chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Người hàng xóm 

Bầu trời đầy sao ẩn hiện trong đôi mắt xanh biển của Rin, cô không cử động, không nói gì, chỉ nhìn Len như thế... 

Chân mày Len hơi nhíu lại, mắt Rin có vài vết thâm, cơ thể cô thật xanh xao, yếu ớt, dễ vỡ như một món đồ thủy tinh. Thấy Rin đã nhìn mình được một lúc mà không nói, cậu hơi lo, không lẽ Rin quá mệt chăng? 

- Cậu khó chịu ở đâu à? - Len khẽ hỏi, cậu không muốn đánh thức chị của Rin dậy.. 

- Không..- Rin khàn khàn trả lời, tiếp tục nhìn cậu, đôi mắt đầy ai oán, có một chút buồn đau, có một chút yêu thương... 

- Để xem nào. - Len đặt tay lên trán Rin, cô không phản kháng, cũng không thuận theo mà cứ để yên cho Len đặt bàn tay to lớn của cậu lên trán mình. 

Thấy cơn sốt của Rin đã giảm bớt, Len mới thở phào, hình như điều hòa ở đây hơi lạnh, cậu định bỏ ra ngoài tìm y tá. Chưa kịp bước đi chợt có một lực kéo từ đằng sau khiến cậu khựng lại, quay về phía sau, cậu thấy Rin đang nắm lấy một góc áo của mình. 

- Xin..lỗi..- Rin nhỏ giọng. 

- Hình như bệnh viện bật điều hòa hơi lạnh, để tớ đi bảo y tá tăng nhiệt độ.-Len mỉm cười, lấy tay mình gỡ bàn tay của Rin ra. 

- Bệnh viện? - Rin ngơ ngác hỏi. 

- Cậu thiếp đi cả ngày rồi....- Len trả lời. 

- Tớ..muốn về nhà! - Rin chợt hoảng hốt, cố gượng dậy nhưng cả ngày nằm trên giường khiến cô chẳng còn chút sức lực nào, ngã xuống. 

- Cẩn thận! - Len chạy đến, đỡ lấy Rin, suýt nữa là ngã xuống đất rồi! 

- Để tớ về nhà đi...ở đây đắt lắm...chị Miku không đủ tiền trả đâu...- Rin nói, cố thoát khỏi vòng tay Len. 

- Không sao đâu, cậu cứ ở lại đây đi! - Len dìu cô bé ngốc nghếch kia lên giường, mặc cho cô phản kháng. 

- Đừng mà..cho tớ về. - Giọng Rin the thé, cô cố vùng vẫy, chống cự khỏi vòng tay ấm áp kia, chợt thấy mình hơi khát nước, cô liếm liếm môi. 

Rin đâu biết hành động đó đã in sâu vào đôi mắt của Len, cậu đè mạnh Rin xuống giường, giữ lấy hai tay không cho cô chống cự, nhìn thẳng vào mắt Rin. Nhưng cô hình như vẫn chưa hiểu, tiếp tục cứng đầu, nhắm tịt mắt để tránh khỏi cái nhìn đầy đe dọa của Len, giãy giụa. 

- Ngoan, nằm im, không thì đừng trách tôi.-Len nói, giọng khàn khàn trầm thấp, không giống uy hiếp nhưng còn hơn cả đe dọa. Rin giật mình, nhìn lên, đôi mắt của Len không còn mang vẻ lạnh lùng, lãnh đạm như thường ngày mà lúc này trở nên sâu hoắm, xanh thăm thẳm. Len nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, Rin không dám cử động nữa, run rẩy nhìn Len như một con thỏ đang nằm trước miệng sói. 

Len nắm chặt lấy cổ tay Rin, trông cô lúc này thật nhỏ bé khiến cậu thật muốn biến cô thành của mình ngay lập tức. Phải kiềm chế chính bản năng của mình ngay lúc này khiến Len cảm thấy thật khó chịu, nếu không phải vì sự an toàn của Rin, cậu sẽ buông xuôi mọi thứ để được ở bên cô. Len đứng dậy một cách khó khăn, cố đấu tranh loại bỏ những suy nghĩ không hay trong đầu mình, cậu chậm rãi bước ra ngoài, đóng cửa phòng, dựa vào cánh cửa, thở dài... 

Sáng hôm sau, Miku tỉnh giấc, thấy Rin vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Rin, định đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn sáng cho hai chị em, chợt có tiếng gõ cửa, Mikuo bước vào: 

- Miku, cậu đi với tôi một lát nhé! 

- Nhưng tôi còn phải chăm sóc Rin.. 

- Có một chuyện rất quan trọng về Rin nhưng không thể nói ở đây được... 

Đúng lúc Miku đang bối rối không biết phải làm thế nào thì Len bước vào, trong tay là 3 phần ăn sáng. Miku đành để Len chăm sóc Rin, còn mình thì đi theo Mikuo... 

Một lát sau, Miku trở lại thì thấy em mình đang ăn sáng, cô đành kéo Len ra ngoài... 

- Chị hỏi em một số chuyện được không? 

- Chị cứ nói đi. - Len đáp, trong lòng băn khoăn tự hỏi không biết Miku muốn nói gì với cậu. 

- Em có thường xuyên ở bên Rin không? 

- Không hẳn, em chỉ gặp bạn ấy ở trên lớp... 

- Vậy...em có thấy Rin gần đây có những hành động rất lạ không? Giống như là cãi vã hay gây xung đột với mọi người? 

-, ..- Len đăm chiêu suy nghĩ, lục lọi trí nhớ của mình, cãi vã thì chắc không có rồi, Rin là người hiền hòa, còn gây xung đột, cũng có thể, hình như gần đây Rin có hơi gây hấn với Neru nhưng hình như chưa xảy ra việc gì nghiêm trọng lắm. Hành động lạ à? Nghĩ tới đây Len chợt nhớ đến khi ở trong con hẻm đó, Rin chợt kề sát mặt mình vào cậu, đôi mắt cô ấy thật tròn, đôi má ửng hồng dưới nắng thật đáng yêu làm cậu không kìm chế nổi, bắt đầu suy nghĩ...không! Len lắc lắc đầu, cố thoát ra khỏi cái suy nghĩ ngốc nghếch kia.. 

- Nếu có gì thì em cứ nói đi, chị là chị của nó, chị có trách nhiệm phải biết! - Miku kiên định. 

- Không...gần đây thì chưa có gì. - Len ngao ngán trả lời, ai lại dại dột mà kể nụ hôn đầu của mình chứ? 

- Cảm ơn em, là bạn nó, chị mong em sẽ giúp đỡ nó, Rin chỉ là một cô bé rất yếu ớt. - Miku nói xong đi vào trong, nơi Rin đang nằm. 

Rin nằm viện được hai ngày thì ra về, Miku vô cùng lo lắng cho cô, Rin không nói gì, cảm thấy mình thật bất tài vô dụng, cô quyết tâm tìm việc để giúp đỡ chị mình trang trải mọi thứ, bởi vì cô biết, số tiền nằm viện trong hai ngày của cô không hề ít ỏi chút nào... 

Nhưng có một điều mà Rin không biết, mọi thứ đã được thanh toán ngay trong ngày đầu tiên cô nhập viện và tất nhiên người đó không phải là chị họ của cô... 

Khi trở về nhà, Miku muốn nghỉ quán vài ngày để tiện chăm sóc Rin nhưng cô nhất quyết không chịu, thế là Miku đành thuận theo tính cách bướng bỉnh của em mình, tiệm bánh lại mở cửa nhưng Miku không hề rời mắt khỏi Rin.. 

Rin ngồi xuống ghế, lặng lẽ ngắm nhìn ánh nắng ráng chiều bên cửa sổ, có tiếng đàn dương cầm văng vẳng ở đâu đây, Rin nhắm mắt, cố lắng nghe nhịp điệu của nó, hình như không hay như của Len thì phải... 

*Keng* Có tiếng chuông cửa, Rin nhìn sang thì thấy Len đang bước vào cùng Neru, Len mỉm cười dịu dàng, Neru hình như có chút xấu hổ, lặng lẽ đến bên cô, nói đứt quãng: 

-Rin..tớ..xin lỗi...hôm trước...-Neru chưa kịp nói hết câu thì Rin đột ngột đứng dậy, đẩy nhẹ Neru ngồi vào ghế, cô chạy vào trong nhờ chị Miku làm ít bánh cho hai người, mình thì chạy sang bên đường, đúng như kế hoạch của cô, Neru đã đến, chỉ cần mời người hàng xóm kia đến nữa thôi... 

Rin đi một lát liền trở lại với một chàng trai tóc vàng, là người hôm trước mà Neru đã nhìn một cách mê mẩn, Rin kéo Nero vào trong, cười lớn giới thiệu với mọi người: 

- Đây là Nero, người đã giúp em rất nhiều đấy! - Rin đưa tay về phía những người kia.-Đây là chị em, Miku, còn đây là bạn em, Len và Neru. 

- Chào mọi người. - Nero bẽn lẽn gãi đầu, ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh hai người kia. Rin đi vào trong, lấy bánh và trà ra mời họ. Suốt buổi nói chuyện, Neru có phần hơi ngượng ngùng, Len cũng hiểu ý nên đi về phía chiếc đàn kia đệm lên những nốt nhạc vui tai. Rin cũng để hai người kia nói chuyện, cô đứng dậy, đi vào trong giúp Miku nướng bánh, chốc chốc lại nhìn về bóng lưng to lớn của Len. 

Rin thấy thật sự rất khó chịu khi nhìn Len như thế nhưng Rin đành bỏ mặc cảm xúc ấy, vì cô phải giải thoát cho Neru, cô bạn đáng thương của mình, để cô ấy được hạnh phúc thì Len mới dần bỏ đi lớp vỏ bọc khó chịu kia, trở thành người con trai tóc vàng trước đây của cô... 

Tiếng đàn lại trở nên trầm buồn, lạnh lẽo.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro