Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jihoon, em đã sớm... không còn hận tôi nữa".

Khí tức thanh thuần, lồng ngực vững chãi, ngữ khí tự tin khiến cho lời cậu vừa thốt ra liền vô tung vô ảnh biến mất, trong lòng tràn đầy bi ai cùng tức giận nháy mắt cũng tan biến theo.

"Jihoon, em đã sớm... không còn hận tôi nữa".

Không biết từ khi nào cậu đã quen với sự quan tâm của anh, quen với cái ôm ấm áp dịu dàng, thói quen này khiến cậu không biết phải làm sao đối mặt với bản thân mình nữa. Những chuyện trước kia giống như một cơn ác mộng phai mờ, Lee Sanghyeok của ngày xưa dần dần bị Lee Sanghyeok của hiện tại thay thế. Hồi tưởng về tất cả những chuyện xảy ra, lại phát hiện nỗi thống khổ trước đây đang dần dần tan biến.

Là cậu tự lừa mình dối người sao? Cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể người kia truyền đến, lại bi thương mỉm cười. Từ nhỏ cũng bởi vì tính cách quá mức hiền lành ngoan ngoãn nên hay bị người ta chê cười, hiện tại xem ra, quả thật rất đúng! Ngay cả loại thù hận này cũng có thể xua tan đi mất, cậu còn là đàn ông sao...

Jeong Jihoon nhếch môi cười, nước mắt vỡ bờ chảy dài trên má.

"Anh nói rất đúng, tôi đã không còn hận anh nữa, đã tha thứ rồi... Tôi chính là người nhu nhược như vậy đấy..."

Nước mắt từng giọt rơi xuống là sự thất vọng của Jiwon, là nỗi bất hạnh mà Wooje đang phải chịu đựng, khóe miệng cong lên cười nhạo chính bản thân mình nhu nhược cùng vô năng.

"Tha thứ cho tôi khiến em thấy thống khổ như vậy sao?"

Cánh tay anh càng thêm siết chặt lại: "Đừng đem tha thứ biến thành nhu nhược, tôi làm hết thảy mọi việc là vì cầu xin sự tha thứ của em. Nếu như em vĩnh viễn cũng không tha thứ cho tôi, chỉ có thể nói là do tôi quá kém cỏi"

Jeong Jihoon giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực anh.

"Tôi thành tâm cầu xin em tha thứ, tôi thề nhất định sẽ tìm được Wooje trở về... Như vậy hẳn sẽ cầu được sự tha thứ của em..."

Cậu duỗi tay ra, một quyền lại một quyền đánh xuống trên ngực Lee Sanghyeok.

"Tôi buông tha cho sự nghiệp của mình, từ bỏ vị hôn thê để theo em tới nơi này cũng chỉ vì hai lý do đó mà thôi"

Cậu lại đánh xuống người anh một lần nữa, Lee Sanghyeok bi thương lùi về phía sau một chút nhưng vẫn không chịu buông người kia ra.

"Không có thù hận nào không thể hóa giải, tôi sẽ làm thật tốt"

Hai người giằng co một hồi rồi cả hai cùng bất cẩn té ngã xuống đất, thân thể của cậu đè nặng lên trên người anh. Lee Sanghyeok kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lại chăm chú nhìn cậu.

"Jihoon, em đừng tự trách mình. Là đàn ông, hãy mở lòng ra một chút"

"Anh có coi tôi là đàn ông sao?"

Lee Sanghyeok cười nhẹ nói: "Vậy như thế nào mới được gọi là đàn ông?"

Jeong Jihoon yên lặng, không nói thêm câu nào.

"Jihoon, hãy buông tha ân oán trong lòng em, sau khi tìm được Wooje, em sẽ hiểu rõ như thế nào là đàn ông"

Cậu ngẩng lên liếc nhìn khuôn mặt anh, cho dù là trước đây hay hiện tại, Lee Sanghyeok vẫn luôn bá đạo như vậy.

"Lee Sanghyeok, nếu như anh là người đồng tính chẳng phải đã đi tìm một người con trai để yêu sao... Người như anh, muốn gì đều có nấy, vậy tại sao... Tại sao hết lần này đến lần khác lại nói yêu tôi?"

Cậu tựa đầu dựa lên lồng ngực anh, không nghĩ muốn cử động, bản thân hiện tại so với trước kia càng thấy thêm khó chịu: "Tôi làm sao có thể biết như thế nào mới gọi là đàn ông? Làm việc không có kết quả, quá mức mềm yếu lại nhát gan, chưa từng trải qua bất cứ gian khổ nào, không có lòng dạ cũng không quen nổi với những chuyện như thế này... Trên người của tôi có rất nhiều điểm mà ngay cả bản thân tôi cũng thấy đáng ghét...".

Anh đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc cậu: "Cũng chính vì vậy tôi lại càng thích em hơn".

Jihoon còn chưa kịp mở miệng nói, Lee Sanghyeok đã cười lớn một tiếng: "Đã lâu không bị người khác đánh, có điểm thất thố rồi". Dứt lời liền buông cậu ra.

Jeong Jihoon vội vàng đứng dậy kéo anh lên.

"Jihoon, lại phải phiền em dìu tôi về nhà. Chân tôi thực sự thấy rất đau"

"Có phải do vừa rồi tôi đè lên người anh không?". Cậu nhỏ giọng hỏi.

"Không có, là do bị bọn họ đánh thôi. Aizz... Nếu là trước kia, mấy vết thương nhỏ nhặt thế này đâu có tính là gì... Thật là, dạo này tôi thiếu rèn luyện quá"

Lee Sanghyeok đột nhiên thay đổi, so với thái độ lúc vừa rồi hoàn toàn khác biệt.

Đúng vậy, buông tay thôi... Nếu như đã tha thứ... vậy cứ để như vậy đi, dù sao thiên tính của cậu vốn đã luôn ôn hòa rồi. Về sau khi gặp được mẹ con Wooje, cậu sẽ lại thỉnh cầu sự tha thứ từ họ. Ngay cả Lee Sanghyeok cậu cũng có thể tha thứ, vậy bọn họ nhất định cũng có thể.

Về phần tính hướng của người kia... vốn không liên quan gì đến cậu cả. Cậu không phải là người đồng tính.

"Trước cứ về phòng đã, tôi sẽ xem xét vết thương cho anh". Jeong Jihoon nhìn anh cười thoải mái. Giải tỏa được gánh nặng trong lòng, khi đứng chung với anh như vậy cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

...

"Xương cốt không có việc gì". Sau khi xem vết thương xong, Jeong Jihoon lên tiếng.

Lee Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, sẽ không làm chậm trễ mọi việc".

"Anh Wangho với Kangđại ca sẽ không sao chứ?". Cậu lo lắng hỏi.

Đã gần hai giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa trở về.

"Không sao đâu. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được"

"Vậy thì tốt rồi". Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, cậu cũng bất tri bất giác mà an tâm trở lại.

"Anh rốt cuộc là vì nguyên do gì mà phải vào tù?". Bất chợt cậu lại thấy hiếu kỳ, tò mò hỏi.

"Còn không phải là vì ông già nhà tôi?". Đôi mắt người kia thoáng chốc thâm trầm không thấy đáy, trên mặt vẽ lên một nụ cười đạm nhạt.

"Chẳng phải cha anh bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời sao?"

"Ừm, cứ cho là vậy đi, chính là chiếc xe đó đã bị nổ"

"Hả?!". Jeong Jihoon thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên: "Tại sao lại có thể như vậy được".

"Có lý do nào khác ngoài mấy vụ làm ăn?". Lee Sanghyeok cười khổ: "Cho nên tôi mới một mực không muốn nhắc tới chuyện này".

"Vậy... anh là vì báo thù nên mới phải chịu tội?"

Lee Sanghyeok gật đầu, cậu cắn môi một cái, hỏi: "Anh đã làm gì?"

Người kia cười cười mở miệng nói: "Không có gì, chính là giết người giống như mấy loại tin tức trên ti vi... Đối phương cũng là người có địa vị cho nên tôi cũng chỉ phải ở ngốc trong tù có hai năm".

"Có phải trong đó rất khổ sở?"

"... Lâu dần sẽ thành quen thôi"

Cậu còn nhớ rõ những vết sẹo nhỏ chi chít, trải đầy trên người anh, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một người kiêu ngạo như Lee Sanghyeok khi ở trong tù làm sao có thể chịu đựng được. Nhưng chính bản thân anh lại là một sự tồn tại mâu thuẫn như vậy đó.

Biểu hiện cuồng ngạo bên ngoài kia, rốt cuộc tận sâu bên trong đang chôn dấu những thứ gì...?
"Chúng tôi về rồi đây". Han Wangho đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ thì có chút sững sờ.

"Giải quyết thế nào rồi?". Lee Sanghyeok lên tiếng cắt đứt suy tư của anh.

"Còn không phải đòi tiền sao? Kang đại ca thật đúng là người có kinh nghiệm, chờ hai người kia nói hết xong liền trực tiếp hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền".

"Vậy họ muốn bao nhiêu?". Jeong Jihoon không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ hy vọng có thể nợ Lee Sanghyeok càng ít càng tốt.

"Một triệu". Kang Dongho khàn giọng nói, xem ra vừa rồi quả thực phải mất một phen miệng lưỡi chu toàn.

Khá tốt, số tiền đó cậu có thể lo liệu được.

"Còn đứa bé kia thì sao?". Cậu hỏi.

"Cái gì đứa bé?!"

"Chính là đứa bé vừa rồi đó"

"Cậu cứ nói tiếp đi". Kang Dongho đáp.

"Jihoon, những đứa trẻ như vậy có rất nhiều, em không thể cứu hết được đâu". Lee Sanghyeok nằm ở trên giường cũng lên tiếng tiếp lời.

Nhớ tới bộ dáng mông lung, đôi mắt đẫm lệ kia, lòng cậu không sao kiềm chế nổi mà co rút đau đớn...

"Nhưng là..."

"Đừng có nhưng là nữa, chỉ với bốn người chúng ta, cho dù muốn cứu cũng không thể được". Kang Dongho bi ai đồng tình nhìn cậu.

Trong lúc nhất thời cả phòng liền rơi vào một mảnh tĩnh lặng.

"Được rồi, được rồi, tất cả mọi người mau đi ngủ cả đi, trời sắp sáng rồi đấy... Dù sao đại ca cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ"

Cậu quay đầu lại nhìn Lee Sanghyeok, phát hiện sắc mặt của anh thực sự không được tốt cho lắm liền thở dài một tiếng: "Đúng vậy, anh cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi...".

Lee Sanghyeok cũng thở dài nói: "Lần này cứ coi như là một bài học, từ nay về sau mọi người hãy chú ý cẩn thận một chút".

Han Wangho nhỏ giọng nói: "Chỉ có đại ca là cần phải chú ý thôi, còn chúng tôi lúc nào cũng làm việc cẩn thận"

Anh nghe vậy chỉ lơ đễnh cười, có hơi rùng mình một cái.

"Lạnh lắm sao?". Jeong Jihoon biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi lại. Với thời tiết này, hơn nữa lại là ban đêm, vừa rồi anh bị mất khá nhiều máu, không lạnh mới là lạ.

"Không sao, mọi người cứ ngủ đi, đừng để chậm trễ lộ trình ngày mai". Dứt lời liền nằm xuống giường, dùng sức đem chăn mềm đắp kín lại.

Nhớ tới đêm hôm trước ở cánh đồng nọ, Jeong Jihoon có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định nằm xuống bên cạnh anh. Nhưng loại hành động thân mật kia, cậu quả thực không làm được.
Qua một hồi không lâu lắm, phía giường bên kia rất nhanh truyền đến tiếng hít thở trầm ổn, hài hòa.

...

"Jihoon!". Trong giấc mơ dường như có ai đó đang gọi tên cậu.

"Bà xã!". Jeong Jihoon mơ màng gọi lớn, giật mình mở choàng đôi mắt lại trông thấy gương mặt của Lee Sanghyeok, cậu xấu hổ cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi vô ý quá".

Quay đầu nhìn sang bốn góc phòng, lúc này cậu mới phát hiện mọi người đã thức dậy hết từ khi nào, chỉ còn mình cậu vẫn chưa có rời giường.

Trên chiếc bàn nhỏ vẫn đặt một bát cháo loãng thanh đạm như trước, có điều sắc mặt lão nông cho thuê nhà càng ngày càng trở nên khó nhìn mà thôi. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt người kia có hơi chút tái nhợt nhưng tinh thần lại khá tốt, tự mình bưng lấy chén cháo đưa lên miệng húp một ngụm lớn.

"Anh có thấy đỡ hơn không?". Cậu hỏi.

Lee Sanghyeok ăn xong như vẫn chưa thỏa mãn, lau miệng cười cười nói: "Dĩ nhiên không sao cả, năng lực khôi phục của tôi trước giờ vẫn rất tốt, hôm nay có thể xuất phát được rồi".

Vừa nói dứt lời, điện thoại của Han Wangho đột nhiên reo vang.

Han Wangho cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức biến đổi. Anh liếc nhìn cậu một cái rồi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ nghe thấy anh "ừm... à..." với đầu dây bên kia vài tiếng rồi sau đó liền rơi vào một hồi trầm mặc.

"Có chuyện gì vậy?". Lee Sanghyeok ngồi thẳng dậy, khác hẳn so với bộ dáng lười nhác khi vừa rồi, một thân khí phách vừa ổn trọng lại mang theo khí tức lạnh lùng.

"Đại ca, chuyện làm ăn xảy ra vấn đề rồi...". Han Wangho đứng một bên cẩn thận nói rồi lại liếc sang cậu.

Jeong Jihoon hoảng hốt có một loại ảo giác bọn họ không còn ở trong cái sơn thôn nho nhỏ này nữa mà đang hội bàn ở tầng chót của tòa nhà Tập đoàn T1.

"Không sao, cứ nói đi". Lee Sanghyeok khoát khoát tay ý bảo Han Wangho tiếp tục.

"Hàng xuất kho tháng trước hình như có chút vấn đề, hiện đang bị hải quan giữ lại... Luật sư Yoon đã qua đó nhưng mọi việc có vẻ rất phức tạp... Ông ấy nói tốt nhất anh nên..."

"Cứ bảo ông ấy tự mình giải quyết đi!". Thanh âm của anh vô cùng bình thản, đối với những người hiểu rõ Lee Sanghyeok chắc hẳn đều biết đây là điềm báo một khi anh đang tức giận.

"Nhưng là..."

"Không cần phải nói nữa!". Lee Sanghyeok không để Han Wangho nói hết liền cắt đứt lời.

"Lee Sanghyeok, anh cứ đi đi"

Mặc dù chỉ nghe thoáng qua nhưng cậu có thể hiểu rõ được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.

Người kia chớp nhẹ mi mắt, nhìn y nói: "Jihoon, đây là lời nói thật lòng của em sao?"

Cậu gật gật đầu, không phải không hy vọng anh giúp mình tìm kiếm Wooje, mà chỉ là không muốn mắc nợ anh quá nhiều...

Trên mặt Lee Sanghyeok hiện rõ vẻ thất vọng: "Jihoon, hàng bị mất có thể mua lại, tiền không có cũng có thể kiếm... Nhưng những thứ đó đều là vật chất, không thể quan trọng bằng tính mạng con người".

Cậu cười nhạt đáp: "Nhưng việc kinh doanh không thể thiếu anh được, còn tôi, cho dù không có anh cũng không sao hết"

Anh chỉ lặng lặng nhìn cậu không dứt, Jeong Jihoon lại điềm tĩnh nở nụ cười. Vốn ngay từ đầu cậu đã muốn tự mình đi tìm Wooje, cho dù không có người kia cũng không sao cả.

Lee Sanghyeok rốt cuộc cũng bị nụ cười của cậu đánh bại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Có những lúc em thật mềm yếu khiến người khác phải xem thường, lại có những lúc cường ngạnh đến đáng sợ..."

Jeong Jihoon tiếp tục mỉm cười nhưng trong lòng lại một mảnh thê lương: "Bởi vì tôi hiện tại đã không còn gì nữa"

Han Wangho đứng bên không thể nhịn nổi phải lên tiếng: "Đại ca, hay là để tôi đi thay anh"

"Cậu cứ ở lại đây đi"

"... Jihoon, hãy cho tôi thời gian ba ngày"

...

Nhìn bóng lưng Lee Sanghyeok ngày càng mờ dần rồi biến mất trên con đường nhỏ, ba người đều trầm lặng không nói gì, trong nội tâm nháy mắt cảm thấy có một chút trống rỗng.

"Chúng ta cũng nên đi thôi". Kang Dongho nói.

Han Wangho nhận lệnh thay thế vị trí của anh đứng bên cạnh cậu, nghĩ muốn giúp cậu xách đồ liền bị cự tuyệt: "Anh Han, tôi có thể tự mình cầm được".

Trong túi xách của cậu chỉ có một ít rau củ mua được từ sơn thôn kia, cũng là túi nhẹ nhất trong cả ba người. Trải qua một hồi rèn luyện, cậu đã dần quen thuộc với loại cuộc sống bôn ba như thế này rồi, buổi tối cũng không mệt mỏi như trước, dính đầu vào gối liền lập tức chìm sâu vào giấc ngủ nữa.

'Có lẽ cứ như vậy qua cả đời cũng không chừng...'. Jeong Jihoon ảm đạm thầm nghĩ.

Trên đường cát vàng đầy trời nhưng không khí lại khác hẳn trước đây, ba người đều lặng lặng tiến bước, không có một ai lên tiếng nói chuyện.

Bọn họ đi bộ liền một mạch, rất nhanh trời đã vào nhá nhem tối mà vẫn chưa có một chiếc xe nào đi qua đây cả. Không mang theo mắt kính nên Jeong Jihoon cũng dần không nhìn thấy rõ đường đi phía trước nữa.

Han Wangho nhìn bộ dáng gian nan của cậu liền lên tiếng: "Hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ chân cái đã. Vừa rồi tôi có trông thấy một căn nhà hoang nho nhỏ, chúng ta quay lại tìm xem đi"

Ba người lặng yên quay ngược trở lại, chưa đầy mười phút liền trông thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát dựng trên một mảnh đất hoang tàn...
Phòng nhỏ tuy cũ nát nhưng so với ngủ ở chốn đồng không mông quạnh vẫn tốt hơn rất nhiều.

Jeong Jihoon ngồi lên một khúc gỗ mục, tháo ba lô trên lưng xuống: "Mọi người đã đói bụng cả rồi chứ? Ăn một chút gì đi đã"

Ở nơi như thế này, những thứ mua được cũng chỉ có bánh ngô cùng dưa muối, nhưng đối với mấy cái bụng đói đang kêu gào thảm thiết thì như vậy cũng là đủ lắm rồi. Ba người vừa bỏ đồ ra ăn vừa nhìn nhau cười.

Han Wangho là người lên tiếng trước: "Jihoon, đại ca không có ở đây chắc cậu mệt muốn chết rồi phải không?"

Jeong Jihoon cười cười đáp: "Đâu có, anh ta không có ở đây, tôi ngược lại càng thấy thoải mái hơn ấy chứ".

Kang Dongho lúc này cũng vội chen lời: "Đúng vậy, có Lee tiên sinh ở đây, tôi cũng thấy có chút không được tự nhiên cho lắm".

Han Wangho ngồi bên cạnh gật gật đầu phụ họa theo.

Cậu chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ bọn họ lại nhất trí đồng tình đến như vậy liền có chút kỳ quái hỏi: "Bình thường Lee Sanghyeok đối với mọi người rất hung dữ sao?"

Han Wangho lắc đầu: "Không có! Lee đại ca hầu như rất hòa đồng, thậm chí còn có chút không đứng đắn, thường xuyên cùng cấp dưới nói giỡn mấy chuyện linh tinh, có thứ gì tốt cũng đều chia xẻ hết, chỉ là...".

"Chỉ là sao?"

"Chỉ là một khi tức giận thì hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi"

Jihoon đã tự mình trải nghiệm qua các thủ đoạn của Lee Sanghyeok nên lập tức có thể hiểu được.

Kang Dongho nói tiếp: "Tôi trước kia chưa từng gặp Lee tiên sinh, những ấn tượng của tôi với cậu ấy trước đó tất cả đều là nghe nói từ miệng con trai mình"

"Con trai anh tên là Kang Sena đúng không? Tôi đã từng nghe đại ca nhắc tới vài lần"

Người kia nghe vậy liền gật đầu: "Sena ở nhà cũng thường xuyên nhắc tới Lee tiên sinh, nói nó quen được một đại nhân vật rất khó lường... Mãi đến sau này tôi mới biết Lee tiên sinh chính là ông chủ của tập đoàn T1".

"Bọn họ là quen biết nhau trong tù sao?". Han Wangho lại hỏi tiếp.

Jeong Jihoon nhịn không được buồn cười nói: "Han đại ca, hôm nay anh nói nhiều thật đấy!".

Người kia cũng ha hả cười theo: "Cậu hôm nay không phải đang rất nhàm chán sao?"

"Đại ca không có ở đây, cậu đúng thật là thoải mái nha...". Kang Dongho bật cười khúc khích phụ họa: "Con tôi từ nhỏ học đã không giỏi... Cũng không trách được, có một người cha như vậy nó làm sao có thể học hành chăm chỉ được... Tiểu tử kia, văn không hay võ không biết, hết lần này đến lần khác đều đi chọc ghẹo con gái nhà người ta..."

Đang nói ông đột nhiên giơ một ngón tay về phía cậu: "Đừng nhìn bộ dạng tôi như thế này nhưng con tôi so với Jihoon cũng rất thanh tú, không kém là bao đâu"

Cậu ở một bên mỉm cười nghe ông kể, trong nội tâm tràn đầy hình bóng của Wooje. Cậu cũng rất chờ mong, một ngày nào đó khi mình già rồi cũng có thể hướng người khác khoe khoang về con trai mình...

"Tiểu tử kia mới chín tuổi đầu đã biết đưa con gái nhà người ta đi học, thực sự là khiến tôi tức muốn chết...". Tuy khẩu khí của ông giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng đắc ý: "Đến khi nó học cấp hai còn có một cô bé chạy đến trước cửa nhà tôi khóc rống lên nữa chứ...".

Chìm trong hồi ức một hồi, ông còn không quên bổ sung: "Đương nhiên, những điều này đều do mẹ nó nói với tôi".

"Chính là...". Kang Dongho thở dài một tiếng, lần này là xuất phát từ thật tình: "Khi nó hai mươi ba tuổi có quen biết với một cô gái, cũng là học hành không đàng hoàng nhưng lớn lên thực sự rất xinh đẹp. Sena rất mê mẩn cô gái đó, còn mang cả người về nhà ngủ qua đêm nữa. Kết quả, có một ngày ba của cô bé kia tìm đến tận nhà, hình như gia đình ông ấy rất có tiền... Sena vừa mở cửa ông ta liền lập tức động thủ". Ông siết chặt nắm tay mình lại: "Một câu cũng không nói, cứ như vậy vác gậy gộc đánh tới tấp lên người thằng bé".

"Sena tuy không được học hành tử tế nhưng tâm địa cũng coi như thiện lương, rất ít khi cùng người khác gây mâu thuẫn. Hôm đó là lần đầu tiên nó gặp tình huống như vậy nên chỉ biết hướng vào phòng bếp mà đâm đầu chạy"

"Cô bé kia hình như cũng rất sợ hãi, chỉ biết nằm im trên giường nhìn ba mình cầm gậy đánh Sena"

Trên khuôn mặt già nua nhất thời lộ ra tia phẫn nộ: "Tôi lúc ấy lại không có nhà, mẹ của nó cũng vừa mới đi khỏi... Về sau nghe cô bé kia kể Sena một mực cúi đầu xin lỗi nhưng ông ta vẫn không chịu dừng lại... Cuối cùng không chịu đựng được nữa, nó khua tay vớ đại một con dao trong ngăn kéo tủ bếp vung lên...".

Kang Dongho không tiếp tục nổi, Han Wangho lúc này mới lên tiếng: "Người đàn ông kia chết phải không?".

"Là bị dao cắt trúng cổ"

"Nó và Lee tiên sinh vào tù cách nhau không bao lâu. Sena lại lớn lên vô cùng thanh tú, cho nên..."

Ông nghẹn lời không nói thêm gì nhưng cả hai người đều thấu hiểu. Một nơi như nhà tù...

"Còn Lee Sanghyeok thì sao?". Jeong Jihoon khẩn trương hỏi.

Kang Dongho nở nụ cười, nói: "Lee tiên sinh đã cứu Sena".

"Tôi nghe nó nói, lúc ấy Lee tiên sinh vừa mới đến trại giam. Tuy là nhà cậu ấy có gia thế nhưng khi đó phạm nhân trong tù còn chưa biết, mà bọn chúng cũng chẳng quản những chuyện như vậy. Lúc ấy ở trong phòng tắm, bọn chúng đang đè Sena lại, những người khác đều cố gắng giả bộ như không nhìn thấy, chỉ duy có Lee tiên sinh quay lại đánh ngã tên cầm đầu kia rồi đẩy thằng bé ra khỏi phòng"

"Vậy tên đó thế nào?"

Ông lắc đầu: "Sena nói nó cũng không rõ, chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm đập vào da thịt rồi còn có tiếng gạch men vỡ nát, nó rất sợ hãi và bỏ chạy. Ngày hôm sau không thấy Lee tiên sinh đâu cả, phải đến một tuần lễ mới lại nhìn thấy cậu ấy".

"Những vết thương trên người Lee Sanghyeok chính là vì đó mà có sao?". Jeong Jihoon chậm rãi hỏi, trong đầu hiện lên hình ảnh cơ thể người kia trải đầy những vết sẹo.

"Không phải". Han Wangho phủ nhận nói: "Đại ca tuy trong tù đánh nhau rất nhiều nhưng chỉ là vài vết thương nhỏ nhặt mà thôi".

"Sena nói từ đó lũ phạm nhân đều coi nó là người của Lee tiên sinh mà không dám tìm cớ sinh sự nữa"

"Vậy Lee Sanghyeok có thật là như vậy không..."

Kang Dongho và Han Wangho đồng loạt lắc đầu: "Đại ca không phải là người đồng tính".

Nhìn bộ dáng kiên quyết của hai người bọn họ, y bất đắc dĩ cười khổ: "Vậy Lee Sanghyeok trở thành như bây giờ rốt cuộc là vì chuyện gì xảy ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro