Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" EM GÁI M CHẾT RỒI "

Mẹ tôi gào khóc trong tuyệt vọng , nấc lên từng hồi oan ức khi hay tin em gái tôi đã bị cưỡng hiếp tới chết. Đáng lẽ lúc đó tôi không nên để em ấy đi về một mình rồi tới tới thanh lâu ăn chơi  trát tán , nếu lúc đó tôi ko bỏ em ấy lại , em ấy sẽ ko bị cưỡng hiếp tới chết chứ ? Mẹ vừa đánh vừa khóc vừa chửi tôi , tôi biết mẹ đang rất tuyệt vọng , cảm xúc tôi thật lạ , tôi cũng chả biết gọi nó là gì thà tôi cứ rơi vài giọt nước mắt như mẹ có phải tốt hơn không . Đánh mắt nhìn qua bên cạnh , cái xác em gái tôi trắng bệch , mặt phủ một mảnh vải mỏng , người đầy vết bầm do bị đánh đập , hai tay bấu chặt vào nhau.

" có vẻ con bé trc khi chết đã rất hận mình "

Với suy nghĩ đó , cảm xúc của tôi càng loạn hết cả lên. Mẹ vẫn đang vừa đánh vừa mắng tôi.

" TẤT CẢ LÀ TẠI M , T ĐÃ BẢO M PHẢI ĐƯA CON BÉ VỀ TẬN NHÀ MÀ , TRẢ LẠI CON CHO T , ĐỒ RÁC RƯỞI "

Tôi chả biết nói gì chỉ đành biết quay lưng ra sau vườn đào cái hố để chôn xác. Khi đang hì hục đào hố , một người đàn ông đột nhiên tiến tới và hỏi tôi đây có phải nhà Tuyết Nhi em gái tôi không. Khi tôi trả lời phải ông ta đưa cho tôi một phong thư và chúc mừng em gái tôi đã đậu buổi tuyển tú . Tôi tính trả lời ông ấy rằng em ấy đã chết rồi nhưng chưa kịp mở miệng , cổ họng tôi như bị cái gì đó chặn lại , một cảm xúc nghẹn ngào không thể thốt ra thành lời. Tôi nhớ lại lúc Tuyết Nhi còn sống , em ấy đã rất háo hức mơ tưởng về cuộc sống khi vào cung làm việc sẽ không cần lo về cái ăn cái mặc của gia đình tôi nữa. Tôi không thể thốt ra thêm lời nào nữa chỉ biết gục xuống nức nở như một đứa trẻ , nhìn thật hèn hạ
Người đàn ông đó không hiểu chuyện gì chỉ đành xin phép rời đi. Tôi vẫn nức nở , một lúc sau khi cảm xúc dần ổn định , tôi quay vào nhà. Mẹ tôi trong nhà , năm chặt bàn tay lạnh lẽo của em gái tôi ngủ thiếp đi. Tôi bế mẹ lên giường , bế xác em gái ra sân sau chôn lại.
****
Một năm sau , ngày nào mẹ tôi cũng ra sân sau ngồi trc mộ em gái tôi , trông mẹ tôi phờ phạt đi hẳn , tôi cũng ko biết làm gì. Nhưng mấy tháng nay mẹ tôi lại tươi tắn lạ thường , mẹ còn hay đi chợ mua cho tôi bánh bao hấp và thịt , món tôi thích nhất. Ăn xong , mẹ đưa tôi một thỏi vàng bảo tôi xuống thị trận đổi thành bạc. Tôi ngây thơ nghĩ rằng mẹ tôi đã vượt qua cú sốc mất con , cuộc sống của tôi sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo của nó

Tôi chạy thật nhanh xuống trấn đổi bạc sau đó chạy về nhà. Khi mở cửa ra cảnh tượng đập vài mắt tôi khiến tôi không thể nào tin đc làm rơi hết bạc xuống đất. MẸ TÔI CHẾT RỒI , bà ấy đã treo cổ tự sát trong chính căn nhà của chúng tôi. Hóa ra bà ấy chx bao giờ vượt qua nỗi đau mất con , bà ấy chỉ cố giấu nó vì tôi thôi. Cái chết của bà ấy có lẽ chính là sự trừng phạt cho sự bất hiếu của tôi đc kia và sự gián tiếp giết chết em gái của tôi ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro