CHAP 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ahn Hyojin sắp tốt nghiệp, thời gian này chăm chỉ đi thực tập tại một bệnh viện. Như mọi ngày, cô luôn có mặt ở bệnh viện lúc chiều.

Thấp thoáng lại thấy bóng dáng cô, áo blouse trắng, mái tóc đen buộc lên gọn gàng. Khuôn mặt Ahn Hyojin sau sáu năm càng thêm xinh đẹp, trưởng thành. So với một Ahn Hyojin hai mươi ba tuổi, nhìn cô lúc này vô cùng chững chạc. Vầng trán cao, lông mày đậm, gọn gàng. Đôi mắt màu cà phê hơi trầm xuống, bên trong có sự bình ổn. Tất cả mọi thứ trên khuôn mặt trắng ngần không tì vết đều đẹp đến hoàn hảo. Thế nhưng người ta để ý đến cô không phải chỉ riêng bề ngoài quá mức hoàn mỹ, cả người cô còn toát ra một loại khí chất rất trầm ổn, khiến người nhìn cảm thấy đáng tin tưởng, rất có dáng của một bác sĩ. Có lẽ đây chính là bản lĩnh tốt nhất trong sáu năm qua mà cô mài giũa được.

Ahn Hyojin đi trong bệnh viện, thỉnh thoảng thấy bệnh nhân ngồi chờ khám bệnh cô lại đến, ân cần thăm hỏi, có khi giải đáp một số thắc mắc cho họ về các vấn đề liên quan đến bệnh trạng.

Đang hỏi thăm một người phụ nữ, đột nhiên có tiếng trẻ con khóc,Ahn Hyojinvội quay lại nhìn, một bé gái người châu Á khoảng năm, sáu tuổi đang đứng khóc. Cô vội vàng tiến đến, ngồi trước mặt cô bé kia, ân cần hỏi.

– Này, con làm sao vậy?

Ahn Hyojin nhìn đứa nhỏ trước mắt, mái tóc đen thả ra, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt. Hơi thở dài, trong lòng cô lại khẽ buồn. Con gái của cô và Solji, cũng lớn như thế này.

Cô bé nhìn Ahn Hyojin, ban đầu còn khóc rất lớn, sau đó hơi ngừng, rồi chỉ thút thít.

– Mẹ nói con chờ mẹ ở ghế ngồi, con lại chạy đi chơi, bây giờ con không tìm thấy mẹ nữa.

Ahn Hyojin vuốt vuốt mái tóc cô bé, rất dịu dàng, trong lòng hơi dâng lên một chút tình thương yêu. Cô luôn mong muốn có thể vuốt mái tóc con gái như thế này.

– À, là vậy à. Vậy cô dẫn con đi tìm mẹ con được không?

Sau hơn một tiếng đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng Ahn Hyojin cũng tìm được mẹ đứa bé, trả nó về cho mẹ. Mẹ của đứa nhỏ này thì ra cũng là người Hàn Quốc. Ở nơi xứ người lại gặp được đồng hương, Ahn Hyojin có chút vui mừng.

– Tôi thấy con bé đứng khóc, liền hỏi ra, hóa ra lại lạc mẹ. May quá, tìm thấy chị rồi.

Mẹ cô bé kia rối rít cảm ơn. Quay sang còn bảo nó cảm ơn Ahn Hyojin.

– Cảm ơn cô nhiều lắm, tôi đi khám định kỳ, hôm nay vì bố nó đi vắng nên phải dẫn theo con. Mà... cô nhìn thật quen mắt.

Mẹ đứa bé mỉm cười, sau đó lại hơi bất ngờ, nãy giờ còn rối trí vì lạc mất con, bây giờ mới để ý tới cô gái trước mặt này, thực sự quá xinh đẹp, lại còn mặc áo trắng, có lẽ là bác sĩ. Nhưng quan trọng là, nhìn cô ấy quá quen mắt, như thể đã từng nhìn ở đâu rồi. Cô cố nhớ, cuối cùng bật thốt lên.

– À, cô là diễn viên  Hyojin, hơn sáu năm trước đã giải nghệ phải không?

Cô chắc chắn nói, không thể nhầm lẫn được, trước đây cô cùng chồng thường xuyên xem phim  Hyojin đóng, chồng cô còn luôn dán mắt vào, luôn miệng khen đẹp. Chẳng qua thời gian trôi qua đã khá lâu rồi, cho nên bây giờ nhìn lại phải mất thời gian mới nhớ ra, cũng bởi vì đây là lầm đầu tiên hai người gặp nhau.

Ahn Hyojin sửng sốt, không ngờ được qua thời gian dài như vậy lại vẫn có người nhớ đến mình. Như vậy cũng có thể nói, sự nghiệp diễn viên của cô trước đây rất thành công.

– Vâng, chị nhìn đúng rồi.

Ahn Hyojin hơi mỉm cười. Gật đầu.

– Thật là bất ngờ quá, không ngờ lại gặp cô  Hyojinở đây. Vậy, mấy năm nay không thấy báo chí nhắc đến cô, cô ra nước ngoài học y sao?

– Vâng, sau khi giải nghệ tôi đã sang nước ngoài, tập trung vào học tập. Mà thôi, chuyện cũ đừng nhắc nữa. Xin lỗi chị, bây giờ tôi phải đi có việc rồi, có duyên sẽ gặp lại sau.

Cô mỉm cười, định quay lưng rời đi, đứa bé lại chạy lên cầm lấy tay cô. Ahn Hyojin quay lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé kia, trái tim bất giác lại run lên. Đối với những đứa nhỏ tầm tuổi này đều khiến cô có chút nhạy cảm.

– Sao vậy?

Ahn Hyojin cúi người, đối mặt với cô bé.

– Cảm ơn cô.

Nói rồi hôn lên gương mặt trắng ngần xinh đẹp của Ahn Hyojin. Cô hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Khóe mắt chớp thoáng có chút ẩm ướt, Ahn Hyojin trợt ý thức được, nhanh chóng ngăn lại. Nhẹ vuốt tóc đứa nhỏ.

– Cô nghe rồi, con ngoan lắm.

Nói xong liền cười nhẹ, luyến tiếc nhìn đứa nhỏ trước mắt một chút, sau đó mới rời đi.

***

Soljin hay vào trong phòng của mẹ, cô bé rất để ý bức ảnh đặt trên tủ gần giường của mẹ. Bên trong ảnh là một cô nào đó, thật sự rất xinh đẹp. Hương Vy nghĩ thế. Có lần cô định hỏi mẹ Solji cô kia là ai vậy? Sao mẹ lại để khung ảnh của cô ấy trong phòng? Thế nhưng đêm hôm đó. Soljin khó ngủ chạy đến phòng của mẹ, chỉ hơi hé cửa thôi đã nghe tiếng mẹ Hương khóc, khóc rất đau lòng, thì ra là mẹ ôm khung ảnh của cô kia mà khóc. Từ đêm hôm đó, cô đã bỏ đi ý định hỏi mẹ việc cô kia là ai. Người khiến mẹ Solji khóc, cô không muốn nhắc nhiều.

Heo Solji ngồi ở trên giường đọc sách, chợt thấy cánh cửa hé mở. Thân hình nhỏ bé kia chợt lộ ra.

–  Hyojin, lại đây.

Cô cười thật tươi, gấp lại cuốn sách sau đó đặt trên tủ đầu giường.

– Con ngủ với mẹ  Solji nhé?

 Soljin   đi đến gần giường, bỏ dép đi trong nhà ra, sau đó lên giường, chui vào trong chăn.

Heo Solji bật cười, cô còn chưa kịp nói đồng ý nó đã yên vị trong chăn rồi, không biết còn hỏi làm gì đây? Cái tính tự nhiên này không biết là học từ đâu ra.

– Mẹ đã đồng ý đâu?

– Mẹ Solji vừa mới nói con lại đây còn gì?

Soljin hơi nhíu mày, bởi vì cô biết thừa mẹ sẽ đồng ý, cho nên mất thời gian để làm gì nữa?

– Được rồi, con thật giỏi nói chuyện.

Heo Solji lại cười, theo thói quen hôn lên cái má nhỏ nhắn hồng hồng kia một cái.

– Mẹ khen con đẹp con sẽ thấy vui hơn.

Soljin cười, sau đó nằm xuống, lại để ý đến khung ảnh đặt trên tủ. Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn một chút.

Heo Solji để ý. Sau đó vuốt vuốt tóc cô bé, hỏi.

– Con có tò mò muốn biết cô kia không?

Soljin quay lại nhìn mẹ, hơi nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

Heo Solji hơi bất ngờ. Đứa nhỏ này thỉnh thoảng thấy gì đó hơi lạ sẽ hỏi, nhưng hết lần này đến lần khác nhìn thấy ảnh của Ahn Hyojin lại không hề mở miệng hỏi một câu.

– Sao vậy? Không thấy tò mò thật à?

Cô hỏi thêm một câu, Soljin lại lắc đầu.

– Không thấy cô này đẹp sao?

Nói rồi dùng ngón tay trỏ đặt lên khuôn mặtAhn Hyojin trong bức ảnh.

Soljin nhìn một chút, cảm thấy cô này thật quen, cũng thật gần gũi, nhưng thật sự cô chưa từng được gặp một lần. Lần đầu tiên  Soljin   nhìn mặt người lạ mà không thấy chán ghét, không muốn tỏ ra lạnh lùng. Cô trong ảnh này, Soljin  thấy rất đẹp, đặc biệt là mắt của cô ấy, trong lòng phát ra thiện cảm với cô ấy. Nhưng mà cô ấy lại làm mẹ  Solji khóc, cho nên  Soljin dù không ghét bỏ nhưng cũng không muốn nhắc đến nữa.

– Không ạ, cô này đẹp.

Nghĩ không muốn nhắc nữa, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của mẹ  Solji.

Heo Solji cười, lại hỏi.

– Thế con có thích cô này không?

– Con chưa gặp bao giờ, tuy nhiên con không ghét.

Thật tốt, đây là mẹ con mà. Người sinh ra con mà, người mà chúng ta đã không ngừng chờ đợi mà. Heo Solji vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé kia, tại sao lại giống đến như thế?

– Vậy sau này khi gặp, phải đối xử với cô ấy như với mẹ, nhớ chưa?

 Soljin   ngạc nhiên, sao phải như thế? Đối xử với người khác như với mẹ  Solji à? Việc này thật khó, có khi là không bao giờ.

– Sao lại thế hả mẹ?

Cô thắc mắc hỏi.

– Sau này Hyojinlớn hơn mẹ sẽ nói cho con được không?

Heo Solji mỉm cười, trong mắt có một chút thấp thỏm âu lo, sau này khi Soljin lớn lên, nó sẽ nhìn nhận chuyện này như thế nào? Có thể chấp nhận chuyện mình là một đứa nhỏ được sinh ra từ hai người phụ nữ?

– Mẹ Solji nghĩ con là trẻ con ạ?

Soljin buồn rầu, nhìn mẹ nói.

– Không, chỉ là con chưa đủ lớn thôi. Sau này đến đúng thời điểm mẹ sẽ nói cho con nghe được không?

– Đúng thời điểm là khi nào ạ?

Heo Solji vuốt mái tóc mây mượt mà của gái, dịu dàng nói.

– Đúng thời điểm à? Có lẽ là khi cô ấy về.

Soljin nghe câu này, lại quay ra nhìn khung ảnh kia, đợi cô ấy trở về mới được sao? Cô ấy là ai? Cô ấy đi đâu? Trong đầu cô bé chợt hiện ra rất nhiều câu hỏi. Nhưng mà mới vừa rồi còn nói không tò mò. Bây giờ lại hỏi mẹ có lẽ không hay lắm. Nghĩ rồi liền hỏi một câu khác.

– Thế khi nào cô ấy trở về hả mẹ?

Heo Solji sửng sốt, đã sáu năm rồi.  Soljin lớn bao nhiêu thì cô và Ahn Hyojin cũng đã xa nhau lâu bấy nhiêu. Nhưng mà cô cũng không biết khi nào  Hyojin sẽ trở về. Chỉ nhớ rằng trong tin nhắn cô ấy để lại trong điện thoại sáu năm trước có nói hãy chờ. Chờ chính xác cũng hơn sáu năm rồi. Cũng chưa từng có một tin phản hồi. Nhiều lúc cô cũng tuyệt vọng, nhưng sau đó lại lấy chiếc điện thoại cũ kia ra xem lại. Trong lòng lại thêm mạnh mẽ, tiếp tục chờ đợi. Yêu thương chăm sóc   Soljin thật nhiều.

– Mẹ cũng không biết.

Heo Solji gượng cười. Trong mắt có tia buồn.

– Vậy sao mẹ biết cô ấy sẽ về?

 Soljin thấy mẹ Solji lúc này thật lạ lẫm, từ trước đến nay cô hỏi mẹ nhiều vấn đề lắm. Nhưng chưa có vấn đề nào làm khó được mẹ. Thế mà lần này, mẹ Solji lại bối rối như vậy.

– Cô ấy, chắc chắn là về mà.

Heo Solji nói xong vội với tay tắt đèn. Căn phòng trở nên tối đen. Lúc này đôi mắt cô đã ngập nước, cô không muốn để Soljin nhìn thấy mẹ Soljiyếu đuối như thế. Chợt trước mặt cô có một xúc cảm mềm mại, bàn tay nhỏ bé của Soljin đặt trên khuôn mặt mẹ, cảm thấy rõ ràng ẩm ướt. Mẹ  Solji lại khóc rồi.

Vội ôm chặt lấy cổ mẹ. Nói.

– Mẹ Solji đừng khóc, con cũng muốn khóc theo đấy.

Cô không tự chủ được, nước mắt rơi càng nhiều, phát ra tiếng khóc nhỏ.  Soljin  càng hoảng loạn. Mẹ Solji không bao giờ khóc trước mặt mình cả. Vội an ủi.

– Vâng, con sẽ nghe lời mẹ, sau này cô kia về, sẽ yêu cô ấy như yêu mẹ. Cô ấy về mà, mẹ Hương đừng khóc nữa.

Cô không biết, đầu óc non nớt của Soljin đương nhiên không suy luận được quá nhiều, cô chỉ biết mẹ hình như rất muốn cô kia về, hình như chỉ cần cô ấy về, mẹ sẽ không khóc nữa. Soljin ôm càng chặt, rối rít nói.

--------------------------------------------------

Mấy giặc sắp comeback rùi các bạn đã đủ tiền đu album chưa nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro