5. Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Đường Ninh tan tầm về đến nhà, mới biết dì Trương xin nghỉ đi đón cháu gái. Cũng đã làm trước bữa cơm chiều, mà Tần Vũ Minh tối lại tăng ca nên không có về ăn cơm, chỉ có cô cùng với Tần Việt hai người an tĩnh ăn cơm chiều.

Đường Ninh đang muốn lên lầu về phòng, nhìn chén đĩa trên bàn ăn nghĩ đến hôm nay không có người dọn dẹp, lại nhìn đến Tần Việt ở phòng khách đang  gọi điện thoại trước cửa sổ sát đất, hắn đút tay trong túi quần đứng ở phía trước cửa sổ, lưng thẳng góc nghiêng lạnh lùng, nghe người ta nói chuyện trong điện thoại, lâu lâu nói một hai câu ngắn gọn.

Đường Ninh bắt đầu dọn dẹp chén đĩa, dì Trương không ở đây cũng không thể để chén đĩa dơ ở trên bàn ăn được, lại càng không thể để bố chồng đi dọn dẹp được, vậy chỉ có thể là cô đi thu dọn thôi. Tuy cô từ nhỏ tới lớn số lần rửa chén đếm trên đầu ngón tay, việc rửa chén này cô vẫn có thể làm được.

Chỉ là đi vào trong phòng bếp không được bao lâu, bên trong liền truyền đến âm thanh chén rơi vỡ cùng với giọng nữ kêu lên hỗn loạn.

Bên cửa sổ Tần Việt nhíu mày, tắt điện thoại, bước đi đến phòng bếp liền nhìn đến Đường Ninh đứng ở dưới bóng đèn, khuân mặt buồn nản, lông mày rối loạn, tóc  chỉ buộc lỏng có mấy sợi tóc rơi loạn xuống ở bên vành tai, thoạt nhìn nhu nhược có chút đáng thương.

Di chuyển tầm mắt xuống bên chân cô toàn là mảnh nhỏ của chén đĩa rơi vỡ, xem ra chỉ là đánh rơi mấy cái chén. Nhìn kỹ, chân bên trái bị mấy mảnh sứ rơi cứa qua vài đường hiện lên ở mu bàn chân trắng nõn đang hơi rỉ máu, trách không được cô lại mang theo biểu tình thống khổ như  vậy.

Xem cô còn đứng ngây ngốc ở tại chỗ, Tần Việt trực tiếp bế cô ra khỏi khu vực mảnh sứ rơi loạn ra đến ngoài cửa. Do dự một chút, lại một lần nữa bế cô ra tới chiếc ghế sô pha, lấy hòm thuốc tới, buông xuống đôi mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi:" Tự mình xử lý vết thương được không?"

Đường Ninh đầu tiên chính là tự mình không cẩn thận để bị thương, lại bị hắn hai lần liên tục ôm, vẫn là hình thức bế kiểu công chúa, xốc nách một phen bế ôm tới sô pha, trong lòng có chút hoảng loạn. Rụt chân lại, lấy hòm thuốc qua, vội vàng nói:" có thể ạ."

Tần Việt nhìn biểu hiện của cô, nhẫn nhịn nhưng vẫn trách cô một câu:" Vẫn giống như trước đây tay chân thật vụng về." Hắn xoay người đi vào phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ đoan mảnh sứ.

Đường Ninh ngồi trên sô pha xử lý vết thương xong, liền ngồi ở đó ngây ngốc kéo má, cô còn đang đắm chìm trong câu nói cuối cùng của hắn.

Trước kia...

Đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới trước kia, cũng là lần đầu tiên cô dám hồi tưởng lại chuyện trước kia

Thời điểm đó, hắn cũng thường xuyên nói cô tay chân luôn vụng về.

Nàng không biết nấu ăn, nhưng lại vì hắn mà thử nấu một lần, kết quả đương nhiên không thể nào ngon, hắn lúc đó liền búng trán cô nói như vậy.

Còn có rất nhiều chuyện khác giống như vậy vào thời gian đó, nhưng cô khi đó trong lòng tràn đầy ngọt ngào lâng lâng,  cô thích hắn dùng giọng nói trầm thấp ôn nhu trách cứ, là bất đắc dĩ thấp giọng mắng, cũng là bao dung sủng ái.

Hiện giờ ký ức lại bị đánh thức, tâm trạng bây giờ chỉ còn lại là chua xót.

Cô bây giờ là vợ của con trai hắn, còn hắn lại là bố chồng của cô

Cô cho rằng bọn họ có thể coi như không có chuyện gì mà giả tạo bình thản khi ở chung, nhưng hắn lại nhắc tới ký ức của cả hai.

Hắn đem cô coi là cái gì đây?

Đường Ninh càng nghĩ càng loạn,  thở dài một tiếng

Tần Việt dọn dẹp xong đi đến bên cạnh cô, cô vẫn còn đang vô định nhìn về một điểm không xác định, không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt Tần Việt dừng trên chân của cô, băng bó cũng không tệ nha, lièn nói:" Thời gian không còn sớm nữa, đi lên lầu ngủ đi."

Đường Ninh nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu, chống thân từ trên sô pha đứng lên.

Cô trên chân có mấy vết thương do mảnh sứ cứa vào nhưng đều nằm trên mu bàn chân, tuy là cắt qua da nhưng vẫn có chút đau.

Nghiêm trọng nhất là vết thương ở mặt trong của chân, miệng vết thương hơi dài kéo gần đến bàn chân, Đường Ninh thử thăm dò đem chân đặt trên mặt đất, đứng im còn ổn, cô hơi dùng chút lực bên chân trái di chuyển, vừa cử động miệng vết thương bị ép đè trên mặt đất truyền đến đau đớn

Cô tê cứng họng, còn hắn thì mang một bộ dạng thờ ơ lạnh lùng, xem cô một bộ dạng gian nan tự chính mình chậm ra bước đi.

Nhìn một lát, vẫn là cúi người, bàn tay to lớn vòng qua phía sau cô cùng cong chân, trực tiếp đem cô chặn ngang ôm ở trong lồng ngực.

Đường Ninh đột nhiên bị bế lên, sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ mình ngã xuống liền nắm lấy áo sơmi ở trước ngực hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng mi mắt là cằm kiên nghị sạch sẽ, râu được cạo sạch. Đường Ninh liếc mắt một cái, ý thức được chính mình còn trong lồng ngực hắn, duỗi chân muốn đi xuống dưới.

Phía trên vang lên giọng nói trầm thấp, ở ban đêm thật phá lệ mê người:" Đừng lộn xộn, ta ôm ngươi đi lên."

Đường Ninh nắm chặt ngón tay, thanh âm giảm nhẹ, mang theo không đủ tự tin nói;' Không có viẹc gì, con có thể đi được, hơn nữa như vậy... Không được tốt cho lắm."

Tần Việt cười nhạo một tiếng, một bên ôm cô lên cầu thang, khóe miệng trào nhẹ:" Ngươi xác định hiện tại có thể đi lên lầu 3?"

Tần Việt phòng ngủ ở lầu 2, còn cô với Tần Vũ Minh thì ở lầu 3.

Đường Ninh nghĩ đến chân mình, hơi há miệng rồi ngậm lại, xác thực chân của cô bây giờ không thể nào đi lên đến lầu 3.

Ban đêm yên tĩnh, trong phòng im ắng, chỉ có hai người bọn họ.

Cô ở trong lồng ngực hắn, dựa vào bờ vai rộng lớn mang lại cảm giác cực kỳ an toàn, bước chan vững vàng thong thả, nghe mỗi bước chân của hắn trầm ổn từng bước từng bước đi lên lầu, Đường Ninh chậm rãi thả lỏng thân thể.

Ánh đèn hai bên cầu thang mờ nhạt, hình ảnh phản chiếu trên người bọn họ cực kỳ an tĩnh cùng chút mờ ám.

Đường Ninh phóng túng tâm trí lúc này của mình sa vào cảm giác an tòan này, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, thần sắc tự nhiên, cảm nhận được cơ thể mềm mai trong lồng ngực đang dần thả lỏng, lơ đãng cúi xuống liế nhìn cô một cái,xem cô an phận rũ lông mi, tay còn nắm áo sơmi trước ngực hắn. Tần Việt khẽ nhếch khóe miệng cười.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#htuc