[Jiwon] - Cảm ơn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Đây là câu chuyện của hồi ức, chỉ là hôm nay mình mới thật sự có dịp để viết nó ra như vậy. Để mình trầm lại một chút vào một ngày chẳng lạnh cũng chẳng ấm như hôm nay. Để mình cảm ơn một người đặc biệt.

     Ngày mưa tháng gió năm mây. Gửi đến em, cô bé đã chịu đựng tổn thương.

     Đó là một ngày hạ nắng vàng rơi trên con phố nhỏ của chốn Hà Thành nhộn nhịp. Nhưng dường như góc phố nhỏ này lại có chút yên ắng, có chút nhẹ nhàng. Bầu trời ngoài khung cửa xanh ngát vẫn còn phảng phất mùi cơn mưa đầu mùa mới lướt qua góc phố đầy vội vã. Gió nhè nhẹ đưa theo cái mát lạnh luồn vào mái tóc em - cô bé yêu dấu của tôi. Em ngồi đó, ngâm nga những giai điệu quen thuộc, ánh mắt vô định rong ruổi đuổi theo từng thanh âm cứ thế xa dần. 

     Em những ngày đó vẫn chỉ là một cô bé mới bước vào năm đầu cấp 2. Vẫn còn là cô bé ngây ngô vô tình đem lòng mến mộ người chị nọ - một bông hoa nảy mầm trong tim. Cô bé ngày ấy một mình bước đi trong đường hầm tăm tối bỗng lại được soi đường bởi những cánh hoa. Những cánh hoa tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt tựa trăng vàng. Nghe kì lạ nhỉ? Cô bé ấy cứ đi theo những cánh hoa rơi trên nền đất lạnh, từ từ nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm tưởng như chẳng bao giờ kết thúc. Cảm nhận mặt trời chiếu vào cơ thể, cảm nhận thảm cỏ xanh dưới chân mềm mại. Cô bé năm ấy lần đầu hiểu được đơn phương thật sự là gì. Cô bé năm ấy vẫn cứ nghĩ việc mình thích một người con gái khác là bình thường. 

     Cũng cô bé ấy bị tổn thương bởi chính những người mình thương nhất. Bởi cái ngày hôm ấy, bầu trời trong xanh bỗng chốc trở nên âm u. Và tiếng mưa rơi ngoài hiên cửa cũng chẳng thể che đi tiếng vụn vỡ trong lòng. Một cô bé mới cảm nhận những rung cảm đầu đời nghe thấy bố mẹ mình nói những người đồng tính là 'trái tự nhiên'. Cái cảm xúc non nớt ấy bỗng chốc bóp nghẹn lồng ngực em. Liệu có đúng hay không, cái thứ tình cảm này, cô bé ấy đã thật sự nghĩ vậy đó. 

     Cô bé ấy đã lần nữa lạc vào đường hầm tăm tối. Chỉ là lần này chẳng có bông hoa nào chỉ đường cho cô bé nữa rồi.

     Phải mãi đến sau này, khi tổn thương sớm đã chất đầy lên trái tim ấy, cô bé của tôi mới nhận ra tình yêu nào mà chẳng là tình yêu. Ánh hồng trên má mỗi lần chạm mặt. Cái nắm tay ngại ngừng bối rối ngày đầu hẹn hò. Cái ôm ấm áp khi mùa đông giá rét ùa về. Nụ hôn nhẹ nhàng lúc ta kề bên. Dù là gì đi nữa, chẳng phải trái tim ta chung nhịp đập thì đó là tình yêu rồi sao. Giới tính vốn đâu phải thứ nói lên tình yêu của ta là sai hay đúng. 

     Chỉ là tôi vẫn ước mình có thể quay lại những năm tháng đó, để có thể nắm lấy đôi tay đã từng chút tự hủy hoại bản thân của em. Để ôm em vào những đêm cô đơn. Để dỗ dành em khi giọt nước mắt lăn dài. Em ơi, tôi thương em nhiều biết bao. Nhưng cũng thật cảm ơn em vì đã mạnh mẽ đi qua đường hầm đó. Cảm ơn em vì đã không từ bỏ bản thân. Cảm ơn em thật nhiều vì đã cho tôi cơ hội để nói lời thương tới em. Cảm ơn em nhiều lắm. 

     Cô bé à, em đã chịu nhiều tổn thương rồi. Giờ em đã có thể ngủ thật ngon, tôi sẽ ở đây, sẽ bảo vệ em mà.  Cô bé à, chúng ta đã vất vả rồi.

 _________________________________  

     Mình nghĩ sẽ có rất nhiều bạn đã từng ngồi nghe bố mẹ nói ra những lời miệt thị LGBT+ và rồi cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy đau lòng vì mình cũng là một trong số họ, trong số những người mà bố mẹ mình đang buông ra những lời miệt thị kia. Mình hiểu, vì mình cũng đã trải qua điều đó rồi. Mặc dù mình chưa come out và những điều ở trên chỉ là khi tivi vô tình chiếu 1 chương trình liên quan đến LGBT. Mình vẫn còn nhớ lúc đó mẹ mình nói gì. Mình vẫn còn nhớ lúc đó bố mình đã phản ứng ra sao. Và mình vẫn còn nhớ tối đó chiếc gối của mình đã ướt đến mức nào 

     Đôi lúc mình cảm thấy đau đớn làm sao khi những lời làm chúng ta rơi vào vực thẳm chẳng phải của những người xa lạ ngoài kia. Mà lại đến từ người ta thương, người ta tin tưởng nhất. Tại sao nơi ta gọi là nhà lại chẳng thể yên bình bằng một chốn nhỏ nào đó trên mạng xã hội. Chẳng thể khiến ta chia sẻ ra mọi tâm sự như một người bạn cách ta cả trăm cây số. Từ khi nào mà việc là chính bản thân trước mặt người mà đáng lẽ ra phải là người ta 'tin tưởng' nhất lại khó khăn đến vậy. Và tại sao việc yêu một ai đó cùng giới lại bị cho là 'kinh tởm', là 'khác người', là 'bất hiếu' 

     Nhưng dù thế nào đi nữa, mình vẫn muốn nói rằng bạn là một điều tuyệt vời, là món quà của thế giới này. Nếu thế giới tàn nhẫn với bạn, hãy đến đây. Mình sẽ ôm lấy bạn, ôm lấy những thương tổn của bạn. Ít nhất hãy để mình dán lên vết thương ấy chiếc urgo nhỏ. Mình mong rằng bạn sẽ nhận ra bạn không cô đơn, vì còn có chúng mình, còn có những người sẽ không vì bạn có xu hướng tính dục hay bản dạng giới mà ngoài kia vẫn cứ nói là 'khác thường' mà xa lánh bạn. Ở đây, tất cả chúng ta đều bình đẳng. Và ở đây, tất cả chúng ta đều xứng đáng được yêu thương

17:27 - Hà Nội, ngày 11 tháng 3 năm 2022

Mong cho bạn một đời an yên
- Jiwon -                       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro