CHƯƠNG 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai người rời khỏi nhà hàng, đến một đài phun nước gần đó. Những giọt nước bắn tung lên dưới ánh nắng mặt trời, bay vào không trung hệt như đang toả sáng. Nhờ đó mà toàn bộ không gian xung quanh bỗng trở nên lấp lánh hơn

- Cũng đã gần một ngàn năm rồi. Tôi sẽ bi thương một ngàn năm hay sao? Giờ tôi chỉ là một yêu tinh vô cùng cứng cỏi, chấp nhận số mệnh khiêm nhường và mạnh mẽ sống

  Những lời đó làm Jimin bật cười. Cậu nhó lại bộ dạng của bản thân khi nói "Tôi sẽ tự biết trưởng thành thật tốt, thật kiên cường" Hai con người giống nhau như đang từ từ thu hẹp khoảng cách, bước chân tiến đến đài phun nước cũng trở nên nhẹ bẫng

- Làm gì có chuyện con người ta bi thường ngàn năm vạn năm chứ. Cũng làm gì có tình yêu nào kéo dài ngàn vạn năm

- Tôi bỏ một phiếu là có đấy!

- Cậu bỏ phiếu cho cái nào? Tình yêu hay bi thương?

- Tình yêu bi thương

  Chỉ là một câu nói đơn thuần nhưng làm Jungkook có chút bất ngờ. Tình yêu bi thương. Ghép cả hai từ lại khiến cho nơi nào đó trong trái tim anh bỗng nhói lên. Dù đã sống 939 năm, nhưng tình yêu và bi thương chưa bao giờ song hành cùng anh. Những lời ấy khắc sâu vào tận trái tim anh

- Hình như chú không tin thì phải. Có muốn đánh cược với tôi không?

  Jungkook chậc lưỡi vì lời khiêu chiến của Jimin. Làm sao cậu biết anh thích đánh cược? Cậu bảo đã điều tra về Jungkook, rốt cuộc cậu biết được đến đâu rồi?

- Chú sống một mình cũng lâu rồi, nên đã quen với nỗi cô đơn, tính cách thất thường càng lúc càng nghiêm trọng, khó tính, thích những nơi tối tăm và ẩm ướt...

- Cậu ưu tiên điều tra những gì xấu xa về tôi à?

- Ban phúc cho con người, cũng ban cả hoạ nữa... chưa lập gia đình này

  Cái bóng sượt qua vẻ mặt tươi cười thích chí của Jimin

- Vậy nên hình như chú muốn bỏ mặc tôi ở khách sạn đó

- Không phải bỏ mặc mà là cân nhắc lại. Cậu cũng suy nghĩ một chút đi

- Suy nghĩ gì cơ?

- Cái gì không thích thì đừng có làm. Cô Dâu của tôi ấy, cậu không nhất thiết phải làm đâu

- Oà, thì ra... Nói đi nói lại vẫn là chú mong tôi không làm đúng không? Sao bây giờ chú mới nói chuyện đó? À, chú không thích tôi là Cô Dâu chứ gì? Hay chú có người phụ nữ khác, hay đàn ông nào rồi? "Kể cả không có người phụ nữ hay đàn ông khác, tôi cũng không thích cậu nên cậu đừng có làm" chăng? Nhìn thấy kiếm rồi thì rút ra, thế là xong? Chú lại đây. Tôi có phải Cô Dâu hay không, rút kiếm ra là biết ngay! Xem xem chú có đẹp lên không nào!

  Jimin phăm phăm bước lại gần anh. Jungkook vội vã lùi ra sau. Jimin thấy anh thật đáng ghét, hình như anh muốn từ chối cậu. Thế mà hôm qua cư xử như không phải, lại còn bảo đã chờ đợi cậu. Người mà Jungkook đang chờ chỉ là Cô Dâu, không phải cậu ư? Jimin luôn cảm thấy bất an, cậu không hiểu được thực tâm anh nghĩ gì. Sự thất thường của Jungkook cứ như một nồi canh đang sôi sùng sục vậy

  Cô Dâu đột nhiên đùng đùng xuất hiện, dù có đúng là định mệnh đi nữa thì cũng không thể thích ngay được, cậu biết vậy nhưng mà... Giá mà anh đừng từ chối cậu không lý do thế này, có phải tốt hơn không. Chí ít thì Jimin cũng nghĩ như vậy. Dù có phải trả qua một vận mệnh đáng sợ cùng với một người xa lạ đi nữa, nhưng vì người đó là anh, cậu không hề thấy chán ghét

- Cậu đứng đấy mà nói, đứng yên đấy!

  Jimin định rút kiếm ra thật à? Mỗi lần cậu sấn tới, Jungkook lại vừa lùi ra sau vừa hét lên. À không, thật tốt

- Chú mau biến ra thật nhiều vàng đi. Dùng chày của yêu tinh ( 1 ) biến ra thật nhiều, nhiều như thế này này

- Sao tôi phải làm thế? Tôi không có chày

- Không có chày á? Vì sao? Yêu tinh kiểu gì mà lại không có chày?

  Jimin tỏ ý coi thường. Jungkook liền khiến dòng nước của đài phun nước chuyển động, biến ra một cây kiếm. Anh dùng thanh kiếm hất nước về phía Jimin. Jimin cũng dùng tay hất nước từ đài phun về phía Jungkook. Thế nhưng anh sử dụng năng lực, nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện trở lại, dù Jimin vẫn liên tục hất nước vào người anh. Jimin mạnh mẽ chạy theo Jungkook, song quả là không dễ gì bắt được anh

- Hay thật đấy, chú sử dụng năng lực đó chỉ để thắng một thằng nhóc học sinh trung học thôi à?

- Bộ tôi không được sử dụng à?

- Thế tôi có năng lực gì? Chú làm được bao nhiêu việc. Cô Dâu của chú chỉ nhìn thấy mỗi ma quỷ thôi à?

  Cậu có năng lực lớn nhất. Cậu là sự tồn tại duy nhất có thể rút được thanh kiếm của Jungkook. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu chẳng qua chỉ như một công cụ để rút thanh kiếm của Jungkook ra mà thôi. Có rất nhiều điều Jimin không hề hay biết, cũng không ít điều Jungkook không thể nói cho cậu biết. Anh đứng lặng nhìn gương mặt Jimin lấp lánh vì dính nước, rồi lại dời mắt đi chổ khác. Mỗi khoảnh khắc, cảm giác chua chát lại ngập tràn trong anh

  Đùa nghịch thoả thích ở đài phun nước xong, Jimin nói với anh: "Tôi đến chổ đây một lát". Ở Canada cậu làm gì có nơi nào để đi chứ, nhưng Jimin vẫn bảo anh: "Đợi tôi một chút. Chú hãy đọc sách trong lúc chờ đợi nhé". Cậu lôi từ trong cặp sách ra một tập thơ, đưa cho anh rồi đi mất. Hôm đó là một ngày nắng đẹp. Jungkook ngồi ở băng ghế gần đài phun nước, chậm rãi lật từng trang sách của tập thơ. Mỗi trang đều có bút tích của Jimin để lại từng câu. Đôi môi Jungkook khẽ nở nụ cười

  Jungkook dừng lại hồi lâu ở bài thơ Vật lý học của tình yêu, anh đọc câu đầu tiên rồi dần dần xuống dưới. Đúng lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói hào hứng gọi "chú ơi" từ phía xa. Jungkook dời mắt, nhìn sang bên đó. Ngay lối băng qua đường, Jimin đang hớn hở vẫy tay với anh. Bóng dáng Jimin cứ thoắt ẩn thoắt hiện giữa dòng xe cộ ngược xuôi

  Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Jimin rảo chân băng qua đường. Một bước, hai bước. Mỗi lần Jimin bước một bước, vạch kẻ đường màu trắng lại một lần chuyển sang màu đỏ. Jimin mở to mắt ngạc nhiên, nhưng lập tức tiếp tục cất bước. Hệt như một tấm thảm đỏ. Thật tương xứng với Cô Dâu của Jungkook. Jimin đang bước qua khoảnh khắc tựa như phép màu

  Bài thơ vẫn tiếp tục. Jungkook ngồi lặng tại nơi ấy, không thể dời mắt khỏi Jimin đang tiến lại gần anh. Những câu thơ và bước chân của Jimin như đan chồng lên nhau. Jimin nhìn Jungkook. Cậu nở nụ cười vô cùng rạng rỡ

  Cảnh tượng Jimin bước lại gần anh thật quá đỗi rực rỡ, hệt như ánh nắng chính Ngọ chói lọi nhất trong ngày. Nét mặt của Jungkook dần đông cứng lại. Thời gian của anh lặng trôi rồi ngừng hẳn. Cả thế gian cũng như dừng lại. Những giọt nước từ đài phun chầm chậm ngưng đọng giữa không trung. Cậu bé rạng rỡ đến chói mắt ấy cũng dừng lại theo. Jungkook thở ra một hơi, và thời gian tiếp tục trôi đi

  Jimin vui vẻ chạy đến bên Jungkook, nhìn anh đang lặng người đôi mắt ngờ vực

- Chú ơi?

  Anh không đáp lại. Jungkook chớp mắt nhìn cậu, mà lại như không nhìn vào cậu

- Chú giận rồi sao?

  Jimin đang đứng ngay bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt anh thật gần, nhưng cậu không thể nào hiểu được. Cậu chỉ đi đến khách sạn một chút thôi, sao gương mặt anh lại đáng sợ thế chứ, khiến cậu không sao hiểu nổi

  Khoảnh khắc ấy, Jungkook đã quyết tâm tìm đến cái chết. Một lần nữa. Cái chết anh hằng mong đợi và khao khát, khi nó kề cận anh lại muốn né tránh, nhưng giờ anh quyết tâm rồi. Trước khi cậu bé này càng rạng rỡ hơn, trước khi cậu bé này trở nên quan trọng hơn đối với anh, anh phải ra đi thôi, Jungkook nghĩ như vậy

  Tôi quyết tâm rồi. Tôi phải biến mất. Để em luôn nở nụ cười xinh đẹp, tôi phải đưa ra lựa chọn. Lựa chọn kết thúc cuộc sống này

(1)  Hầu hết yêu tinh đều mang theo bên mình một cái chày, nó giống như đũa thần, có thể giúp yêu tinh triệu hồi bất cứ thứ gì nó muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro