CHƯƠNG 4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin còn đang bàng hoang bởi ý nghĩ khách sạn kia là của Jungkook thì lại bất ngờ bởi một chuyện khác . Giờ cậu đã biết tậm trạng của cô bé Lọ Lem khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm là thế nào rồi. Cậu không biết múi giờ của Canada và Hàn Quốc chênh lệch nhau mấy tiếng nên chẳng rõ bây giờ là mấy giờ. Jungkook vừa lầm bầm vừa thong thả xác nhận thời gian trên đồng hồ đeo tay. Ở Hàn Quốc lúc này đã là mười giờ sáng

                                  •••

Tiếng còi xe inh ỏi từ khắp các phía dội vào tai. Những con người hối hả rảo bước như thể đang đuổi theo một thứ gì đó, phía sau là khung cảnh rất đỗi quen thuộc. Đây là nơi hai người đến sau khi bước vào cánh cửa một toà nhà họ đi ngang qua. Jimin đứng trước vạch sang đường, hít một hơi bầu không khí nhạt nhẽo của thành phố, rồi nở nụ cười

- A, ngủ ngon quá

Nụ cười ấy không giống nụ cười của một cậu bé chút nào, tựa như có sự buồn bã trong đó, khiến Jungkook hoài nghi

- Giống như tỉnh dậy sau một giấc mộng vậy, tôi chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình được đi du lịch nước ngoài. Nhờ chú mà tôi có được cơ hội này, thành thật cảm ơn chú

Cảnh tượng Jungkook đứng giữa tầng tầng lớp lớp lá phong đã rất đẹp trai rồi, vậy mà giờ đây, ngay giữa trung tâm thành phố, trông anh còn ngầu hơn gấp bội. Jimin nhìn anh một lần nữa như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trong mắt. Cậu phải cám ơn anh. Nhờ anh mà một đoạn ký ức tốt đẹp đã xuất hiện trong đời cậu. Jimin cúi gập người khiến Jungkook không biết làm thế nào. Là Jimin tự ý đi theo anh, anh có cho cậu được cái gì đâu. Khoé môi Jimin vẽ nên một nụ cười

- Vậy tôi đi đây. Tỉnh dậy rồi thì phải đi học chứ. Nếu hôm nay tôi có gây phiền hà gì cho chú, mong chú bỏ qua nhé! Có lẽ vì tôi quá phấn khích thôi!

Jimin quay lưng, hối hả chạy về hướng trường học. Giá mà những ký ức này không bị gió cuốn đi thì thật tốt biết bao. Ký ức này rất quan trọng, bởi nó là khoảng thời gian chưa từng có trong cuộc đời cậu. Những kẻ buông lời đàm tiếu sau lưng cậu, những kẻ đối xử tệ bạc với cậu trong chốc lát bỗng bay biến đâu hết, chỉ còn lại hình ảnh con đường đẹp đẽ ấy. Dù phải chờ đợi một chút, nhưng anh đã bước đến bên cạnh cậu, có lẽ anh đứng là thần hộ mệnh của cậu. Jimin muốn lưu giữ những cảnh tượng ấy thật lâu

Hai ánh mắt chạm nhau, lời bày tỏ "tôi yêu chú" của cậu, đôi mắt trông như thể thời gian ngừng trôi của anh lại càng được khắc sâu hơn

•••

Mặc dù Jimin đã báo với giáo viên chủ nhiệm rằng mình sẽ đến muộn nhưng cậu vẫn bị mắng cho một trận

- Học sinh năm ba rồi. Đầu óc còn để đâu mà lại đi học muộn hả?

Jimin bị gọi lên phòng giáo vụ mắng té tát. Dù Jimin học hành khá tốt, nhưng gia cảnh nghèo khó, cộng thêm chuyện không hoà đồng với bạn bè khiến giáo viên chủ nhiệm chẳng mấy vừa lòng. Chuyện có ai đó không thích mình đâu phải hiếm, nên Jimin cứ nhẫn nhịn cho qua. Mỗi khi trong lòng có chuyện không vui, nghe radio là cách giải toả tốt nhất đối với cậu. Bản nhạc du dương cùng giọng nói của DJ luôn giúp xoa dịu tâm hồn cậu

Jimin lôi quyển sách từ trong cặp ra, lật mở từng trang. Giữa những trang giấy là chiếc lá phong mà người đó bắt được. Cậu chăm chú ngắm nhìn chiếc lá phong màu đỏ thẫm. Nhớ đến khoảng thời gian cùng với anh ấy, đôi môi cậu cong lên thành nụ cười. Giá mà chỉ cần mở cánh cửa bước ra, khung cảnh bên ngoài lại là Canada thì hay biết mấy

- Này! Tới giờ cơm tối rồi mà mày còn la cà ở đâu, sao giờ này mới về hả?

Đừng nói đến Canada, Jimin vừa đặt chân tới trước hiên nhà thì giọng nói chua ngoa của dì đã đập ngay vào người

- Con đi học

Cậu vừa dứt lời, dì cậu liền quát tháo ầm ĩ cả lên

- Mau đi làm bữa tối đi!

Kyung Mi và Kyung Sik cũng nhằng nhẵng kêu đói phụ hoạ theo. Toàn là những con người có tay có chân cả, nào có ai què cụt gì cho cam, thế mà việc nhà chỉ trông vào mỗi mình Jimin. Cậu thở dài ngao ngán, vội xắn tay áo lên làm việc

Đồ ăn trong tủ lạnh chẳng còn bao nhiêu. Jimin định làm cơm cuộn. Cậu cho chút muối vào nồi luộc rau chân vịt rồi rán trứng. Jimin vừa bày cơm cuộn gọn gàng trên tấm thớt thì Kyung Mi đùng đùng đi ra khỏi phòng, tay cầm thứ gì đó. Tờ bướm lướt qua mắt cậu rất quen thuộc. Jimin tháo bao tay nilon rồi vội ra khỏi bếp

- Nó đang chuẩn bị trốn ra nước ngoài đấy mẹ! Chỗ này là Canada đấy!

Dì giật phắt tờ bướm, trợn mắt nhìn

- À thì ra! Tao vốn biết mày là loại con trai không ra gì. Ngay từ đầu mày đã giữ tiền bảo hiểm rồi tính chạy ra nước ngoài đúng không? Thế này mà dám nói là không có sổ tiết kiệm hả?

Jimin mệt mỏi chìa tay về phía dì. Thực ra cậu cũng muốn bỏ trốn lắm. Đến nơi nào cũng được, chỉ cần không phải là cái xó xỉnh này

- Đưa cho con. Con muốn giữ làm kỷ niệm

- Cái này sao lại là kỷ niệm hả! Kỷ niệm cái quái gì? Mày đến chỗ này hồi nào hả? Hôm nay mày bị bắt quả tang rồi nhé. Mày trả ơn tao nuôi lớn mày thế này đây hả?

Bàn tay quen thói ăn cắp vặt của dì bắt đầu đập tới tấp lên lưng Jimin. Cậu cay đắng kêu lêm vì đau, song bàn tay dì không chịu dừng lại. Jimin cố tránh né nhưng dì cứ liên tục đánh vào vai và lưng cậu. Dù vậy cậu vẫn quyết không buông tờ bướm ra

Kyung Mi - kẻ gây ra mớ lộn xộn này đang thong thả đi vào bếp, đụng tay vào mấy cuộn cơm Jimin đã làm xong. Cô ta vừa cầm con dao lên định cắt cuộn cơm thì bị dao cứ vào tay. Á á á, máu từ tay Kyung Mi tuôn ra. Cô ta hốt hoảng gọi mẹ. Đến lúc ấy bàn tay đang đánh cậu của dì mới dừng lại

Liếc nhìn cả hai người đang vây quanh Kyung Mi, Jimij ôm cặp cùng tớ bướm, cầm theo một cuộn cơm rồi đi ra khỏi nhà. Cậu cũng đang rất đói bụng. Vì muốn sống tiếp nên cậu phải cắn răng chịu đựng. Jimin ngồi trên băng ghế trong con ngõ vắng vẻ, ghì chặt cặp sách, trệu trạo nhai cơm. Những chuyện kiểu này xảy ra như cơm bữa nên cậu chẳng còn muốn khóc nữa, nhưng khi nhìn đến tờ bướm, nước mắt lại trào ra. Thậm chí đến cả những hồi ức tươi đẹp cũng trở nên nhăn nhúm như tâm trạng cậu vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro