Let it happen - Walang-Tinta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Work Text

Anh ấy không biết mình đã thúc đẩy bản thân đến 'buổi hẹn hò' này như thế nào , nhưng dù sao thì anh đã ở đây.
Gusion còn một bước nữa là có thể có thể tiến vào quán cà phê, anh nhét ví của mình vào trong túi quần một cách an toàn. Anh cảm thấy mang thẻ tín dụng sẽ an toàn hơn thay vì tiền mặt. Một đống tiền dày cộp sẽ hét lên "Hãy cướp tôi đi!" khi ở trong túi quần jean mỏng của anh ấy. Nói thật thì anh không thích đến đây lắm vì nơi này không bán đồ uống yêu thích của anh. Tại sao không có Trà cung đình Ma Cao? Gong Cha? Hay thậm chí là Coco? Quán cà phê này không dành cho những người hẹn hò. Đây là thiên đường của học sinh sinh viên đến để ôn thi. Hoặc của những người muốn dùng wifi miễn phí.
Gusion đến sớm khoảng hơn 30 phút. Anh nhịp chân, ai quan tâm đôi giày Allen Edmonds chứ. Anh ấy sẽ đánh bóng nó sau khi về nhà. Anh lại kiểm tra đồng hồ lần nữa. Đã là 2:40 chiều. Rolex. Nó chỉ là một thứ phụ kiện. Bởi chiếc Jaeger-LeCoultre của anh đã được cất giữ cực kỳ an toàn trong tủ, ẩn dưới cùng của tập giấy luận văn và bài đánh giá từ những học kỳ trước. Thứ chống Claude hiệu quả.
Anh ta còn có gì nữa? Một chiếc áo khoác ngoài Ralph Lauren. Quần jean bó Wrangler. Áo sơ mi cổ chữ V Calvin Klein. Còn có kính râm Ray Bean dù không cần thiết. Nhưng nó giúp anh thoát khỏi tầm mắt của người khác. Cách biệt. Không để ý đến ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào phụ kiện vô giá của anh. Anh ta như thể tạp chí thời trang biết đi. Thật vi diệu khi anh ấy sống sót sau 10 phút đi bộ nơi công cộng mà không bị ai chen lấn.
Gusion đẩy cửa kính mở ra và hương thơm hạt cafe chào đón anh. Nỗi nhớ nhẹ hôn lên mắt anh, gợi lại tất cả những lần anh và người đó từng học tập cùng nhau. Anh mỉm cười khi nhớ lại cảnh họ cùng cười. Hoặc những lần tranh luận xem ai mới là người hoàn toàn đúng hay người kia là người sai hoàn toàn. Tuy nhiên anh lại cau mày trước những lần người đó nài nỉ anh thanh toán.
Dòng thứ chuyên ăn chực. Đồ không biết xấu hổ. Anh thở dài,haizz... Nhưng nó vẫn ổn và có thể chấp nhận nếu những người bạn yêu quý đối xử bất ổn với bạn. Anh biết điều đó. Anh tìm kiếm xung quanh và mơ hồ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, nhưng anh đã phớt lờ tất cả. Gusion liếc nhìn menu, ánh mắt rà soát từng danh mục. Anh ta nhíu mày. Claude thậm chí còn không thể uống cafe, tại sao lại chọn nơi này trong khi có rất nhiều quán khác?
Anh lảng vảng đến gần quầy. Sau đó ngồi xuống và nhìn ra cửa sổ. Ferrari. BMW. Xe bus của trường. Taxi. Hyundai. Chán thật sự, anh ta nhịp chân như máy may. Quá mất kiên nhẫn. Mắt anh dán vào cánh cửa chết tiệt sau khi nhìn chăm chú mấy chiếc xe bên ngoài. Khi nào tên ngốc đó sẽ đến đây? Có khi nào hắn ta quên cả kế hoạch chính mình luôn không?
Không cần cân nhắc, Claude sẽ trả tiền. Theo đúng nghĩa đen. Gusion sẽ buộc hắn trả tiền thuê chung cư hằng tháng nếu hắn ta không xuất hiện.
Lương tâm anh đã tát anh một cách ngớ ngẩn. Thật tàn nhẫn. Xấu tính làm sao. Gusion thở dài. Trong tâm tư anh ta thậm chí không nghĩ đến cách trả thù Claude thế nào. Anh quá tốt. Tốt tới mức không chịu được, Claude luôn nói như thế.
"Bàn cho 2 người?"
Gusion quay đầu lại và nhìn lướt qua bảng tên của nhân viên phục vụ. 'Layla'.
"Uh... Yeah. Đúng thế." Anh nhanh chóng gật đầu. "Tôi chọn..."
Một phần nghìn giây nhìn lướt qua menu. Rồi nhanh chóng trả lời lại.
"Uhh... Hai phần trà sữa đường nâu với 40% đường."
Cô ấy cười khúc khích thích thú và nhướng mày.
"Chúng tôi không có loại đồ uống này, anh có thể chọn loại khác không?"
Gusion bất giác hoảng loạn, nỗi lo nhen nhóm trong anh. Liệu Claude có uống trà sữa không? Anh ta thừa biết Claude không uống được cafe. Thế anh ta phải đặt cái quái gì bây giờ?
"Uhh... Vậy thì 2 phần latte đi, cả 2 đều size venti."
Latte. Phương pháp trị sự nôn nao. Anh nhớ lại trò lừa bịp của Claude. Nó khiến anh nôn ra ngay sau khi uống một ngụm. Và tuyên bố toilet là bạn thân, ôm nó nôn thốc nôn tháo suốt ba tiếng đồng hồ.
"Tên anh là gì?"
"Gusion."
"Và người anh hẹn hò?"
Cô ấy nở nụ cười trêu trọc. Gusion hắng giọng trước câu hỏi bất ngờ.
"Là..."
Anh ấy mím môi. Anh không chắc liệu có nên nói tiếp.
"Claude..."
Nó thật lạ khi nói vậy.
Cô nhân viên nở nụ cười rạng rỡ, cô ấy cúi chào trang nhã, cảm ơn và để Gusion trầm tư trong suy nghĩ của mình.
Một bàn cho hai người. Bên cửa sổ. Nhạc Bossa chơi trên loa. Thiết lập hẹn hò điển hình. Có lẽ.
Nhưng mà. Wow. Anh thật sự đã làm nó.
Claude ngỏ lời về một buổi hẹn hò với anh và anh đã đồng ý. Kỳ quái. Chắc chắn phải có ai đó điều khiển anh mới khiến anh đồng ý lời đề nghị đó.
Nó thậm chí không phải lời thách thức. Đêm qua anh đang lo chuyện riêng, đánh bóng những cây dao găm trên bàn học của mình sau khi phát hiện chúng bị rơi vào vũng bùn sau buổi luyện tập với Alucard. Rồi một tiếng 'Bốp' trên đầu anh, sau đó là tiếng thở gấp gáp, và giọng Claude vang lên.
"Này."
"Sao?"
Gusion hờ hững hồi đáp , anh ta đang bận lau chuôi dao bằng khăn.
"Ngày mai có muốn hẹn hò không?"
Gusion nghe thấy tiếng hắn phía sau.
"Được thôi."
Anh trả lời. Xao nhãng. Anh không để ý giọng Claude đột nhiên trở nên lắp bắp. Gusion phát hiện vết bẩn cứng đầu trên chuôi dao, Gusion quay đầu gọi bạn cùng phòng của mình.
"Claude, cậu có thể lấy cho tôi..."
Claude hôn má anh. Thêm vài cm nữa. Nó sẽ ở trên môi.
Gusion tê liệt. Mùi mì ăn liền vẫn còn thoang thoảng, well, có cả nước bọt kèm theo và nó là minh chứng cho việc vừa xảy ra. Cơ thể bất động, bối rối không biết nên làm gì, nhưng ánh mắt anh hoàn toàn trái ngược, anh tự hỏi Claude đã đi đâu, liền đảo mắt tìm kiếm hình bóng hắn.
Claude lúc này đã mặc xong đồ ngủ và đang trèo lên thang về phía giường mình. Gusion thoáng nghĩ rằng việc Claude vừa làm là do anh ta thiếu ngủ mà tưởng tượng ra.
Nhưng không.
Anh ấy lau má. Bằng chứng vẫn ở đó và nó dính lên tay anh. Còn gì có thể phủ nhận nữa. Claude thật sự đã làm điều ấy. Hôn anh. Có người thậm chí tiến xa vậy để chạm vào anh sao? Anh hoài nghi điều đó. Ngoài việc mất vệ sinh, có đúng là Claude đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không?
Thằng ngốc đó gần như cướp đi nụ hôn đầu đời của anh. Và hai má anh nóng lên khi nhận ra. Anh lắc đầu trấn tĩnh mình và nhìn chằm chằm kẻ cắp vặt giường trên.
"Claude..." Gusion thăm dò.
"Chúng ta sẽ gắp nhau vào lúc 3 giờ chiều tại Starbucks, quán gần Eruditio Plaza." Sau đó hắn thu mình. Không e ngại gì.
"Thôi nào..." Gusion đứng dậy, định trèo lên giường và lay Claude. Cái quái gì đã làm tình hình trở nên thế này?
"Cậu tuyệt đối không được đến muộn!" Claude đá lông nheo. Nháy mắt...!?
"CLAUDE!" Gusion hét lên. Đây chỉ là một giấc mơ thôi đúng không? Tín hiệu từ vũ trụ song song?!
"Ngủ ngon!" Câu nói cuối cùng của Claude trước khi xoay người lại lần nữa và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Gusion đã không thể dễ ngủ như thế. Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu anh ta. Anh ta thật sự bối rối tới mức mất ngủ. Tuy vậy vẫn không khỏi liếc nhìn giường kẻ đầu sỏ của việc này đang say giấc nồng.
Tâm trí anh rối tung lên. Tại sao Claude lại đề nghị anh ta như thế? Liệu có phải do hắn ta nhất thời cao hứng không? Tại sao lại là anh mà không phải ai khác? Anh ta nên đến hay không? Anh ta nên từ chối không? Anh ta có nên đến bên cửa sổ và nhảy lầu để tránh ánh bình minh không?
Sau đó, anh ta thức dậy với mảnh giấy ghi chú dán trên trán.
"Nếu cậu không đến Starbucks sau 3:00 chiều, tôi sẽ nói với Guinevere rằng bạn đã theo dõi cô ấy tại hội nghị."
Well, không phải là lời thách thức, nhưng chắc chắn là tống tiền.
Và Claude sẽ không tiết lộ chuyện đó đúng không? Cậu ta chỉ tò mò...!
Tuy vậy, Gusion vẫn còn điên đầu và bối rối kỳ lạ. Claude. Claude lại không thấy bóng dáng đâu. Nhưng đây là Claude mà anh đang đối mặt, anh ta thật sự không nên mong đợi bất cứ điều gì.
Một thoáng nhận thức vụt qua, và anh ta bất giác sợ sự xuất hiện của Claude. Đây là một trò đùa phải không? Camera CCTV ở đâu? Anh ta vô tình tham gia vào Punk'd?
Nhân viên phục vụ lúc này đã mang thức uống đến, hai ly latte. Tên anh ta và Claude được viết trên cốc. Anh nheo mắt nhìn người nhân viên. Phải chăng cô ấy cũng là một phần trong âm mưu quỷ quyệt của Claude?
"Của anh đây." Cô mỉm cười và đặt hai cốc latte lên bàn."Của anh là 715 dias." Cô nghiêng đầu bối rối trước vẻ mặt của anh. Nhận ra sự lo lắng trong mắt cô, nó khiến anh xấu hổ. Gusion thở dài, không nói lời nào đưa thẻ tín dụng của anh cho cô, cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm lấy thẻ tín dụng đến quầy.
Mùi mì cay không biết từ đâu thoang thoảng qua, bên dưới mùi nước hoa rẻ tiền quen thuộc. Oh, nah...
"Tôi chỉ để bạn cô đơn trong một ngày và bạn đã có ý định tiếp cận với một người phụ nữ khác?"
Gusion rên rỉ và véo mũi mình.
"Gus, cậu thật xấu tính! Thẻ tín dụng đó trông rất đẹp trong ví của tôi~"
Gusion trừng mắt với giọng nói trêu chọc đối diện. Anh nhìn về phía trước và thấy Claude đang cười toe toét, rõ ràng là đang nín cười.
Hắn ta cũng thực sự đầu tư cho ngày hôm nay. Một chiếc áo len màu xanh đậm phối cùng quần jean ôm. Gusion biết rõ tủ quần áo của Claude gồm những gì vì họ là bạn cùng phòng, và khi nhìn thấy hắn ta ăn diện thế này, có gì đó thôi thúc trong lồng ngực anh ta.
Nhưng anh ta cau mày che giấu điều đó. Trái tim anh bị đóng kín bởi đôi mắt của Claude. Và kính râm của anh ta đã giúp anh chặn khỏi sự quyến rũ của Claude. Rất cố gắng.
"Cậu đến muộn." Gusion nói.
"Cậu đến sớm." Claude nhún vai. Rồi cười khúc khích. "Buổi chiều mà cũng đeo kính râm à? Trốn fan hửm?"
Gusion cáu. "Không phải việc của cậu." Và anh ta hối hận khi tranh luận với hắn. GIọng anh đã trở nên chói tai khi kết thúc câu và anh ta muốn chết điếng. Kính râm không che nổi sự xấu hổ của chủ nhân nó.
'Làm ơn. Hãy kết thúc trò chơi khăm này để chúng ta có thể về nhà và tôi có thể hoàn thành việc dọn dẹp vũ khí của mình.'
Trái tim anh bỗng chùng xuống.
Ngạc nhiên thay, Claude không nói không rằng ngồi xuống đối diện anh. Gusion đã đoán trước được bất cứ điều gì mà Claude sắp làm. Tâm trí anh ta ổn định lại từ những lời nói vô tri của Claude. Cuối cùng, Claude lấy cốc có tên anh trên đó.
"Nó miễn phí nhỉ?" Claude nhấp một ngụm. Damn, thật không có ý tứ.
Cậu là người khởi xướng vụ này. Cậu phải là người trả tiền. Gusion muốn hét thẳng mặt tên vô liêm sỉ kia. Ngoại trừ việc đây trong phải phòng họ trong khu căn hộ, nơi anh có thể phàn nàn đủ thứ chuyện. Lối cư xử của anh ta ngăn anh ta phát tiết. Đây có phải là cách mà Claude lên kế hoạch đúng không?
"Ờ. Nó miễn phí." Gusion siết chặt tay. Anh ta cau mày khó chịu hơn khi Claude cười.
Hắn ta thực sự trông rất dễ thương khi làm điều đó. Gusion quay đầu về phía cửa sổ và anh ta cắn môi. Tiếng cười của Claude rất dễ lây. Anh ta không muốn trở thành nạn nhân của hắn ở đây.
"Đừng buồn! Cũng không phải lần đầu tiên cậu cho tôi đồ ăn miễn phí. Thưa ngài " Claude cười khẩy và cúi đầu ra vẻ cung kính.
Gusion không nghĩ ra được nên đáp trả ra sao. Khốn nạn thân anh và đầu óc thông minh của anh. Gusion giống như một du khách dễ dãi đứng bên cạnh hắn. Và anh ta biết rằng anh sẽ tự mình làm mất mặt bản thân khi tiếp tục so bì hơn thua với Claude.
"Cậu vẫn đến muộn." Gusion siết tay. Thảm hại. Một câu trả lời ấu trĩ hết sức.
"Tôi cũng không nói mình nên đến sớm." Claude nháy mắt đáp. Cái nháy mắt đó... Nó lần nữa khiến anh rơi vào trầm tư, đồng thời đâu đó hiện lên cảm giác lôi cuốn khó cưỡng.
Gusion muốn tát mình một cái cho tỉnh. Có chuyện gì đã xảy ra với anh?
"Vậy, cậu muốn đi đâu sau đó?" Claude nghiêm túc hỏi.
"Đi...?" Gusion để câu trả lời lơ lửng trong không khí.
Claude mỉm cười, và nó thật sự chân thành. Gusion nuốt nước bọt. Mồ hôi tay hòa cùng nước ngưng tụ trên thành cốc của anh ta.
"Đây là một buổi hẹn hò đó." Claude cười toe toét. Gusion đã quá mất tập trung, anh ta không nhận ra Claude hôm nay hành xử cứng nhắc thế nào. Nếu như mọi khi, điều này không qua mắt được anh.
"Yah..." Gusion chậm rãi gật đầu, đến bây giờ anh mới nhận ra 'buổi hẹn hò' này thực sự là một buổi hẹn hò theo đúng nghĩa đen. Không âm mưu. Không lừa bịp. Mối đe dọa tống tiền bị lãng quên. Cơn giận dữ cũng theo đó mà chìm sâu trong biển hoang mang. Và trái tim anh đập một nhịp bất định. Anh ta lạc lối. Không ai ở đây để giúp anh ta. Claude thường là người sẽ bên anh lúc anh cần. Tuy nhiên, rõ ràng là bây giờ Claude không thể làm điều đó. Chết tiệt. Ai đó hãy cứu lấy anh. Ai đó hãy ném cho anh áo phao và kéo anh ta khỏi đây. Hoặc một quyển cẩm nang hướng dẫn. Anh ta chưa từng trải qua chuyện nào như thế này trước đây.
Và anh biết Claude cũng giống như anh. Nhưng sao hắn ta lại trông chắc chắn như vậy? Hay bởi hắn đã có một mối tình trước khi bọn họ gặp nhau? Nếu thế tại sao hắn lại tiếp tục làm điều này?
"Chúng ta sẽ đến địa điểm Laser tag mới, nơi mà cậu vẫn luôn ca ngợi." Đôi mắt Claude lấp lánh dưới ánh đèn, Gusion thật muốn tháo kính ra để ngắm nhìn màu sắc thực của chúng.
"Đó cũng là phần thưởng của tôi." Claude thở dài."Nào, nào, nhìn tôi đi. Tặng quà cho cậu mà không đòi hỏi gì thêm. Cậu nên thấy biết ơn tôi."
Đúng là loại không biết xấu hổ, vô liêm sỉ không ai bằng. Gusion cười khúc khích nhìn người kia.
"Tốt thôi." Gusion đáp. Lồng ngực bỗng thoáng một cơn đau thắt, nhưng anh không nhận ra, rất nhanh nó liền mất biến, khiến tim anh nhẹ nhàng hơn và bay lượn quanh xương sườn.
"Chỉ hai chúng ta à?" Gusion hỏi.
"Tất nhiên." Claude gật đầu và nở nụ cười sảng khoái. Nụ cười đó. Gusion cuối cùng cũng chịu để nó kiểm soát anh ta. Anh cũng cười. Lần đầu tiên trong ngày.
Đó là Claude. Anh không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả.
Tim anh đập loạn xạ khi Claude chạm tay anh. Well, anh hi vọng mình sẽ không hối hận vì điều này. Dù đây là gì đi nữa.
____________________________________________________________________

"Đây là một lời cầu hôn ... phải không ...?"

Gusion mỉm cười khi tự mình nắm lấy bàn tay run rẩy của Claude. Chậm rãi, anh đeo chiếc nhẫn Bvlgari vàng vào ngón tay của Claude. Một sự phù hợp hoàn hảo.

"Đúng vậy, chính nó."






Ghi chú:
Tag Bromance phù hợp với họ hơn.
Nếu bạn đọc fic của tôi, ít nhất hãy để lại nhận xét. Yêu cầu không quá đáng phải không?
_____



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro