Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình như Lee tiên sinh ngày hôm qua rất vui vẻ!".

Ryu Junyeol bước vào phòng thấy quần áo Jeong Jihoon có chút mất trật tự liền thâm hiểm cười nói, đôi mắt mê đắm thèm thuồng lướt qua người cậu.

"Tiểu tình nhân của cậu quả thực rất mê người, khó trách Lee tiên sinh..."

"Han Wangho có tới không?". Lee Sanghyeok lên tiếng cắt đứt lời hắn, đồng thời đứng dậy kéo cậu ra phía sau mình che chắn.

"Lee Sanghyeok, vết thương của anh..."

"Không sao đâu". Người kia rất nhanh trả lời.

Ryu Junyeol có chút thất vọng nhìn cậu rồi nói: "Cậu ấy đã tới rồi, cho nên tôi đến để mời Lee tiên sinh ra ngoài phòng khách dùng trà".

Hai người đi theo Ryu Junyeol đến phòng khách, lúc này chỉ có mấy tên vệ sỹ đi cùng, không thấy Han Sohee ở đâu cả. Mấy tên đàn em của hắn cũng không có vẻ gì giống như đang khẩn trưởng, mà hắn thì lại càng một bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lee Sanghyeok, ánh mắt anh tĩnh lặng như nước.

Chuông cửa vang lên...

Một tên vệ sỹ đi tới mở cửa, đứng bên ngoài là người đã lâu không gặp – Han Wangho.

Han Wangho gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn như trước rất tốt, trên mặt cong lên một nụ cười ôn nhu vô hại.

Hai tên đàn em khác đi qua khám xét thân thể, anh phối hợp nâng tay lên.

"Han Wangho, chúng ta lại gặp mặt". Ryu Junyeol tức giận nói: "Cậu không mang theo thứ tôi muốn sao?!"

Người kia lắc đầu.

Ryu Junyeol điên tiết quát: "Vậy mày tới đây làm cái gì?!"

Han Wangho khẽ nhìn lướt qua hai người bọn họ, chứng kiến Lee Sanghyeok người đầy thương tích, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia lãnh khốc.

"Tôi tới đón Lee tiên sinh cùng Jeong tiên sinh trở về"

Vừa dứt lời chợt nghe một tiếng vang thật lớn dội đến từ phía sau lưng.

Âm thanh cực đại cơ hồ muốn chọc thủng cả màng nhĩ. Jeong Jihoon quay đầu nhìn lại, xuyên qua cánh cửa rộng mở có thể trông thấy rõ một khoảng của căn biệt thự chỉ trong nháy mắt đã bị sụp đổ, phía trước vẫn còn lưu lại một mảng khói sùng mờ ảo.

"Han Wangho!". Ryu Junyeol vừa hung hăng quát vừa đưa tay móc súng từ phía sau lưng giơ lên.

Nhưng hắn còn chưa kịp nổ súng thì đã bị một viên đạn lao đến xuyên thấu bả vai, Ryu Junyeol kêu to một tiếng, phát súng cũng vì vậy mà mất chính xác, bắn vào mặt tường phía sau lưng anh.

"Cách bắn này là...". Ryu Junyeol lấy tay chặn lại vết thương đang chảy máu, trơ mắt đứng nhìn hai tên vệ sỹ của mình bị kẻ tập kích từ xa bắn chết, khẩu súng rơi xuống bị Han Wangho chậm rãi nhặt lên. Những tên còn lại thấy thế lập tức rút súng ra chỉ thẳng vào đầu Lee Sanghyeok.

"Han Wangho, cậu đừng có dính vào chuyện này, Lee...". Lời còn chưa dứt, lại một phát đạn nữa bay tới, thân hình nặng nề của tên đàn em đứng cạnh nháy mắt gục ngã, từ huyệt thái dương máu tươi ồ ồ chảy xuống.

Chỉ trong nháy mắt, thắng bại đã rõ, Ryu Junyeol trên mặt đầy mồ hôi lạnh.

Han Wangho dí súng vào đầu hắn, Lee Sanghyeok lúc này cũng nhặt một khẩu dưới chân lên, giữ chặt tay cậu tiến tới chỗ Ryu Junyeol.

"Tay bắn tỉa đó là đàn em của chúng ta sao?". Anh hỏi.

"Đều đã bị Han Sohee đem đi hết rồi". Han Wangho lại tiếp tục mỉm cười: "Ryu tổng, hình như ông lại thua nữa rồi"

Mọi chuyện cứ vậy kết thúc vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức khiến người khác khó mà tin được.

Trong phòng rất nhanh chật kín thủ hạ của Lee Sanghyeok, Ryu Junyeol bị hai người đứng bên canh giữ, anh chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha: "Wangho, làm tốt lắm... Cả người đó cũng vậy".

"Cám ơn Lee tiên sinh". Han Wangho nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên nét ôn nhu vô vàn.

Lee Sanghyeok trông thấy bộ dạng của Jihoon cũng nhẹ nhàng cười, sau đó xoay đầu nắm lấy tay cậu.

Còn chưa quá quen với cử chỉ thân mật như vậy, Jeong Jihoon đến mặt cũng đã bắt đầu đỏ lên.

"Động tác rất nhanh nhẹn, nhất là tay súng bắn tỉa kia". Cậu xấu hổ trốn tránh ánh mắt anh.

Ryu Junyeol đã bị bắt, cậu cùng Lee Sanghyeok cũng đã được cứu, vậy Wooje đang ở nơi nào?!

Lee Sanghyeok giống như nhìn thấu tâm tư người khác, vươn người đến trước mặt cậu, bắt phải đối diện với mình: "Jihoon, hãy cho anh thêm ba ngày nữa, anh nhất định sẽ mang con trai em trở về"

Jeong Jihoon có chút mờ mịt.

Vì sao chứ? Ryu Junyeol không phải đã bị tóm rồi sao? "Con trai cậu... hiện đang ở cùng với Han Sohee"

"Han tiểu thư liệu có thể làm hại một đứa bé hay không?"

Lee Sanghyeok nghiêng đầu đi như có điều suy nghĩ.
Han Wangho đi tới vỗ vỗ vai cậu: "Yên tâm đi, có đại ca ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".

Cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Người kia ngồi trên ghế sô pha khẽ vung tay, lập tức có người đem Ryu Junyeol đẩy tới.

"Ông tốt nhất nên nói cho tôi biết Han Sohee đang ở đâu"

Không nghĩ tới hắn lại lắc đầu: "Tôi không biết"

Nghe thấy câu trả lời như vậy, hai thủ hạ canh giữ bên cạnh nhanh chóng thủ thế chuẩn bị tra tấn nhưng hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ miễn cưỡng trả lời: "Đó là sự thật, cho dù có đánh chết tôi cũng vô dụng, Han Sohee nói cô ta đã sớm để lại lời nhắn cho cậu rồi"

Lee Sanghyeok nhăn chặt đôi chân mày, giống như đang cật lực suy nghĩ tìm mọi dấu vết về lời nhắn mà Han Sohee đã để lại.

Thật lâu sau đó, anh đột nhiên quay đầu hỏi: "Jihoon, lúc chúng ta ở chung với nhau... em có nhớ Han Sohee đã từng nói gì hay không?"

Cậu gục đầu xuống cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Han Wangho không giúp được gì đành phải đứng một bên chờ đợi.

"Sanghyeok, nếu...". Jeong Jihoon bất chợt kêu lên.

Lời còn chưa nói hết đã thấy đôi mắt Lee Sanghyeok thoáng chốc sáng rực, từ trên ghế sô pha bật dậy kéo cậu đến siết chặt vào lồng ngực.

"Lee Sanghyeok, anh lại nổi điên cái gì vậy?!"

Anh khẽ hôn nhẹ môi cậu rồi nói: "Em gọi anh là 'Sanghyeok', anh thấy rất vui"

"Lee Sanghyeok...". Jeong Jihoon bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn đọc lại lời nhắn mà Han Sohee đã để lại cho anh thôi"

"Là gì?"

"Han Sohee nói...". Cậu tăng thêm khẩu khí: "... Sanghyeok, nếu như có gì cần phải nói, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy".

Han Wangho khẽ phì cười một tiếng, Lee Sanghyeok có chút xấu hổ cúi đầu.

" Anh biết rồi"

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình đã lớn xác còn bày ra vẻ vô tội, tâm trạng khẩn trương phút chốc liền thả lỏng.

"Sanghyeok, giờ chúng ta đi đầu tìm Han tiểu thư?"

"Jihoon". Lee Sanghyeok hôn nhẹ lên trán cậu: "Anh biết rõ Han Sohee đang ở đâu, giờ sẽ lập tức lên đường, em ở đây chờ anh trở về"

"Vì sao không để cho tôi đi với anh chứ?". Cậu vội vàng hỏi.

Người kia thoáng chút trầm mặc: "Jihoon... anh không muốn lừa dối em, lần đi này khả năng sẽ rất nguy hiểm, Han Sohee cũng không phải người đơn giản"

"Nhưng tôi rất muốn được nhìn thấy Wooje ngay bây giờ"

"Lần này không được!". Lee Sanghyeok cường ngạnh nói.

"Nếu như vạn nhất có chuyện gì, em ở lại đây, ít nhất con vẫn còn cần em, không giống như anh..."
Lee Sanghyeok bỏ dở câu nói kế tiếp, đôi mắt thấm đẫm bi ai nhìn cậu.

Jeong Jihoon trong lòng xiết chặt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào...
Một hồi lâu cậu mới lên tiếng: "Cũng được, vậy anh... nhất định phải chú ý bảo trọng"

Lee Sanghyeok gật đầu, gọi Han Wangho đến dặn dò vài câu rồi quay lại mỉm cười với cậu.

"Tiễn anh ra cửa được chứ?"

"Giờ sẽ đi luôn sao?". Tuy rằng cậu rất hy vọng có thể nhanh chóng được nhìn thấy Wooje, thế nhưng khi nghe Lee Sanghyeok nói muốn đi ngay lập tức, trong lòng vẫn là có chút lo lắng.

"Anh không ở lại dưỡng thương trước đã sao?"

"Mấy vết thương nhỏ đó không có gì đáng ngại"

Hai người cùng nhau bước đến cửa, anh quay đầu ôn nhu nói: "Jihoon, đêm qua đã bắt em phải chịu thiệt rồi"

"Sao lại nói mấy lời này?"

"Tin tưởng anh một lần cuối, anh sẽ tận lực giúp em... trở lại cuộc sống như trước"

Người kia quay lưng về phía cậu, dáng người cao lớn in xuống mặt đất cô đơn đến tịnh mịch, cũng không đợi cho cậu trả lời đã kéo cửa xe đi mất.

"Lee Sanghyeok!". Cậu đột nhiên lên tiếng.

"Sao vậy?"

Không hiểu sao trong nội tâm lại cảm thấy chút ấm ấp, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một nụ cười: "Lee Sanghyeok, an toàn cùng Wooje trở về... Em cần anh"

Lee Sanghyeok ngồi trong xe nhìn cậu, ánh mắt long lanh tràn ngập hơi nước. Anh tự giễu cười cười nói: "Jihoon, em thật tốt..." rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Chiếc ô tô rất nhanh phóng đi mang theo Lee Sanghyeok cùng Ryu Junyeol không rõ đến nơi nào...

Cậu nhìn lớp tro bụi tản mát trong không khí, trái tim phảng phất trống rỗng như đánh mất điều gì.

"Jihoon, để tôi phái người đưa cậu trở về". Han Wangho không biết đứng phía sau từ lúc nào bỗng dưng lên tiếng.

"Han đại ca, lần này thật sự rất nguy hiểm sao?"

Anh cười cười nói: "Cậu như thế nào lại không tin tưởng đại ca đến vậy chứ? Chẳng lẽ cậu ấy ngay cả một cô gái cũng không đối phó nổi sao?"

Jeong Jihoon cười khổ: "Tôi biết rõ năng lực của anh ấy, chỉ là... Wooje còn đang ở trong tay bọn họ, Lee Sanghyeok, chỉ sợ anh ấy..."

"Jihoon... cậu sẽ ở lại bên cạnh đại ca chứ?"

"Nếu như tôi đồng ý thì Wooje sẽ phải tính sao đây? Những thủ hạ dưới trướng anh ấy sẽ nhìn tôi bằng con mắt như thế nào?"

Những hình ảnh thống khổ đã lâu không xuất hiện lại bỗng chốc ùa về...

Cậu dù sao... cũng không chỉ từng với Lee Sanghyeok... Ý ẻm là lúc trước còn bị mấy chục tên đàn em của anh công rape nữa đó !!!

Thế nhưng cho dù ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là... hai người bọn họ có thể chấp nhận được tất cả những chuyện đã xảy ra hay không.

Chỉ cần những người kia vẫn còn tồn tại, chỉ cần căn phòng kia vẫn còn ở đó, chỉ cần hai người bọn họ ở cạnh bên nhau, nỗi thống khổ kia sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt, trở thành bức tường ngăn cách không sao phá đi được...

Có lẽ, cứ như bây giờ mới là tốt nhất...

Han Wangho sai người đưa cậu trở về. Chiếc chìa khóa lâu ngày không dùng tra vào ổ kẽo kẹt mở ra, một cỗ tro bụi dầy đặc liền ập đến.

Cậu về nhà.

Đồ đạc trong phòng nhuộm lên một tầng bụi mỏng, phòng ốc lâu ngày không có người ở tản mát ra mùi ẩm mốc nhàn nhạt, mọi thứ lạnh băng không một chút hơi người.

Công tắc "tách" một tiếng được bật mở, bóng đèn lập lòe vài cái mới không tình nguyện sáng.

Cậu lấy ra vài thứ, chuẩn bị dọn dẹp lại gian nhà.

Một năm trước, cậu có một gia đình hạnh phúc vợ con đề huề, có một công việc vô cùng tốt, sự nghiệp liên tục thăng tiến không ngừng, sau khi tan làm sẽ có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn, có người vợ xinh đẹp cùng đứa con trai ngoan ngoãn bé bỏng yêu thương...

Hiện tại, chỉ còn lại một mình cậu.

Thời gian qua đã quá quen với việc luôn có Lee Sanghyeok ở bên, đến khi trở về rồi... ngược lại lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Trong nội tâm phút chốc bực bội đến cực điểm, cây chổi trong tay thoắt cái bị ném xuống đất, cậu mệt mỏi ngã gục tựa vào chiếc ghế sô pha.

Bất tri bất giác lại cầm điện thoại lên bấm một dãy số quen thuộc.

"Alo, xin hỏi ai vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lễ phép hiền lành, cùng với tiếng lạch cạch gõ bàn phím quen thuộc.

" Siwoo? Em là Jihoon"

Bỗng chốc một hồi an tĩnh, rồi đột nhiên bên kia truyền đến tiếng hơi thở dồn dập.

"Ji... Jihoon? Thật tốt quá, cuối cùng em cũng đã trở về!". Son Siwoo vô cùng vui sướng nói.

"Hiện tại em đang rất khó chịu, có thể qua tìm anh được chứ?"

"Em cứ ở nguyên đấy, anh sẽ lập tức qua ngay!"
Điện thoại thoáng cái bị cứt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút ngân dài.

Bất quá chưa đến mười phút sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng với giọng nói vô cùng quen thuộc: "Jihoon, mau ra mở cửa, anh đến rồi đây!".

Jeong Jihoon vừa mở cửa liền lập tức bị một đôi tay ôm chầm lấy.

"Jihoon, thật tốt quá, em không sao cả... Em đã trở về..."

Nhìn dáng người gầy gò của Son Siwoo, cậu trêu ghẹo nói: "Người anh cứ như con gái vậy... Em cứ nghĩ mình đã gầy lắm rồi, không ngờ anh còn gầy hơn, nếu là người khác thì cũng phải nặng gấp đôi...".

Lời còn chưa nói hết đã cảm nhận thấy cơ thể người kia có chút cứng đờ.

"Sao vậy..."

Cậu đem y đẩy ra một khoảng nhỏ, tinh tế quan sát đánh giá. Jeong Jihoon bị săm soi một cách lộ liễu liền nghiêng đầu nói: "Em sao vậy? Đâu phải chưa nhìn thấy anh bao giờ"

Siwoo thở dài một tiếng: "Em cùng với hắn ta đi đến Seoul... rồi thế nào nữa?"

Cậu có chút sững sờ rồi rất nhanh cúi đầu xuống.
Thế nào sao...

Đến khi ngẩng lên gương mặt đã được che lấp bởi một nụ cười rực rỡ: "Anh ấy hiện đang giúp em đi tìm Wooje, còn em về trước thu dọn nhà cửa, bằng không khi bé con trở về nhất định sẽ..."

Cậu muốn nói khi Wooje trở về nhất định sẽ đi tìm mẹ nó để cáo trạng, lại nghĩ đến... không biết Kim Jiwon đã đi đến nơi nào rồi.

Đôi mắt bỗng chốc ảm đạm, ngay cả một tiếng cũng không cất nên lời.

Siwoo kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, thở dài lần nữa hỏi: "Em có biết Jiwon đang ở đâu không?".

"Em gặp cô ấy hai lần, nhưng cô ấy đều bỏ đi trước"

"Cô ấy đã nói những gì?"

" Jiwon nói, Wooje là do Lee Sanghyeok bắt cóc..."

Jeong Jihoon gian nan thốt ra những lời này, rồi ngay lập tức lên tiếng giải thích: "Jiwon là bị vị hôn thê của Lee Sanghyeok lừa gạt, con em thật sự không phải là do Lee Sanghyeok bắt cóc, em rất tin tưởng anh ấy"

Đôi mắt người kia tiếc hận nhìn cậu: "Jihoon, em thật sự yêu người đàn ông đó sao?!"

Cậu thoáng chốc sững sờ rồi trầm mặc. Không phủ nhận, nhưng cũng không muốn thừa nhận.Thật là một con người nhu nhược...

"Anh không biết em lại là một con người cảm tính đến như vậy". Siwoo đột nhiên nói.

"Em cũng không biết..."

"Vậy còn Jiwon và Wooje, em tính sẽ làm thế nào?"

"Em muốn trở lại cuộc sống như trước kia, chỉ cần Jiwon đồng ý, em sao cũng được"

Cậu đem mặt vùi vào đôi tay mình.

"Em không muốn ly hôn, không muốn Wooje phải lớn lên trong một gia đình tan vỡ, lại càng không muốn nó biết... cha nó... đã yêu thương một người đàn ông khác..."

Thanh âm trầm thấp phảng phất như tiếng khóc nức nở nghẹn chặt nơi cổ họng, cậu cố nén lại dòng nước mắt đang trực tuôn trào.

"Nhưng mà... hình như em thật sự..."

"Đã yêu hắn rồi". Thanh âm Siwoo có chút trống rỗng vang lên.

Cậu gật đầu.

"Cho dù hắn đã từng đối xử với em như vậy?"

Cậu lại gật đầu thêm lần nữa: "Có phải em rất hạ tiện không?"

"Em có biết em là một người rất nhu nhược?"

Jeong Jihoon thoáng chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lời của Siwoo... rất giống những gì mà Lee Sanghyeok đã nói.

Cậu cười khổ: "Lee Sanghyeok cũng từng nói như vậy... Em quả thật là người rất nhu nhược... Cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể bảo vệ...".

"Anh không phải nói đến những thứ này!". Siwoo lớn tiếng quát, sau đó nắm chặt lấy hai bả vai cậu dùng sức lay mạnh.

"Anh nói em nhu nhược là vì em không dám làm những gì trong lòng em nghĩ!"

Những giọt lệ mơ hồ che mờ tầm mắt, khiến cậu không thể thấy rõ gương mặt người trước mặt.

"Hãy làm những gì mà em muốn! Đừng có lúc nào cũng một bộ quy củ nhất nhất tuân theo mọi chuyện, cho dù là thích một người đàn ông thì có sao cơ chứ?!"

Cậu cật lực khắc chế chính mình, thế nhưng vẫn không sao ngăn nổi những dòng lệ tuôn rơi.Đúng là càng ngày càng giống phụ nữ...

Cậu bực tức xoa xoa đôi mắt: "Nói thì dễ lắm, nếu như bất chợt một ngày anh phát hiện bản thân là người đồng tính thì cũng sẽ phản ứng như vậy thôi"

"Siwoo... em thật sự... vẫn chưa thể tiếp nhận được..."

"Em vẫn nghĩ mình sẽ có một cuộc sống bình thường như biết bao người khác, có vợ con đề huề ấm cúng thì cho dù nghèo khó cũng sẽ cảm thấy vô cùng thanh thản, chỉ cần yên ổn là tốt rồi... Em chưa từng mong muốn cái thứ gọi là tình yêu kinh hãi thế tục... mình chỉ muốn cứ như vậy mà yên tĩnh đi qua hết kiếp này"

Em chỉ muốn có một cuộc sống tĩnh lặng...

Cuộc giải phẫu thất bại kia vốn không phải là lỗi do cậu. Những ngày tháng trả thù điên cuồng... cũng không nên rơi xuống trên người cậu như vậy...

Lee Sanghyeok, người đàn ông có đôi mắt lạnh lẽo sâu thăm thẳm, người đã cướp đi tất cả của cậu, gia đình, cuộc sống, sự tôn nghiêm, thân xác... và cả trái tim cậu nữa.

Tất cả đều bị phá hủy trong tay người đó, nếu như cậu còn là một người đàn ông, chẳng phải nên liều mạng giết chết người kia, cho dù có phải ngồi tù cũng không hối tiếc? Đôi mắt từ từ khép lại, cậu mệt mỏi tựa vào thành ghế, mùi tro bụi nhẹ nhàng vờn quanh sống mũi bất chợt khơi gợi lên hương vị thuốc lá nhàn nhạt trên người ai đó...

Sô pha rất mềm như muốn ôm trọn lấy Jihoon, nhưng không hề co dãn, không hề giống như cơ thể người ấy, kiên cố, dày rộng, không có những vết sẹo mờ trải dài trên da thịt mà mỗi lần chạm vào sẽ làm thân nhiệt lập tức tăng cao...Đôi tay to lớn, vừa thô lại vừa cứng nhưng cũng rất nhu hòa. Cơ thể rắn như thép nhưng mái tóc lại vô cùng mềm mại, mỗi lần trầm mình trong vòng tay người ấy, những sợi tóc mai sẽ nhẹ nhàng cọ lên khuôn mặt, có chút ngứa ngáy. Người đó khẽ gọi tên cậu, thanh âm trầm thấp đặt lên một nụ hôn ngọt ngào...

Cậu tức giận lắc lắc đầu mình, muốn đem tất cả những hình ảnh kia quẳng đi hết, nhưng lại không làm được.

"Jihoon, em đang nghĩ gì vậy?"

Siwoo lên tiếng hỏi, đôi mắt nồng đậm đau xót.

Trước mắt cậu chỉ có một mảnh mơ hồ.

Lee Sanghyeok... em rất nhớ anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro