Viết từ ngày vào vùng đỏ làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn tắt lại thèm cơm mẹ nấu,
Xa bao lâu chắc con không nhớ nổi.
Đất nước gồng mình từng ngày rất vội,
Vắng làm sao khi con ở tuyến đầu.

Thằng giường dưới kể bố mẹ khấn cầu:
"Mong cho con được tai qua nạn khỏi
Cu nhà mình đi chống dịch mạnh giỏi
Chuyến này về nó vẫn giữ bình an".

Hồi còn bé đòi ăn hàng ăn quán,
Lớn khôn hơn chỉ nhớ bữa cơm nhà.
Con đi làm từng ngõ cùng hẻm lạ
Còn thuộc hơn lối cũ về nhà ta.

Dịch chưa tắt nên đường về còn xa,
Vì đang mặc áo hai màu xanh, trắng
Có nghĩa là phải nhân đôi quyết thắng,
Đồng bào khoẻ mới được trọn niềm vui.

Chiến thắng nào mà chẳng có ngậm ngùi
Ông cha ta còn tung hoành ngang dọc
Hàng trăm năm trải qua bao khó nhọc
Bõ bèn gì vài ba tháng con đi.

Từng người mất buồn đọng lệ trên mi
Con đánh đổi bằng mồ hôi đẫm áo
Bằng nhớ nhung tuổi mới lớn xôn xao
Bằng rủi may, bằng nguy khó cận kề.

Rồi một ngày chúng con sớm trở về,
Ba lô trĩu vai, và mũ trên tay.
Điều nhỏ nhoi mà hạnh phúc lắm thay:
"Mâm nhà mình đủ bốn chén cơm đầy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro