Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt đêm Solji hầu như không thể chợp mắt, một phần trong cô cảm thấy lo lắng Hyojin sẽ bị cảm khi nhảy vào bể bơi lúc nữa đêm, phần khác cô suy nghĩ rất nhiều, hay đúng hơn là bị ám ảnh bởi ánh mắt bi thương của Hyojin. Mặc dù không biết chính xác lý do tại sao Hyojin lại nhảy vào bể bơi, lại nhìn mình với ánh mắt bi thương đó nhưng Solji có cảm giác mãnh liệt lần này tất cả đều là lỗi của cô.

Vốn dĩ cả đêm không ngủ nên Solji chỉ đợi đến khi trời vừa sáng đã xuống bếp nấu một ít cháo gừng giải cảm cho Hyojin. Loay hoay suốt cả buổi sáng, nhiều lần từ chối sự giúp đỡ của thím Choi, Solji cuối cùng cũng nấu xong món cháo gừng, không đợi Hyojin thức dậy, cô chu đáo để bát cháo vào một cái khay nhỏ, kèm theo 1 ly nước và 1 lít thuốc cảm sau đó tự tay đem lên phòng Hyojin

Solji đứng đợi bên ngoài rất lâu, cháo cũng bắt đầu nguội, cánh cửa mới được chủ nhân của nó mở ra. Đứng trước Solji lúc này là Hyojin với gương mặt tiều tụy, mệt mõi, quanh mắt Hyojin cubgx đã xuất hiện thêm quần thâm, chiếc áo khoác dài được khoác hờ bên ngoài không che hết được bộ pyjamas nhào nát bên trong, ngay cả mái tóc rối bời, Hyojin cũng không buồn chỉnh sửa lại cho ngay nếp. Ngước lên nhìn thẳng vào Hyojin - con người đang mệt mõi đứng tựa vào cửa, Solji không ngừng tụe hỏi bản thân chuyện gì đang xảy ra vì nếu không lầm thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hyojin trong bộ dạng này. Thật khó để nhìn ra được hình ảnh một chủ tịch Ahn lạnh lùng, đầy uy quyền của ngày thường nữa

" Hyojin.. "

Hyojin không trả lời chỉ lạnh lùng nhếch mép đứng yên đó nhìn Solji với ánh mắt giống hệt ánh mắt đêm qua

" Chị đã nấu cháo... " Solji khẽ cắn môi dưới, cô cúi thấp đầu một chút để tránh đối diện với  ánh mắt đó của Hyojin

" Không cần "

Solji biết trước Hyojin sẽ nói ra hai chứ này. Cô muốn thuyết phục Hyojin ăn chút cháo hay ít nhất cũng uống thuốc nhưng ánh mắt đó khiến cô không thể đối diện và cũng không biết nên nói gì với Hyojin

" Đi đi " Hyojin lạnh lùng sập cửa lại nhưng Solji đã nhanh hơn, theo phản xạ cô dùng tay còn lại giữ chặt cánh cửa trong khi đang rất nỗ lực để không đánh rơi cái khay trên tay

" Hyojin à " Hyojin từ bỏ ý định ban đầu vì không muốn sức mạnh của mình làm tổn thương Solji khi cô ấy đang bất chấp tất cả để giữ lấy cánh cửa " Nghe em nói được không ? "

" Đi di " lời nói không chứa đựng sự tức giận, nó giống như môh người mệt mỏi đang cầu xin sự yên tĩnh. Hình ảnh đêm qua, Solji ở trong vòng tay thậm chí hôn người đàn ông xa lạ kia đã dày vò cũng như làm đau Hyojin rất nhiều

" Hyoji.... chị muốn biết chuyện gì đang xảy ra ?  Tại sa-.... "

" Đừng hỏi " Tuyệt vọng, đau đớn, thất vọng là những gì mà Hyojin đã trải qua khi biết thời gian 10 năm chờ đợi của mình hoàn toàn vô nghĩa. Solji vốn dĩ đã có ngưởi yêu và người đó... Hyojin hoàn toàn không muốn nhắc đến anh ta

" Chuyện hôm qua.... JinSoo... thật ra anh ấy là.... bạn trai... của chị " Solji nói hai chữ cuối một cách khó khăn khi đối diện với ánh mắt của Hyojin. Mặc dù không dám nhìn thẳng nhưng Solji có dự cảm sự xuất hiện đột ngột của JinSoo vào buổi hẹn hôm qua ít nhiều đã khiến Hyojin không vui. Lẽ ra hai người đã có thể ở bên nhau vào ngày sinh nhật của cô nếu như JinSoo không bất ngờ quay về HQ và tìm đến cô. Thật sự quá khó khăn để thừa nhận với Hyojin nhưng JinSoo là bạn trai của Solji và cô không muốn giấu Hyojin

Hyojin cười nhạt, đem tất cả tổn thương giấu hết vào trong. Thật ra điều Hyojin không muốn nghe nhất là chính miệng Solji thừa nhận JinSoo là người yêu của cô ấy, 10 năm chờ đợi vì tin vào một lời hứa, đến cuối cùng Hyojin mới biết lại là do bản thân mình ảo tưởng, Solji cùng lắm chỉ xem Hyojin là người thân trong gia đình, người con gái xinh đẹp, hoàn hảo như cô ấy sao có thể có cùng cảm giác với Hyojin. Ahn Hyojin. Đúng là quá thảm bại

" Hyojin... chị xin lỗi.... " Nghe thật vô lý nhưng Solji cảm thấy đau lòng nhiều hơn hạnh phúc khi thừa nhận điều đó với Hyojin

Hyojin không chấp nhận lời xin lỗi, không bao giờ chấp nhận nó bởi nếu chấp nhận đồng nghĩa với việc Hyojin chúc phúc và ủng hộ với quyết định của Solji. Nếu người ở bên cạnh Solji không phải Hyojin thì suốt đời này Hyojin sẽ hận cô ấy. Hận cô ấy quên lời hứa, hận cô ấy khiến Hyojin ngu ngốc chờ đợi vô vọng suốt 10 năm qua

" Để tôi yên " Hyojin dùng ánh mắt chán ghét nhìn thẳng vào Solji. Chỉ cần hiện tại Solji không xuất hiện trong phạm vi quá gần, có lẽ Hyojin sẽ tạm quên đi thất bại cũng như hình ảnh thảm bại của chính bản thân.

" Chị sẽ đi nhưng em hãy ăn chút cháo, uống thuốc và nghỉ ngơi, được không ? "

Lần thứ 2 trong vài phút Hyojin lại cười nhạt không đáp. Nếu Solji nghĩ rằng bấy nhiêu có thể bù đắp hoặc khiến Hyojin khá hơn chắc chắn cô ấy đã sai.  Hyojin không cần và cũng không tiếp cận sự chăm sóc đó với bất cứ lý do nào. Hyojin không miễn cưỡng Solji có tình cảm với mình nhưng Hyojin cũng không thích người khác thương hại mình. Solji hoặc là yêu hoặc là cứ mặc kệ Hyojin

" Hyojin... nghe chị một lần được kh-.... "

Không có thời gian để Solji tiếp tục thuyết phục Hyojin bởi vì điện thoại trong túi cô ấy đang đổ chuông . Hyojin nhìn thấy biểu hiện phân vân của Solji lập tức quay lưng bỏ vào phòng.

" Hyojin à " Solji đi theo Hyojin vào phòng, cô đặt cái khay lên bàn làm việc chỗ Hyojin đang đứng quay lưng lại với mình. Điện thoại vẫn đang đổ chuông...

===============

Mình đã trở lại rồi đây. Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu như vậy ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro