờ cơn mộng cũ, nhắc lại dấu vết tội nghiệt ta liều mạng muốn quên đi…
Nước, róc rách chảy, tử đằng hoa nở từng gốc, rực rỡ, phong hoa.
Dưới hoa, người nào thâm tình khẩn khoản, sắt son hạ thề: “Nếu chúng ta có một đứa con, hãy gọi nó là “Tử”, mong nó cũng có đôi mắt tím giống nàng.”
Nàng nghe theo nở nụ cười, sau nụ cười lại là chua xót không thể nói.
Không dám nói cho chàng một sự thật tàn khốc: đứa con trong trong mộng của chúng mình có lẽ vĩnh viễn không thể được sinh ra. Độc giác thú là loài đơn tính, không có khả năng tạo được kết *** ái tình.
Trong ngẩn ngơ, lại nghe thấy tiếng ái nhân thiết tha truy vấn: “Được không, Huyễn Dạ?”
Ngước mắt, nhìn đôi mắt chàng biếc xanh màu lục bảo, tràn đầy hy vọng và mong chờ.
Nàng, trong lòng chợt ấm nóng, chỉ một thoáng đã quên đi tất cả, chấp nhận lời hứa có thể mang về hủy diệt: Ta, muốn vì chàng sinh một đứa con của chúng ta. Dùng huyễn lực cực mạnh!
“Được, nhưng nếu nó giống chàng, ta muốn gọi nó là – Thúy.”
Nàng giữa nụ cười trầm tĩnh lại ẩn giấu phong cuồng, ý nghĩ hiểm nguy như anh túc nở bừng trong ngực, đợi máu nàng tưới tắm sinh sôi.
Máu, chảy tuôn ào ạt, hoa đỏ rực nở bừng trên áo trắng, từng đóa từng đóa một, đẹp đẽ đến rợn người.
Ăn đối với nàng mà nói là một loại cảm giác thống khổ, đặc biệt là phải ăn những *** linh hạ đẳng này, nuốt yêu thú, cần rất nhiều dũng khí và quyết tâm. Nhưng, để tạo thành đứa con trong mộng, nàng không còn lựa chọn. Ăn là phương thức duy nhất có thể nhanh chóng gia tăng huyễn lực. Cho nên, nàng liều mạng ăn, từng con một, đầu tiên là *** linh hạ cấp, rồi yêu thú, đến *** linh thượng cấp, và lại yêu thú… Chỉ có loài người nàng tuyệt đối không đụng đến, vì chàng cũng là người.
Huyễn lực dần tích tụ, máu của độc giác thú vốn thánh khiết *** thuần cũng dần nhiễm bẩn. Kẻ làm bẩn có một cái tên đường hoàng: Tình yêu.
Thế mà, lúc nàng làm những chuyện tanh mùi máu ấy, trong lòng lại đầy hạnh phúc. Sinh mệnh bé nhỏ trong kỳ vọng từng ngày giữa bụng nàng thai nghén, hấp thụ huyết nhục cùng huyễn lực của mẫu thân, lớn lên từng chút một. Đó là, đứa con của nàng và người ấy.
Lệ, vỡ tràn mi, hóa thành máu đỏ vì thương tâm mà xuất huyết, từng giọt rơi từng giọt rơi.
Thanh âm bi thống quanh quẩn trên mặt hồ xanh biếc: “Sao lại muốn giết ta, ta có hài tử của chàng! Nếu không phải muốn bảo vệ hài tử của chàng, ta sẽ không…”
Người ấy vô tình nhìn thấy lúc nàng đang ăn, bên môi còn treo nụ cười yêu diễm mà tuyệt mỹ, xé nát từng khối thân thể yếu ớt, máu trên môi biến ảo thành những đóa hoa đỏ sậm. Vẻ mặt ngất ngây như trong mộng khiến y sợ, khiến y trong một khắc lập tức quên đi, quên lời thề dưới hoa tử đằng sẽ bên nhau trọn kiếp…
Thâm tình hôn lên đôi môi đã lạnh, chỉ tiếc rằng, lời thề dưới hoa tử đằng từ đôi môi này chưa đến lúc điêu linh đã vội vàng tàn lụi, hóa thành khói mỏng tiêu tan mất.
Xé toạc ***g ngực người, đem trái tim vẫn còn chút hơi ấm tàn nuốt xuống. Nàng cười cuồng dại, lệ chảy không thể nào ngừng…
Cơn đau tê liệt qua đi, nàng sinh ra một đôi độc giác thú. Một trong hai đứa trẻ có đôi mắt biếc xanh, ánh nhìn nàng thiên chân không chút nào vấy bẩn.
Vận mệnh đến cuối cùng lại sinh một trò cợt đùa quá lớn, thực hiện được nguyện vọng phải trả giá bằng sinh mệnh người tình.
Nàng, thê lương nhoẻn miệng cười.
Ôm lấy đôi độc giác thú bé nhỏ, nàng nhẹ nhàng gọi những cái tên mỹ lệ từ lâu ôm ấp trong lòng: “Tử, Thúy…” Chỉ là, sau nụ cười còn sót rơi dấu lệ lạnh.

Rốt cuộc cũng nhớ ra, lúc mới bắt đầu sinh mệnh, dùng nụ cười mang lệ gọi tên ta chính là bà – Huyễn Dạ, mẫu thân đáng thương của ta.
Là mấy trăm năm a.
Cơn mộng dài này sao còn chưa tỉnh.
Chỉ nguyện hiện thực biến thành đồng thoại cổ.
Mặc cho ngủ cả ngàn năm ta vẫn sẽ cùng người.
Để tường vi nở hoa trên thân thể chúng ta.
Để chim hồng hung kết tổ trên tóc rối chúng ta.
Để lá cây ngủ yên trong nếp áo chúng ta.
Một giây qua là cả thế kỷ trôi dài.


Nhưng rồi vẫn chỉ là cơn mộng.
“Tử… Tử…”
Thảo nguyên ẩm nước, gió lạnh nhẹ nhàng mơn man trên mặt, tiếng nước chảy róc rách quanh quẩn bên tai, ai, là ai dùng thanh giọng dịu dàng gọi ta như vậy.
Là anh ư? Thúy, ca ca thương yêu của em.
Vẫn thích lúc anh tỉnh lại giả vờ còn đang ngủ, nghe giọng anh gọi tên em, từng tiếng một, thật ưu mỹ, và êm ái như tiếng trời.
Thích anh dùng nụ hôn dịu dàng đánh thức em, môi anh ứa tràn hương hoa cỏ, ngọt ngào quá, khiến em lưu luyến. Mỗi lúc thế này, em chỉ muốn ngủ mãi không bao giờ mở mắt ra.
Thích giữa lặng yên tưởng tượng máu lỏng anh mang theo niềm yêu thương đổ về phía em, đi qua nơi thịt da cùng giao hội. Mỗi lúc thế này, em đều nghe thanh âm hạnh phúc.
Tay trái của anh nắm tay phải của em, từ lúc sinh ra đã không thể chia lìa. Mẫu thân nói đây chính là ràng buộc, nếu phải tách rời, một trong hai sẽ chết…
Tách rời ư, làm sao có thể? Em không thể tưởng tượng nổi cách xa nhau chúng ta rồi sẽ như thế nào, có thể em sẽ không phải là em, và anh cũng không còn là anh nữa.
Trời đất mênh mang, anh là duy nhất những gì em có, chỉ có anh là người em yêu nhất, là nơi em đặt hết lòng mình. Thúy, em thật sự, thật sự không thể tưởng tượng nổi, lúc cách xa, chúng ta rồi sẽ như thế nào.

Chúng ta là đôi chim một cánh, chỉ sóng vai ôm nhau mới có thể lượn bay.
“Tử, Tử…” Thanh âm của anh tại sao lại kinh hoảng, tay anh lay vai em sao lại mạnh đến phát đau?
Miễn cưỡng mở mắt ra, trước mắt em là gương mặt anh cuống cuồng đầy lo lắng.
“Tử, em mãi không tỉnh lại, ta còn ngỡ em…” Kéo em ôm siết vào trong ngực, anh dường như ngôn ngữ đã rối loạn. “Em sao lại giống như không còn thở nữa. Thân thể em yếu ớt như vậy, ta sợ em sẽ ngủ mãi không bao giờ tỉnh…”
Em thích trò đùa ấy, nhìn anh cuống cuồng, em sẽ biết càng rõ ràng rằng: Anh, không thể nào không có em.
“Thúy, tóc em rối…”
“Ta buộc lại cho em.”
“Thúy, em muốn nghe anh hát.”
“Được, ta hát…”
“Thúy, em muốn hồ điệp màu lam tử…”
“Ta đi bắt… Nhưng mà Tử, em không đứng dậy, ta làm sao có thể chạy đi?”
“Em mặc kệ, em không đi.”
Nằm trên vai gầy anh, sau lưng anh nhìn anh chạy khắp nơi đuổi theo cánh điệp đang hoảng sợ, em trộm cười, em thỏa mãn. Em giữa nắng mai ấm áp nếm từng cơn hạnh phúc.
Đôi khi, anh đang nói chuyện với em lại đột ngột trầm tư, kinh ngạc nhìn em, ánh mắt không rời đi dù một khắc, khóe miệng còn bất giác cong một nụ cười.

“Thúy, anh đang làm gì? Mở mắt nằm mơ à?” Tay em vẫy vẫy trước mặt anh, muốn gọi về hồn anh đang lang thang đâu trong mộng.
“Không có, chỉ chợt nhìn em đến nhập thần.” Anh có chút ngượng ngùng.
“Em? Em và anh hình dạng giống nhau như đúc đấy. Làm gì có ai nhìn mặt mình đến ngẩn người. Anh thật là ngốc a.” Em khẽ gõ đầu anh.
“Anh nói xem, em có chỗ nào không giống anh?” Em muốn cố tình khó dễ anh, Em thích nhìn anh khốn quẫn, anh quyết không thể biết, lúc gương mặt anh đỏ ửng tựa ráng chiều, tim em đập nhanh đến bao nhiêu.
“Không giống đâu, Tử, em có đôi mắt tím đẹp huyễn hoặc giống mẫu thân. Đấy là biểu trưng của độc giác thú thuần huyết. Không giống ta…”
Anh? Đôi mắt anh có màu biếc xanh của cánh rừng, cũng giống đôi mắt con người mẫu thân đã từng yêu và phản bội nàng.
Em thật mê luyến đôi mắt thâm sâu ấy, mặc cho nó là sắc màu của phản bội.
“Thuần huyết ư? Đừng đùa, em ngay cả năng lực giải mộng cơ bản nhất cũng không có. Em chỉ là một huyễn thú vô dụng.” Vừa nói về huyết thống, em đã không nhịn nổi tức giận.
“Sẽ có, em chỉ là hiện tại chưa hoàn chỉnh mà thôi, sẽ có mà…” Anh bỗng nhiên ôm lấy em, thật chặt, giống như muốn khảm em vào thân thể. Bên tai em có âm thanh thấp trầm, nghe như tiếng thở dài xa xôi ngàn dặm: “Tử, ta là kẻ ích kỷ nhất trên đời, vì ta em mới không hoàn chỉnh, ta tham lam đòi hạnh phúc… Bởi vì thế giới có em thật sự là rất đẹp, khiến ta không muốn buông tay, khiến ta quên tất cả đi… Rồi trầm mê… Tha thứ cho ta… Tử…”


“Thúy, anh muốn em tha thứ cái gì? Em cũng sẽ không buông anh, chúng ta sẽ luôn luôn, luôn luôn ở bên nhau…” Lúc nói lời này, bỗng nhiên em cảm thấy thân thể anh cứng ngắc, rồi sau đó, rơi vào yên lặng…
Chúng ta là gắn liền không thể cách chia. Vô số đêm ngủ trong vòng tay nhau, chúng ta đều giữa những lần tìm dịu dàng tưởng nhớ đến nhau, hơi thở của anh, hơi thở của em, trong khoảnh khắc tiêu hồn, tử đằng rụng rơi đầy mặt đất.
Chúng ta chưa từng mặc sức mà hoan lạc như vậy, thật sự. Buông thả của em, sủng nịch của anh đòi tìm của em giao phó từ anh. Tình yêu của mỗi người chúng ta đều giống nhau mà phương thức thể hiện lại hoàn toàn khác nhau.
Nhưng, hạnh phúc của anh luôn mang theo âm ảnh, đôi mắt biếc xanh của anh mãi ôm nỗi thê lương tựa có tựa không, ngay tại mỗi lần em nói đến tương lai, ngay tại mỗi phút giây hạnh phúc nhất.
“Thúy, chúng ta cứ như vậy, có phải rồi sẽ đạt được vĩnh cửu hay không?”
“Thúy, nếu chúng ta có một đứa con, sẽ gọi nó là gì đây nhỉ?”
“Thúy, chúng ta hãy định một lời thề vĩnh viễn không phân ly có được không?”
Mỗi lần em nói ra mấy câu này, anh luôn lặng lẽ cười, tịch mịch mà thản nhiên đau xót.
Anh không tin vào vĩnh cửu ư? Anh cho rằng kỳ vọng của em là hoang đường vô căn cứ? Hay là vì anh giữa tối tăm đã nhìn thấy gì ở tương lai mà giác ngộ? Em không cách nào nhìn thấu lòng anh, cũng không thể nào hiểu được bí mật anh cất giấu sâu trong đáy mắt.
Em vẫn nghĩ rằng, hạnh phúc chính là đem những nỗi sướng vui kéo dài đến vô tận, và anh sẽ theo em nhìn gió qua mây thổi, nhìn vật đổi sao dời, nhìn tử đằng ra hoa rồi rụng hết, nhìn nước trôi mãi không dứt về phía xa, theo giúp em gom lại từng giọt ký ức vỡ tung bay tản mác, xâu chúng thành vĩnh cửu mãi không tàn.
Em, vẫn luôn nghĩ rằng như vậy…
Em đã tự đánh giá quá cao năng lực, em đã quên, thế giới này là chốn hiện thực nhất và luật chơi cũng tàn khốc nhất: kẻ tương thích sẽ sinh tồn, thú to nuốt thú nhỏ. Khả năng điều khiển cõi mộng của huyễn thú đối với con người là thứ tốt nhất có thể an ủi lòng người, lòng không tranh cùng thế nhân của chúng ta chỉ dẫn về từng đám thợ săn đuổi bắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro