CHƯƠNG 1: Lời Nguyền Lãng Mạn ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời âm u vần vũ như báo hiệu điềm chẳng lành. Chiến trường khắc nghiệt vốn không phải nơi dành cho sự may mắn. Máu chảy đầu rơi, người người yêu khóc. Kể cả thế, họ vẫn miệt mài chiến đấu, để trở thành kẻ cuối cùng được nở nụ cười chiến thắng.

Biết bao người đã chết

Ngay cả trên chiến trường này, kẻ chiến thắng sau cùng vẫn là anh, vị thần chiến tranh. Người đời xưng tụng anh là thần. Võ thần của Goryeo, Jeon Jungkook. Anh đứng lặng người nhìn một lượt cảnh tượng trước mắt.

Bàn tay Jungkook trong vô thức vung lên, chỉ một nhát đã chém đứt đầu tên địch phía trước. Lưỡi kiếm vừa thấm đẫm máu của kẻ này lại tiếp tục tắm trong dòng máu của kẻ khác. Bốn bề xung quanh anh người chết như ngả rạ. Những người dân vô tội bị bắt đang gào khóc thảm thiết. Âm thanh ai oán của những con vật, chiến mã bị chặt chân đang thoi thóp thật não nề. Bầy quạ đói mồi bay đến đậu trên những xác chết chất thành đống, miệt mài rỉa xác.

Chẳng phải cả linh hồn lẫn thể xác của ta cũng đang bị ăn mòn rồi hay sao? Ta mà cũng có loại hối hận này cơ đấy. Thế nhưng tất cả những chuyện này nào có phải vì ta, mà vì bảo vệ đất nước Goryeo này, Goryeo của ta. Cũng là vì vị thần của đất nước này vì bảo vệ vị vua ấy.

Jungkook hét lên một tiếng. Anh không chút do dự nhắm thẳng hướng quân địch lao đến, liên tục vung kiếm chém không một giây ngơi nghỉ. Anh là vị thần được sinh ra từ trong máu lửa. Bỗng một tia chớp ánh lên rạch ngang bầu trời. Cờ hiệu của Goran bốc cháy ngùn ngụt, còn cờ hiệu của Goryeo bay phần phật trong gió.

- Tướng quân Jeon Jungkook kìa!

- Tướng quân Jeon Jungkook vạn tuế!

Đại quân ca khúc khải hoàn trở về mảnh đất quê hương, mảnh đất của vị vua mà họ dốc lòng chiến đấu để bảo vệ. Tiếng vó ngựa vừa trải qua trận đại chiến chừng như đã cạn kiệt sức lực nhưng lại cất lên những tiếng reo vui nhẹ nhõm. Dù có những con người xấu số vĩnh viễn không thể quay trở lại, nhưng tướng quân Jeon Jungkook của chúng ta đã đại thắng trở về rồi. Dân chúng hô vang tên anh trong niềm vui thắng lợi. Tướng quân Jeon Jungkook của họ uy nghiêm với mái tóc dài được cột lên. Anh dựng thẳng lưng, cưỡi ngựa oai phong tiến đến.

Phía trước cánh cửa dẫn vào kinh thành có quân cảnh vệ đứng trấn thủ. Các thuộc hạ của Jeon Jungkook một thân lành lặn leo xuống lưng ngựa, rồi cất tiếng hét vang như sấm dội. Bọn họ, những binh sĩ đã liều cả sinh mạng chiến đấu không ngơi nghỉ với quân địch, lòng đoán chắc cánh cửa kinh thành sẽ rộng mở hân hoan chào đón họ trở về.

- Mau mở cổng thành ra! Tướng quân Jeon Jungkook đã giành chiến thắng quay về rồi!

- Jeon Jungkook cởi bỏ quân phục, chờ nhận thánh chỉ

Chỉ là tên quan thất phẩm đứng trấn thủ trước cổng thành, vậy mà dám dùng thái độ trịch thượng không biết trời cao đất dày đó hất hàm với Thượng tướng quân Jeon Jungkook sao? Một tướng soái đứng ngay phía trước anh liền nổi giận, lớn tiếng quát mắng.

- Tên khốn nhà ngươi! Ngươi có biết mình đang đứng trước mặt ai không hả?

Anh ta toan rút kiếm ra đe doạ, Jeon Jungkook đã đưa bàn tay phải không bị thương của anh lên ngăn lại. Anh phát giác trong bầu không khí của các binh sĩ trước cổng kinh thành có gì đó khác với lúc nãy.

- Tội nhân đại nghịch Jeon Jungkook mau buông kiếm, quỳ xuống nhận thánh chỉ!

Tội nhân đại nghịch. Hắn vừa bảo anh là tội nhân đại nghịch. Đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt của Jungkook bắt đầu dao động dữ dội.

- Tên khốn! Ngươi mất trí rồi chắc!

Người thuộc hạ đứng bên cạnh anh hét lớn.

Thánh chỉ ư? Không đời nào là thánh chỉ được. Không phải. Không thể như thế. Anh đã liều mình chiến đấu theo thánh chỉ đó để trở về đây cơ mà. Jeon Jungkook vừa toan cử động, các cung thủ từ phía trên tường thành liền nhất loạt kéo căng dây cung chĩa thẳng vào anh

- Tội nhân đại nghịch Jeon Jungkook!

Thật hoang đường. Quá sức hoang đường. Mũi tên đang nhắm vào anh kia không thể nào đến từ thánh chỉ được. Đây quả thật là lệnh mà Hoàng Thượng đã truyền xuống ư?

- Ta phải gặp Bệ Hạ. Mau tránh đường đi

Jungkook liền bước lên một bước. Thế nhưng những binh sĩ ở phía trước trên tường thành lẫn vệ binh trước cổng đều nhất quyết không nhường đường. Dân chúng mới vừa nãy còn hô vang tên anh, giờ đang quỳ mọp xuống, nín thở chờ đợi. Dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.

- Kẻ nào dám ngăn cản, ta sẽ giết không tha. Mau tránh đường đi!

Đúng giây phút Jungkook vừa toan rút kiếm ra thì pặc pặc pặc! Cơn mưa mũi tên từ phía trên như xé tầng không bay vút xuống. Các binh sĩ đứng phía sau anh chỉ kịp kêu lên một tiếng hự rồi đồng loạt ngã gục. Những mũi tên cắm la liệt khắp nơi. Cảnh tượng thật quá sức kinh hoàng. Đôi mắt họ mở trừng trừng, máu chảy lênh láng trên nền đất.

Trận chiến kéo dài suốt ba ngày đêm không ngơi nghỉ, quân địch dã man tàn bạo đến thế cũng không giết nỗi họ. Ấy vậy mà, giờ họ phải chết một cách vô ích như thế này, đến một thanh kiếm cũng không được nắm trong tay. Bàn tay cầm kiếm của Jungkook run run. Anh phải bảo vệ nhưng binh sĩ còn sống ở phía sau. Jungkook trừng trừng nhìn cánh cổng thành chậm rãi mở ra, rồi một thân đơn độc, nặng nề bước về phía ấy. Cơn phẫn nộ như hằn sâu thêm theo mỗi bước chân anh.

Jungkook dừng lại ngay phía trước chính điện. Hoàng hậu đã đứng sẵn ở đó đợi anh tự bao giờ. Ái phi xinh đẹp của Hoàng thượng chính là muội muội độc nhất của anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Hoàng hậu đang túm chặt lấy vạt váy, đôi mắt cô rưng rưng nhìn anh. Jungkook chôn chân tại chỗ, anh đưa mắt nhìn sang cảnh tượng phía bên kia. Toàn bộ gia quyến cùng các gia nhân của anh đều đang bị trói. Họ bị ép quỳ gối, trên người vận trang phục của tội nhân, bộ dạng ai nấy đều vô cùng tiều tụy và thảm hại, xem ra họ đã phải chịu tra tấn không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro